Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 25
“Kế hoạch là như thế.” Richard kết thúc phần trình bày của gã.
“Chúng ta có một quả bom từ siêu nhỏ ở trong xe…,” Mr.Tran liếm môi. Kế hoạch của thằng Richard đủ độc, gã thích. “Tao sẽ xử lí thằng nhóc. Tao cần một thằng phụ tá.”
Michael nhìn quanh. Thằng Dick không giỏi mấy trò tinh vi, cũng không đủ kiên nhẫn. Cô nàng Haibara thể nào cũng sẽ ngúng nguẩy giả đò sợ máu này nọ, còn thằng Richard, gã cảm thấy đừng để nó sờ vào thì tốt hơn. Michael vẫn kiêng kị Richard ở một mức độ nhất định.
“Tao đi với mày.” Michael nói, dầu sao vẫn còn đang ở Việt Nam, chưa về tới căn cứ, gã cũng không sợ thằng Richard giở trò gì. Ở đây, Michael là kẻ duy nhất có thể trực tiếp liên lạc với ông chủ, ngay cả đám Cú đêm cũng chỉ biết sai đâu đi đó như thiên lôi mà thôi.
Tran gật đầu, hai thằng sóng vai đi ra ngoài, sử dụng thang máy xuống tầng trệt, sau đó rảo bước xuống tầm hầm chỗ để chiếc Mercedes.
Tường vẫn ngủ say như chết trong xe. Tran đóng thùng xe lại, nhấn vài cái nút. Một lát sau, khung cảnh trong xe đã trông không khác gì bên trong một phòng mổ. Máy điều hòa chạy ro ro khiến nhiệt độ hạ xuống 15 độ, trên đầu hai tên lính đánh thuê là một đèn mổ 8 bóng vàng sáng rực.
“Khử trùng đi, nếu nó chết vì nhiễm trùng thì toi công.” Tran nhắc nhở Michael đang loay hoay đeo bao tay, mũ và khẩu trang.
“Sẵn sàng chưa? Dao!”
Michael lựa ra con dao mổ từ trong đống dụng cụ rối rắm, gã thực ra đã từng phụ Tran phẫu thuật vài lần nên đã có đôi chút kinh nghiệm.
Trong tay Tran, lưỡi dao mổ lướt qua cái bụng để trần của Tường, một rãnh đỏ lập tức xuất hiện.
“Nẹp!”
“Bông cầm máu!”
…
“Bom!”
…
“Chỉ!”
“Được rồi, mày có thể ra ngoài!” Tran lau mồ hôi trán, tháo cái găng tay đã nhuộm máu đỏ lòm vất vào thùng rác.
Ca mổ chỉ mất không tới 15 phút, ngay cả kẻ ngoài nghề như Michael cũng phải bội phục. Gã không kiềm được lại hỏi câu gã đã hỏi nhiều lần trước đó.
“Mày trước đây từng học y hả?”
-0-
Sương bấm chuông cửa, sau đó nhấn lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Cô đang rất lo lắng, ngẫm nghĩ một lúc, Sương bèn lấy điện thoại di động ra. Trong máy của cô có lưu một dãy số mà Sương hầu như không hề đụng đến, tên lưu là Tường.
Sẽ thế nào nếu Tường bắt máy, rồi hỏi cô làm sao có số của cậu ta?
Số liên lạc hiện nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Sương dập máy, đây đã là lần thứ hai cô nghe câu này. Lần trước là lúc Tường cùng ông giáo sư kia chui xuống cái hố.
Mang tâm lí thế nào cũng phải thử, Sương đẩy cửa nhà Tường. Cánh cửa không khóa.
Trong nhà vẫn y nguyên như trong trí nhớ của Sương, chiếc wave của Tường vẫn dựng bên cửa. Một linh cảm chẳng lành dậy lên, Sương chạy vào nhà mà quên cả cởi giày, hộc tốc phóng lên tầng trên. Phòng của Tường im ắng lạ thường, cửa sổ đã khép lại. Một lỗ sáng nhỏ trên tường sát trần nhà, tia sáng mỏng manh nổi bật trong căn phòng tối.
Sương biết là người ta thường không có thói quen đục lỗ trên tường phòng mình. Cô bật đèn, sau đó bắt đầu lục tung căn phòng lên. Nếu Tường biến mất, vậy chỉ có thể là vì những thứ đó. Sương muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cô cần bất cứ manh mối nào có thể có, và cô sẽ đảm bảo không bỏ sót bất cứ chi tiết nào trong căn phòng này, hay trong căn nhà này, hay thậm chí ngôi nhà ở đối diện nếu phải như thế.