Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 32: Đuổi đi


Đọc truyện Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công – Chương 32: Đuổi đi

Nịnh Hinh Nhi kiểm tra thương thế của Ngàn Tuyết, sau đó từ vòng càn khôn lấy ra một viên đan dược cho hắn ăn, sau đó lại lấy ra quần áo nhanh chóng mặc vào, lúc này mới bước ra ngoài.

“Các ngươi dám khi sư diệt tổ, dâm nhục sư phụ, tội này không thể tha thứ!” Ánh mắt nàng lạnh lùng mà nói, tay phải đánh về phía bọn họ. Một cổ lực lượng hùng mạnh bắt đầu luân chuyển, vô số đạo ánh sáng từ trong không khí bắn về phía Hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam. Nàng làm chủ linh lực của chính mình, có thể tùy lúc mà điều động sức mạnh.

Lê Tử Nam nhanh chóng lấy kiếm pháp từ trong không gian ra xoay người né tránh, dùng linh lực gió mà hóa giải các mũi tên nước bắn tới.

“Sư phụ!” Đôi tay Hạ Trọng Lâu vừa vẽ pháp trận, vừa đem vị trí của bọn họ đứng bố trí một vòng tròn bảo vệ.

Mũi tên nước, cuồng phong, ánh lửa, ba cổ lực lượng cường đại va chạm nhau, vang lên tiếng ầm ầm, động phủ không thể chịu nổi, đá vụn ào ào rơi xuống.

“Các ngươi cút ra ngoài cho ta!” Nịnh Hinh Nhi quát lớn, linh quang bắt đầu chuyển về phía linh tuyền cách đó không xa.


“Đi mau!” Lê Tử Nam túm chặt Hạ Trọng Lâu bay ra ngoài. Linh đàm bí địa có các loại pháp trận bảo hộ, không phải không thể thừa nhận hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ chiến đấu, nhưng nếu địa hình có sự thay đổi lớn, linh khí nồng đậm nơi này sẽ bị phá hủy, sẽ không còn là bảo địa tu luyện nữa.

Lê Tử Nam và Hạ Trọng Lâu bay như mũi tên rời dây cung, phía sau lại truy đuổi không ngừng. Sau một lúc, Nịnh Hinh Nhi đã đuổi kịp hai người.

Ngoài động phủ, thầy trò đứng đối diện nhau. Nịnh Hinh Nhi lạnh giọng nói, “Từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là đồ đệ của ta.”

“Sư phụ!” Trong lòng Hạ Trọng Lâu nóng như lửa đốt, hai đầu gối quỳ xuống, “Ơn cứu mạng nuôi nấng của sư phụ cực kỳ lớn lao, đệ tử vĩnh viễn không quên.”

Lê Tử Nam bình tĩnh mà nói, “Được thôi, chúng ta là nam nhân của nàng, là vị hôn phu của nàng. Tất nhiên, chúng ta không thích hợp có mối quan hệ sư đồ.”

Nịnh Hinh Nhi cả giận nói: “Nói hươu nói vượn! Các ngươi đã phá bỏ quy củ, gian dâm sư phụ, tu luyện tà đạo, tai họa đầy người, tội ác tày trời, hôm nay, ta tuyệt đối không tha thứ cho các ngươi.”

Mười ngón tay nàng tung bay, vẽ ra một pháp trận. Trong chớp mắt, bầu trời một mảnh xanh rực, một dòng nước khí lớn bay về phía Hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam.

Lê Tử Nam cầm kiếm phòng thủ, cuồng phong gào thét quanh người hắn, sóng nước của Nịnh Hinh Nhi vọt tới trước mặt hắn như đụng phải ngọn lửa nham thạch, cách năm trước mặt hắn liền nổ tung giữa không trung, hóa thành mưa to rơi tầm tã trên mặt đất.

“Sư phụ, nàng vẫn mềm lòng.” Lê Tử Nam cả người ướt đẫm nói, “Đối với tên nghịch đồ đã gian dâm nàng, sao nàng lại không dùng pháp thuật giết chết hắn?” Sư phụ của hắn tính tình thiện lương, nhiều năm qua ở ẩn trong u cốc, tu tâm dưỡng tính, cả đời chỉ như một con thỏ nhỏ chưa từng dám giết người.


“Ngươi!” Nịnh Hinh Nhi buồn bực không thôi, quanh thân bùng lên một ngọn khí, tóc dài bay tán loạn trên không trung. Ngón tay thon dài của nàng như rồng bay phượng múa trên không trung, độ ấm xung quanh giảm xuống, trong không khí lập lòe ra vô số tinh quang. Vô số băng châm như mưa rơi đánh xuống vị trí của hai đồ đệ bọn họ. Băng là thủy là hai hình thái khác nhau, tuy rằng nàng không phải thuộc hệ băng, nhưng đem nước biến hóa thì vẫn có thể được.

Nước và lửa từ xưa đến nay xung khắc với nhau, tay Hạ Trọng Lâu cầm pháp kiếm, ánh lửa tỏa ra xung quanh. Còn Lê Tử Nam nhanh chóng phòng trợ, cuồng phong gào thét. Lửa mượn thế của gió, gió trợ giúp lửa, hai người bọn họ liên thủ lại, đem sự phẫn nộ của Nịnh Hinh Nhi hóa giải chỉ bằng một kích.

Nịnh Hinh Nhi nghĩ đến nguyên nhân tu vi của bọn họ đột ngột tăng lên, càng thêm tức giận, hai tay giơ lên, nước phóng lên cao, hóa thành băng dầy che lấp trời đất, bắn về phía bọn họ.

Hai người họ trong lòng kinh hãi, điều động toàn bộ sức mạnh trong người chống cự, cuối cùng vẫn bị trùy băng làm cho thương tích đầy mình, máu tươi phụt ra.

“Hinh Nhi, nàng thật sự muốn giết chúng ta sao? Tục ngữ nói nhất dạ phu thê, bách nhật ân, trăm ngày phu thê tình như biển sâu, nàng đối với chúng ta có thể tuyệt tình như thế sao?” Lê Tử Nam nâng tay lau máu tươi trên mặt, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Nịnh Hinh Nhi.

“Sư phụ, nếu nàng nhất quyết muốn giết ta, ta sẽ không phản kháng.” Hạ Trọng Lâu nói, hoàn toàn không để ý tới sự đau nhức của thân thể, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài.


Nịnh Hinh Nhi run rẩy chỉ tay về phía bọn họ, hồi lâu sau, quát to: “Các ngươi hãy cút ra khỏi linh đàm bí địa cho ta. Cút đi, vĩnh viễn không được trở về.” Nàng không thể hạ thủ, không thể hạ thủ được, bọn họ là đứa trẻ mà nàng nuôi lớn, là người thân đã ở chung với nàng lâu năm, cho dù bọn họ làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế, gian dâm nàng, nàng vẫn không nỡ làm bọn họ tổn thương. Tóm lại, chỉ có thể đem bọn họ đuổi đi khỏi nơi này, từ đây nhân sinh chấm dứt!

“Sư phụ…” Hạ Trọng Lâu thống khổ mà kêu lên.

Lê Tử Nam một phen giữ chặt tay hắn, nói: “Cho dù có ở nơi đâu, chỉ cần chúng ta bất tử, tình này mãi không dứt.” Sư phụ quả nhiên vẫn rất mềm lòng, không thể ra sát chiêu với bọn họ.

Được nhắc nhở, hắn run giọng nói: “Sư phụ, bảo trọng.” Hắn nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ!

Khóe mắt liếc nhìn nơi đây một lần nữa, Lê Tử Nam lạnh lùng nhìn qua Nịnh Hinh Nhi, “Hinh Nhi. tạm thời ta sẽ rời đi, chỉ là, rất nhanh thôi ta sẽ trở về.” Nói xong, hắn cầm pháp kiếm trong tay ném đi, kéo lấy Hạ Trọng Lâu còn đang kích động rời đi. Hắn sẽ dùng phương pháp nhanh nhất để trở nên cường đại, trở về đánh bại nàng, làm nàng thần phục hắn, cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.