Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 1: Vạn Hoa Lâm, Thông Thiên Lộ
Ở trong một thế giới ngập tràn hào quang bảy màu rực rỡ. Trên bầu trời, những đám mây như những chùm kim tuyến đủ màu sắc đang hững hờ trôi. Bên cạnh một bờ vực, nơi có rất nhiều những loài hoa mang vẻ đẹp mà chưa từng có ai biết đến, bên miệng vực này bỗng nhiên xuất hiện một bậc đá, rồi thêm một bậc đá nữa hiện ra, cứ như thế… Từng bậc đá tiếp tục chồng lên nhau, tạo thành một cầu thang rất cao. Cái cầu thang kì lạ này tiếp tục vươn lên, xuyên qua những đám mây, lên tới độ à mắt thường không thể nhìn thấy được mà vẫn chưa ngừng lại.
Không một ai biết được điểm cuối cùng của cầu thang ấy là nơi nào…
Có một thanh niên khoảng hơn hai bốn, hai lăm tuổi đang đứng trước cầu thang rất cao ấy. Hắn không biết đã đi trong rừng hoa, không, phải nói là một cái thế giới hoa mới có thể diễn tả được sự rộng lớn của mảnh đất toàn hoa và hoa này, hắn chỉ biết hắn đã đi rất lâu, lâu lắm mới tới được nơi đây. Khi nhìn thấy vực sâu trước mặt, hắn vẫn còn những tưởng mình đã được giải thoát. Giải thoát thế nào ư? Ừ thì a lê hấp, một bước nhảy xuống cái vực sâu không thấy đáy đấy, thế là xong, thế là được giải thoát khỏi cái thế giới hoa này.
Nhưng ngay khi hắn muốn nhảy xuống vực thì từ trên trời lại rơi xuống một cái thang. Mẹ kiếp! Rốt cuộc là sao đây? Giờ thì nhảy xuống đó? Hay là đi lên kia?
Phân vân một lát, hắn cũng đã có quyết định cuối cùng. Đã làm người thì phải không ngừng đi lên, ai lại đi xuống, đúng không?
Tiếp tục cuộc hành trình leo cầu thang đầy gian khổ, anh bạn của chúng ta đã đi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy điểm kết thúc của cuộc hành trình “vượt lên chính mình” nó ở đâu.
Bất thình lình, hắn sực nhớ ra rằng từ rất lâu rồi mình chưa hề ăn uống, mà cứ đi hoài như vậy lại không cảm thấy đói, cũng chẳng biết mệt là gì! Có còn là người hay không đây?
Ném mớ suy nghĩ đó vào một góc, hắn lắc lắc đầu, mặc kệ bây giờ mình có phải là siêu nhân Gao hay không, mặc kệ cái cầu thang khốn nạn này cao cỡ nào, ông đây hết nguyện vọng hai rồi, chỉ còn nước đi tiếp thôi chứ biết làm sao bây giờ?
Cuối cùng, “có công mài sắt thì cũng có ngày nên kim”, chẳng qua cái “cục sắt” này của hắn hơi lớn một chút, nhưng mà rốt cuộc thì hắn cũng “mài ra kim” rồi. Trời cao không phụ lòng người mà. Cuối cùng cũng không thấy cái cầu thang này đi lên nữa rồi.
Bước lên bậc thang cuối cùng, khi đang muốn nhảy lên hoan hô vì sung sướng thì thân hình hắn bỗng khựng lại, khóe miệng hắn giật giật, cơ mặt run lên từng hồi.
– Chết tiệt! Thế này là sao đây? Là sao đây hả? Khốn nạn thật!
Đúng là hắn đã leo lên tới tận cùng của cái cầu thang cao chót vót này. Nhưng hiện tại, bậc thang cuối cùng mà hắn đang đứng này cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ dài hơn mấy bậc thang bình thường kia một chút, chính xác là dài hơn khoảng mười mét. Chỉ có thế, không hơn!
Tóm lại, anh chàng của chúng ta bây giờ rất giống một vận động viên nhảy cầu nha. Sau khi vận động viên leo lên hết các bậc thang thì đi tới một tấm ván dẻo hoặc cứng, nhún nhún một hồi rồi nhảy xuống. Khác biệt ở đây là, bây giờ hắn không đứng trên tấm ván nào cả, mà là một bậc thang dài hơn các bậc thang khác. Nhưng hoàn cảnh thì không khá hơn được bao nhiêu. Chỉ còn chờ ông bạn làm vài động tác tiêu sái một chút rồi nhảy xuống nữa thì thật là đúng bài!
– Thật là tức chết đi được mà! Ông mày mà biết kết quả như thế này thì ngay từ đầu đã nhảy xuống luôn cho rồi! Mợ nó!
Hắn nằm vật ra nền đá, chửi lảm nhảm mấy câu rồi nhắm mắt lại. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại bị lôi tới cái thế giới mà ngoại trừ hoa cỏ, mây, cả đám hào quang sáng chói mắt trên bầu trời, một cái vực sâu thăm thẳm, ừm, còn cả cái cầu thang chết tiệt này nữa chứ, ngoại trừ những thứ này ra thì ở đây chẳng còn bất kỳ thứ gì khác.
Hắn chính là Cao Phi, con trai duy nhất của Cao Lỗ, vị Lạc tướng hùng mạnh nhất dưới trướng An Dương Vương. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, trong thời khắc Triệu Đà đem quân đánh vào thành Cổ Loa, An Dương Vương đại bại, mang theo Mị Châu lên ngựa tìm đến Thần Rùa cầu cứu. Khi đó, hắn và Cao Lỗ cha hắn đem binh chặn hậu, không để cho tên khốn Trọng Thủy dẫn theo truy binh cướp lại Mị Châu.
Nhưng chỉ tiếc là tâm thì có đó, nhưng lực thì không đủ. Chỉ dựa vào hai cha con và một trăm dũng sĩ Âu Lạc làm sao chống đỡ lại quân lính đông còn hơn kiến của Triệu Đà? Kết quả là cha hắn hy sinh ngay tại trận, còn lại hắn một người một thương đứng chặn ở cửa Nam Cổ Loa thành. Anh dũng là thế, một chọi một đám là thế, ai mà ngờ ngay thời điểm tối hậu, tên hỗn đản Trọng Thủy lại đem Thần Nỏ ra bắn hắn.
Sức cùng lực kiệt, lại còn bị vạn tiễn xuyên thân, Cao Phi hắn không phục. Vì cái gì? Ta không cam tâm! An Dương Vương, ngài chia rẽ Mị Châu và ta chỉ vì mối quan hệ hòa bình với Triệu Đà, để rồi hai cha con bọn chúng đem lại cho người cái gì? Hòa bình sao? Hạnh phúc uôn dân sao? Hạnh phúc cho con gái ngài sao? Để bây giờ, bọn chúng quay lại giết chúng ta bằng chính vũ khí lợi hại nhất của chúng ta sao? Ta không phục! Vạn lần không phục!
Chính lúc đó, không biết sức lực từ đâu ra khiến hắn có thể phóng ra một thương cuối cùng về phía Trọng Thủy. Trước khi đất trời trở nên mờ mịt, hắn vẫn kịp trông thấy mũi thương bay chệch hướng so với dự tính ban đầu, mặc dù không lấy đi tính mạng Trọng Thủy, nhưng tên hỗn đản này kể từ nay trở đi cũng xem như tuyệt nòi luôn rồi! Coi như Cao Phi hắn cũng gỡ lại được một ít vốn, bù đắp cho những tổn thương trong tâm hồn. Mà lúc này anh bạn Cao Phi của chúng ta vẫn hồn nhiên không hề hay biết một thương đó của hắn cũng đã gián tiếp đẩy Trọng Thủy nhảy xuống giếng tự vận, hậu quả đúng là rất nghiêm trọng. Không đúng sao? Cần gạt tăng dân số bị người ta phá hủy, sống kiếp thái giám ư? Trọng Thủy làm không được!
Không đúng! Cao Phi đột nhiên đứng dậy. Như vậy thì lúc này mình đã chết rồi kia mà? Vậy… Rốt cuộc là thế quái nào mà mình lại ở đây được nhỉ?
– Là vì ta!
Đột nhiên bầu trời bị xé toạc ra một khe hở lớn, một giọng nói như sấm rền vang lên, tiếp theo đó, một cái đầu khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt Cao Phi.
Nhìn cái đầu to khủng bố với rất nhiều vảy lớn, hai bên mép là hai sợi râu cá trê, đôi mắt đỏ ngầu như lửa, phía trên còn có hai cái sừng nai ngộ nghĩnh, Cao Phi không nhịn được mà thốt lên:
– Quái thú?!!
– Quái thú cái đầu ngươi!!! Ta chính là rồng! Là con trai thứ chín mươi sáu của Lạc Long Quân, tên gọi là Long Lang!
Long Lang gào lên giận dữ, từ hai lỗ mũi cũng khá là khổng lồ của nó phun ra hai ngọn lửa nóng, cũng còn may là bạn Cao Phi phản ứng khá nhanh nhẹn nên mới thoát khỏi hai ngọn lửa khủng khiếp này, nếu không thì chắc giờ này Cao Phi hắn cũng đã trở thành thịt nướng mất rồi.
– Hừm, không có nhiều thì giờ nói nhảm với ngươi. Nói cho ngươi biết, thời gian của tồn tại của linh hồn ở trong không gian này rất hạn chế, mỗi một linh hồn tối đa chỉ có thể sống sót ở nơi này không quá mười năm. Thằng nhóc ngươi không ngờ lại tản bộ trong Vạn Hoa Lâm hết hơn ba năm, leo Thông Thiên Lộ hết sáu năm có hơn. Cộng lại cũng đã gần mười năm rồi! Ngươi tưởng đây là nhà của ngươi chắc? Muốn ở bao lâu thì ở sao?
– Ngươi… ngươi nói sao? Mười năm? Ta đã ở đây đến mười năm rồi sao?
Cao Phi hoảng hốt kêu lên. Bản thân hắn cũng cảm giác được đã ở trong cái chỗ này rất lâu, nhưng quả thực không ngờ là lại ở đây đến gần mười năm! Mợ nó! Mười năm lận đó!
Cặp mắt đỏ ngầu của Long Lang khinh khỉnh liếc Cao Phi một cái, nó ngáp lớn rồi nói:
– Đúng vậy! Cũng vì thằng ngốc nhà ngươi, đã là linh hồn rồi mà còn không thèm bay lên đây cho nhanh, lại ngu ngốc cuốc bộ những mười năm. Báo hại ta phải ngồi chờ ngươi đến dài cổ. Mười năm rồi ông mày chưa được ngủ đó nha! À, suýt thì quên. Bây giờ thì ta xin được trân trọng thông báo, thời gian còn lại của ngươi không quá một nén nhang nữa đâu. Hừ!
Bay? Hóa ra ngay từ đầu mình có thể bay mà không cần phải đi mòn cả giày mới tới được đây ư? Mợ nó! Sao ngay từ đầu cái con gọi là rồng này không hiện ra để nhắc nhở mình cơ chứ? Hay rồi, giờ thì vui rồi, còn sống không quá một nén nhang nữa thôi! Cao Phi thầm gào thét trong lòng, hắn vẫn chưa ngu ngốc tới mức chửi tục trước mặt con rồng này, ai mà biết nó có nổi điên lên, cắn mình một cái chết tươi hay không chứ.
Mà chuyện này cũng không thể trách được Cao Phi. Bởi vì lúc hắn mới tới thế giới này thì đầu óc hắn chỉ là một mảng hỗn loạn. Khi đó hắn bước đi là do bản năng chứ không phải do chủ động, vì linh hồn hắn lúc đó vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, còn không biết là mình đã chết nữa là! Mặc dù sau này, ký ức của hắn cũng từ từ phục hồi lại, nhưng mãi cho đến khi leo lên tới bậc cuối cùng của Thông Thiên Lộ, Cao Phi hắn mới sực nhớ ra là mình đã chết. Giờ có trách thì cũng trách số hắn xui thôi chứ còn biết than trách ai nữa đây?
– Hê hê! Nhưng cũng còn may cho ngươi. Mười năm qua nhờ không ngừng cuốc bộ trong thế giới này mà linh hồn ngươi đã mạnh hơn trước đến mười lần! Chà, xem ra chỗ tốt của ngươi cũng không ít nhỉ? Chủ nhân của Thần thương Thuận Thiên, bây giờ thì ngươi mau nói đi, ngươi có nguyện vọng gì?
– Thần thương Thuận Thiên??? – Cao Phi ngơ ngác hỏi lại.
– Đúng thế! Cái cây thương mà ngươi sử dụng khi còn sống đó. Nó cũng chính là cây thương mà cha ta để lại khi phá vỡ không gian, Thăng Thiên thành Thần. Bản thân nó sau đó cũng đã được thăng cấp thành Thần thương, tự có ý thức nhận chủ rồi. Mà cha ta đã từng dặn dò, hễ ai được Thần thương Thuận Thiên nhận làm chủ thì sau khi chết sẽ được đưa tới đây, cũng sẽ được đáp ứng một ước nguyện.