Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 39:
Chuyện về trận bóng rổ này, Lục Chi Diên không từ chối, cũng không đồng ý.
Vu Điềm chưa từng nhìn thấy anh chơi bóng rổ bao giờ, cũng không biết rốt cuộc là anh có biết chơi không.
Nói thật, trừ buổi chiều hôm cô tan học về nhìn thấy Lục Chi Diên dắt Barlow chạy bộ bên ngoài tiểu khu thì cô chưa thấy anh chơi môn thể thao nào cả.
Nhưng dáng người của anh lại rất đẹp, vai rộng eo thon chân dài, phần eo gầy mạnh mẽ có cơ bụng, vừa nhìn thấy đã biết dáng người đó là do vận động quanh năm mà thành.
Với một người thích đọc tiểu thuyết, manga, anime, một cô gái nhỏ mơ mộng như Vu Điềm mà nói, khẳng định sẽ tưởng tượng đến hình ảnh nam thần vườn trường đứng trên sân chuyển động quả bóng đầy linh hoạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa còn rất chờ mong.
Trên đường trở về phòng ngủ, Vu Điềm mua một ly trà sữa trân châu để uống.
Lục Chi Diên phải quay về đơn vị công tác để chuẩn bị hoàn thành công việc trước khi rời đi, nên chụp ảnh tốt nghiệp xong anh liền lái xe đi ra ngoài làm việc.
Vu Điềm cùng Lâm Mặc Mặc trong tay mỗi người cầm một ly trà sữa trân châu, chậm chạp đi trên con đường trong trường.
Vu Điềm hút một viên trân châu lên, ngậm trong miệng nhai kỹ hai lần, má phình ra, đột nhiên đặt câu hỏi: “Mặc Mặc, cậu đã từng xem Lục Chi Diên chơi bóng rổ chưa?”
“Lục Chi Diên?” Lâm Mặc Mặc hơi nhớ lại một phen: “Chưa. Nhưng mình nhớ lần trước Tần Du có nói trên diễn đàn trường có ảnh chụp đàn anh chơi bóng rổ. Lúc ấy mình chỉ nhìn thoáng qua, trên khán đài có rất nhiều người xem, còn có cả trọng tài, hẳn là một trận đấu.”
“Vậy sao?” Hai mắt Vu Điềm sáng lên, tò mò nhướng mày, nhanh chóng lấy điện thoại ra cầm trên tay, mở diễn đàn ra bắt đầu tìm.
Cô dừng lại mấy giây, hỏi: “Cậu có nhớ tới từ khóa là gì không?”
“Từ khóa?” Lâm Mặc Mặc nghĩ kỹ: “Cậu từ từ, để mình hỏi Tần Du một chút.”
“Tốt.”
Lâm Mặc Mặc nhắn tin hỏi một câu.
Tần Du trả lời rất là nhanh: [Từ khóa hình như là “ngắm nam thần trong trận bóng rổ” gì đó?]
Tần Du: [Cụ thể là trận bóng rổ gì thì mình quên rồi, các cậu thử search đi, xem có tìm ra được không.]
Vu Điềm thử tìm một phen, quả nhiên là tìm ra – –
# [Chủ topic] Mọi người cùng ngắm nam thần trong trận bóng rổ của học viện lần này.#
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Điềm cắn môi, lướt xuống từng chút một.
Lầu 1: Như đề, thiệp này dùng để phát sóng trận bóng rổ bên trên, cảnh báo sớm là có nhiều hình ảnh, quá nghèo nàn hoặc không đủ dung lượng mạng thì mau mau rời khỏi, thổ hào thì xin mời tùy ý. Chào hàng hạt dưa khăn tay coca khoai tây chiên.
Lầu 2: Tới rồi! ! ! ! ! ! ! Nam thần tới trợ giúp. [Hình ảnh]
Vu Điềm không nghĩ tới tấm ảnh đầu tiên lại là của Lục Chi Diên.
Anh mặc áo không tay màu đen của đội bóng rổ, một tay vỗ bóng, đứng ở vạch kẻ giữa sân, ánh mắt lạnh nhạt, trên mặt mang một nụ cười như có như không, đôi mắt đào hoa đen nhánh sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào rổ.
Xem tư thế, hẳn là đang ném phạt.
Tóc ngắn hơn hiện tại, ánh mắt trong trẻo, sống mũi cao thẳng, đường cong trên cánh tay vô cùng mạnh mẽ, từ đầu đến chan đều lộ ra hơi thở thiếu niên.
Vu Điềm lưu tấm hình của lầu kia lại, không ngừng kéo xuống, thấy rất nhiều hình của các anh đẹp trai khác, nhưng trên cơ bản cô đều không biết bọn họ.
Cô chọn ra những bức ảnh của Lục Chi Diên, chăm chú nghiêm túc nhìn mấy lần, lưu từng cái một trong điện thoại.
Tiện đà, cô nhếch môi hạ quyết tâm, có vẻ rất đăm chiêu nhìn về phía trước, sau khi trở lại phòng ngủ, cuối cùng cũng không nhịn được gửi tin nhắn qua WeChat cho anh: [Đàn anh, trận bóng rổ đó anh có đi không?]
Lục Chi Diên: [Em nghe thấy sao?]
Vu Điềm: [A? Đúng vậy, không cẩn thận nên nghe thấy.]
Giống như đối phương phải suy nghĩ một chút, vài phút sau mới trả lời: [Hẳn là không được, cuối tuần đó có việc bận rồi.]
Vu Điềm mất mác viết: [Vậy được rồi. [Bé Thỏ trắng tủi thân]]
Buổi tối, Vu Điềm vẫn như cũ chưa có từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm mấy tấm hình chỉ có Lục Chi Diên chơi bóng rổ một lúc, nhấn gửi đi.
Hỏi anh: [Chuyện này là từ khi nào vậy?]
Lục Chi Diên: [Làm sao mà em có được những bức ảnh chụp này vậy?]
Vu Điềm: [Tìm thấy được ở trên diễn đàn trường, anh không biết sao?]
Lục Chi Diên: [Quên rồi. Đó hẳn là hồi năm hai, bài viết lâu như vậy rồi mà em vẫn tìm ra sao?]
Vu Điềm có cảm giác xấu hổ: [Hì hì, gần đây có hơi rảnh rỗi.]
Lục Chi Diên: [Ăn ngay nói thật.]
Vu Điềm: [?]
Vu Điềm: [Đây là lời nói thật mà.]
Lục Chi Diên: [Không phải sắp thi cuối kỳ sao? Không còn ôn tập nữa?]
Vu Điềm: [Còn sớm mà.]
Lục Chi Diên: [Muốn anh đi chơi bóng rổ thì cứ việc nói thẳng.]
Vu Điềm: [Em nói thẳng, anh sẽ đi sao?]
Lục Chi Diên: [Không đi.]
Vu Điềm: […]
Quả thật Vu Điềm tức nổ phổi, thôi, không đi thì không đi, dù sao cô cũng không lạ gì.
–
Nhưng đến ngày trận bóng rổ diễn ra.
Lâm Mặc Mặc đặt đồng hồ báo thức, như cá chép lăn mình thức dậy rời khỏi giường đúng mười hai giờ trưa, mở điện thoại di động ra, gọi mua một phần đồ ăn ngoài – – miến chua cay.
Sau khi cho bản thân ăn thật no, dưỡng da trang điểm thay quần áo, loay hoay suốt hai tiếng, mới biến bản thân mình từ một trạch nữ mặt đầy dầu thành cô gái nhỏ trang điểm tinh tế.
Tần Du bị một loạt động tác khác thường này của cô ấy dọa cho giật mình, cắn quả táo hỏi: “Cậu muốn làm gì vậy hả? Đi hẹn hò sao?”
“Hẹn hò với em gái cậu đó.” Lâm Mặc Mặc trợn trừng mắt, cầm mascara lên, tiếp tục chuốt mi thêm đậm hơn dày hơn một chút, thuận tiện hỏi một câu: “Điềm bảo bối, cậu không đi sao? Lục Chi Diên không ra sân sao?”
“Anh ấy không đi.” Vu Điềm ngồi xổm trên ghế xem anime, không nóng không lạnh trả lời cô ấy.
Lâm Mặc Mặc “chậc” một tiếng: “Vậy thì đáng tiếc.”
Vẻ mặt Vu Điềm đầy đăm chiêu liếc nhìn cô một cái: “Cậu ăn mặc đẹp như vậy là để ai xem?”
“Ai chứ?” Lâm Mặc Mặc nói: “Cậu đoán xem?”
Vẻ mặt Vu Điềm không chút thay đổi: “Đàn anh Trần Túy.”
Lâm Mặc Mặc nghẹn lời: “…”
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây.
Lâm Mặc Mặc sờ sờ gương mặt đang nóng bừng của mình, trong lòng nghĩ: Rõ ràng như vậy sao?
Lâm Mặc Mặc xấu hổ cười cười, kéo cổ tay Vu Điềm, kêu to một câu: “Đi thôi, cùng đi xem người ta chơi bóng rổ, cả ngày ru rú trong phòng làm gì?”
Vu Điềm không hiểu gì hết.
Cuối cùng vẫn bị Lâm Mặc Mặc kéo đến sân bóng rổ.
Bên kia toàn đầu người, bên cạnh sân bóng rổ rất nhiều nữ sinh vây quanh, có người cầm ô nói chuyện phiếm, có người cầm theo đồ uống nhìn đám con trai đang ở trên sân bóng rổ.
Gần đây thời tiết có hơi nóng bức, nhiều người chen chúc nhau đứng trong chỗ râm dưới bóng cây bên cạnh sân, đứng ở chỗ thoáng mát cùng đợi trận bóng rổ bắt đầu.
Vu Điềm không có ý muốn cùng chen chúc với mấy cô ấy nên cùng Lâm Mặc Mặc che ô tùy ý đứng ở dưới ánh nắng chói chang, đôi mắt nai to tròn lúc nhìn bên này, lúc thì nhìn sang bên kia.
Trên sân hai đội mặc một đỏ một xanh lam khác màu áo.
Đàn anh Trần Túy mặc màu lam rất đẹp, mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, dưới ánh mặt trời tỏa quầng sáng nhàn nhạt, đang cúi người nhồi bóng bên dưới rổ đội mình, làm quen với bóng.
Lâm Mặc Mặc phổ cập cho Vu Điềm: “Màu sắc khác nhau là các đội khác nhau, màu lam là học viện ngoại giao, còn màu đỏ là đội máy tính.”
Vu Điềm quay đầu đáng yêu, rất là xem thường: “Mình biết.”
Lâm Mặc Mặc: “. . .”
Các cô vừa nói chuyện phiếm vừa đợi trận đấu bắt đầu.
Đại khái khoảng mười phút, trọng tài thổi một hồi còi, trận đấu bóng chính thức bắt đầu, rê bóng, cướp bóng, ném bóng, động tác nhanh khó lắm mới thấy rõ.
Vu Điềm xác định Lục Chi Diên không chơi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lâm Mặc Mặc một bên xem trận đấu một bên trêu chọc: “Ơ này này, xem đám con trai bên khoa máy tính kìa, già như nào rồi chứ, cướp bóng liều mạng vậy không sợ đau lưng sao?”
Vu Điềm: “. . . Tuổi này cũng không coi là già mà? Bị đau cũng khôi phục rất nhanh.”
Đến khi Trần Túy của học viện ngoại giao rê bóng chuẩn bị ném vào trong rổ.
Lâm Mặc Mặc kích động: “Cố lên, cố lên, lên đi, diệt hết mấy “người già” kia đi.”
Vu Điềm: “. . .”
Vu Điềm không nằm rõ quy tắc trận đấu bóng rổ lắm, đôi khi có người phạm quy, trọng tài thổi còi hô ngừng, cô xem hồi lâu cũng không hiểu rột cuộc là phạm quy ở đâu chứ?
Nhưng mà, khi bóng vào rổ đạt được bao nhiêu điểm thì cô vẫn có thể hiểu.
Bên trong không có người mình thích, Vu Điềm xem đến nửa trận đấu tâm tình vẫn cực kỳ bình tĩnh, cũng không xuất hiện bất kỳ gợn sóng nào.
Mãi cho đến khi, bên phải có một người lặng lẽ đi đến.
Mấy nữ sinh đứng dưới bóng cây nhao nhao ghé mắt kinh ngạc kêu lên, bàn tán: “Ai vậy ai vậy, mình không nhìn thấy, là ai đến vậy?”
“Lục Chi Diên.”
“Cái gì? Lục Chi Diên? Sao Lục Chi Diên lại đến tham gia trận đấu bóng rổ này, Lục Chi Diên biết chơi bóng rổ sao?”
Bạn học xem Lục Chi Diên chơi bóng rổ hồi năm hai hiện tại không tốt nghiệp thì cũng học nghiên cứu sinh, nên nhóm đàn em khoa chính quy của đại học Minh cũng không biết đến chuyện Lục Chi Diên biết chơi bóng rổ.
Người con trai này đến rất vội vàng, ngay cả quần áo đội bóng cũng chưa mặc, chỉ mặc quần áo ngày thường mặc đi học áo ngắn tay cùng quần dài đến, sở dĩ mấy nữ sinh biết anh ra sân, là vì có một đàn anh bên học viện ngoại đập tay rồi cười với anh một cái, đưa đồng phục màu lam cho anh.
Lục Chi Diên đưa tay nhận lấy, cầm ở trên tay, không không vội vàng mặc vào, đôi mắt đào hoa nhìn về hướng khán đài đảo qua một cái, hình như là tìm người, sau cùng tầm mắt ngừng lại nơi ánh mặt trời mạnh nhất, khu vực này không có nhiều người.
Đối mắt với anh qua biển người.
Trong lòng Vu Điềm hơi hồi hộp, ở trong lòng như có một chú nai nhỏ chạy loạn lên, tim đập thình thịch. . .
Nữ sinh ở bên cạnh hưng phấn nói: “Không phải là anh ấy sẽ thay quần áo chơi bóng đó ở trường luôn chứ?”
Người bạn càng hưng phấn hơn, ánh mắt quả thực sáng như sao: “Không phải chứ?”
“Ra sân như thế nào thì cũng phải thay quần áo chứ? Không thay quần áo thì chơi bóng thế nào được?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha có phải… có phải… có phải sẽ nhìn thấy cơ bắp của anh ấy hay không?”
“Không hiểu sao mình hưng phấn vậy nè.”
Vu Điềm: “. . .”
Tâm tình Vu Điềm cực kỳ phức tạp, ngang qua nửa cái sân nhìn thẳng vào Lục Chi Diên, trợn mắt nhìn anh, dùng khẩu hình điên cuồng ám chỉ anh: Không được cởi áo! ! !
Lục Chi Diên nghiêng đầu, nhăn mày nhìn cô, không biết cô đang làm gì.
Người bên cạnh thúc giục anh: “Nhanh lên đi, đàn anh. Thay đồ rồi vận động một chút, nửa đầu trận sắp kết thúc rồi, nếu không thì sẽ không kịp mất.”
Lục Chi Diên lấy lại tinh thần, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Ngón tay thon dài nắm lấy vạt áo, liếm liếm môi, chuẩn bị vén áo lên. . .
Cô gái nhỏ đứng ở bên phía đối diện, so với tâm trạng của mấy bạn nữ bên cạnh đang cực kỳ kích động thì cô đang nổi trận lôi đình, đứng tại chỗ dậm dậm chân, mắt mở thật lớn, đôi má phình ra nhìn anh chằm chằm.
Giống như một con hamster nhỏ, cực kỳ đáng yêu.