Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 2: Ước Nguyện
Một ước nguyện ư? Cao Phi trầm mặc, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Long Lang, nói:
– Ta muốn sống lại! Ta còn phải báo thù rửa hận, không thể cứ thế mà chết được!
– Ồ! Được thôi! Ước nguyện của chủ nhân Thần thương Thuận Thiên là sống lại. Hỡi không gian và thời gian, thông đạo Luân Hồi hãy mở ra đi!
Không gian bên dưới Thông Thiên Lộ đột nhiên vặn vẹo, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được từng luồng khí bảy màu bắt đầu xoáy tròn, lấy không gian dưới chân Cao Phi làm trung tâm mà xoay quanh. Giống như một dòng sông đang yên ả thì đột nhiên xuất hiện một xoáy nước cực lớn, hút tất cả những gì cận kề nó vào trong .
Lúc này, Cao Phi cũng đã trở thành trung tâm của Vạn Hoa Lâm, từng đợt từng đợt gợn sóng không khí từ dưới chân hắn lan tỏa ra khắp không gian. Sau đó, hào quang bảy màu từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn hướng về phía hắn. Cả cơ thể Cao Phi được bao bọc trong hào quang bảy màu sáng chói mắt.
Cảnh tượng này quả là độc nhất vô nhị. Nhưng sự đau khổ trong đó thì chỉ có anh bạn Cao Phi của chúng ta mới thấu hiểu được mà thôi.
Đau đớn từ sâu thẳm trong linh hồn khiến Cao Phi muốn chết đi cho rồi. Đừng nhìn bề ngoài đẹp đẽ của những tia hào quang bảy màu này mà xem thường nó, bởi vì khi những tia hào quang này vừa xâm nhập vào bên trong linh hồn Cao Phi, hắn có cảm giác như ngàn vạn mũi kim tẩm thuốc độc đang lúc nhúc, xuyên qua xuyên lại bên trong hắn, nỗi đau do nó mang lại còn ghê gớm hơn gấp trăm ngàn lần nỗi đau bị Thần Nỏ bắn cho thành cái rổ.
Mà lúc này, Long Lang đang ở một bên cười khằng khặc, thầm nghĩ: Nhóc à, kể ra thì cũng tội nghiệp cho chú em thiệt đó. Nhưng hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì nữa ấy nhỉ?
Long Lang ngẫm nghĩ một hồi, đoạn “A” lên một tiếng như vừa nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, sau đó nó cười đểu, nói:
– Ai da, anh bạn, vừa rồi gấp quá nên ta quên nói cho ngươi một chuyện hết sức trọng đại, đó là Triệu Đà và Trọng Thủy, kẻ tiễn ngươi đến đây đã chết được gần mười năm. À, còn cô gái trong mộng của ngươi thì cũng đã đi trước Trọng Thủy một bước rồi. Cô nàng tên là gì ấy nhỉ? À à, Mị Châu đúng không? Nàng ta bị An Dương Vương nghi ngờ là phản tặc, một đao giết chết rồi. Cho nên lúc này ngươi quay về thì cũng không còn gặp được những người đó đâu!
Cao Phi đang cắn răng nhẫn nại chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng của linh hồn. Vừa nghe thấy những lời này của Long Lang, hắn chỉ kịp hét lớn hai tiếng : “Chết tiệt!” Rồi bất tỉnh nhân sự, mặc kệ cho đám hào quang bảy màu liên tục xâu xé linh hồn hắn.
…
Lúc này, bên trong một gian phòng, không hiểu vì lý do gì mà lại có đến gần một trăm người tụ họp lại nơi đây. Gian phòng tuy cũng khá rộng rãi, nhưng sau khi những người này tụ lại với nhau thì dường như cũng đã trở nên chật hẹp.
Có một vấn đề cần lưu ý, đó là tất cả những người có mặt ở nơi này đều là nam. Đặc biệt, toàn bộ đều là mỹ nam! Thiết nghĩ, không biết có phải do gien của người Việt ngày trước quá tốt hay không, mà tùy tiện tụ họp lại thì liền có thể kéo ra đến gần một trăm tên mỹ nam như thế?
Người ta thường nói: Một con vịt và hai người đàn bà thì tạo thành một cái chợ. Nơi đây không có vịt, cũng không có đàn bà, nhưng cũng không khác một cái chợ là bao. Không khí trong phòng lúc này khá sôi nổi và huyên náo.
– Anh hai! Anh cả có truyền tin về chưa? Lúc nào thì về tới?
– Anh hai! Có tin tức của cha mẹ chưa?
– Anh hai! ….
Nói chung, kẻ được gọi là “anh hai” lúc này đang rất mệt nhọc, cố gắng trả lời lũ em những câu hỏi của chúng thì bỗng dưng một giọng nói từ xa cất lên:
– Không cần hỏi nữa! Anh về tới rồi.
Một thanh niên bước vào, đương nhiên, người này cũng lại là một mỹ nam. Hắn mỉm cười, đoạn khoát khoát tay, ý bảo đám mỹ nam còn lại nhường ra một lối đi. Sau đó nhanh chóng tiến lại vị trí cao nhất trong gian phòng.
Đợi tất cả mọi người ổn định lại vị trí, khuôn mặt “anh cả” Lân Lang bỗng chuyển sang sắc thái nghiêm trọng, Lân Lang trầm giọng, nói:
– Thời gian tới có lẽ anh sẽ không qua bên chỗ cha được nữa. Gần đây, không hiểu tại sao tên kia lại trở nên mạnh hơn trước rất nhiều, cũng vì vậy mà cha mẹ phải dồn hết tâm lực mới có thể áp chế hắn được. Ài, bây giờ cha cũng phải miễn cưỡng lắm mới có thể mở ra khe hở không gian để cho anh trở về đó! Cho nên từ lúc này trở đi, chúng ta ở thế giới bên này phải cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa, sớm ngày mạnh mẽ hơn để giúp cha mẹ một tay. Thời gian đã không còn nhiều nữa đâu!
Gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rớt trên mặt đất. Gương mặt ai nấy đều giống như đang đánh giặc vậy, rất nghiêm trọng!
– Đúng rồi, Long Lang đi làm nhiệm vụ luân chuyển vẫn chưa về sao? – Lân Lang nhìn quanh, không thấy Long Lang đâu cả, bèn hỏi.
– Vẫn chưa! – Anh hai Xích Lang nói.
– Ừ! Trong số một trăm anh em chúng ta thì tư chất của nó cao nhất. Cũng chỉ mỗi mình nó tu luyện thành Thần thể. Nhưng tính cách của nó cũng khá nông nổi, nhanh nhảu đoảng, hy vọng là không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn…
– Anh cả! Em vẫn không hiểu tại sao lại phải mang linh hồn tên Cao… Cao gì đó qua thế giới bên kia. Hắn cũng chỉ là con trai của một tên thợ rèn thôi, liệu có thể làm được gì chứ? – Hắc Lang, người em thứ năm mươi bảy nói.
– Đồ ngốc! Một tên thợ rèn bình thường liệu có thể rèn ra Thần Nỏ từ cái móng của một con rùa không?
Cùng một lúc, chín mươi tám người còn lại đồng loạt quay sang nhìn Hắc Lang mà gào lên. À, cho tới lúc này thì chắc mọi người cũng đã đoán ra được chín mươi chín người này là ai rồi đúng không?
Quay trở lại Vạn Hoa Lâm, lúc này ở trên Thông Thiên Lộ, linh hồn của Cao Phi vẫn đang tiếp tục trôi nổi ở trung tâm của thông đạo Luân Hồi. Hào quang bảy màu ở xung quanh vẫn giống như sóng biển cuồn cuộn không dứt, liên tục rót vào bên trong linh hồn hắn.
Mà lúc này, ở trên khe hở của bầu trời cũng không còn thấy cái đầu rồng khổng lồ của Long Lang đâu nữa. Thay vào đó là một thanh niên tuấn mỹ với một gương mặt nhợt nhạt, một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn xuống thông đạo Luân Hồi. Người này không phải ai khác mà chính là Long Lang!
– Ai da! Không ngờ mở khe hở không gian cũng hao tốn Thần lực nhiều như vậy. Biết thế khi nãy mình cũng không hóa thành Long thể làm cái gì. Sao mà ngu quá không biết! Tự nhiên nổi hứng biến thành rồng hù dọa thằng nhóc này làm chi, ôi, thiệt là khổ mà!
Than thở xong, Long Lang lại đứng trầm ngâm, chăm chú nhìn vào linh hồn Cao Phi đang ngập chìm trong biển hào quang bảy màu rực rỡ. Nhìn bộ dáng Long Lang bây giờ nào có giống như một kẻ nông nổi, nhanh nhảu đoảng mà Lân Lang anh cả của hắn nói đâu chứ?
Đột nhiên, giống như phát hiện ra cái gì, Long Lang chợt ngẩng đầu lên, lấy ra từ trong ngực áo một viên thủy tinh trong suốt rồi thảy ra phía trước. Càng kỳ lạ hơn, viên thủy tinh sau khi rời khỏi tay Long Lang lại không hề rớt xuống mà tự động lơ lửng giữa không trung, từ viên thủy tinh này lại phát ra từng đợt ánh sáng nhấp nháy trước mặt Long Lang như muốn biểu đạt với hắn chuyện gì đó.
– Mị, ngươi nói là ngươi muốn đi theo hắn sao? Ngươi có chắc là sau này ngươi sẽ không hối hận?
Viên thủy tinh này lại tiếp tục phát ra ánh sáng nhấp nháy, hệt như đang trả lời hắn vậy!
– Ngươi nên nhớ ngày đó nếu như không có ta thì ngươi đã hoàn toàn hòa tan vào trong viên ngọc trai này rồi. Cho nên ngươi chỉ là một phần linh hồn của Mị Châu, ngươi là Mị, không phải là nàng! Hơn nữa, bây giờ ngươi cũng giống như một ngọn lửa yếu ớt trước gió vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ vĩnh viễn tan biến khỏi thế giới này. Ta cho ngươi lựa chọn, một là theo ta về, ta sẽ giúp ngươi chuyển kiếp đầu thai, hy vọng kiếp sau ngươi và hắn còn có duyên gặp mặt. Hai là, xuống đó với hắn, nhưng ta không chắc ngươi có thể vượt qua được hay không.
Vừa nói, Long Lang vừa chỉ về phía Cao Phi, tuy hắn hỏi Mị như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng đã biết trước kết quả sẽ ra sao rồi, có lẽ…
Chỉ thấy Mị sau khi nghe những lời này của hắn thì không một chút do dự hay e ngại gì cả, mà liên tục chớp lóe, diễn tả sự vui mừng của mình.
Long Lang khẽ thở dài.
– Sẽ như ước nguyện của ngươi. Ta – Thần Long Lang gửi đến ngươi lời chúc phúc của mình. Nhanh tìm về với tình yêu của ngươi đi!
Bàn tay Long Lang phất nhẹ, một luồng hào quang màu đỏ rực từ lòng bàn tay phóng ra, bao bọc lấy viên ngọc trai – Mị, rồi từ từ cuốn nó bay về phía Cao Phi.