Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 38:
Ngày Lục Chi Diên chụp hình tốt nghiệp, Vu Điềm thiếu chút nữa đã ngủ quên, may mà Lâm Mặc Mặc thức dậy sớm, trèo lên giường gọi cô dậy, nên cô mới không bị muộn.
Hai người dây dưa trong phòng ngủ một lúc, nhanh chóng chạy đến, vẫn đúng giờ tới cửa trường học – nơi mà sinh viên khóa này chụp ảnh tốt nghiệp.
Hôm đó, năng trời vừa vặn, bầu trời một mảnh xanh lam, đẹp như bức họa.
Khoảng sân rộng trước cổng trường tụ tập rất nhiều người.
Dáng người anh cao ngất, mặc trang phục tốt nghiệp đen thuần đứng ở bậc thang trên cùng, cùng đợi học viện chụp ảnh tốt nghiệp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không hề nghi ngờ diện mạo của Lục Chi Diên là nổi bật nhất trong học viện, trên người anh mang lại sự yên tĩnh và trầm ổn mà người cùng tuổi không có, như trăng thanh gió mát, mỗi đóa hoa, ngọn cỏ, cành cây đều làm nền cho anh.
Không biết ai cúi đầu nói với anh câu gì đó, anh liếc qua đây cười cười, đôi mắt đào hoa nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm, trong mắt chứa đầy ánh sáng.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, ít nhiều hàm chứa vài phần tình ý đầy ái muội.
Trong nháy mắt, Vu Điềm rơi vào đôi mắt đào hoa của anh, thiếu chút nữa thì trầm luân, nghiêng đầu cười với anh.
Bầu trời xanh bát ngát, tầng mây nối tiếp tầng mây, như từng đám kẹo bông ngọt ngào mềm mại trải ra bất tận.
Mãi đến khi Lục Chi Diên chụp xong ảnh tốt nghiệp tập thể, chân dài đi tới, đôi giày da màu đen bước đến trong tầm mắt của cô, Vu Điềm lại giống như thể vẫn chìm đắm trong hình ảnh trước đó.
Cô trừng mắt nhìn chằm chằm dưới ống quần sạch sẽ kia là một mắt cá chân gầy gầy, ngước mắt, nắm lấy đồng phục cử nhân của anh.
Thở dài nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh. Lúc nào thì anh đi vậy?”
“Nói nhăng cuội gì vậy?” Lục Chi Diên khom lưng nhéo nhéo mặt cô, đôi mắt đào hoa đầy thâm thúy, khóe mắt xuất hiện một chút hờn giận: “Không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh em sao?”
“Em không phải nói về cái này, em nói là anh phải rời trường. . . . .” Vu Điềm ngước mắt, nhìn anh một cái, âm thanh nói chuyện rất nhỏ: “Anh không ở trường, thì cũng ít nhiều sẽ buồn chán.”
Một cơn gió thổi qua, gió ngày hè cuốn theo ấm áp.
Hôm nay Vu Điềm trang điểm, gương mặt sạch sẽ được son phấn tô điểm, càng tôn thêm vẻ thanh lệ động lòng người. Cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, lộ ra cần cổ mảnh khảnh, lông mi run run, ngơ ngác nhìn anh.
Bộ dáng nhu thuận lại xinh đẹp đó làm Lục Chi Diên có chút hoảng hốt.
Qua mấy giây anh mới nói: “Anh không ở đây, phải chăm chỉ học tập, học giỏi tiếng Pháp, về sau ra nước ngoài đường cũng không tìm được thì đừng nói đến việc tìm anh.”
Tự nhiên Vu Điềm nhớ tới việc trước kia cô nói với anh kỹ năng giao tiếp của cô rất kém, thè lưỡi, nói: “Biết rồi, hẳn là sẽ không đến nỗi không tìm thấy anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Mặc Mặc mang theo máy ảnh, ăn mặc thật đẹp, hai bím tóc được buộc rủ thả xuống hai bên bả vai, đi tới gọi to: “Đàn anh Lục, Điềm bảo bối, hai người đang làm gì vậy? Mau tới đây chụp ảnh đi.”
Vu Điềm liếc mắt nhìn qua một cái, khóe miệng bật cười nói tới: “Được, tới ngay đây.”
Vì thế, hai người đứng phía trước chỗ khắc tên trường của đại học Minh và huy hiệu trường, đứng đắn kề vai nhau chụp một bức hình chung.
Vu Điềm không cười, nhưng không biết anh vừa mới nở một nụ cười như có như không.
Lâm Mặc Mặc ghét bỏ nhìn vào máy ảnh: “Hai người không thể cười một chút được sao? Ai nấy mặt đều như bị liệt vậy, là mình đắc tội hai người hay là máy ảnh đắc tội hai người chứ? Cười một chút đi, mình cũng chưa yêu cầu hai người công khai hôn nhau trước mặt mọi người mà, yêu cầu này là thấp nhất đó.”
Không biết vì sao khi Vu Điềm đối mặt với máy ảnh cô luôn sinh ra tâm lý hơi lo lắng. Đôi mắt sạch sẽ yên tĩnh nhẹ nhàng cong lên, đôi môi hồng khẽ nhếch, hai ngón tay trắng trẻo duỗi ra, mạnh mẽ làm thành hình chữ “V”.
Còn người con trai bên cạnh không có động tác gì.
Lâm Mặc Mặc vừa muốn trợn mắt.
Thì thấy một bàn tay của Lục Chi Diên duỗi ra, đặt trên lưng cô gái, Vu Điềm bị hoảng sợ, đảo mắt nhìn anh,trên mặt anh toàn bộ là biểu cảm kiêu căng đầy hạnh phúc.
Trong nháy mắt Lâm Mặc Mặc chụp khoảnh khắc đó lại.
Tiếp theo, hai người thay đổi mấy cái biểu cảm cùng tư thế không giống nhau, chụp mấy tấm hình, rồi mới kết thúc.
Không biết Trần Túy từ chỗ nào chạy đến, ôm chặt lấy bả vai của Lục Chi Diên, cà lơ phất phơ nói: “Người anh em, thật không thú vị gì? Mới chụp tập thể xong đã không thấy tăm hơi bóng dáng cậu đâu, thì ra là không muốn quan tâm đến anh em chúng mình đúng không?”
Hình như Lâm Mặc Mặc quen biết Trần Túy, ho khan với Trần Túy hai tiếng, nhìn Vu Điềm, lại nhìn anh ta, ám chỉ đầy mãnh liệt.
Lúc này Trần Túy mới chú ý tới đằng sau Lục Chi Diên là bóng dáng nhỏ xinh xắn của Vu Điềm, đàn em ngoan ngoãn khéo léo đứng ở đằng kia, ăn mặc vô cùng tỷ mỉ.
Lúc này, Trần Túy vẫn chưa biết, Vu Điềm đã thành bạn gái của Lục Chi Diên.
Anh ta “Ôi này” một tiếng, nhỏ giọng nói với Lục Chi Diên: “Lão đại, được quá ha. Vậy mà đã có thể gọi đàn em tới chụp hình tốt nghiệp, vậy tính khi nào thì bắt tiểu đàn em về nhà hả?”
Lục Chi Diên buông tầm mắt xuống, mí mắt cũng chưa thèm nâng lên, lười phản ứng lại với anh ta.
Người bị xưng là “đàn em” cười cười, ngẩng đầu, lễ phép chào Trần Túy một tiếng: “Chào anh.”
Tiếng nói mềm mại ngọt ngào, âm thanh tự nhiên lại mang theo sự mềm yếu, Lục Chi Diên trực tiếp nghe được thì cau mày lại.
Trần Túy thì cười hì hì đáp lại cô: “Chào em.”
Dẫu gì Trần Túy cũng là người đẹp trai được cả trường công nhận, vẻ đẹp của anh ta không giống với vẻ đẹp của Lục Chi Diên, Lục Chi Diên là hình ảnh trong trẻo lạnh lùng mà sạch sẽ, còn anh ta thì lại đẹp trai theo loại cà lơ phất phơ đầy vô lại.
Cho nên, Vu Điềm nhìn anh ta mấy lần thì lại phát hiện ra dưới khóe mắt của anh ta có một nốt ruồi lệ giống mình như đúc, cô cười rộ lên cực kỳ đẹp mắt, liền thuận miệng khen một câu: “Đàn anh, nốt ruồi lệ của anh thật đẹp.”
“Đàn em, em cũng có mà, của em cũng đẹp.”
“Không không không, của em không rõ ràng, màu sắc quá nhạt, không đẹp chút nào.”
“Màu sắc nhạt cũng đẹp mà.”
“À không, em thấy của anh đẹp hơn.”
“Đàn em, em quá khiêm tốn rồi.”
“…”
Hai người anh một câu em một câu, khen qua khen lại lẫn nhau.
Lâm Mặc Mặc nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ rằng: Ngây thơ quá đi mất.
Lục Chi Diên chống nạnh, liếc mắt hỏi: “Cậu còn có việc gì sao?”
Ngọn gió lạnh lẽo thổi tới, rõ ràng là nói với Trần Túy mà.
Trần Túy bị khí áp lạnh lẽo này làm cho sợ tới mức rùng mình một cái, cợt nhả nói: “Lão đại, ánh mắt này của cậu là sao chứ? Mình chỉ thuận tiện nói với đàn em mấy câu thôi, đã bày ra bản mặt này rồi? Không thể nói sao?”
Lục Chi Diên không tiếp lời, ánh mắt cũng đã nói rõ toàn bộ cho anh ta biết.
Trần Túy biết bản thân mình nói hơi nhiều, xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: “Mình tới đây chụp ảnh với cậu. Tiện nói cho cậu biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Trần Túy không trả lời, lôi kéo Lục Chi Diên bày tư thế xong, kêu một tiếng: “Đàn em, tới chụp cho bọn anh một tấm hình, buổi tối trở về gửi cho anh.”
Lâm Mặc Mặc đỏ mặt “A… vâng…” trả lời, nghe lời nâng máy ảnh lên, ngồi xổm trên mặt đất chụp cho hai vị đàn anh đẹp trai một tấm ảnh chung.
Vì tránh lọt vào ống kính, Vu Điềm rất thức thời tránh ra một chút, kéo dài khoảng cách khoảng một mét rưỡi.
Mặc dù khoảng cách vẫn hơi xa, giọng nói của người con trai có chút nhỏ đi trong tiếng gió, nhưng cô vẫn hoàn toàn nghe thấy rõ câu mà đàn anh Trần Túy nói với Lục Chi Diên – –
“Lão đại, cuối tuần đội bóng rổ thi đấu hữu nghị, học viện ngoại giao thi với học viện máy tính, là hoạt động cuối cùng trước khi ra trường, có muốn tham gia không?”
Lục Chi Diên: “Sau rồi nói đi.”