Bạn đang đọc Cấm Kỵ – Chương 9
Tại dinh thự nhà họ Lê.
“Lão gia, đây là một mối hôn sự tốt. Ây da~ Tuấn nhi có một phu nhân xuất thân như vậy, sau này trên dưới thủ đô, ai cao sang hơn nhà ta.”
Vị phu nhân ăn vận mỹ miều không kìm được sung sướng, hai mắt léo sáng nhìn chằm chằm thư tín được gửi tới sáng nay. Không nhầm vào đâu được, nét chữ này, dấu đỏ này đúng là của thượng tướng Chu Khải Phong. Dòng họ Chu thế nhưng để mắt tới con trai bà, muốn nó cùng tiểu thư Chu Gia Ngọc đính hôn.
Chiếc khăn tay bằng lụa thượng hạng bị bà vò nhàu nhĩ. Tác phong cao quý của một vị phu nhân hoàn toàn bị ném qua sau đầu. Bà nôn nóng đi qua đi lại trong phòng khách, giày cao gót phát ra từng tiếng cộp cộp không dứt. Bà có xuất thân danh giá, được gả vào nhà họ Lê theo một mối hôn nhân chính trị rồi sống một đời an nhàn vinh quý. Nhưng đó có là gì so với nhà họ Chu? Bà bắt đầu mơ màng tưởng tượng đến viễn cảnh không còn phu nhân nhà nào dám hơn thua với bà, váy áo của bà sẽ được làm bằng loại vải đắt tiền nhất, chuỗi vòng ngọc bà đang đeo trên cổ đây sẽ thay bằng kim cương hay bằng nhưng loại đá quý đắt đỏ,… Bà cũng sẽ không còn nơm nớp lo sợ vị thế của mình và nhi tử bị đe dọa. Bà đã tuổi ngũ tuần, không so được với mấy con vợ bé rồi ả điếm lão gia có bên ngoài. Bà chỉ có đứa con trai này. Nhưng nếu hôn sự thành, bà và con trai sẽ có một nửa Chu gia nữa kìa.
“Hahaa.. ông trời có mắt. Lão gia, người chần chờ gì nữa? Vị tiểu thư họ Chu thiếp từng gặp qua rồi, ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa lại tư sắc hơn người.”
“Bà có im đi không!!”
Vị phu nhân cao hứng bây giờ mới nhận ra, ngoài bà thì hình như trong phòng khách không có ai không căng thẳng. Này, đã có chuyện gì bà không biết.
Người đàn ông trung niên ngồi trên trường kỷ bằng gỗ quý dát vàng chính là người cầm quyền họ Lê. Thân hình lão mập mạp, hai mắt trũng sâu biểu hiện của những cuộc thâu hoan trác táng. Lão phì phèo điếu xì gà trên tay, trán cau có từ khi nhận được bức thư này đến bây giờ vẫn chưa giãn ra. Những thuộc hạ tâm phúc ngồi xung quanh lão cũng không thả lỏng dù chỉ một giây.
Lão mệt mỏi ngả người ra sau, còn đang định dành cả ngày hôm nay vui vẻ cùng mấy thôn nữ trắng troẻ mà đàn em vừa bắt về được, lại nhận được tin động trời Chu Khải Phong gửi thư đến đề nghị mối hôn sự với thằng con độc nhất lão có. Lão có thể mừng sao? Nhất là khi cuộc tấn công hụt vừa rồi làm quản gia tâm phúc của nhà họ Chu bị thương vào viện, là lão cùng vài dòng họ muốn vươn mình khác làm ra. Chu thượng tướng làm vậy là có ý gì? Tuy lão rất tự tin mình làm việc ” sạch sẽ” nhưng hôn sự này quá đáng ngờ.
Lão di di điếu xì gà xuống thành ghế, tay vò tóc đau đầu suy nghĩ. Con đàn bà kia còn liên tục lải nhải, không phải nhà ngoại hậu thuẫn hắn không ít, lại lòi ra được thằng con trai thì ả nghĩ mình có thể đứng đây làm đại phu nhân? Lão nhe hàm răng ố vàng hầm hừ.
“Đàn bà biết cái gì mà nói. Đi đi, để tôi còn bàn công chuyện.”
Vị phu nhân ôm một bụng bục tức dời đi. Vừa bước khỏi phòng khách, đám người hầu đã ăn ý đóng chặt cửa lại không cho bên ngoài thấy được gì. Đây khác nào tát vào vị trí phu nhân của bà. Bà là người ngoài sao? Chiếc khăn tay bị ném mạnh xuống nền đất, đế giày nhọn hoắt giẫm lên nó trút giận. Hai bàn tay bà nắm chặt. Khoan đã, bà còn có nhi tử. Bà sẽ đi gặp Minh Tuấn bàn bạc chuyện này. Đúng vậy, chỉ có con trai là nhờ được. Bà hừ một tiếng quay đầu bỏ đi, để lại chiếc khăn bị xé rách toạc.
______
“Chu Minh Sơn!! Chu Minh Sơn!!! Chu Minh Sơn!!!!!”
“Chu Minh Sơn cố lên!!”
“Chu Minh Sơn em yêu anh!!!!”
“Trời ơi trời ơi trai đẹp!! Lê Minh Tuấn cũng cố lên aaa!!!”
“Lê Minh Tuấn!!!”
“Chu Minh Sơn!!!!!”
“Nhìn em này!!! Aaaaa…”
“Khoan đã! Kêu Lê Minh Tuấn làm gì nữa vậy? Người ta đã là hoa có chủ.”
“Thật á?”
Vài cô gái xúm xít lại nói chuyện to nhỏ trong khán đài. Người này phổ cập cho người người kia. Tin đồn lan truyền từng người rồi rộng ra, cuối cùng thì đến tai cô.
“Gia Ngọc, cậu nói xem chúng ta có phải bạn không mà tin cậu cùng đàn anh Minh Tuấn đính hôn tớ lại là người cuối cùng được biết?”
Cô cũng có chút giật mình, nhìn xung quanh các cô gái khác hình như cũng đang dỏng tai nghe ngóng, nín thở chờ câu trả lời của mình. Cô cười xoà.
“Phụ thân mình đi công tác suốt, còn chưa chính thức nói rõ với mình. Thực sự, mình cũng không rõ tin đồn là ai truyền ra.”
“Đừng đùa chứ. Tin quan trọng như vậy mà?”
“Không phải bây giờ quan sát và cổ vũ trận đấu quan trọng hơn sao? Đã đến những phút cuối cùng rồi. Đừng nghe tin đồn, nếu có thì hai dòng họ đã tự thông báo rồi.”
Gia Ngọc né tránh. Cô cũng khó hiểu vì sao Chu Khải Phong mặc kệ tin đồn vớ vẩn này mà không đàn áp nó. Thật không giống tác phong của ông ta. Nếu không, tin đồn này nằm trong kế hoạch của ông ta? Hay nói cách khác, ông ta đang nghĩ cách tống cô đi càng xa càng tốt? Vậy giết cô, để cô chết trong một thử thách nào đó không phải càng dễ dàng?
Cô nhìn xuống sân bóng. Mặc kệ vậy, đến đâu hay đến đó. Bây giờ cô chỉ muốn tranh thủ tận hưởng chút yên bình trước khi sóng gió lại ập đến. Hôm nay là trận bóng giao hữu giữ hai trường, cô đến xem cùng bạn để cổ vũ anh trai. Cảm giác như được trở lại thời thanh xuân vô lo vô ưu.
Mọi người thấy cũng không moi được thông tin gì mới lạ từ cô, đặt chú ý đi chỗ khác. Nhưng vẫn có nhiều cô nàng hay anh chàng nào đó than thở, nếu tin đồn là sự thật, nam thần/ nữ thần của họ liền càng cách xa không thể chạm tới a. Trái ngược, Nguyễn Linh Hương bạn cô không để tâm lắm, ánh mắt thiếu nữ luôn theo sát anh trai cô. Chẳng khó để cô nhận ra cô bé này làm thân với mình vì anh trai.
Đang suy nghĩ miên man, chợt một bóng người chặn trước tầm nhìn của cô. Cơ bắp vạm vỡ màu đồng ướt đẫm mồ hôi như lấp lánh dưới ánh nắng làm mọi người hét ầm lên. Gia Ngọc cười khổ, cái đẹp ở thời đại nào cũng được tôn sùng a. Bản thân cô nếu không phải nhìn quen body anh trai rồi, chắc bây giờ cũng đang la hét huýt sáo hay chảy máu mũi. Cố gắng giữ phong phạm tiểu hoa khôi của trường, cô đưa khăn lau mồ hôi cho anh.
“Thế nào, hôm nay anh trai không làm em thất vọng chứ?”
Gia Ngọc nhìn tỉ số 5-2 và đội đối thủ đang gục xuống chán nản trên sân bóng, không keo kiệt khen ngợi.
“Anh trai của em lúc nào cũng…”
“Anh Minh Sơn! Anh đá giỏi lắm!!”
Linh Hương cắt ngang lời cô. Cô bé nói xong thì đỏ bừng mặt, hai tay xoắn xuýt nhìn anh trai.
“Em cũng định nói thế.”
Cô cười nhẹ, áp chai nước lạnh lên má anh. Kiễng chân mãi cũng không với tới được trán anh hai đang hơi càu lại nên đành thôi. Minh Sơn hơi khó chịu nhưng đành nhịn, hắn muốn em gái mình khen cơ, người khác khen thực vô vị.
“Vậy anh thì sao?!”
Minh Tuấn thoắt một cái nhảy qua hàng rào giữa sân bóng và khán đài, chạy tới trước cô. Quả thực Minh Tuấn và Minh Sơn anh cô là bộ đôi sát gái huyền thoại của trường cô rồi. Hai người chơi với nhau rất ăn ý từ học vấn tới thể thao. Nếu nét đẹp của anh trai cô thực chói mắt, tà mị thì đàn anh Minh Tuấn lại như anh hàng xóm nhà bên, tính cách lẫn ngoại hình đều ấm áp gần gũi. Nói sao nhỉ, chắc mọi người đều biết Goo Joon Pyo với Yoon Ji Hoon.
“Gia Ngọc.. em… em thấy anh đá được chứ?”
Vừa vuốt vuốt mái tóc loà xoà bởi mồ hôi trên trán, Minh Tuấn ngập ngừng hỏi. Trong lòng hắn không kìm được bồn chồn. Thật hiếm khi em gái Sơn mới đến xem họ đá bóng, hắn như thằng nhóc phấn khích muốn thể hiện hết mình trước người mình thích, đôi lúc lại ngơ ngác ngượng ngùng tìm thân ảnh cô trên khán đài. Lúc đó hắn nhất định đá rất tệ, còn bị Sơn cốc đầu nhắc nhở mấy cái, chỉ sợ em ấy cũng nhận ra.
Thính a~ Trong khi các nhân vật quần chúng đều xiêu vẹo đổ rạp bởi vầng hào quang của nam thần, tiếc thay nhân vật chính mà người ta muốn quăng thính thả bả lại hoàn toàn miễn nhiễm.
“Anh đá bóng ai dám chê không tốt chứ.”
Em ấy là đang khen mình. Nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ. Nếu như bản mặt dầy của Gia Ngọc vẫn không đổi, thì gương mặt hắn đã nhiễm một tầng hồng sắc khả nghi. Mọi người xung quanh nhìn thấy tổ hợp mỹ nam mỹ nữ đều ôm ngực thổn thức, quá đẹp đôi, quá hoà hợp, mình đây còn có cửa sao aaa.
“Anh Sơn, họ thật đẹp đôi. Em ngưỡng mộ quá đi.”
Linh Hương cố gắng tìm cách bắt chuyện với hắn, nhưng không ngờ lời nói của mình chính là thêm dầu vào lửa. Minh Sơn hắn cảm thấy bị đe dọa, bạn thân hắn đơn phương em gái đã lâu, còn gửi thư tay thổ lộ. Nhưng Gia Ngọc hắn quan sát căn bản không hề sinh chút tình cảm nào, thư từ dù của ai em cũng chỉ lịch sự cầm lấy và từ chối. Nhưng nếu tin đồn đang lan truyền khắp thủ đô là thật? Chu Khải Phong!! Ông muốn làm gì em gái tôi?!
Minh Sơn đột ngột xen giữa đôi trai gái, giải cứu cô khỏi cái tình huống ngập ngừng bế tắc này.
“Đã không còn sớm nữa, em lên xe trước chờ anh. Chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Dạ. Chào anh.”
Gia Ngọc nhanh chóng đánh bài chuồn. Em ấy vẫn còn giữ khoảng cách với mình – Minh Tuấn nuối tiếc nhìn theo. Nhưng hắn nhanh chóng vực dậy tinh thần, chính mẹ nói với hắn Chu thượng tướng đề nghị hôn ước. Lúc đó hắn vui sướng biết bao, hắn có thể dùng thời gian cả đời, khiến em từ từ tiếp nhận tình cảm của hắn, đáp lại hắn. Hắn sắp không chờ được, rốt cuộc bao giờ hai dòng họ mới chính thức thông báo mối hôn sự này. Để khắp thủ đô, mọi người đều biết Chu Gia Ngọc là của Lê Minh Tuấn hắn.
Mọi ánh mắt thằng khác nhìn em gái thật ghê tởm. Hắn chỉ muốn chính tay moi từng con mắt đấy ra.
“Đừng nhìn theo Gia Ngọc của tao nữa.”
Minh Tuấn lí giải đây là sự bảo vệ của anh trai đối với em gái. Hắn vỗ vỗ vai người bạn cam đoan.
“Mình sẽ bảo vệ em gái cậu thật tốt.”
Trái với thiện chí của hắn, Minh Sơn lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
“Gia Ngọc có tao bảo vệ là đủ rồi.”
“Gia Ngọc cũng chỉ có thể là của tao.” – Lời này hắn tự khắc vào tâm khảm mình.
______
Trở lại dinh thự rồi, cô vẫn thấy anh trai khác với ngày thường. Cực kỳ cực kỳ cau có.
“Trận đấu rất thành công, anh trai đại nhân của em vì sao tỏ ra khó chịu như vậy?”
“…”
“Hay anh đổ nhiều mồ hôi dưới trời lạnh quá, bị cảm rồi?”
Minh Sơn ép mình thôi bị hút vào đôi môi mấp máy ngọt ngào kia, nhưng hương thơm cơ thể của cô quanh quẩn bên chóp mũi, độ ấm và sự mềm mại của cô kề bên hắn, khiến hắn hoàn toàn không có sức kháng cự. Hắn không nghe rõ cô hỏi gì. Khuôn mặt cô lo lắng cho hắn đã đủ khiến hắn thấy dễ chịu hơn. Một lần nữa bản năng hắn lên tiếng.
“Em có thích Lê Minh Tuấn không?”
Gia Ngọc bị hắn dồn vào một góc ghế sau ô tô. Cô phải thu mình lại, ép chặt vào ghế ngồi mới tạo được chút khoảng cách với anh trai. Anh ấy đột nhiên trở nên thật đáng sợ. Còn hệ thống vô tích sự kia, đừng hở chút lại kích hoạt cái gì bản năng cơ thể nữa, cô thấy đáy quần mình ươn ướt rồi.
“Em không thích anh ấy. Em.. em cũng chưa có đối tượng nào cả.”
“Là em nói đấy.”
Trong đầu hắn bắt đầu suy tính. Hắn nên tranh thủ trong buổi tập bắn để vài viên đạn đi lạc tới đầu của bạn thân mình. Hay trong buổi rèn luyện sức khỏe trên cửa sông làm tên đó bất ngờ bị chuột rút rồi đuối nước. Hay đơn giản dùng chút thuốc độc?… Nên là cách nào? Cách nào để không một ai dám tơ tưởng bảo bối của hắn nữa.
“Thiếu gia. Tiểu thư. Quản gia đang tìm hai người.”