Cánh Cổng Thiên Đường

Chương 3: Thế Giới Mới. Cao Phi?


Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 3: Thế Giới Mới. Cao Phi?


Xích Quỷ thế giới, năm 2009…

Rừng nguyên sinh Tang Kha…

Rừng nguyên sinh Tang Kha trải dài qua hơn tám quốc gia trên lục địa Bách Việt. Rừng rậm nguyên sinh, đúng như tên gọi của nó, sâu trong rừng Tang Kha là vô số chủng loài thực vật, từ những gốc đại thụ với đường kính lên đến hơn vài chục mét, cao vun vút cho đến những loài dây leo chằng chịt, đeo bám từ thân cây này sang thân cây khác giống như giăng ra những tấm lưới lớn trong rừng.

Mặt khác, hệ thống động vật trong khu rừng này hết sức phong phú, đa dạng. Theo như từ điển Bách Việt toàn thư thì: Rừng nguyên sinh Tang Kha có thể có tới hơn mười ngàn loài động vật. Trong đó, động vật ăn cỏ có khoảng hơn sáu ngàn loài, động vật ăn thịt khoảng hơn bốn ngàn loài và còn một số có thể vẫn còn tồn tại nhưng chưa được biết đến.

Có thể nói, khu rừng này hết sức đặc biệt. Ai đó đã từng nói: Rừng nguyên sinh Tang Kha chính là cái nôi của Xích Quỷ, là cái nôi của toàn thế giới! Nhưng sự hung hiểm của nơi đây cũng không phải là nhỏ, chỉ tính riêng việc từ trước cho tới nay có biết bao nhiêu đoàn mạo hiểm, nhà khoa học… với đầy đủ thức ăn, nước uống, dụng cụ, trang bị tối tân nhất vào đây để tìm hiểu, thăm dò cũng như nghiên cứu về nó, thế nhưng, người đi vào thì nhiều vô kể, mà kẻ an toàn trở ra được thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ từng đó cũng đủ để biết nơi đây ẩn giấu nguy cơ trùng trùng, mạng người mất đi dễ như bỡn.

Rừng nguyên sinh Tang Kha vừa là mảnh đất bí ẩn đầy thách thức, vừa là kho tài nguyên vô tận khiến biết bao quốc gia thèm thuồng đến đỏ mắt, và cũng là mảnh đất ăn thịt người số một trên thế giới!

Trời đã vào khuya, ánh trăng mờ nhạt không thể nào xóa tan hết sự tối tăm trong khu rừng rậm rạp. Mà khi bóng tối ập xuống cũng chính là thời khắc sự giết chóc tàn bạo bắt đầu diễn ra. Bóng tối, cũng chính là người bạn đồng hành của những con dã thú săn đêm nguy hiểm nhất! Dưới sự phối hợp nhịp nhàng của đôi bạn ấy, khu rừng về đêm sau những phút tĩnh lặng ngắn ngủi ban đầu, sẽ như một sinh vật sống đột ngột cựa mình chuyển động, những âm thanh xào xạc, những tiếng gầm gừ bắt đầu vang lên cùng với tiếng gió rít gào…

Ở một góc nhỏ nào đó trong rừng Tang Kha, bầu không khí đang bị bao phủ hoàn toàn bởi sự yên tĩnh đến đáng sợ. Tuy hiện giờ đã là tháng năm, đầu hè, khí trời oi bức, thế nhưng trong cái khoảng không gian chật hẹp này, không khí bỗng nhiên lại lạnh lẽo đến hoang đường.

– Số Hai báo cáo tình hình bên đó đi. Có phát hiện được gì không?

Bỗng nhiên, một giọng nói rất nhỏ đột ngột vang lên, giọng nói tuy rất nhỏ, nhưng vừa đủ để phá vỡ cái không gian dường như đã đông cứng lại của nơi này vậy.

– Không có. Đội trưởng, bên này hoàn toàn yên tĩnh, không phát hiện được gì.

– Số Ba thì sao?

– Đội trưởng, bên phía này cũng không có thấy gì cả.

– Số Bốn?

– Cũng không.

Ánh mắt của người được gọi là Đội trưởng lạnh lùng quét qua những bụi gai to lớn, rậm rạp trước mặt. Tuy các thành viên khác trong đội không hề phát hiện ra dấu vết của bất kì một con vật nào cả, nhưng bọn hắn hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của mình, trực giác của những kẻ đã từng nếm thử qua mùi vị của sự chết chóc… Đằng sau đám cây gai chết tiệt này chắc chắn chính là hàm răng cùng móng vuốt bén nhọn của một loài dã thú nào đó không biết tên. Đừng xem thường nó, ở cái địa ngục này, một cái gai cũng còn có thể khiến một con voi chết vì thiếu hiểu biết, huống chi lúc này, bọn hắn có thể sắp phải đối mặt với một đám dã thú hung tàn.

– Mục tiêu đã xuất hiện! Cách đây khoảng ba mươi mét theo hướng hai giờ! Một con Hổ Nanh Kiếm! – Số Ba đột nhiên khẽ rít lên một tiếng.

– Bên này cũng có một con! – Số Bốn cũng kinh hoảng thốt lên.

– Bên này cũng có! Đội trưởng, có tới hai, không, ba con! Bọn chúng rất nhanh! Đang lao về phía chúng ta! – Số Hai ở vị trí chính giữa vội vàng hét lớn. Mẹ kiếp, hôm nay là ngày gì vậy? Bộ hôm nay đám Hổ Nanh Kiếm này tính mở đại hội Võ Lâm hay sao mà kéo tới nguyên một đám thế này?

– Giữ nguyên đội hình! Mợ nó, trong súng có bao nhiêu đạn thì đều tặng cho đám súc sinh này hết luôn đi! Giết! – Gã Đội trưởng hét, đồng thời khẩu súng trong tay liên tục nhả đạn, bắn thẳng vào cái bóng đen to lớn đang nhằm về phía hắn mà lao đến.


Đêm nay, rừng nguyên sinh Tang Kha quả thật không hề yên tĩnh bởi hàng loạt những tiếng súng nổ giòn tan, xen lẫn vào đó là tiếng lá khô bị dẫm nát, tiếng Hổ Nanh Kiếm gầm lên đau đớn vì trúng đạn…

Sau một hồi hỗn chiến, cả khu rừng dường như cũng đã yên tĩnh trở lại. Lại thấy có bốn người mặc trang phục màu đen đang đứng tựa lưng vào nhau mà thở dốc. Xung quanh họ là thi thể bầy nhầy máu thịt của năm con Hổ Nanh Kiếm. Nhưng mà, bốn người này hình như đã hơi quá mạnh tay rồi, cho dù Hổ Nanh Kiếm có là dã thú nguy hiểm thì cũng đâu nhất thiết cứ phải bắn cho nó thành một cái tổ ong như thế.

– Có ai bị thương không? – Gã Đội trưởng quay sang hỏi các thành viên còn lại trong đội.

– Lúc nãy sơ suất, bị một con cào sượt qua cánh tay. – Số Ba giơ cánh tay bị thương ra phía trước, nói.

Dưới điều kiện thiếu ánh sáng trầm trọng, tuy không nhìn thấy rõ cho lắm, nhưng những người còn lại cũng không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh, nuốt khan một cái. Như thế này mà chỉ là cào sượt qua thôi ư? Nhìn ba vết thương kinh khủng trên cánh tay của số Ba mà xem, phần da thịt của nơi bị cào trúng không biết đã bay đi đâu mất, để lại ba cái rãnh rộng mà sâu hoắm, thậm chí còn lờ mờ thấy cả xương!

– Số Hai băng bó tạm cho số Ba một chút đi. Số Bốn cùng với tao cảnh giới, đề phòng khi nãy còn để sót… Nằm xuống!

Vừa hét, gã Đội trưởng vừa vội vã chụp lấy số Bốn lăn qua một bên. Mới vừa rồi, khi hắn quay sang định nói số Bốn làm nhiệm vụ cảnh giới thì cũng vừa kịp nhìn thấy một con Hổ Nanh Kiếm vẫn còn sống! Mà cũng không biết nó đã xuất hiện sau lưng số Bốn từ khi nào, vuốt hổ của nó cũng đã gần tập kích đến nơi. Tình thế nguy hiểm vạn phần, hắn không kịp suy nghĩ, tất cả hành động đều nương theo phản xạ bản năng. Mà cũng nhờ phản ứng nhanh nhạy của hắn nên số Bốn mới giữ lại được một cái mạng.

Lăn vài vòng dưới mặt đất, gã Đội trưởng chỉ cảm thấy một cơn đau tê tái đến tận tâm hồn từ bả vai bên phải truyền lên não. Quay đầu lại nhìn, bả vai phải thân yêu của hắn nay đã đầm đìa máu tươi, không nhận ra được đâu là thịt, đâu là da nữa.

– Không xong! – Số Bốn hốt hoảng kêu lên.

Gã Đội trưởng nhìn lên, thì ra là con Hổ Nanh Kiếm sau khi vồ hụt một cái đã nhanh chóng dừng lại, sau đó lại tiếp tục như một tia chớp lao thẳng đến chỗ hai người.


Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba tiếng súng vang lên, cả ba viên đạn bay đi rất chính xác, đều ghim thẳng vào đầu con Hổ Nanh Kiếm, không chừa cho nó một cơ hội nào nữa cả.

Chủ nhân của ba viên đạn này chính là số Hai.

Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ trong vòng chưa đầy một phút. Lúc này, số Hai và số Ba đã chạy tới bên cạnh gã Đội trưởng và số Bốn. Cả bốn người chưa kịp an ủi nhau tiếng nào, cũng chưa kịp hoàn hồn lại thì bỗng nhiên một âm thanh kinh khủng từ phía xa truyền tới.

– Khèèèèè!!!

Bốn người vội vàng quay đầu lại nhìn về phía tiếng động phát ra, chỉ thấy ở xa xa có ba cặp “bóng đèn” xanh rì đang nhấp nháy, đang tỏa sáng trong đêm đen, đang từ từ tiến lại nơi này.

Số Hai nâng họng súng trên tay mình lên, bắn liên tục mấy phát về phía ba cặp “bóng đèn” màu xanh đó. Nhưng ngay tức khắc, gương mặt của cả đám bỗng trở nên ngây ngốc. Trước mắt bốn người, những viên đạn do số Hai bắn về phía mấy cái “bóng đèn” lại tóe ra những tia lửa màu vàng hệt như bắn trúng một bức tường bằng sắt vậy.

– Cái… Cái này… Đội trưởng, cái này là thứ gì vậy? – Số Ba quay sang, ngơ ngác hỏi gã Đội trưởng.

Gã Đội trưởng nhìn ba cặp “bóng đèn” sáng lấp lóe kia thêm một lần nữa, rồi hắn khẽ cau mày, quay lại nói:

– Tao cũng không biết. Nhưng trực giác nói với tao rằng, chúng ta mà không nhanh chóng chạy khỏi chỗ này thì không còn được thấy ánh bình minh nữa đâu.

Cả ba tên kia ngây ra nhìn gã Đội trưởng một cái, rồi quay sang nhìn nhau, đoạn không ai bảo ai, bốn tên đồng loạt quay đầu bỏ chạy.

Không biết thế giới Xích Quỷ này liệu có Thế Vận Hội Olympic hay không? Nhưng nếu có thì cái kỷ lục chạy nhanh ở cái thế giới này chắc chắn là đã bị bốn tên này phá vỡ mất rồi. Mà cũng có lẽ là do sự kích thích của ba cặp “bóng đèn” xanh lè ở sau lưng nên bốn tên này càng có thêm động lực, cả đám chạy trong rừng rậm mà giống hệt như đang chạy trên đường bằng không có chướng ngại vật vậy!

Cứ như thế, cả bốn tên băng rừng vượt suối mà chạy…

Cũng không biết là cả bọn đã chạy được bao lâu và bao xa, chỉ biết là đến khi trời đã lờ mờ sáng, khi mà cảnh vật xung quanh cũng đã trở nên rõ ràng hơn, gã Đội trưởng vừa ngó lại phía sau thì liền thấy được một con vật rất chi là ấn tượng!
…..

Hóa ra, ba cặp “bóng đèn” xanh lè đã đuổi theo phía sau bọn hắn suốt đêm chính là ba cặp mắt của ba cái đầu rắn khổng lồ. Bạn đã bao giờ thấy một con rắn có tới ba cái đầu chưa? Nếu có thì nó có to lớn đến mức kinh người như con rắn mà bốn tên này gặp phải không? Ừm, nếu có thì hẳn là bạn cũng phải ngơ ngác đến há hốc miệng giống như bốn chàng trai này vậy.

– Hộc… Đội trưởng, cứ chạy mãi như thế này có lẽ không thoát được… – Số Ba vừa cắm đầu chạy vừa nói.

– Nói cũng đúng… Mấy vết thương đã ngưng chảy máu, nhưng mùi máu thì vẫn còn vương lại… – Gã Đội trưởng gật gù.

– Đội trưởng, anh xem… – Số Ba vội vàng reo lên.

Theo hướng ngón tay của số Ba, khoảng hơn hai mươi mét về phía bên phải trước mặt cả bọn chính là một vũng sình lầy do nước mưa đọng lại.

Gã Đội trưởng cười lớn:

– Haha! Số Ba giỏi, giỏi lắm! Xem ra chuyến này có cơ hội thoát khỏi con đĩa ba đầu ở phía sau rồi!

Rất nhanh, cả bọn đã tới được chỗ vũng sình, số Ba và gã Đội trưởng không nói một câu, vội vàng nhảy xuống lấy sình trét lên trên người. Đặc biệt, cứ chỗ nào trên thân thể bị chảy máu là lại bôi lên một lớp sình thật dày…

Thấy số Hai và số Bốn vẫn còn đứng yên một chỗ, số Hai thì ngẩng đầu nhìn trời như có cái gì rất thú vị trên đó lắm vậy, còn số Bốn thì ngập ngừng mở miệng như muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, gã Đội trưởng vội quát:

– Hai đứa kia sao còn đứng đó? Nhanh xuống lấy sình trét lên người đi! Con rắn đó sắp đuổi tới nơi rồi kìa!

– Đội trưởng, đuổi theo chúng ta là rắn phải không? Vậy anh trét sình để che mùi máu thì cũng có tác dụng gì đâu chứ? Em nhớ là loài rắn khi đi săn mồi thì dựa vào nhiều yếu tố, trong đó có nhiệt độ thân thể và mùi của con mồi. Cho dù anh có che được mùi máu, nhưng mà vẫn không thể che giấu nhiệt độ cơ thể được nha… – Số Bốn gãi gãi đầu, nói.

Gã đội trưởng và số Ba vừa nghe xong liền đơ người. Bỗng ngay lúc này, bộ đàm bên tai gã Đội trưởng lại phát ra giọng nói của một người con gái:

– Đội trưởng, mấy người đang làm gì ở đó vậy?

– Đang đắp bùn… Hả? Số Năm?

– Để sau hãy nói, nó dí tới nơi rồi nè! – Số Hai nói.

Gã Đội trưởng còn đang định nói thêm thì bị giọng nói lạnh lùng của số Hai cắt ngang, hắn cũng đành lắc đầu cười khổ, đoạn kéo số Ba đứng lên chạy tiếp.

– Các anh làm gì mà chạy trối chết vậy? Hình như có người bị thương nữa hả? – Giọng nói ngọt ngào của số Năm lại tiếp tục vang lên bên tai Đội trưởng. Hắn vội đáp:

– Bị rắn truy sát. Mà sao em biết?


– Rắn? Ừm, mà hướng các anh đang chạy tới chính là vực thẳm đó. Nghe theo em, các anh chạy theo hướng mười một giờ, khoảng năm trăm mét sẽ thấy một thân cây gãy vắt ngang miệng vực, có thể từ thân cây đó mà qua được bên này…

Gã Đội trưởng cũng không màng hỏi số Năm vì sao lại biết được những điều này, vội vàng dẫn theo cả bọn chạy theo hướng số Năm vừa chỉ. Ở phía sau, con Rắn Ba Đầu vẫn trườn đi với tốc độ không nhanh không chậm, vừa đủ để theo sát bốn người này.

Đối với con Rắn Ba Đầu này mà nói, cả bốn tên chỉ giống như những món đồ chơi mới của nó mà thôi. Ở trong cái rừng này, hiếm hoi lắm mới xuất hiện được mấy món đồ chơi dễ thương như thế, để cho bọn chúng chết sớm quá thì rất phí… Hơn nữa, cái trò chơi rượt đuổi này cũng rất vui nha…

Trải qua hơn mấy tiếng đồng hồ đuổi theo đám người, con Rắn Ba Đầu cũng đã cảm thấy hơi mệt mỏi, quả thực nó cũng không ngờ bốn con mồi của nó vẫn còn dai sức như vậy, tốc độ chạy của bọn chúng không hề giảm đi chút nào. Đột nhiên, thân thể to lớn của Rắn Ba Đầu thoáng ngưng lại, hình như nó đã ngửi thấy một mùi vị nào đó hết sức quen thuộc, những cái lưỡi chẻ liên tục thè ra nuốt vào như đang muốn khẳng định lại cho chắc ăn, đoạn, ba cặp mắt xanh lè của nó nhìn một cách chăm chú vào cái ba lô sau lưng gã Đội trưởng. Cái ba lô đã bị móng vuốt của Hổ Nanh Kiếm cào rách một đường, ở chỗ đó có một thứ đã bị lòi một đoạn ra bên ngoài. Chính xác là một cái vảy của một loài động vật nào đó.

Còn khoảng hơn hai trăm mét nữa là đến được thân cây ngã nằm vắt ngang miệng vực mà số Năm đã nói. Nhưng hai trăm mét đối với bốn người mặc đồ đen này lại chính là quãng đường dài nhất mà họ đã từng chạy, bởi vì ở phía sau, con Rắn Ba Đầu lúc này giống như đang phát điên lên vậy, ba cái đầu liên tục nhằm thẳng về phía họ mà đớp, mà cắn tới.

Cũng may là, bốn người này từ nhỏ đều đã trải qua những cuộc khảo nghiệm, những hồi huấn luyện kinh khủng nhất, và cả bốn cũng đã nhảy múa trên lưỡi hái của Tử Thần không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, cũng phải vất vả lắm, cả bọn mới tránh né được cái miệng rộng ghê hồn của con quái thú ba đầu này. Trong đó, gã Đội trưởng là khổ cực nhất, hắn và số Ba vì mất máu nhiều nên phản ứng cũng chậm đi không ít, nhưng con rắn này không biết vì lý do gì mà toàn tập trung công kích về phía hắn, phải trầy trụa, chật vật lắm hắn mới tránh né được cái miệng rộng của nó trong gang tấc. Chỉ sau hai , ba lần như vậy, trên người gã Đội trưởng cũng đã có thêm vài vết thương mới, nhưng cũng còn may cho hắn là thương tích không đến nỗi nghiêm trọng nên vẫn còn chạy được.

Sau một hồi khổ nhọc, cả bốn người cũng đã đến gần với miệng vực. Lúc này gã Đội trưởng cũng đã gần như phát điên lên vì con quái vật ba đầu này rồi, hắn rít qua kẽ răng:

– Quăng lựu đạn về phía sau đi! Kìm chân nó lại!

Cả bốn người lần lượt rút chốt, thay phiên nhau ném lựu đạn về phía sau. Tuy không biết lựu đạn có gây thương tích gì cho cái con rắn bất tử – đạn bắn không thủng – này hay không, nhưng hy vọng là vẫn có tác dụng giữ chân nó lại cho cả bọn chạy qua cầu.

Để lại một loạt những tiếng nổ đinh tai ở phía sau, cả bốn tên vội vàng leo lên thân cây gãy, chạy trối chết sang phía bờ bên kia.

Ở phía sau, con Rắn Ba Đầu mặc dù bị gần chục quả lựu đạn oanh kích nhưng vẫn không hề có bất cứ một vết thương nào. Bò ra từ đám khói bụi do lựu đạn nổ để lại, thân thể Rắn Ba Đầu bỗng run lên kịch liệt, trên ba cái đầu to khổng lồ của nó, từng mảng vảy phía trên trán đột nhiên rơi rụng, lộ ra máu thịt đỏ hồng. Phía dưới đám máu thịt bầy nhầy ấy, xương sọ của Rắn Ba Đầu bắt đầu biến dạng, phần xương sọ trước trán dần nhô lên, nhìn hệt như một cái sừng với hình dáng cổ quái. Đôi mắt màu xanh lục cũng dần dần biến thành màu máu đỏ ngầu. Hình dáng lúc này của con Rắn Ba Đầu quả là rùng rợn.

Được gần nửa đường, số Hai vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy cảnh biến đổi của con quái vật ba đầu này, gương mặt hắn thoáng chốc đã tái xanh, vội hét lớn:

– Chạy nhanh lên! Nhanh nữa lên!

Cả ba tên kia cũng không buồn hỏi tại sao. Mọi thành viên trong đội đều đã quá quen với tên số Hai lạnh lùng này rồi, hiếm có chuyện gì có thể làm cho số Hai kinh hãi, nên một khi cái tên máu lạnh đó mà hét lên như vậy thì tốt nhất là đừng hỏi, chạy trước thì hơn. Bốn tên cắm đầu chạy thục mạng.

Cao Phi rất là tức giận, cái con rồng gọi là Long Lang đó quả thực đã chơi hắn một vố khá đau! Tái sinh ư? Bây giờ sống lại thì còn có ý nghĩa gì cơ chứ? Kẻ thù của hắn bây giờ chỉ còn là một nắm xương! Người hắn yêu thương cũng đã không còn sống trên cõi đời này nữa… Nếu như hắn không lựa chọn sống lại, nếu như hắn không tái sinh…. nói không chừng, hắn còn có cơ hội trả thù hai cha con Triệu Đà, ừm, xuống địa ngục báo thù bọn chúng. Hơn nữa, nếu hắn không sống lại, cơ hội gặp lại Mị Châu dù rất ít, nhưng vẫn có…

Nhưng mà nói gì thì nói, sống thì cũng đã sống lại rồi, biết làm thế nào đây? Tự sát để quay lại thế giới linh hồn? Cao Phi tự hỏi, ngón tay của hắn bất giác khẽ vuốt ve viên ngọc trong tay. Viên ngọc này không biết là gì mà từ lúc hắn tỉnh lại đã thấy nó nằm trong tay của mình, hơn nữa, mỗi lần vuốt ve viên ngọc, trong lòng hắn tự nhiên lại trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ. Hắn cũng không rõ thứ cảm giác đó là gì, chỉ biết khi ấy, hắn cảm thấy ấm áp khó tả!

Giống như một người đã mất đi linh hồn, Cao Phi lững thững bước đi không mục đích. Bản thân hắn cũng không biết mình đã đi được bao lâu, chỉ đến khi bị giật mình bởi những tiếng nổ như sấm rền vang lên trước mặt, hắn mới sực tỉnh. Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy phía trước là một thân cây gãy vắt ngang một vực sâu thăm thẳm… Cái cảnh tượng này sao lại quen mắt thế nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.