Cánh Cổng

Chương 22


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 22


Ngõ nhỏ phía sau đường Hùng Vương.
Trước cửa nhà Tường, chiếc Mercedes Ben 16 chỗ nằm im lìm. Từ trong nhà, một tổ hợp kì lạ gồm bốn người đi ra, cao thấp khác nhau, cách ăn mặc khác nhau, thậm chí cả màu da cũng khác nhau. Lạ một điều là các nhà hàng xóm ở hai bên và phía đối diện thờ ơ như họ không tồn tại.
“Nhanh lên, thằng Tran chịu trách nhiệm xử lí khu vực này, theo lời nó thì khói gây mê không hoạt động tốt trong điều kiện khí hậu nóng bức kiểu này.” Michael nhắc nhở. Gã đi ở sau cùng, cảnh vật khu phố có vẻ khá nhàm chán trong mắt gã.
“Mày nghe nó nói rồi đấy!” Tên Dick gật gật cái đầu trọc bóng lưỡng, dưới nắng ánh xạ chói mắt, thuận chân đạp vào mông Tường một cái. Gã nói tiếng Anh, Tường nghe chữ được chữ mất, nhưng cũng hiểu là gã đang giục mình đi nhanh hơn. Cậu muốn mở mồm chửi lại vài câu, nhưng tay bị còng khóa cứng, miệng bị nhét giẻ, chỉ có thể ư ử vài tiếng.
“Này, đừng thô bạo thế.” Haibara đi bên cạnh Tường, cô nàng bất chợt quàng vai cậu, bộ ngực mềm mại chạm vào người Tường khiến cậu không khỏi liếc nhìn. Đáng tiếc, cô nàng rất biết cách ăn mặc, vừa khêu gợi vừa kín đáo. Ấn tay vào cái thiết bị trên cổ, Haibara nhẹ giọng. “Đừng sợ, tụi này chỉ muốn hỏi cậu vài câu thôi!”

Câu nói dối lừa gạt con nít, qua miệng cô nàng bỗng trở nên có vài phần đáng tin, Tường vội vã quay đầu sang bên kia.
“Thật đáng yêu!” Haibara cười khẽ.
-0-
Tường nửa bị đẩy nửa bị nhét vào thùng xe chiếc Mercedes. Bên trong thùng xe, một dàn máy tính tối tân chiếm hơn nửa diện tích. Một gã đeo kính cận ngồi trước dàn máy, cặp mắt cú vọ nhìn Tường tò mò. Tường cũng nhìn gã, cảm thấy có đôi chút buồn cười. Tên này mặc áo thun dài tay rộng thùng thình so với thể hình gầy còm của gã, kết hợp với quần skinny, kiểu quần jean ống nhỏ bó sát chân, mang giày da lộn bịt đầu. Gu thời trang của gã xem như cũng tạm, nếu không phải cái quần có vẻ quá dài so với cặp giò khẳng khiu của gã, dẫn đến việc gấu quần được lộn lên hơi quá lố, khi ngồi để lộ ra cả một đoạn mắt cá chân trắng hếu, trông cực kì quê mùa.
Haibara sờ tay vào một chỗ trên thành xe kéo một cái cạch ra một bộ bàn ghế.
“Ngồi đi!”
-0-
“Tên mày là Tường?” Gã kính cận hỏi, bằng tiếng việt hẳn hòi dù có hơi lơ lớ, khác hẳn thứ tiếng kì quái Haibara dùng để giao tiếp với Tường. “Tao là Richard. Tao sẽ hỏi mày vài việc, nếu mày không phiền, ngoài ra tao muốn nói trước để tránh hiểu lầm sau này, tao rất ghét bọn nói dối!”
Richard nhìn xoáy Tường, ở gã toát ra cái vẻ gì đó khá dữ dằn, không giống kiểu dữ dằn đáng sợ của tên đầu trọc mà giống như kiểu âm hiểm của loài rắn độc. Tường gật đầu, âm thầm tự hỏi liệu những kẻ bắt cóc mình đã biết được đến đâu.
“Năng lực của mày là gì?”

“Nhìn trước tương lai.”
“Bao lâu?”
Tường giật mình, tên Richard đã mở một cái lap đặt trên đùi, màn hình xanh của máy phản chiếu trên cặp kính bự của gã.
“Năm giây.” Tường trả lời.
“Năng lực của mày từ đâu ra?”
Một câu hỏi đơn giản, nhưng ngay lập tức buộc Tường phải nói về chuyến thám hiểm xuống hố tử thần, giáo sư Hoàng, những căn phòng và cả cánh cửa đen.
Richard ra hiệu cho Tường im lặng, gã nhấn cái nút ở cổ. “Chúng mày nghe nó nói rồi đấy, lên phòng nó và lấy cái balô xuống đây.” Sau đấy có lẽ là một đoạn đối đáp mà Tường không thể nghe thấy, gã Richard nhăn mặt, gầm gừ một tràng tiếng anh. Tường chỉ nghe được duy nhất một từ lặp lại vài lần, ấy là từ “Boss”, hoặc cũng có thể là “Box”, cậu không chắc lắm.
Đoạn sau của câu chuyện, Richard hỏi về Nam, đoạn này Tường kể chi tiết hết sức có thể. Gã đeo kính cười khẩy khi Tường nói về lí do nổi điên của Nam.

“Cũng khá đấy, nhưng tầm nhìn quá hẹp!”
-0-
Michael và Dick trở lại với cái balô của Tường, sau một lúc kiểm tra, rồi vục mặt vào màn hình cái lap của mình trầm ngâm, cuối cùng Richard bảo:
“Chúng ta đi.”
“Mày chắc chứ?” Michael, tên tóc vàng hỏi lại, khi thấy Richard gật đầu thì gã đóng sầm cửa xe lại. Lúc này, trong thùng xe, trừ Haibara và Richard Tường đã gặp, còn có thêm một gã khác. Tên này Tường chỉ nhìn liếc một cái rồi vội vã quay mặt đi. Gã có nhiều điểm giống Richard, nhưng đô con hơn, cặp mắt nhỏ và dài xếch ngược lên, vẻ nguy hiểm lộ ra không thèm che giấu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.