Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 23
Chiếc Mercedes lăn bánh chậm rãi. Trong thùng xe, Tường đã lại bị nhét giẻ vào mồm, tai cậu tuy không bị bịt kín nhưng cũng bằng như không. Đám bắt cóc đang trao đổi với nhau bằng thứ tiếng anh bản địa.
“Richard, mày chưa liên lạc với Cú đêm phải không?” Mr.Tran hỏi, giọng gã thấp và rin rít. Là một gã người mỹ gốc trung, Mr.Tran mặc một cái áo ghi lê bên ngoài áo sơ mi, quần tây, trên áo còn thắt cả một cái nơ, nhìn không kỹ sẽ nghĩ gã là một tay bồi bàn trong một nhà hàng sang trọng nào đó. Nhưng cái cằm nhọn, cặp môi mỏng và đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng thù địch phá vỡ hoàn toàn cái vẻ ngụy trang của bộ trang phục.
Richard đang dán mắt vào máy tính thì dừng lại, gã liếc xéo Tran ngờ vực.
“Chưa. Sao mày hỏi vậy?”
“Tốt, vậy mày có thể hoãn cuộc hẹn với Cú đêm lại. Bọn tao đã quyết định chúng ta cần phải họp!”
“Chúng mày?”
“Tao, Michael và thằng Dick. Cô ả Haibara cũng không phản đối!”
Richard im lặng, lát sau gã hỏi:
“Ở đâu?”
“Hừm, việc đó bọn tao cần phải hỏi mày. Một cái khách sạn chẳng hạn, gần đây một chút.”
Richard quay trở lại với dàn máy tính của gã.
-0-
Khách sạn Hoàng Anh Gia Lai.
Đám lính đánh thuê thuê một căn phòng, nhét chiếc Mercedes vào tầng hầm để xe, sau đó nghênh ngang đi lên cái phòng thuê. Tường được chúng chăm sóc đặc biệt, một mũi thuốc mê, sau đó bỏ mặc ở trong xe.
Trong phòng. Michael quẳng cái balô chứa 97 viên tinh thể X – cách gọi của chúng xuống sàn.
“Việc đầu tiên, mỗi đứa một viên. Chúng mày có đứa nào phản đối không?” Michael hỏi. Gã đã tháo kính, cặp mắt xanh lơ đảo qua đám đồng bọn, dừng lại trên người Richard. Hết sức rõ ràng, Michael và ba người kia đã thống nhất với nhau về vụ này. Vốn, bọn chúng có thể loại Richard khỏi cuộc chơi, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp, huống hồ, Richard là một thằng rất có đầu óc. Nếu nó chịu theo thì Michael ủng hộ cả hai tay.
Richard nhún vai. Chỉ có thằng ngu mới đi phản đối trong tình huống này, lại nói, gã cũng tò mò, viên tinh thể X gã cũng rất muốn đụng đến.
Bốn người, bốn viên tinh thể, cùng một lúc. Richard đã hỏi Tường về biểu hiện khi sử dụng viên tinh thể nên không ai tỏ ra ngạc nhiên khi mấy cái tua túa ra bám trên tay mình.
Một phút sau.
Richard mở mắt, là bộ óc của nhóm, gã ra lệnh theo thói quen:
“Năng lực của chúng mày, theo thứ tự alphabê, bắt đầu từ thằng Dick.”
“Mẹ kiếp, tên cúng cơm của tao là Hiccock, đéo phải Dick.” Dick phản đối.
“Vậy thì, Haibara trước nhé, rồi tới mày?” Richard hỏi.
“Được thôi. Cũng không có gì để giấu giếm.” Haibara cười cười, duyên dáng vuốt mớ tóc dài lên vành tai, để lộ một cái hoa tai màu bạc lấp lánh. “Nhìn kĩ nhé!”
Ba gã mày râu dòm Haibara lom lom, cô nàng bất chợt biến mất, sau đó xuất hiện ở phía sau Mr.Tran. Tên này giật mình lập tức thúc cùi chỏ ra sau, Haibara gạt cú thúc, tiện thể ngả người vào lưng gã cười khúc khích.
“Dịch chuyển tức thời?” Richard nói nhỏ. “Khá giống với tên Nam.”
“Tới lượt mày, Dick.”
Dick chẳng còn lí do gì để mà từ chối, nhưng tên trọc chỉ đứng đực ra đó sờ mó cái đầu mình.
“Tao, tao không biết phải thể hiện thế nào.” Dick nhìn quanh phòng. Căn phòng khách sạn chỉ có hai cái giường với một cái bàn ngủ ở giữa, một tivi màn hình lớn, một máy điều hòa, một kệ sách, thêm vài chậu hoa ở góc. Cửa sổ mở ra cảnh phố phường bên dưới, Dick rõ ràng không biết bay, nếu không gã đã phải tìm ra biện pháp.
Sau cùng, khi mà đám đồng bọn đã sắp hết kiên nhẫn, Dick vỗ đầu một cái, lôi từ trong ví ra một đồng xu.
“Chúng mày nhìn đây, nói trước là tao chưa từng học qua kungfu trung quốc đâu nhé.”
Dick giữ đồng xu giữa ngón trỏ và ngón cái, sau đó, gã bóp mạnh. Đồng xu bị đập dẹp theo chiều dọc.