Bạn đang đọc Cấm Kỵ – Chương 12
Chói mắt.
Ồn ào.
Ngộp thở…
Hàng trăm ánh đèn flat nhấp nháy liên tục của đám ký giả, âm thanh nhiễu loạn chói tai khiến Gia Ngọc cô choáng váng. Cô vô thức cụp mắt, tay ôm tai. Rất ít lần cô chân chính xuất hiện trước giới thượng lưu và truyền thông với thân phận Chu tiểu thư. Cô gần như quên mất nhân vật mình đang sắm vai có gia thế đáng sợ như thế nào. Những người lạ mặt đang hò hét tên cô. Gương mặt của họ là những biểu cảm lấy lòng, xu nịnh, khẩn khoản, ghen tị, hâm mộ,… xoáy sâu vào cô. Cô một chút cũng không hưởng thụ nổi cảm giác được truy phủng đầy hào nhoáng xa hoa. Rất giả tạo. Rất buồn nôn.
“Đưa tay cho ta.”
Chu Khải Phong bước tới, chắn trước tầm mắt cô. Dáng người ông cao lớn sừng sững như bao trùm lấy thân ảnh kiều nhỏ khỏi đám đông hỗn loạn ngoài kia. Khoảng khắc nắm lấy tay nữ nhi, bàn tay cô khẽ run lên đổ mồ hôi lạnh, ông không dấu vết siết tay chặt hơn, kéo cô vào lòng mình.
Kể thì dài nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Gia Ngọc được ông nửa ôm đi vào trong đại sứ quán. Cô nhìn cánh cửa lớn được phục vụ từ từ mở ra, lại ngước lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của phụ thân. Ngài muốn đẩy con gái vào một lồng son khác, cớ gì phải tỏ ra dịu dàng đến thế?
______
“Rầm.”
Cánh cửa được khép lại sau lưng cô, như dải ngăn cách giữa hai thế giới. Bỏ lại ngoài kia giá rét xô bồ, bên trong đại sứ quán là một khung cảnh khác. Những con người quý tộc và thượng lưu quây quần lại thành vòng tròn quyền lực, ưu nhã thưởng thức tột cùng của sự xa hoa. Phải, là thưởng thức. Tiếng nhạc du dương trầm lắng vang khắp không gian. Xen khẽ là âm thanh trò chuyện cười duyên của các tiểu thư và quý phu nhân, hay tiếng cụng ly, những cuộc đàm phán làm ăn của các quan chức. Đủ loại nước hoa thơm ngào ngạt, đủ loại váy vóc kiều diễm, đủ loại mỹ thực và rượu vang,… Phía sau sự hoà hợp cười nói trong các yến tiệc lại là cuộc chạy đua so kè, là cơ hội mượn sức leo cao hay bị dìm xuống.
“Chào mừng Chu thượng tướng!”
“Mừng ngài trở về Việt Nam!”
“Chu thượng tướng! Hân hạnh hân hạnh được gặp!!”
“Chu thượng tướng không biết ngài có hứng thú với dự án của tập đoàn tôi..”
…
Bất kể là ai, khi nhìn thấy Chu Khải Phong ông trở lại đều có ba biểu cảm. Đầu tiên là sững sờ. Thứ hai là sợ hãi. Cuối cùng rất nhanh liền xun xoe. Thật nhàm chán. Ông nhếch môi nhìn bàn tay thành khẩn vươn ra, nhưng cũng chỉ có nhìn. Một tay ông bận ôm eo cục bông nhỏ, một tay bận đút túi quần. Rất bận không rảnh bắt tay a. Nụ cười lấy lòng của đối phương vì chờ đợi lâu mà gượng gạo như sắp mếu, sau cùng muối mặt chào hỏi rồi chuồn đi.
Nhờ có tấm gương hi sinh anh dũng đầu tiên, theo sau mọi người rất thức thời, chỉ dám đứng xa xa nịnh hót chào mừng. Không có ai cảm trở làm tốn thời gian, hai người một đường đi vào sảnh chính tổ chức tiệc.
Gia Ngọc muốn theo lễ phép cúi đầu chào lại, đều bị tay phụ thân ở bên eo ép thẳng lưng. Ánh mắt sắc bén của người nhìn cô, ý tứ đi cùng ta phải thật khí thế. Liệu đây có phải cảm giác có ô dù, có người chống lưng trong truyền thuyết?! Quá cool!!! Chu Gia Ngọc cô lần đầu được nhiều người cúi chào đến thế. Những chính khách tai to mặt lớn bình thường mắt cao hơn đầu đều không ngoại lệ. Những mỹ nữ đang khiêu vũ hay túm tụm trò chuyện cũng không quên cúi người chào kèm cái liếc mắt đưa tình. Chậc chậc, bộ ngực đồ sộ kia, dáng người lả lướt uốn éo thế kia, cô là thiếu nữ trong sáng còn mê.
“Chu thượng tướng hình như càng ngày càng soái khí, so với thời trẻ còn đang trong quân đội chỉ có hơn chứ không kém. Ai nha~ tiếc là ngài gần đây giữ mình quá cẩn thận. Nếu không chỉ cần một đêm với ngài là quá đủ rồi, chẳng cần gì thêm~”
Trong một bàn trà, chủ đề cuộc tán gẫu chẳng xa lạ mà chính là Chu Khải Phong.
Một ả đảo không ngại ngần mở lời trước, rước lại vô số ánh mắt khinh bỉ. Đây cũng là mong muốn của các vị mỹ nữ khác nhưng không dám nói ra chứ đừng nói đến thực hiện. Nhưng người trong mộng của mình bị dòm ngó, vẫn rất khó chịu.
Một người khác khúc khích cười, nói:
“Cô biết Chu thượng tướng cũng thật là rõ, chắc cũng biết mình khó có cơ hội. Nhìn nhìn, thiếu nữ được ngài ôm không không dời từ khi đến tới bây giờ chắc chắn đáng tuổi con cô.”
Không biết vô tình hay cố ý nhưng khuôn mặt người con gái đi bên cạnh Chu thượng tướng luôn được ngài che chắn nhìn không rõ, cũng chưa chính thức giới thiệu. Nhưng dáng người xinh đẹp kia, sườn mặt thanh tú kia nhất định là một mỹ nữ. Thái độ cưng chiều không dời của nhân vật từng phong hoa khắp thủ đô bây giờ lại dừng chân ở một đóa hoa nhỏ chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất.
Đương lúc mọi người tò mò mà không dám hỏi, Lê lão gia đã cầm ly rượu vang tới bắt chuyện với bên thông gia.
“Chu thượng tướng, hồng nhan tri kỉ bên cạnh ngài là?”
Thật là gãi đúng chỗ ngứa, tất cả đều lén lút ngóng chờ phía bên này.
“Chê cười, ái nữ của nhà ta khi nào lại trở thành hồng nhan tri kỉ. Thông gia, ông đã có tuổi, mắt kém thì không trách, nhưng thu lại nước dãi của ông đi.”
Mọi người ồ lên. Lúc này mới nhìn rõ dung nhan mỹ nữ bên cạnh Chu thượng tướng. Vài người từng gặp qua đều gật gù, đúng là thiên kim nhà họ Chu. Chính là lần đầu cô đi dự tiệc, thay đổi cách ăn mặc giản dị thường ngày, còn trang điểm khiến phong vị thiếu nữ thêm quyến rũ dụ hoặc khiến họ nhất thời không liên tưởng tới cô nữ sinh ngọt ngào ngày thường.
Lê Trình dù có kìm nén phần nào vẫn dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn cơ thể tuyệt đẹp được bao bọc bởi sườn xám đỏ tươi của con dâu tương lai. Chu tiểu thư thì có là gì, ông đây chấm. Chờ gả vào Lê gia rồi, ông là bố chồng nhất định sẽ hưởng dụng qua, cùng lắm tìm mấy thiếu nữ xinh đẹp về bù đắp cho con trai lão.
“Thông gia nói phải, là thiên kim thật quá kinh diễm, đây là vụ buôn bán có lời haha.. à không, một mối hôn sự tốt.”
Lê phu nhân và thủ hạ của lão xung quanh đều tự thấy xấu hổ. Lão ta bình thường làm ăn thô lỗ chợ búa nhưng cược nhiều lãi nhiều. Chính là gặp phải mỹ nhân, thân dưới liền không quản được, suy nghĩ cũng thiển cận bốc đồng đi. Vài giây trước lão còn lo lắng buổi lễ đính hôn có bẫy rập gì được quăng ra, vài giây sau thấy nhan sắc của con dâu đã muốn mau mau chóng chóng gả đến. Hương vị của Chu tiểu thư liệu có khác hương vị của những con đàn bà khác? Thật muốn xé nát bộ váy sườn xám này, ngắm cơ thể thiếu nữ trần trụi, xỏ xiên qua u cốc.
Thì ra đây là nhà chồng của cô. Gia Ngọc tự thấy giễu cợt cười. Bố chồng có ý đồ bất chính dâm loàn. Mẹ chồng không có tiếng nói nhún nhường chịu đựng bên cạnh. Cô gả đi, giống như từ hàng cọp này sang hàng cọp khác. Không có nơi nào muốn chứa chấp cô, không có nơi nào là nhà.
Đứng giữa hai thế lực, phụ thân cùng bọn họ nói chuyện qua lại nhìn thì như hài hoà nhưng sâu trong cùng lại bốc mùi thuốc súng. Cô đảm nhận vai trò một con rối gỗ, một món hàng mặc người xoi xét, bình phẩm, ngả giá. Lúc cô lạc lõng nhất, cô rốt cuộc thấy hôn phu của mình xuất hiện.
“Ba! Mẹ! Chu thượng tướng! Gia Ngọc, làm em chờ lâu rồi, công tác chuẩn bị bữa tiệc có chút vấn đề nên bây giờ anh mới được thoát thân đấy.”
Cô vô thức muốn tránh khỏi vòng tay phụ thân nhờ đàn anh tìm một chỗ bình lặng nhưng tay của người càng siết chặt lại. Vốn cô không được lên tiếng trong cuộc hôn nhân này vậy tại sao phải giữ cô lại. Hôm nay thực sự đủ mệt mỏi.
Không thấy cô trả lời, Minh Tuấn sốt sắng.
” Em không vui sao? Hay em thấy mệt? Là anh khiến em phải chờ lâu rồi.”
“Em thấy hơi mệt thật, còn khát nữa anh.”
Cô dứt khoát bước lại gần Minh Tuấn, kéo anh đi về phía đồ ăn tráng miệng.
“Được, anh nói em biết anh đã chuẩn bị rất nhiều nước hoa quả và đồ ăn vặt đấy, đảm bảo em sẽ thích.”
“Ai ui~ bọn trẻ thật là hợp nhau đúng không Chu thượng tướng. Xem thân thiết chưa kìa. Đúng là tuổi trẻ.”
Một lần nữa Lê phu nhân không lựa lời mở miệng. Chu Khải Phong nhìn bàn tay bắt vào khoảng không của mình, nắm chặt nắm đấm. Nhìn tiểu tử kia cùng cục bông nhỏ sóng vai mà đi, chính bản thân ông cũng không định nghĩa được cảm xúc khó chịu bùng nổ trong lòng. Đồ của mình bị người khác chạm vào, có lẽ cứ theo thói quen mà làm. Chặt tay tên dòm ngó, vất đi món đồ đã bẩn.
_____
“Gia Ngọc, tối nay em chính là người đẹp nhất.”
Lê Minh Tuấn khẽ cười vuốt tóc cô, ánh mắt cậu nhu hoà đầy tình cảm. Anh ấy rất thích mình. Cô có thể cảm nhận rõ điều này. Nhưng cô, chỉ là một linh hồn xuyên đến thế giới này làm nhiệm vụ chứ không phải yêu đương. Anh càng ra sức theo đuổi, cô càng cảm thấy thật áy náy.
Chợt, những ánh đèn rực rỡ tắt phụt. Không gian chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến đặt trên bàn tiệc. Khi mọi người còn đang nghi hoặc, chiếc đèn chùm bằng pha lê tuyệt đẹp được bật lên, tạo thành một vòng ánh sáng màu vàng nhạt dịu dàng phủ khắp người cô và Minh Tuấn.
“Oa..”
“Nhìn kìa!!”
Những cánh hoa hồng nhè nhẹ rơi xuống, lãng mạng và xinh đẹp không tả xiết. Bấy giờ cô mới nhận ra mình bị anh kéo tới chính giữa sảnh, ra là anh sắp xếp tất cả.
“Thiên sứ của anh, có thể mời em nhảy một điệu?”
Đám đông xung quanh ồ lên hâm mộ và thích thú. Quả là một bích nhân, những mối hôn sự trong giới quý tộc chẳng thiếu. Nhưng tất cả đều là bằng mặt không bằng lòng vì sự hợp tác giữa hai gia tộc quan trọng hơn hạnh phúc của hai cá nhân. Nhưng Chu tiểu thử và Lê thiếu gia xem ra rất ăn ý lại có tình cảm với nhau. Được cưng chiều và gắt gao bày tỏ như vậy, thiếu nữ nào không mềm lòng. Chắc chắn ngày mai báo chí sẽ tưng bừng đưa tin. Đây quả là một giai thoại của thủ đô.
“Con gái, nóng lòng được gả đi nữa rồi.”
Ngay lúc cô định chấp nhận lời mời của Minh Tuấn, dù sao cũng chỉ là một khúc khiêu vũ cô không nỡ để anh thất thố trước nhiều người, phụ thân lại bước đến. Phải bình tĩnh, không được cáu gắt – cô thở dài nghĩ. Đây không phải làm đúng theo sắp xếp toàn tính của ngài sao phụ thân đại nhân, why người chốc chốc lại tới cà khịa con gái vậy.
“Ta muốn nhảy một điệu với con gái mình trước khi hai đứa chính thức đính hôn. Con rể, con không phiền chứ?”
Một tiếng con rể làm hắn mở cờ trong bụng, vội vã lắc đầu xua tay.
“Không có gì. Cháu.. không.. co… con sẽ chờ tới bản nhạc thứ hai.”
“Tốt.” Nói rồi ông kéo cô tới sàn nhảy. Được ra hiệu, nhạc trưởng sử dụng cây gậy bằng vàng chỉ huy dàn nhạc, tiếng nhạc tinh tế da diết được vang lên. Mọi người cũng quên đi sự kiện nho nhỏ vừa rồi, cùng bạn nhảy hoà mình vào điệu nhạc. Minh Tuấn vẫn đứng đấy, kiên nhẫn chờ cô.
“Đã đến lúc con làm nhiệm vụ cuối cùng.”
Nhiệm vụ cuối cùng? Ở đây? Lúc này? Cô ngạc nhiên tới mức nhìn chằm chằm phụ thân. Biết rõ cô khẩn trương tới mức nào, điệu nhảy đã tới hồi kết, ngài vẫn thong dong.
“Cộp.”
Bản nhạc kết thúc, ông thuận thế tay đang đỡ eo cô, dùng lực ôm thân thể nhỏ xinh vào lòng.
“Giết………….”
Ông thì thầm vào tai cô, sau đó tựa như một người phụ thân đáng kính, cầm tay cô đưa cho Minh Tuấn.
Một bản nhạc nữa lại vang lên.