Bạn đang đọc Cặn Bã Hoàn Lương – Chương 109: Một Phần Ác Ý Vạn Phần Đậm Sâu 18
Lục hoàng tử nhướng cao mày còn muốn mắng, bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng không được an tĩnh, cứ liên tục dụi vào hắn.
Bấy giờ hắn cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng mơ màng của Trương Viễn Hoài lộ ra trong tầm mắt mới ngợ ra, lập tức gửi cho Tằng An vài viên đạn bằng ánh mắt.
Cmn dám chơi cả xuân dược?
Lục hoàng tử đen mặt: “Cầm thú!”
Trong lúc hai người họ mặt nặng mày nhẹ với nhau, Thượng Tích bên này sau khi nhận được tin khẩn của Đại Cát lập tức dùng năng lực chủ thần dò xét mọi ngóc ngách của vị diện, tuy nhiên điều khiến y lo sợ nhất đã xảy ra.
Hoàn toàn không tìm được bóng dáng Trương Viễn Hoài.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, tín hiệu tìm kiếm đột ngột hiện lên.
Y thuấn di qua đó, phát hiện Trương Viễn Hoài một mình lăn lộn trên giường với vẻ mặt vô cùng bức bách khó chịu.
“Viễn Hoài?” Ỷ Trương Viễn Hoài từng lấy tên thật của mình ra sử dụng y bèn công khai gọi hắn bằng cái tên này.
“Nóng~” Trương Viễn Hoài mơ màng đáp lại.
“Ngươi sao vậ– chết tiệt!”
Trong lúc y không đề phòng hít phải mùi hương thơm ngọt dày đặc trong không khí, xuân dược xâm nhập cơ thể y, ngay lập tức phát huy tác dụng.
Bụng dưới của y rạo rực, nam nhân trước mắt càng trở nên mê người.
Nhưng y đẩy hắn ra, quả quyết kéo dài khoảng cách vì y biết nếu động vào hắn dưới diện mạo thật, hắn sẽ không tha thứ cho mình.
Lục hoàng tử và Tằng An sớm đã chuồn về chỗ an toàn, hai người họ xem màn hình hiển thị đến cảnh tượng này, lục hoàng tử liền cảm thán: “Biết thế nào y cũng không chịu động tay nên ta đã thuận tiện hạ độc Trương Viễn Hoài, chậc, không làm tình Trương Viễn Hoài sẽ chết nhưng mà làm thật thì người bị hận chết là y.”
Tằng An bất mãn, ánh mắt nhìn Thượng Tích như muốn giết người, cay cú lẩm bẩm: “Cầm thú giả tử tế.”
“Haha đúng rồi, ngươi là cầm thú, lí nào y là người tử tế được?” Lục hoàng tử bị biểu hiện đố kị của Tằng An chọc cho cười rộ lên.
Cảm hứng cà khịa chưa dứt, hắn lại tiếp tục khuấy vào chỗ đau của Tằng An: “Ngươi đừng có xụ mặt như vậy, tự tưởng tượng mình là Thượng Tích là được chứ gì?”
Lục hoàng tử hiếm hoi đùa, nhưng người ta không có vui.
Tằng An dỗi vl, quay phắt mặt tỏ vẻ “mắt không thấy tim không đau”, bộ dạng muốn quên sự đời lạnh giọng nhắc nhở: “Im miệng đi.”
Lục hoàng tử thấy Trương Viễn Hoài đã trèo lên người Thượng Tích, biết họ sắp hành sự liền tắt màn hình theo dõi.
Người ta không có cái sở thích thị dâm đâu~
Hắn quay sang nhìn người cộng sự vốn có khuôn mặt xuất sắc như Thượng Tích lại cam chịu ẩn dưới diện mạo không thuộc về mình, nghĩ đến những gì hắn phải trải qua không khỏi có chút tiếc thương: “May là mã độc của ngươi đã bị ta giải bỏ.”
Nếu không với trạng thái lúc đó mà gặp phải tình cảnh này, hắn sẽ lật trời mất.
Tằng An không đáp, tâm tình hắn ta cũng chẳng bị ảnh hưởng, vừa nhấp một ngụm trà vừa cao hứng: “Được rồi đừng buồn nữa, cược với ta xem hôm sau Thượng Tích bị tát mấy cái nè?”
Tằng An: “Bị tát chết.”
…
Trời vừa sáng, xuân dược và độc dược trong người đã được giải trừ toàn bộ, Trương Viễn Hoài mơ màng mở mắt, cảm giác do Vĩnh Tề mang lại quen thuộc đến mức hắn nhất thời vẫn chưa phát hiện người cùng mình lăn lộn đêm qua là ai, mãi cho đến lúc theo thói quen tặng cho y một nụ hôn vào lúc thức dậy.
“Áh!” Chát!
Tiếng hét cùng tiếng chát oan nghiệt đồng loạt vang lên, hắn kinh hãi tát Vĩnh Tề một cái sặc máu, khiến y từ cơn hôn mê sảng hồn tỉnh dậy.
Vĩnh Tề: “…”
Chỉ cần nhìn vẻ mặt xám ngoét của người trước mặt, y liền biết mọi chuyện đã trở thành thế nào.
Y vốn định giải độc cho Viễn Hoài xong sẽ lập tức rời đi, không ngờ loại độc đó qua đường tình dục biến đổi thành thuốc gây mê, làm y ngất đến bây giờ.
Ha, “con virus” kia thành công thu hút sự chú ý của y rồi!
Thượng Tích cảm nhận vị sắt tanh của máu trong miệng mình, bất lực đối diện với ánh mắt phẫn nộ của hắn, âm thầm cảm thán “Tay em đúng là rất có lực.”
Còn phải công nhận? Có ai lực tay bình thường mà có thể một tay phóng dao ghim cán vào trái táo?
“Các người đang làm gì vậy?”
Giọng điệu đầy kinh ngạc bất ngờ vang lên khiến cả hai đồng loạt nhìn ra cửa.
Lục hoàng tử và Tằng An song hành bước vào, hắn ngoài mặt ra vẻ “Ta bị kéo đến để bắt gian”, nội tâm lại là kiểu “Ta đến để bắt gian” còn Tằng An lần này hết sức nhập vai, từ đầu chí cuối đều mang vẻ “Các người thật không biết xấu hổ, ta sốc quá đi!”
Lúc này Tằng An kéo tay áo lục hoàng tử, biểu cảm ủy khuất khóc đến thương tâm: “Ta đã nói bọn họ có gian tình, tất cả đều là Ly Xuyên bịa đặt vu khống ta để chia cắt chúng ta, huynh sao lại không tin ta chứ huhu?”
Lục hoàng tử ân hận ôm hắn vào lòng, luôn miệng: “Là lỗi của ta, ta không nên nghi ngờ An.”
Trương Viễn Hoài sắc mặt tái mét, hắn nhục nhã siết chặt chăn trên người mình, cẩn thận tiếp cận lục hoàng tử với mỗi bước chân đều như đi trên lửa nóng, bản thân đã loạn đến độ nức nở nói không thành câu: “Tất cả là hiểu lầm, không như huynh nghĩ đâu, hức, ta, ta không có lừa huynh mà…”
Lục hoàng tử hất bàn tay dè dặt muốn níu mình giải thích của Trương Viễn Hoài, đôi mắt phẫn nộ nhìn Vĩnh Tề: “Huynh sợ ta có được trợ giúp của Tằng gia mà thăng tiến hơn huynh nên mới sử dụng chiêu thức đê tiện này? Huynh đừng hòng chia cắt ta và An!”
Thượng Tích thong thả lau máu trên khóe môi, không nhịn được cười trừ.
Trước kia toàn sắp đặt người ta, lần đầu bị người ta sắp đặt nên tâm tình y có chút vi diệu.
Lúc này y bỗng nhiên đăm chiêu nhìn lục hoàng tử, ánh mắt hơi tà khí dò xét mọi hành động cử chỉ của hắn như thể một khi phát hiện bất thường liền sẵn sàng tiêu diệt bất cứ lúc nào làm lục hoàng tử sợ lộ thấy mẹ.
Hắn nhanh như chớp bỏ lại một câu tỏ vẻ bố láo rồi vội vàng rút quân, bấy giờ trước cửa chỉ còn bóng dáng tuyệt vọng của Trương Viễn Hoài.
Trương Viễn Hoài ngã khụy xuống, uất ức rơi nước mắt.
Bỗng nhiên lúc này có một bóng đen phủ lên người hắn, sau đó là chiếc áo choàng lông rơi xuống vai.
Bàn tay lớn của nam nhân cẩn thận buộc dây áo choàng lại, hắn nghe y nói hai chữ “Đừng khóc”, không hiểu sao lại nhớ đến lần tái ngộ ở vị diện có Trần Hạ Duy.
Ha, cmn mình bị hi*p đến điên rồi à? Sao có thể nghĩ tên khốn này giống anh ấy được chứ?
“Cút, ta hận ngươi!” Hắn đẩy y ra, bỏ lại một câu liền tức tốc trốn chạy sự thật.
Khi Trương Viễn Hoài chạy ra ngoài, trên đường va phải một người.
Tằng An phủi vai áo như thể vừa chạm trúng một thứ rất dơ bẩn, xong xuôi hắn nâng mắt nhìn Trương Viễn Hoài, vẻ mặt khiêu khích kề sát tai, giọng điệu đắc ý: “Thế nào, còn dám chống đối ta không?”
“Tiện nam, là mày?” Trương Viễn Hoài biến sắc, tức đến run người.
“Cơ thể Vĩnh Tề rất ngon có phải không? Ah ha nhưng mà này, ăn xong đừng có trở mặt với người ta như vậy chứ? Tự nhiên quỳ dưới thân người ta cầu hoan chẳng khác một con điếm, sáng hôm sau lại khóc la như bị cưỡng hi*p là không được đâu, chậc, tồi quá tồi.
À ta quên nói, trên thư có độc, không phải kịch độc hung ác gì đâu, nó chỉ khiến ngươi tưởng người trước mặt là người trong lòng thôi hahaha.”
Trương Viễn Hoài tức sặc máu.
Mẹ kiếp thân là người học y thuật mà năm lần bảy lược bị hạ độc đều không hay biết?
Tội cho hắn, hắn học y thuật chứ không có học phép thuật, càng không biết đến công nghệ tương lai để đấu, vì vậy sao có thể chơi lại mấy kẻ mất nết âm thầm dở trò với vị diện này được?
Máu điên của hắn lên đến đỉnh điểm, trong lúc nhất thời không kịp suy nghĩ thấu đáo đã kích động đá Tằng An một cái ngã lăn ra đất, ngay sau đó nhanh như chớp khụy chân xuống bóp cổ hắn ta, sát ý ngập tràn.
“Ah!” Tằng An hét lên một cách đau đớn, cùng lúc lục hoàng tử đằng đằng sát khí chạy đến..