Bạn đang đọc Cặn Bã Hoàn Lương – Chương 107: Một Phần Ác Ý Vạn Phần Đậm Sâu 16
Một ngày nữa lại trôi qua, chuyện sứ thần Vũ Khuynh quốc bị ám sát khiến bầu không khí trong cung ngưng trệ, ai nấy đều căng thẳng chuẩn bị đối sách dự phòng, may thay, Doãn Hòa thực sự giữ lời hứa.
Sau khi nhận được tin Vũ Khuynh quốc mang thiện ý giải quyết, bày tỏ đối với sự việc lần này không gây khó dễ cũng không tính sổ đến thích khách thực sự là Hoa Hà, Trương Viễn Hoài liền biết chắc trong đó có mờ ám nhưng không nghĩ đến mờ ám từ lão già nhà hắn.
Mọi chuyện êm đẹp, đoàn sứ trở về Vũ Khuynh nhận mệnh, nghĩa là Ly tướng quân cũng phải về biên cương, tất nhiên phải mang theo hắn.
Trương Viễn Hoài lặng lẽ nhìn ngắm phong cảnh Lạc viện, tâm trạng não nề.
Lúc Ly tướng quân tìm được hắn, Trương Viễn Hoài đang tựa đầu vào bia mộ của Tiêu Quân như thể ngủ say.
Tiêu Quân và Từ Thụy Y mang tội nên không được chôn trong hoàng lăng, chẳng ngờ vì vậy mà thoát được nạn hỏa thiêu.
Người của Thần quốc lại chẳng có thù với hai người, ngược lại có chút sùng bái, cho nên cứ thế chỗ yên nghỉ ngàn thu của họ an ổn đến hiện tại.
Lão Ly không hiểu được tâm sự trong lòng hắn, vì thế dưới góc độ nhận thức bình thường, lão chấn động không nhỏ với sở thích biến thái này của thằng nghịch tử.
Trương Viễn Hoài phát hiện có người đến gần liền mở mắt, thấy bộ dạng đang bắt chớn mắng hắn của lão, còn chưa kịp cằn nhằn đã bị thứ gì đó rất mềm bỗng nhiên chạm trúng chân làm cho giật mình, nhìn xuống mới biết hóa ra là một con hồ ly trắng nhỏ xíu.
Hắn thuận tay nắm cổ nó lôi lên quan sát: “Thứ gì đây?”
Hồ ly khó chịu giãy giụa: “Meow…”
Trương Viễn Hoài và Ly Lịch: “…”
Tiểu hồ ly: Σ(°△°|||)︴
[Đại Lợi: Ét o ét.]
Đại Cát: “…” Có con hồ ly nào mà kêu tiếng mèo như cậu không?
[Thời Thần: Bệnh nghề nghiệp hahaha.]
Ly Lịch lắc đầu một cái, tự bổ não rằng mình hoang tưởng mặc dù vẻ mặt ba chấm của Trương Viễn Hoài cho lão biết mình không nghe nhầm: “Khụ, nó là con hồ ly tuyết năm xưa ngươi đòi bắt cho bằng được đó, giờ trả cho ngươi đó.” Nói đến đây lão nghĩ một nhịp, sau đó mới dõng dạc: “Ngươi cũng lớn rồi, lần này cùng ta ra biên cương đi.”
Trương Viễn Hoài: “…” Quả nhiên là có âm mưu.
Hắn bỏ tiểu hồ ly xuống, mặt không biến sắc nói: “Người đem nó ra dụ dỗ con cũng chẳng có ích gì đâu.
Nó cùng người đến biên cương lâu như vậy, con đã không còn thích nó rồi.”
“Vậy mà lục tiểu tử kia cũng từng ấy năm không gặp sao ngươi vẫn nhớ mãi không quên?” Lão quen mồm bật lại, thấy sắc mặt tồi tệ vì bị nói trúng chỗ đau của hắn mới nhận ra mình lỡ lời, mất tự nhiên xoay mông đi, bỏ lại một câu:
“Ngươi nghĩ sao thì nghĩ, dù gì cũng phải trở về.
Hoàng cung phức tạp không phù hợp với chúng ta.”
Trương Viễn Hoài không đáp, thầm nghĩ “Nghe lời làm chó.”
Lão già đi rồi, hắn rảnh rỗi ngắm nghía con hồ ly lông trắng như tuyết mang tiếng già hơn chục tuổi nhưng thân hình có chút xíu lão mang đến cho mình cả buổi trời rồi lẩm bẩm: “Chắc không phải con mèo ngu đó đâu.”
“…” Tiểu hồ ly đổ mồ hôi hột.
Đại Lợi trong dạng hồ ly cật lực giả ngu bỗng nhiên bị nhấc lên, trong lòng Trương Viễn Hoài hưởng thụ cái vuốt lông quen thuộc.
Mặc dù không biết Trương Viễn Hoài vừa rồi nghĩ tới vũ trụ gì nhưng nó chắc rằng hắn lúc này đang rất cào hứng.
Vì kí chủ vui nên phận là hệ thống hỗ trợ nó cũng vui lây, cho đến khi bị chính tên kí chủ vô lương tâm này đẩy vào lòng lục hoàng tử, nó mới lạnh lòng đắng mề giãy giụa.
“Huynh nhìn tiểu hồ ly này đi, năm xưa ta mới là người trên núi tuyết mạo hiểm tính mạng cứu huynh, Tằng An là kẻ nói dối!” Hắn đoan chính tố cáo.
Lục hoàng tử này bình thường tỏ ra cao lãnh xa cách, lúc ở với Tằng An là bộ dạng ôn nhu cưng chiều hay thần bí quyền lực gì đó thì cũng chưa từng lộ ra ác ý như lúc này, Đại Lợi vừa rồi giãy giụa trong tay hắn bị bóp cổ mạnh đến ngạt thở, chỉ trong phút chốc liền yếu ớt mặc hắn ẫm bồng không thể vùng vẫy.
Kì lạ nhất là năng lực phản kháng và nhận thức của nó đều biến mất.
Hắn âm thầm đối phó một hệ thống nhỏ bé, đồng thời vẫn chuyên nghiệp làm tốt vai diễn của mình, tỏ ra chán ghét nói: “Cô cũng không xem lại bộ dạng của mình? Người cứu ta là một tiểu hài tử, không phải nữ nhân.
Đừng tưởng biết được chuyện của ta liền có thể mặt dày nhận vơ!”
Trương Viễn Hoài bị chửi một trận như tát nước vào mặt, vậy mà tinh thần càng phấn khích: “Đúng vậy! Người cứu huynh là một tiểu hài tử – chính là ta! Ta là nam nhân, không tin huynh có thể sờ thử!”
Hắn vừa nói vừa vạch ngực, lục hoàng tử không theo kịp độ vô sĩ của hắn, mặt liên tục đổi màu từ đen qua trắng đến đỏ.
Trương Viễn Hoài đã rất lâu rồi chưa được chứng kiến vẻ mặt phong phú này của anh Vĩnh Thương, tâm trạng quả nhiên càng vui vẻ đắc ý.
Eo ôi đúng là đáng yêu mòooo~~
Hắn thấy mình có cơ hội, thuận thế liên tục nói: “Tên của ta là Ly Xuyên – con trai của Ly tướng quân Ly Lịch.
Huynh có nhớ không? Năm đó huynh nhận mệnh hoàng hậu nương nương đến Ly gia thăm thái tử nghe nói trên núi có hồ ly trắng bộ lông xinh đẹp như phủ tuyết trên da nên rất hiếu kì muốn xem nhưng vì sợ bị ngăn cản nên giấu với người lớn, nằng nặc đòi ta dẫn đi bắt.
Không may khi đó là mùa đông, trên núi có bão tuyết, chúng ta khó khăn lắm mới tìm được một hang động trú ngụ—“
Nghe hắn kể tường tận như vậy, lục hoàng tử tám phần đã tin, nhưng càng nghe thì càng khác xa với những gì Tằng An kể, phát hiện mâu thuẫn, hắn vội cắt ngang lời Trương Viễn Hoài: “C…ngươi thực sự là Ly Xuyên? Cho dù là vậy, rõ ràng khi ấy ngươi nhân lúc ta bị sốt lơ là bỏ ta một mình xuống núi trước, là An đã không màn nguy hiểm tính mạng cõng ta xuống núi!”
Trương Viễn Hoài tỏ ra uất ức vì bị cướp công, vừa phẫn nộ vừa ủy khuất quát lại: “Vậy huynh giải thích cho ta xem tại sao con hồ ly chân trái có sáu ngón này ở trong tay ta? Tình cảnh lúc đó là thế nào ta nhắc lại cho huynh nhớ! Huynh vì bắt nó mà bị thương ở chân rồi nhiễm trùng phát sốt, còn ta giữa đường cõng huynh xuống núi có ngã một lần, vì không chịu đau giỏi nên đã mít ướt khóc òa lên.
Huynh mơ mơ màng màng cảm thấy có lỗi nên đã tặng nó cho ta, nói “Đây là chiến lợi phẩm đầu tiên của ta, ta cho ngươi đó đừng khóc nữa” có đúng không?”
Thấy lục hoàng tử biến sắc không cãi được chữ nào, hắn đắc ý trong lòng, ngoài mặt tủi thân nói tiếp: “Ta còng lưng cõng huynh vừa đến chân núi liền kiệt sức ngất đi, khi tỉnh dậy thì huynh đã biến mất, vội vàng trở về nhà xin phụ thân tìm kiếm lại nghe tin huynh đã gấp rút trở về hoàng cung, huynh biết ta đã thất vọng thế nào không? Giờ cmn huynh lại trả ân cho người khác, còn phỉ báng ta, làm vậy mà coi được hả?”
Lục hoàng tử mím môi khó xử một hồi mới bật lại được: “Con hồ ly đó dù gì cũng ít nhất mười tuổi, có khi đã quy tiên rồi chứ sao có thể bé tẹo thế này? Ngươi đừng hòng lừa ta!”
Trương Viễn Hoài: “…”
Hắn bất giác nhìn tiểu hồ ly ngoan ngoãn nằm trong lòng lục hoàng tử, thầm nghĩ “Nó đích thị là con báo chứ hồ ly gì?” Có con hồ ly nào già đầu rồi mà vẫn chút éc cute hạt me dị hông?
“Nó là hồ ly tiên đó, mười tuổi vẫn còn nhỏ.” Hắn đáp xằng bậy.
Đại Cát: “…”
Trương Viễn Hoài chó ngáp phải ruồi, quả thực Đại Cát cố ý sắp xếp cho Đại Lợi thành hồ ly tinh.
Mục đích của Đại Cát rất đơn giản, cậu muốn thấy diện mạo của Đại Lợi..