Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 108: Một Phần Ác Ý Vạn Phần Đậm Sâu 17


Bạn đang đọc Cặn Bã Hoàn Lương – Chương 108: Một Phần Ác Ý Vạn Phần Đậm Sâu 17


Hệ thống hỗ trợ nhân tạo có thể tồn tại dưới hai hình dạng là động vật hoặc là con người nhưng từ trước đến nay Đại Lợi đối với con người luôn tỏ vẻ thích chơi chung nhưng không muốn trở thành, lúc nào cũng xuất hiện trong bản thể hắc miêu.

Vì vậy Đại Cát thân là người tò mò diện mạo của Đại Lợi nhất thay mặt anh em toàn hệ thống của bộ phận “Hệ thống Đối Kháng Bất Lương” nhân cơ hội Đại Lợi xung phong làm thú cưng túc trực kí chủ lần này đặt một cái bẫy cho nó.
Đợi tiểu hồ ly hấp thụ đủ tinh hoa nhật nguyệt trong vị diện sẽ bị cưỡng chế biến thành người, đến lúc đó nó từ chối cũng không được.
“Nói năng hàm hồ!” Lục hoàng tử cao giọng quát một tiếng rồi nhét tiểu hồ ly vào người Trương Viễn Hoài, sau đó hùng hổ rời đi.
Trương Viễn Hoài vuốt lông tiểu hồ ly, phì cười: “Tưởng ta không nhìn ra huynh đang chạy trốn à?”
Ta sẽ tha thứ cho huynh lần này, về mà xử lí tiện nam kia cho đàng hoàng đi!
Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, tin Trương Viễn Hoài mong mỏi chờ đợi vẫn chưa thấy phong thanh vậy mà kết quả vũ hội có vẻ căng thẳng kéo dài kia lại đến trước.

Trương Viễn Hoài không hổ danh “con ruột” của A Ly – đệ nhất vũ cơ trong lòng Hoa Hà, xuất sắc trở thành vũ cơ Thần Mệnh thế hệ tiếp theo.

Mặc dù có chút sóng gió nhưng cuối cùng cái chức danh này vẫn thuộc về hắn.

Khởi nguồn sóng gió chính là Vĩnh Bình không biết moi được từ miệng ai biết được sự thật nên đã vạch trần thân phận nam nhân của hắn, buộc tội hắn ở ngay dưới mắt thiên tử mà dám dối trên gạt dưới, cơn sóng thần nàng ác ý dâng lên còn chưa kịp nhấn chìm hắn đã bị đội ngũ hậu đài hùng hậu của hắn đè bẹp.

Đầu tiên Lâm Anh cô cô thừa nhận bản thân biết giới tính của hắn nhưng bà không hề có ý xin lỗi, tác phong rất chuyên nghiệp dẫn chứng đầy đủ mốc thờ gian, chỉ ra trong tiền lệ có không ít vũ cơ là nam, đồng thời quy định cũng không nói nam nhân không được mặc y phục nữ để múa.


“Chẳng phải mọi người đều không nhận ra à? Vậy chứng tỏ hắn đã làm rất tốt còn gì?” Bà lão đanh đá nói một câu cuối.

Tiếp theo Ly Lịch đứng ra nhận tội, tiết lộ thân phận đích tôn Ly gia của hắn.

Ly gia chỉ còn mỗi đứa trẻ này, phạt làm sao cũng khiến người ta thấy khó xuống tay.

Đúng là bề ngoài có hơi mất mặt thật đó, nhưng ai dám dị nghị gì trước mặt cha con họ đâu? Trong dân gian bất quá lưu truyền “Ly công tử sở thích đặc biệt, năm đó diện mạo như họa hóa thân nữ nhân sắc nước hương trời, vũ kỹ tuyệt diệu áp đảo tứ phương, xứng danh Thần Mệnh.”
Cùng lúc này thái tử Vĩnh Hưng lên tiếng kéo trách nhiệm về mình, “tự trách” bản thân không nói rõ ngọn nguồn trước, ai muốn truy cứu thì truy cứu hắn trước đi, Xuyên nhi của hắn vô tội với bộ mặt bánh tráng.

Khi nhìn hoàng thượng là kiểu tràn đầy ủy khuất như muốn nói: “Chuyện này có gì đâu chứ? Tại sao mọi người lúc nào cũng muốn làm khó con?” còn lúc quay xuống chỗ Vĩnh Bình và mấy người có tiếng nói khác lại là kiểu: “Đứa nào ý kiến ngon bước ra đây?”
Cuối cùng vẫn là nhờ hoàng hậu ra tay dẹp loạn, bà chốt hạ bằng nụ cười “thân thương” với Vĩnh Bình: “Kỹ năng không bằng một nam nhân tới mức phải chơi xấu người ta mà còn dám đứng đây vạch áo cho người xem lưng? Công chúa không biết xấu hổ nhưng hoàng tộc biết mất mặt.”
Vĩnh Bình non nớt không biết, Trương Viễn Hoài từ sớm đã đem bằng chứng tố cáo nàng hạ độc chơi xấu mình lên cho Tiêu Thục để trừ hậu hoạn rồi.

Trương Viễn Hoài lúc này: “…” Quả nhiên là mẹ ruột Vĩnh Hưng, cái nết mắng Vĩnh Bình không sai đâu được.
Cuối cùng hắn đã hoàn thành sứ mệnh Vĩnh Hưng giao cho, nhưng Vĩnh Hưng thì không giữ được lời hứa giúp hắn giấu giếm Ly Lịch, vì thế tình cảnh bấy giờ là Trương đầu gấu xách kiếm đi tìm thái tử gia của chúng ta.


Chậc, nếu không phải hôm nay Vĩnh Hưng đứng ra nói giúp hắn thì hắn đã quên bén chuyện tên này hứa điêu rồi.

Mặc dù vậy, cất công tìm Vĩnh Hưng cả buổi, Trương Viễn Hoài phát hiện hắn ta lại như âm hồn gió thổi một cái bay mẹ mất tiêu, sáng sớm còn gặp trên điện mà giờ không thấy tâm hơi đâu cả.

Đúng giờ, lão Ly quả nhiên lại đến công tác tư tưởng kèm giáo huấn hắn một trận mới chịu xách đít đi.

Trương Viễn Hoài quạu càng thêm quạu, đương lúc sắp làm ầm lên vì bức bối thì một lá thư được cho là của lục hoàng tử đưa đến tay hắn.

[Túy Hương hẹn hồng nhan, không gặp không về – Vĩnh Thương.]
Trương Viễn Hoài: “???”
Ah chết tiệt, tại sao là hồng nhan chứ không phải tên gì khác~~
Mặc dù không biết lục hoàng tử bày trò gì nhưng Trương Viễn Hoài vẫn kích động bật dậy, hấp tấp chạy đi.

Lúc đến Túy Hương lầu, lục hoàng tử đã đợi sẵn.


Trương Viễn Hoài bước vào phòng, thở lấy thở để: “Huynh gọi ta ra đây có việc gì? “
Nam nhân tao nhã rót rượu vào ly phía đối diện, lúc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chỉ có yêu chiều quen thuộc.

Tim Trương Viễn Hoài đập thình thịch, bộ dạng này chắc chắn là anh Vĩnh Thương của hắn rồi.

Nam nhân thấy hắn còn đực người không động liền thanh thoát đứng dậy, ba bước tới trước mặt hắn, bộ dạng sủng nịch kéo hắn đến bàn rượu bày sẵn, một tay nâng chén rượu vừa rót đưa cho hắn, một tay xoa đầu hắn, môi nở nụ cười cưng chiều: “Sao lại ngây người rồi?”
Trương Viễn Hoài sững sờ, vì hắn thấy được trong mắt y dường như chỉ có ái tình nồng nàn.

Lạnh nhạt lâu như vậy, bỗng nhiên được yêu thương khiến hắn không khỏi có hơi lạ lẫm.
Mình lại lạc vào ảo cảnh à?
Trương Viễn Hoài vừa nghĩ như vậy, nam nhân đã cong môi giải thích, xóa bỏ mọi nghi hoặc trong lòng hắn: “Đúng là ta đã nhìn nhầm Tằng An, bọn ta vừa đối chất, quả thực hắn có quá nhiều sơ hở.

Chén rượu này kính ngươi, thời gian qua đối xử với ngươi thật không ra gì.”
Hóa ra là đã xử lí xong rồi, y muốn chuộc lỗi với mình đây mà?
Hắn uống cạn chén rượu, nụ cười trên môi xán lạn như hoa: “Còn phải nói? Huynh phải nhận ra sớm hơn mới phải, hại ta tổn hao công sức kéo huynh về bờ.”
“Ha ha.” Nam nhân nhìn bộ dạng ngẩng cao đầu phổng mũi tự đắc như cún con ngạo mạn của hắn, không nhịn được phì cười, thuận tay lại xoa đầu hắn vài cái hùa theo: “Đúng là lỗi của ta, chỉ mong Viễn Hoài đừng để trong lòng.”
Trương Viễn Hoài không hiểu sao nghe tới đây hơi xấu hổ, có cảm giác như tên mình vừa bị đem ra trêu đùa.

“Ta là Ly Xuyên, huynh đừng gọi ta là Viễn Hoài nữa…” – Cứ kêu như vậy ta chết thật đó!

Nam nhân cao hứng, vẻ mặt như biết mà còn hỏi: “Tại sao? Viễn Hoài Vĩnh Thương, chẳng phải rất hay sao?”
Hắn thường đem tên đôi của hai người ra rắc cơm chó khè thiên hạ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị chính Vĩnh Thương dùng nó ghẹo mình, sát thương của người yêu thật khác bọt, hắn chưa gì đã thấy say rồi.

“Huynh, huynh đừng– ách.” Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, trước mặt hắn tối sầm lại, bất giác ngất ngay tại chỗ.

Nam nhân nhếch môi, hắn đứng dậy bế Trương Viễn Hoài lên giường, ánh mắt nóng bỏng như có thể thiêu đốt mọi tất da thịt trên người hắn.
“Trần Vĩnh Thương!” Giọng nói tức giận đột ngột vang lên, một bóng đen vừa lướt qua cửa giấy tức thì đã xuất hiện trong phòng, nhanh như chớp đoạt người trên giường của nam nhân.

Bấy giờ có tận hai người mang diện mạo của Vĩnh Thương.

Người vừa đến bế Trương Viễn Hoài trong lòng, khuôn mặt mang đường nét thanh tú bị chọc cho biến dạng, hắn tỏ tường: “Chả trách vị diện bỗng nhiên bị Thương Ngọc đóng băng, hóa ra là tìm không được Trương Viễn Hoài! Cmn ngươi đừng có làm càn, không nói đến tình tiết trong kế hoạch bị ngươi làm hỏng, chỉ cần Thượng Tích phát hiện là chúng ta đủ chết rồi!”
Nam nhân kia bộ dạng bất hợp tác, hắn chăm chăm nhìn Trương Viễn Hoài như muốn đoạt lại, giọng điệu lộ ra tính chiếm hữu: “Hắn là của ta, ta muốn hắn hoàn toàn thuộc về ta!”
Lục hoàng tử thật sự tức đến phì cười: “Ai là của ngươi? Nếu không phải vì ngươi, Thượng Tích cũng không gặp nhiều trắc trở thế này, Trương Viễn Hoài càng không phải đi đến bước đường hôm nay.

Đừng có tỏ ra thâm tình!” Hắn nhìn khuôn mặt biến sắc của nam nhân, cảnh cáo: “Nếu không muốn Trương Viễn Hoài đi đầu thai thì đừng có manh động, sự việc hôm nay ta không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.”
Nam nhân chủ mưu xị mặt, chớp mắt một cái liền biến về dáng vẻ của Tằng An.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.