Cấm Kỵ

Cấm Kỵ

Nguồn: Internet

105.651

Đang ra

Cấm Kỵ

4
GIỚI THIỆU

Thông tin truyện: Cấm Kỵ

Thể loại:18+++, loạn luân hay trá hình. lolita, đại thúc. rape nặng, sắc, thô tục

Vào thời gian cuối hè thường hay nóng bức,cũng vào một buổi tối khi có vài ánh đèn lập loè trong khu trọ càng làm không gian thêm ngột ngạt.Lại xuất hiện hình ảnh một Chu Gia Ngọc chán ngồi tựa lưng vào tường. Âm thanh rên rỉ cùng tiếng giường kêu kẽo kẹt chẳng ảnh hưởng tới tâm tình ngắm trăng sao của cô.

Cô cũng nhìn nhìn đồng hồ đã điểm mười một giờ, cô thở dài. Bọn họ nóng như vậy vẫn tác chiến được sao? Cũng không thèm tiết chế, bình thường cô tan làm là chín giờ tối. Còn nhẫn nữa liền không phải người!

Gia Ngọc cầm chìa khoá mở cửa vào nhà. Lười liếc mắt nhìn hai cơ thể đang trần trụi dán vào nhau trên ghế sôpha, cô mở tủ lạnh tìm nước uống.

"Ahh!!!" - là tiếng hét chói tai của nữ nhân kia. Đùa chứ, cô mới là người phải hét có được không. Ngọc bình đạm xoay người lại nhìn bọn họ luống cuống mặc quần áo. Ánh mắt thật sâu trào phúng.

"Ngọc. Em... em nghe anh giải thích."

Hơn hai mươi năm bên nhau. Từ khi còn là những đứa trẻ chưa hiểu sự đời bị ruồng bỏ ở cô nhi viện, người đàn ông trước mắt này và cô có thể nói là nương tựa nhau mà sống. Đói khát, nhục nhã, vui vẻ, đau đớn, chẳng thiếu cái gì chưa cùng nhau nếm trải. Khó khăn lắm tìm được công việc ổn định trong nhà máy, hai người mới mua nổi nhà trọ tồi tàn này không lâu. Còn thật vui sướng cùng nhau nghĩ tới một cái gia đình tương lai. Nhưng mà... hắn cặp được với con gái quản đốc rồi.

"Khi nào anh dọn đi? Dù sao căn phòng này phần lớn tiền em bỏ ra. Lại bên nhau bao lâu, anh sẽ không so đo vụn vặt đúng không?"

Trung mở mồm lại không biết phải nói gì. Cô phản ứng quá lãnh đạm. Hắn biết cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra, hơn nữa không phải cô phát hiện cũng là hắn tự nói. Tương lai của hắn không thể bị vướng chân ở đây. Nhưng hắn nghĩ cô sẽ khóc lóc mắng hắn bội nghĩa, sẽ van xin hắn trở về bên cô. Chính là không ngờ cô vừa mở miệng liền đuổi người.

"Anh~ người ta đã không cần anh rồi. Đến nhà em đi, em sẽ nói ba mua nhà cho chúng ta kết hôn."

Người tình ở phía sau hắn ái muội cọ xát. Trung nhưng không có tâm tình vui đùa. Khuôn mặt hắn đen lại. Đây thực sự là sỉ nhục khả năng đàn ông của hắn. Ngưng ngẫm lại rõ ràng vậy càng tốt, sau này cô ta đổi ý níu kéo mới không có cửa đâu. Trên giường đơ như cá chết, tính cách lạnh nhạt không hiểu dịu dàng ê lệ, tư sắc bình thường, gia cảnh rách nát. Hừ. Mặt hàng này dùng tạm thì được. Kết hôn vẫn là tìm đối tượng tốt hơn.

Ánh mắt nhìn người của cô luôn rất tốt. Duy chỉ phạm sai lầm ở người đàn ông này. Cô nghĩ tình nghĩa năm tháng có thể gắn kết hai người. Nực cười làm sao. Trước tiền tài địa vị nó chẳng là cái thá gì. Nhìn qua cũng biết hắn đã phân rõ bên nào nên giữ nên nào nên buông. Quãng thời gian trước... cơ cực như vậy hắn nào có nhớ.

"Tối nay hay vẫn là sáng mai anh dọn đồ? À. Hai người còn muốn tiếp tục thì em sẽ ra ngoài ăn khuya rồi mới về."

"Không! Tối nay tôi đi luôn. Đồ đạc sáng mai tôi kêu nhân viên tới dọn. Tôi đi!!"

Trung phẫn nộ kéo tay người tình cùng nhau rời đi. "Rầm!!" - một tiếng dồn hết bực dọc nên cánh cửa. Gia Ngọc nhìn mà xót tiền.

"Rốt cuộc cũng yên tĩnh."

Cô đi vào phòng tắm, đem nước lạnh vỗ lên mặt. Tiếng nước rào rào che đi thanh âm nức nở rất nhỏ. Cô mệt mỏi. Cô không có khóc vì hắn. Thật không đáng. Chỉ là vài giọt nước mắt cho kết thúc của hai mươi năm kia.

Chồng sắp cưới bỏ đi với cô cũng không phải tổn thương sâu sắc lắm. Hắn theo đuổi một cuộc sống giàu có hơn. Cô hiểu. Về tình cảm cô với hắn chỉ là ân nghĩa. Về mặt tình dục, càng như nước lã.

Chu Gia Ngọc cô năm nay 24 tuổi. Cuộc sống gói gọn trong hai chữ tầm thường. Cô là cô nhi, học hết cấp 2 liền lao đầu vào làm việc. Bây giờ cô là công nhân ở nhà máy sản xuất đồ nhựa. Ưu điểm thì có lẽ là cô sống tương đối trong sạch lương thiện.

Cô có một bí mật. Cơ thể cô trên giường khô khan theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cô từng muốn thử với người khác ngoài Trung, nhưng tất cả đều vô dụng. Nhiều lần hoài nghi mình có phải hay không les, không nốt. Khi cô dần mặc định mình lãnh đạm chuyện phòng the thì một lần lướt web đọc được cuốn ngôn tình, là cấm kỵ văn. Rối rắm giữa cơ thể và luân thường đạo lý. Huyết thống cấm kỵ càng làm cô trầm mê. Dục vọng của cô là những giấc mộng, những ảo tưởng.

Vừa miên man suy nghĩa, cô vặn cửa bước ra. Chân bước hẫng, nhìn quanh thấy mình rơi vào một không gian trắng xoá chứ nào phải căn nhà trọ cũ kỹ. Vội vàng chạy về phía cửa. Nhưng đã chậm. Cánh cửa phòng tắm tự đóng đóng chặt lại, dần biến mất. Trong đầu cô vang lên hồi trống, có lẽ nhân sinh bình phàm của cô hoàn toàn thay đổi kể từ bây giờ.

"Tự giới thiệu một chút. Ta là hệ thống trí năng 1723. Những gì cô nghĩ ta đều nghe được. Vừa vặn bản hệ thống còn thiếu một nhiệm vụ giả. Thế nào, có muốn thử sức?"

Bên tai nghe thấy âm thanh máy móc cứng nhắc, nhưng cô nhìn quanh vẫn chỉ một mảnh trắng xoá vô tận.

"Tại sao tìm tôi?"

Gia Ngọc cảnh giác hỏi. Cả thế giới bao nhiêu người, bình thường của bình thường như cô cũng có ngày đổi vận được chú ý? Nói không chừng đây chỉ là đang thôi miên lừa đảo.

"Ta với cô không có ý xấu. Nhiệm vụ giả làm trong mục cấm kỵ văn luôn ít ỏi còn chịu độ khó cao. Chính là cung không đủ cầu. Ta tìm được người có tính hướng "đặc biệt" như cô thật vất vả."

Như cảm nhận được cô nghi ngờ. Thứ tự xưng là hệ thống tiếp tục mời chào.

"Làm nhiệm vụ giả cô vừa được thoả mãn nhu cầu, vừa giúp bản hệ thống. Đôi bên đều có lợi. Chờ tích phân đủ rồi tuỳ tiện chọn một thế giới ở lại, khoái hoạt cả đời."

"Sao sao? Quá tuyệt vời đúng không?"

"Đi hay không đi nói một lời?"

"Không đi." - Gia Ngọc lạnh lùng cắt ngang nó diễn thuyết. Tuy cuộc sống thực tại của cô không khá khẩm, nhưng cô vẫn có người quan tâm và người cần quan tâm. Mẹ nuôi của cô, các em nhỏ trong cô nhi viện. Đột ngột cô biến mất, họ phải làm sao.

"Nếu cô lo lắng có thể làm bán thời gian. Ban ngày cô sống thực tại. Thời gian mỗi tối khi cô ngủ, linh hồn sẽ đi làm nhiệm vụ. Lợi dụng thời gian co nén, một giấc ngủ đã đủ hoàn thành một thế giới."

"Không đi." - cô vẫn thấy không đáng tin. Bánh trên trời rơi xuống, không có độc cũng là bị mốc.

Hệ thống làm việc bao nhiêu thập kỉ, lần đầu tiên gặp ca khó chơi như vậy.

"Một là đồng ý làm nhiệm vụ giả. Hai là cô tự trở về. Ta nói trước, gà mờ như cô lạc trong vòng xoáy thời gian quá lâu khi tìm được cơ thể cũng đã chết khô rồi."

Ầy. Cứ làm bản hệ thống phải dùng biện pháp mạnh. Nhiệm vụ đầu tiên "chơi" chết cô. Một bên mang thù nghĩ, một bên tiếp tục quảng cáo.

Cô còn lựa chọn khác không? Cô chưa muốn chết a. Nhất là tên tra nam kia vừa đi, sáng mai tin mình chết bất đắc kì tử xuất hiện. Hắn trăm phần trăm nghĩ mình bi thương quá độ. Không được, phải sống tốt hơn hắn mới là trả thù chân chính.

"Được rồi. Tôi đồng ý."

"Tốt. Bắt đầu truyền tống tới thế giới đầu tiên."

Này này, có phải nhanh quá rồi không? Cô còn chưa nghe phổ cập căn bản a...

 Bình luận

Để lại một bình luận