Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 37:
Tám giờ sáng, vừa vặn là lúc Lục Chi Diên lái xe đến cửa thị trấn.
Ánh sáng còn yếu, mặt trời vượt qua chân trời màu xám, treo nghiêng ở xa xa, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cành cây lớn, lác đác thưa thớt chiếu xuống mặt đất.
Lục Chi Diên dừng xe trước cửa chính của một sân viện, xuống xe mở cốp sau ra, kéo hành lý của Lục Chi Thành vào nhà.
Khu vực nông thôn, đại đa số mọi người đều có vẻ thuần phác, cổng lớn thường không đóng cửa.
Lúc này, ông Lục còn chưa rời giường, cửa lớn vẫn khép hờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chi Diên đưa tay đẩy ra, ký ức thời niên thiếu tràn vào trong trí nhớ, anh nhớ mang máng không biết lúc mình mấy tuổi thì đã không có được tình thương của cha nữa.
Cả ngày Lục Chấn Đình ăn chơi đàng điếm, đêm không về ngủ, ở bên ngoài che giấu nuôi chim hoàng yến*, làm như không nhìn thấy người vợ được cưới hỏi đàng hoàng về nhà của mình.
*Nuôi tiểu tam
Ngay cả khi bà tự sát cũng không biết.
Lục Chi Diên vĩnh viễn nhớ rõ buổi sáng hôm đó, Lục Chấn Đình uống say khướt từ bên ngoài về, như một ông lớn ngồi ngay trên ghế sofa, gào to kêu lớn: “Tuệ Liễm, Hứa Tuệ Liễm! ? Tới rót cho tôi ly nước. Tôi gọi bà đó, bà có nghe thấy không? Hứa Tuệ Liễm!”
Khi đó, không ai trả lời ông ta, căn nhà trống không.
Nếu lắng nghe cẩn thận, còn có thể nghe thấy tiếng “kẻ giết người” trong nhà chửi rủa Hứa Tuệ Liễm vì sao không rót nước cho ông ta.
Tiếng nói khàn khàn do say rượu làm ra từng đợt tiếng vang, vọng quanh quẩn trong nhà.
Nếu nói người duy nhất đáp lại ông ta, chính là , Lục Chi Thành trong chăn đệm đã dứt sữa vẫn còn ngây thơ khờ dại không biết gì, cười hì hì với trần nhà.
Từ bệnh viện trở về, hai mắt Lục Chi Diên trống rỗng như không có sự sống nhìn chằm chằm ba mình, vào ngày đó, lần đầu tiên đánh nhau là đánh cho ông ta thiếu chút nữa phải vào bệnh viện.
Lục Kính Trình đã ngoài tám mươi tuổi, nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng động, lập tức tỉnh giấc.
Ông đứng dậy, ông lão mặc một cái áo ba lỗ, từ trong phòng chậm rãi đi ra ngoài.
Thấy Lục Chi Diên, Giọng nói nhàn nhạt như thấy đứa nhỏ tan học về nhà, lạnh nhạt nói: “Đã về rồi à, em trai con đâu?”
“Ngủ ở trong xe.” Lục Chi Diên cầm bình nước ấm lên, thấy trong bình còn một chút nước, tùy tiện tráng sạch cốc, rót một ly nước để uống.
Chất lỏng lạnh lẽo trong suốt chậm rãi rót vào trong miệng, yết hầu chuyển động theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Kính Trình liếc mắt nhìn ly nước kia một cái: “Sao con lại uống cái đó? Nước đó đã đun ngày hôm qua, qua đêm không thể uống được, đừng uống nữa. Để ông đun cho con bình khác.”
Nói xong, ông đi qua cầm lấy ấm chuẩn bị lấy nước.
Lục Chi Diên: “Không cần, con đi bây giờ.”
Lục Kính Trình không dừng động tác trên tay, tiếp tục lấy nước: “Ăn sáng chưa?”
Anh lắc đầu.
Lục Kính Trình ném một cái cốc giấy đi: “Bữa sáng còn chưa có ăn, đã có ý muốn đi. Ông là một người đã bước một chân xuống mồ rồi, con vẫn không về thăm mấy lần, muốn khi ông chết rồi con mới đến trước phần mộ của ông khóc tang đốt vàng mã sao?”
Lục Chi Diên khoanh tay, cười ra tiếng: “Ông nói gì vậy? Con thật sự có việc.”
“Thật sự có việc cũng không cho đi.” Thái độ của Lục Kính Trình rất cứng rắn: “Túm em trai con ra đây, thời tiết này để nó trong xe không phải ngạt chết sao? Còn con nữa, có việc như thế nào thì cũng phải ăn cơm trưa xong mới được đi.
Thái độ của Lục Chi Diên với Lục Kính Trình vẫn rất tôn kính, nếu lão nhân gia đã mở miệng giữ lại, anh cũng không thể lạnh mặt xoay người rời đi.
Cứ như vậy đợi cho đến giữa trưa.
Lục Chi Diên thành công gặp được bà lão thôn bên canh trong miệng Lục Chi Thành.
Bà Lưu có làn da rất trắng, tóc bạc cũng không nhiều, cả khuôn mặt ngoại trừ lông mày có trang điểm một chút, thì cơ hồ đều là nhan sắc tự nhiên không son phấn trang điểm, mặc một cái váy rất mộc mạc, khí chất đoan trang, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là một người phụ nữ xinh đẹp được vô số người yêu thích.
Lục Chi Diên và Lục Chi Thành trợn mắt há mồm mà nhìn theo hai ông bà ở trong bếp vừa nấu cơm vừa cười đùa, hai người chợt yên lăng.
Lục Chi Thành hỏi Lục Chi Diên: “Anh, nếu ông nội muốn sống với bà Lưu, anh có đồng ý không?”
“Hỏi anh làm gì? Anh cũng không phải là không tự gánh vác được cuộc sống, không thể ở một mình. Là em phải ở chung với họ mà.”
Lục Chi Thành trợn trừng mắt: “Em cảm thấy được. . . Tuy ông nội và bà Lưu ở cùng với nhau cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, nhưng em vẫn cảm thấy có chút khó chịu, có thể là do em cùng với bà Lưu vẫn còn chưa thân thiết.”
Lục Kính Trình chuẩn bị một bàn ăn thật lớn, Lục Chi Diên ăn xong, để một chút tiền mặt vào trong cặp sách nhỏ mà Lục Chi Thành vẫn thường dùng, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, vừa mới đi đến trước cửa lớn thì thấy một người mập mạp đứng ngoài cửa, ngũ quan sâu sắc, làn da có chút thô ráp, người đàn ông trông khá xa hoa cao quý.
Người đàn ông ước chừng khoảng năm mươi tuổi, cả người mặc một thân tây trang đứng đó không hề hòa hợp với sân vườn nhà nông.
Lục Chi Diên vừa nhìn thấy ông ta đã sinh ra cảm giác chán ghét, bên môi xuất hiện ý cười nhạo, trong lòng lại suy đoán: Sớm biết vậy đã không nghe lời ông nội ở lại ăn cơm, khẳng định là ông đã mật báo để Lục Chấn Đình trở về.
Một tay Lục Chi Diên bỏ vào trong túi quần, biếng nhác đi đến bên xe, móc chìa khóa từ trong túi quần ra, mở khóa định mở cửa xe để ngồi vào.
“Lục Chi Diên!” Người đàn ông trung niên bị coi như không khí lâu như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng: “Ba ở chỗ này con không có nhìn thấy sao? Quanh năm suốt tháng, không ít thì nhiều gọi điện cho con thì con đều tắt máy. Hiện tại ông đây đứng trước mặt con, vậy mà con coi như không thấy cứ thế đi qua, người nào dạy con những lễ phép này.”
“Lễ phép?” Lục Chi Diên không xoay người lại, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào tay vịn trên cánh cửa xe, từ từ cười lạnh: “Người nào dạy cho tôi, đương nhiên là mẹ tôi. Nếu không thì ông cho là ai?”
Anh xoay người, nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn một cái, đầy ý tứ cười nhẹ: “Chẳng lẽ là ông à? Xứng sao?”
Lục Chấn Đình bị sự lạnh lùng trong đáy mắt của anh làm cho hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định như cũ, lạnh mặt nói: “Thái độ nói chuyện của con là như thế nào vậy? Cho dù như thế nào đi nữa, mặc kệ năm đó đã xảy ra chuyện gì đi nữa, ta cũng là cha của – -“
Một từ “con” ông ta còn chưa nói ra khỏi miệng.
“Thật lợi hại.” Lục Chi Diên lãnh đạm ngước mắt lên, trên môi ẩn chứa ý cười, đôi mắt đào hoa khẽ chớp, cắt ngang lời nói của ông ta: “Thì ra ông vẫn còn nhớ chuyện năm đó? Tôi còn tưởng ông đã quên rồi, quên tôi đánh gãy tay trái của ông thế nào, sau đó phía dưới. . .”
“Chi Diên!” Ông nội Lục mới ăn cơm được một nửa, quẳng đôi đũa xuống, đi tới, ngăn cản lời kế tiếp anh chuẩn bị nói ra: “Chuyện năm đó, chúng ta ai cũng đều có lỗi. Để lại cho ba con một chút mặt mũi đi.”
Lục Chi Diên thu tầm mắt, từ chối cho ý kiến.
Nhưng Lục Chấn Đình không nuốt trôi cục tức này, bị con trai của mình trào phúng nhục nhã thẳng mặt, nổi giận mắng: “Cho nên, chuyện đó liên quan gì đến ta. Hứa Tuệ Liễm chết – -“
“Mày có thể im miệng một chút không? Mày không nói lời nào cũng không ai nói mày câm đâu. A Thành vẫn còn ở bên trong ăn cơm, mày muốn để thằng bé nghe thấy sao?” Ông nội Lục trợn mắt nhìn ông ta, rõ ràng rất tức giận: “Hôm nay mày qua đây không phải muốn nói rõ ràng chuyện năm đó sao, muốn làm hòa với con trai của mày hay sao? Bây giờ thì sao? Đây là thái độ gì chứ?”
Làm hòa?
Lục Chi Diên giống như nghe thấy được nực cười buồn cười nhất thiên hạ.
Sở dĩ Lục Chấn Đình muốn làm hòa với Lục Chi Diên, là bởi vì ông ta biết con trai ông cực kỳ ưu tú. Nếu sử dụng hậu thuẫn phía sau ông ta trong chính phủ để giúp đỡ Lục Chi Diên, trong thời gian ngắn cố gắng hết sức đẩy anh lên chức vị cao, ngồi vững chắc ở vị trí đó.
Cứ như vậy, hai cha con ở trong giúp đỡ lẫn nhau thì Lục Chấn Đình sẽ không phải sầu lo về con đường chính trị về sau của mình nữa.
Lục Chấn Đình ho khan hai tiếng, đi về phía trước hai bước, cùng thương lượng với con trai của mình, ôn tồn mở miệng nói xin lỗi: “Chi Diên, quả thật năm đó ba đã làm một chút chuyện không tốt đối với mẹ con, đều do thời ba còn trẻ không biết quý trọng vợ mình, chỉ biết đi ra ngoài ăn chơi. Ngay cả việc mẹ con bị chứng trầm cảm sau sinh cũng không biết, nhưng mà, việc mẹ con chết thật sự không thể trách ba, con cũng biết mẹ con là tự sát, là trầm cảm dẫn đến tự sát.”
“Năm đó, con đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng có làm vậy thì mẹ con cũng không thể về được nữa. Nhiều năm qua con hiểu lầm ba như vậy, ba cũng không trách con. Nhưng sai lầm cũng đã sai lầm rồi, ba xin lỗi vì năm đó nuôi dưỡng người khác bên ngoài, nhưng con có thể tha thứ cho ba một lần được không? Nơi này có một phần văn kiện, là thông tin chi tiết của cuộc thi cả nước gần đây và quy tắc báo danh, con tha thứ cho ba, ba có thể giúp con thuận lợi đi thi, không tới vài năm có thể thành công tiến vào bộ ngoại giao trung ương. Cái này không phải là nguyện vọng học đại học của con hay sao?”
Một chồng giấy trắng đưa đến trước mặt Lục Chi Diên.
Ông nội Lục liếc mắt nhìn cháu trai của mình một cái, tuy cảm thấy việc giải thích của con trai mình không có một chút thành ý nào, còn rất đáng đánh, nhưng nếu vào trung ương có người chống lưng cho mình, khẳng định là rất tốt. Đối với Lục Chi Diên, không có chỗ xấu nào.
“Chấp nhận đi thôi, Chi Diên. Ba con cũng vì muốn tốt cho con, có nó ở đây làm con đường về sau của con rút ngắn gấp trăm lần, quan trường hiểm ác, chỗ nào cũng đều hục hặc với nhau, nói không chừng lúc nào đó con bị người khác đâm sau lưng, nhưng chung quy cha con thì vẫn là cha con, ba con cũng sẽ không hại con.”
Lục Chi Diên nhìn bọn họ chằm chằm, ai cũng một hai suy nghĩ tới nơi tới chốn cho mình, anh bình tĩnh mấy giây.
“A.”
Một tiếng cười cợt nhả lạnh lùng tràn ra từ cổ họng, trên mặt người con trai là biểu cảm lạnh lùng cao ngạo, anh kéo cửa xe ra, ngồi thẳng vào bên trong, còn ném ra mấy câu, liền chẳng thèm ngó ngàng gì tới nữa mà lái xe rời đi.
“Lục Chi Diên tôi ghét nhất là việc đi cửa sau, huống chi là cửa sau của Lục Chấn Đình ông.”
“Tự cho rằng cho tôi một sự giúp đỡ mà tôi khinh thường thì cao thượng lắm sao? Ở trong mắt tôi, ông chẳng là cái thá gì hết.”
–
Giữa trưa mười hai giờ.
Vu Điềm rửa mặt, đi dép lê ra khỏi phòng ngủ, tìm một lượt trong tủ lạnh cũng không có gì có thể nấu ăn, ánh mắt liền tập trung vào một quả dưa hấu để ở trong cùng bên trên.
Cười hì hì một tiếng.
Bê quả dưa hấu ra, cắt làm đôi, một nửa lại cất vào trong tủ lạnh, một nửa kia thì ôm ra phòng khách, ngồi trên ghế sofa lấy muỗng xúc ăn.
Đại khá phải nửa tiếng cô mới ăn xong.
Vu Điềm đỡ bụng nấc một cái, nằm trên ghế sofa, tùy ý bấm điều khiển xem tivi, cách vài phút, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nghĩ thầm, tại sao Lục Chi Diên còn chưa có quay trở lại.
Mình đã chán muốn chết rồi.
Mãi cho đến gần ba giờ, lúc bao tử của cô lại bắt đầu kêu đói, thì cửa đột nhiên truyền tới một tiếng chuông cửa nhè nhẹ.
Vu điềm chạy chân trần ra mở cửa, lin lao vào ngực anh.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi cô, Vu Điềm thỏa mãn hít hít mũi một chút.
Lục Chi Diên bị Vu Điềm lao tới theo quán tính lui về sau một bước, cũng ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong nhà.
Đóng cửa lớn lại.
Vu Điềm bĩu môi, làm nũng nói: “Nhớ anh muốn chết.”
Lục Chi Diên hôn lên đôi môi hồng của cô một cái: “Mới tách nhau không lâu đã không chịu nổi rồi hả? Về sau khi anh đi Pháp thì em phải làm sao đây?”
“Anh thật muốn đi Pháp sao? Nghĩ kỹ chưa?”
“Đã nghĩ rồi. Tóm lại là vẫn không thể tầm thường không có chí tiến thủ, chờ bạn gái của mình nuôi được.”
Vu Điềm cân nhắc một chút: “Em nuôi anh, cũng không phải là không được. Chỉ là trong đầu anh học nhiều kiến thức ngoại giao như thế, vậy thì quá lãng phí.”
“Lãng phí cũng không sao cả, quan trọng là anh muốn nuôi em. Anh còn muốn cái gì cũng đều thuộc về em”
“. . .” Vu Điềm trợn mắt nhìn anh: “Nói cái gì vậy? Ngày nào cũng nói những lời vô vị. Khi nào thì cuộc thi bắt đầu? Anh sắp phải ôn tập sao?”
“Không vội, vẫn còn thời gian.”
“Ảnh tốt nghiệp của anh cũng sắp chụp rồi phải không?”
“Em muốn tới sao?”
“Nếu không thì sao? Anh muốn gọi yêu tinh nào khác tới à?”