Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 33: Đuổi cả yêu hồ


Đọc truyện Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công – Chương 33: Đuổi cả yêu hồ

Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Nịnh Hinh Nhi ngây ngốc đứng ở linh tuyền nhìn bọn họ rời đi, trong lòng lại có chút không nỡ. Lần rời đi này khác với những lần trước, sẽ không trở lại nữa. Tuy rằng cả hai bọn họ đã nói sẽ trở về, nhưng đợi đến lúc bọn họ có đủ năng lực, nàng đã một lần nữa độ kiếp, phi thăng lên Tiên giới rồi.

“Ngao…” Một tiếng kêu nhỏ vang lên, thân ảnh trắng bạch bay nhanh về phía Nịnh Hinh Nhi, nhổm người lên, ôm lấy chân của nàng, ngữ khí dò hỏi vội vàng, “Sư phụ, nàng có bị thương hay không?” Nó đã bị thương rồi, hơn nữa cũng không nhẹ.

Nịnh Hinh Nhi lui về phía sau, nhấc làn váy của mình lên, “Tiểu Tuyết, thương thế của ngươi thế nào rồi? Thứ ngươi ăn vừa rồi chính là Tử Ngọc Đan.” Thứ này có thể chữa khỏi các loại tổn thương chỉ trong thời gian ngắn, là cực phẩm đan dược mà phụ thân nàng luyện chế khi còn ở Liên Chi Giới, chuyên dùng cho việc bị thương khi độ kiếp, một lò cho ra 12 viên. Tu vi phụ thân rất cao, chẳng hề sử dụng đến viên nào, mẫu thân thì sử dụng hai viên, còn lại tất cả đều để cho nàng. Khi nàng chuẩn bị độ kiếp đã mang theo 3 viên, còn dư lại 7 viên thì chia đều cho các đồ đệ. Bởi vì Ngàn Tuyết là yêu hồ, kiếp nạn khó khăn hơn, nên riêng nó được 3 viên, còn Lê Tử Nam và Hạ Trọng Lâu thì mỗi người 2 viên.


“Đã tốt rồi, ta không còn đau nữa.” Ngàn Tuyết vừa nói, vừa lắc lư bảy cái đuôi lông xù xù của mình lấy lòng nàng.

“Nếu ngươi đã tốt rồi, thì cũng rời đi đi.” Nịnh Hinh Nhi nói, “Nơi này của ta sẽ không thu lưu bất kỳ ai nữa.”

“Không, không đâu, sư phụ.” Ngàn Tuyết vội vàng giữ lấy Nịnh Hinh Nhi, “Nếu không phải ta mạo hiểm phản bội hai người bọn họ, có lẽ hiện giờ nàng còn đang bị bọn họ giam lỏng trên giường để thải bổ.”

Ngón tay Nịnh Hinh Nhi khẽ nâng lên, từng vòng tròn nước trong suốt buộc Ngàn Tuyết lại thật chặt. “Ta đã thề với tâm ma vĩnh viễn sẽ yêu ngươi. Ta sẽ giữ lời hứa, nhưng ta lại không muốn nhìn thấy ngươi.”

Ngón tay chầm chậm nâng lên về phía trước, nhìn thất vĩ tuyết hồ bị một cổ lực lượng vô hình kéo lên không trung, Nịnh Hinh Nhi nói: “Đi đi, vĩnh viễn cũng không được trở về.”

“Sư phụ, sư phụ, ta không muốn. Nàng gạt ta, Hinh Nhi đã học được cách gạt người rồi.” Ngàn Tuyết liều mạng giãy giụa, điều động linh lực nhằm muốn tránh thoát. Tuy hắn là yêu tu Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng đối mặt với nàng thì vẫn yếu thế như cũ.

“Vĩnh viễn không được trở lại!” Nịnh Hinh Nhi ra lệnh, cánh tay giương lên, đem hắn mạnh mẽ ném ra ngoài.


“Sư phụ, sư phụ…” Bóng dáng Ngàn Tuyết nhanh chóng biến mất trên không trung.

Ngàn Tuyết dùng Tử Ngọc Đan, trước khi độ kiếp nàng cũng đã cho nó vài món pháp khí hay họ, bản thân cũng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, ở bên ngoài tu luyện có lẽ cũng sẽ không gặp khó khăn gì.

Nịnh Hinh Nhi nghĩ thế, miệng bắt đầu niệm chú, đem linh đàm bí địa bao vây lại trong kết giới bảo hộ, cửa ra vào hoàn toàn bị đóng kín. Trước kia, khi hai tên tiểu đồ đệ nhà nàng còn là Kim Đan, nàng đã đem kết giới mở ra một lần để cho bọn họ tùy ý ra vào, nhưng hiện giờ, có kết giới mới này, linh đàm bí địa sẽ ngăn cách triệt để với bên ngoài.

Nàng bình tĩnh lại, tiếp tục chuyên tâm tu luyện, để một lần nữa trở thành Hóa Thần đại viên mãn, sau đó độ kiếp.


Nịnh Hinh Nhi nhìn xung quanh, cởi xiêm y ra rồi bước vào hồ nước, ngâm mình sau đó bắt đầu rửa sạch thân thể với hy vọng sẽ làm những dấu vết mà bọn họ đã lưu lại trên người nàng biến mất sạch sẽ.

Không cần phải lo lắng mấy tên cầm thú đó sẽ xuất hiện nữa, nàng vô tư ở trong nước bơi lội. Đã không còn phải e lệ khoảng cách giữa nam và nữ nữa.

Nịnh Hinh Nhi chậm rãi đứng trên mặt nước, mở ra hai tay dùng ánh sáng dương quang tắm gội thân thể của mình, ngưỡng mặt, bắt đầu hấp thu chi lực của mặt trời.

Hấp thụ nhật nguyệt quang hoa là bản năng của yêu tu, cũng là phương pháp tu luyện xa xưa nhất. Tu sĩ cũng thường thích hấp thụ nguồn sức mạnh tinh thuần nhất vào lúc sớm mai, ban đêm thì tiếp nhận ánh trăng thanh lãnh. Lúc trước nếu nàng không cần bế quan, mỗi ngày đều sẽ làm như vậy. Nhưng từ khi có hai đồ đệ bọn họ, nàng đành phải ngưng lại. Hiện giờ, nơi này chỉ có một mình nàng, giống đực yêu hồ hay thứ gì cũng không có, nàng đã có thể tự do mà tu luyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.