Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 17:
Trong thư viện rất yên tĩnh, giọng nói nhàn nhạt trầm thấp lại còn bí mật mang theo một chút vui sướng rất rõ ràng của cô ấy lọt vào trong tai Vu Điềm, có vẻ vô cùng chói tai.
Cô cắn cắn môi, đưa tay cầm lấy quyển sách tiếng Pháp đang để bừa bãi trên mặt bàn đến trước mặt, một lần nữa mở đến trang cần phải ôn tập ra, dựng đứng cả quyển sách lên, che đi toàn bộ những chuyện không muốn nhìn thấy.
Sau đó, cảm thấy mình có hơi chuyện bé xé ra to, quá không rộng lượng rồi, cuối cùng vẫn để sách xuống, gây ra một âm thanh cực kỳ lớn.
Âm thầm nghiến răng, giống như đang hờn dỗi.
Lục, Chi, Diên!?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái kia mới gọi anh là Lục Chi Diên!?
Vu Điềm bĩu môi, nắm chặt cây bút trong tay, hàng lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, cả người đều có vẻ như rất không vui.
Rõ ràng chỉ là xưng hô bình thường, nhưng cô lại thấy kèm theo ba chữ kia, giữa bọn họ có một khả năng tồn tại một chút mờ ám.
Vì sao!!
Vì sao cô gái khác gọi anh là Lục Chi Diên thì được, còn cô lại không?
Mà người đàn ông chết tiệt này còn muốn cô gọi anh là anh trai.
Lâm Mặc Mặc đã nói: “Phàm là những người đàn ông có đầu óc muốn theo đuổi bạn gái, thì đều sẽ không để cho cô gái mình thích gọi mình là anh trai, trừ khi anh ta không có đầu óc. Để cô gái mình thích gọi mình là anh trai để làm gì chứ? Chẳng lẽ anh ta thích cosplay anh trai em gái à? Cho nên, Điềm bảo bối, cậu đừng có rơi vào đó, nói không chừng thì người ta chỉ coi cậu là em gái mà thôi.
Nếu có một ngày cậu thấy có một cô gái không chút xa cách mà gọi tên đầy đủ hoặc hai chữ trong tên của anh ta, hơn nữa nếu anh ta đối xử với cô gái đó khác xa với những người khác, nói không chừng thì người kia mới là đối tượng người ta thích.”
Lục Chi Diên không chú ý đến động tác nhỏ của Vu Điềm, Lục Chi Diên lấy tài liệu để ở trước mặt mình, nhìn kỹ mấy lần, lạnh nhạt: “Đúng, chính là cái này.”
Lục Yên nhếch miệng, cười không ra tiếng hai lần: “Mình đã chụp và so sánh rồi. Sau khi ra ngoài làm việc xong, mình sẽ chép lại.”
Lục Chi Diên không phản ứng lại với cô ấy, tiếp tục xem đoạn văn kia.
Lục Yên cũng không thèm để ý, không có việc gì nên vẫn cứ đứng bên cạnh anh, ngắm nghía cô gái ở đối diện một chút.
Thiếu nữ đang cúi đầu, làm bộ như không quen biết hai người, nghiêm túc đầy chăm chỉ cầm bút, gặm từng trang quyển sách tiếng Pháp ở trên mặt bàn, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc trộm Lục Chi Diên. Đôi mắt của cô gái rất cuốn hút, cũng không có chút sợ sệt nào, nhìn chằm chằm, giống như đang so đo cái gì đó với người ta vậy.
Khuôn mặt tròn tròn, làn da vừa trắng lại vừa mềm, cả người nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn toàn giống như một búp bê sứ biết đi vậy.
Lục Yên cảm thấy Vu Điềm rất đáng yêu, nên nhìn thêm vài lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Vu Điềm lại cảm thấy ánh mắt của cô gái này mang theo chút ác ý, giống nữ phụ bạch liên hoa trong phim vậy, giống như một giây sau, sẽ muốn cướp đoạt Lục Chi Diên với cô vậy.
Cướp đoạt! Lục Chi Diên!!!?
Vu Điềm bị ý nghĩ trong đầu làm cho sợ ngây người, vì cái gì mà cô lại muốn dùng hai chữ “Cướp đoạt” để hình dung chứ, mà sao cô lại còn để ý xem cô gái này có muốn cướp đoạt Lục Chi Diên với cô hay không?
Vu Điềm nhíu mày, cảm giác não mình như một đống hồ nhão nhoét dính chặt lại, suy nghĩ hỏng bét, cô không nghĩ ra. . .
Người đàn ông lớn tuổi kia có cái gì tốt chứ?
Mà cô lại còn muốn cướp đoạt anh với người khác nữa?
Nằm mơ đi.
–
Lục Chi Diên cảm thấy những câu trong đoạn này rất quan trọng, tuy đã chụp lại những vẫn thấy không yên tâm, anh đóng sách lại, tiện tay lấy vật gì đó trên bàn để làm thẻ đánh dấu sách, tránh quên mất trang.
Sau đó cánh tay dài vươn ra, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn tự học chỗ Vu Điềm, thấy cô cau mày, bộ dáng cực kỳ băn khoăn.
Lông mày nhướn lên, thấp giọng hỏi: “Em gái nhỏ? Em gái nhỏ? Vu Điềm! ?”
Vu Điềm: “. . . A”
“Em làm sao thế? Phát ngốc gì vậy? Lại có vấn đề gì không hiểu sao? Nói cho anh trai biết, anh trai xem xem có giúp em được không.”
Anh trai. . . Anh trai. . . Lại là anh trai.
Vu Điềm ở trong lòng mắng anh tám trăm lần, rầu rĩ không vui đưa cao quyển sách tiếng Pháp lên, mở nội dung của một trang cho anh xem, đầy bực bội nói: “Những từ vựng này, em không có biết.”
“A. . . Vậy à.” Khóe miệng Lục Chi Diên kéo lên, thấp giọng cười rộ lên: “Anh cũng thấy khó trách tại sao gần đây em lại chăm chỉ học hành như vậy, còn hỏi anh mấy vấn đề cũ, anh nhớ em nói hình như em sắp thi học kì phải không?”
Con ngươi Vu Điềm hơi động, ừ một tiếng.
Lục Chi Diên đứng lên, từ từ sắp xếp lại tất cả sách vở cùng tài liệu đang để bừa bộn ở trên bàn lại.
Vu Điềm nhìn anh, lại nhìn lướt qua cô gái đang giúp anh sắp xếp lại sách vở, có chút mất hứng hỏi: “Anh đi luôn sao?”
“Đúng vậy. Anh trai có chút việc.” Lục Chi Diên nói: “Anh trai vẫn phải còn quay về chỗ làm việc một chuyến. Nhưng mà. . .”
“Nhưng mà cái gì?”
Lục Yên cầm một bộ sách mà Lục Chi Diên đã xem lên, ánh mắt như muốn nói gì đó, dùng khẩu hình nói: “Mình mang những quyển sách này đi trả lại chỗ cũ.”
Lục Chi Diên sắp xếp xong, gật đầu với cô ấy, không chút ngại ngùng đi qua, kéo ghế ngồi ở bên cạnh Vu Điềm, kéo gần khoảng cách với cô, hương thơm trong trẻo ngọt ngào trên người cô gái lập tức lấp đầy khoang mũi anh.
Vu Điềm nhìn thấy anh cùng cô gái kia nhìn nhau một cái đã hiểu ý nhau cả mười phần, lại bắt đầu khó chịu, nghiêng đầu nhìn anh, tức giận hỏi: “Làm gì vậy?”
“Anh trai muốn làm giao dịch với em được không? Hoặc là em làm giúp anh trai một việc?”
“Giúp cái gì?”
Anh mấp máy môi: “Trước tiên em nói đi đã, em làm giao dịch, hay là giúp anh trai đây?”
Vu Điềm cảm thấy bên trong có âm mưu gì đó, nhưng nghĩ lại, chỉ có ngốc mới không làm giao dịch: “Giao dịch đi.”
“Được.” Tâm tình Lục Chi Diên rất tốt, nở nụ cười, “Em cho anh trai mượn thẻ thư viện một chút, anh trai đáp ứng giúp em thực hiện một nguyện vọng, thế nào?”
“Anh có lòng tốt như vậy sao?” Vu Điềm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa của anh, bán tín bán nghi.
Kỳ thật, điều kiện này, rất là mê hoặc lòng người.
Dù sao nguyện vọng trong phạm vi lớn hay nhỏ, thì toàn bộ đều do cô quyết định.
Lục Chi Diên cau mày: “Không tin anh?”
Vu Điềm: “Ý em không phải vậy.”
“Vậy thì đưa anh mượn thẻ thư viện đi.” Lục Chi Diên đưa bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng ra, lòng bàn tay hướng lên trên, mở ra, động tác lưu loát rõ ràng.
Trong phút chốc nhớ tới thẻ mượn sách báo của đại học Minh, trên mặt có ghi thông tin, mới vừa rồi nhất thời cô không có phản ứng kịp, bây giờ không tình nguyện lắm: “Tại sao không lấy của anh chứ? Anh cũng là sinh viên của đại học Minh mà, anh cũng có thẻ thư viên chứ.”
“Không biết ném đi đâu rồi.”
Vu Điềm bực bội nở nụ cười: “Anh vứt bừa bãi như vậy, ngộ nhỡ mượn sách, bỏ sách ở đâu không thấy nữa, thì em làm sao bây giờ?”
“Em làm sao hả?” Lục Chi Diên nói tiếp theo cô, cách nói rất không đứng đắn, “Vậy thì em ở trong này làm công bồi thường cho người ta, nếu anh trai có rảnh sẽ đến bảo lãnh em về nhà.”
Vu Điềm trợn mắt nhìn anh, lấy thẻ thư viện ra, hung dữ nói: “Anh xê ra đi, không biết xấu hổ!”
Nghe thấy, Lục Chi Diên hơi kinh ngạc, xoa xoa đầu của cô, thấp giọng than thở: “Điềm bảo bối của anh sao lại hung dữ vậy chứ?”
Anh nhận lấy thẻ thư viện, nhìn chằm chằm lên bức ảnh nhỏ trên tấm thẻ tầm mười cm, nhìn một lúc, thiếu nữ có đôi mắt tinh khiết trong trẻo, khuôn mặt hình trái xoan, da trắng hơn tuyết, mặc một đồng phục cấp ba rộng rãi, tóc buộc hai bên cao như đuôi ngựa, đuôi tóc thả xuống hai bên vai, nhìn giống như một thiếu nữ còn rất trẻ con.
Có thể thấy được khí chất bình yên an tĩnh.
Lục Chi Diên nhìn chằm chằm vào đồng phục mà Vu Điềm mặc như thể bừng tỉnh, trong phút chốc nhớ lại một cảnh tượng cách đây khá lâu.
Có lẽ là vào mùa hè khi hoa diên vĩ nở, dưới bóng cây có một cô bé mặc bộ đồng phục rộng rãi, một bên mặt trắng nõn, ngũ quan tinh tế, ánh mắt sáng rỡ như sao trời. Trên tay cầm một chai Tiểu Di Bảo, một bên tay khẽ quạt gió, một bên ngửa đầu uống nước, như một đóa cúc non sắp nở, rực rỡ sáng bừng.
Anh đối với cô, là vừa gặp đã yêu.
Vu Điềm thấy đàn anh có đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào bức hình cô đang mặc đồng phục cấp ba, bĩu môi, muốn đoạt lấy: “Anh xem lâu như vậy để làm gì! Có phải trong lòng đang chế nhạo em không? Anh trả lại cho em!”
Lục Chi Diên duỗi thẳng cánh tay ra, biểu cảm cà lơ phất phơ lại xuất hiện, làm cô có nhảy cao thế nào cũng không thể lấy được thẻ thư viện mình đã cho anh mượn.
Chỉ có thể đứng tại chỗ mà lo lắng vậy thôi.
Cuối cùng, Vu Điềm tức giận cúi đầu xuống, đặc biệt ủy khuất nói: “Anh chỉ biết bắt nạt em, tại sao anh thích bắt nạt em vậy chứ? Anh trả lại cho em.”
Lục Chi Diên đứng dậy, bước đến gần, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, nhìn cô đánh giá một lúc, cẩn thận so sánh với cô bé mặc đồng phục ở trong trí nhớ một phen, cau mày nói: “Làm sao vậy! Em lại khóc?”
Vốn không muốn khóc, mỗi lần bị anh nhẹ nhàng dạy bảo mấy câu.
Hốc mắt Vu Điềm lập tức đỏ lên, đôi mắt đen như mực giống như bị màn sương mênh mông che lấp, như thể một giây sau nước mắt sẽ chảy ra, trên tấm thẻ chứng nhận kia là chụp lúc gương mặt mộc không trang điểm, nói thật, ngay cả cô cũng cảm thấy mình khó coi: “Ai bảo anh bắt nạt em!”
“Này không phải. . .” Lục Chi Diên rất là bất đắc dĩ cười cười: “. . . Không phải rất xinh sao? Trước đây Điềm bảo bối của chúng ta đã rất xinh đẹp, lớn lên cũng xinh như vậy. Anh trai nhìn thấy suýt nữa. . . đã động lòng rồi, phải không nào? Yêu tinh nhỏ, lớn lên xinh đẹp như vậy, em còn khóc cái gì?”
Vu Điềm đột nhiên mở to mắt, tủi thân ban nãy đã bị kìm lại như thể chưa từng xuất hiện, trái tim nặng nề đập ở trong lồng ngực, suýt chút nữa khiến cô không thở nổi.
Người đàn ông vẫn nâng cằm của thiếu nữ, ngón trỏ lạnh lẽo nhẹ nhàng cọ vào làn da tinh tế trắng như tuyết của cô, khoảng cách của hai người vô cùng gần, Lục Chi Diên hơi nghiêng người, từ từ đến gần gương mặt của Vu Điềm.
Ngón tay cố định cằm của cô, không cho phép cô lui về phía sau.
Không khí chung quanh nóng hơn một chút, may mắn góc thư viện này không có ai.
Vu Điềm nhắm nghiền mắt lại, đôi môi mỏng nhếch lên, tay cũng nắm chặt lại thành nắm đấm, tim đập từng nhát từng nhát một, giống như chấn động ngay tai của cô vậy.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô không chịu nổi thấy không thoải mái, bứt rứt hỏi anh.
Người trước mặt không trả lời, đôi môi mỏng hơi giương lên, từng chút từng chút một tiến đến gần.
Vu Điềm cảm thấy có hơi thở mát lạnh đầy nam tính tràn ngập xung quanh, cô biết khoảng cách của bọn họ rất gần, chỉ cần cô kiễng nhẹ chân, hai cánh môi sẽ chạm vào nhau, hơi thở ngay lập tức đan xen vào nhau.
Nhưng cô không dám làm như vậy, như thế này là quá hoang đường rồi.
Cũng không biết qua mấy giây.
Cô cảm giác chỗ mí mắt của mình có thêm một chút lạnh lẽo xuất hiện, giống như có cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng sượt qua vậy, cảm giác nhanh chóng này biến mất, ngay sau đó, người đàn ông buông cằm của cô ra, những ngón tay của bàn tay kia xoa xoa lại với nhau.
Đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, ánh sáng trong mắt vụt lướt qua, nhẹ nhàng nói: “Chiếc túi nhỏ hay khóc, em thật sự khóc sao?”
“Đàn anh, anh. . .” Vu Điềm mở mắt ra, cô chu môi, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, mới vừa rồi anh hôn mi mắt của cô sao? Cảm giác có chút giống, nhưng lại không phải.
Ẩm ướt, mềm mại, có chút lạnh như băng.
Dù sao cô cũng chưa hôn ai bao giờ cả, nên cũng không biết trong nháy mắt khi đôi môi lướt qua là cảm giác gì.
Mãi cho đến lúc Lục Chi Diên rời đi, Vu Điềm vẫn cảm thấy tinh thần mình đang hoảng hốt, tim đập nhanh vô cùng, không hề chậm lại, vành tai xinh xắn trắng nõn nóng đến đỏ lên.
Cô sờ sờ môi của mình, nhẹ nhàng cắn một cái.
Trong vài giây ngắn ngủi, dưới đáy lòng dường như có gì đó mềm mại không cẩn thận rung lên, không khí chung quanh như bị đông kết lại, thình thịch thình thịch, âm thanh tim đập nhanh như được khuếch đại lên vô hạn, đạp càng lúc càng nhanh.
Vu Điềm giật mình, cả người bị cố định tại chỗ.
Vài giây sau, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lắc mạnh đầu, nói không thể với chính mình.
Làm sao có thể?
Anh xấu xa như vậy!
Lại vẫn luôn bắt nạt cô!
Làm sao cô có thể rung động với anh chứ! ?
Nhất định là mới vừa rồi bị một màn kia mê hoặc thôi.
Nên mới xuất hiện ý nghĩ vớ vẩn như vậy! ! !
Nghĩ là nghĩ như vậy, Vu Điềm thu dọn sách vở tiếng Pháp, lên đường trở về phòng ngủ lại cầm điện thoại ra, mở WeChat, ý muốn thỉnh giáo bạn cùng phòng ngủ là bậc thầy về tình cảm một chút.
Nhưng nghĩ lại, nếu nói nhiều, có thể mấy cô ấy sẽ nghi ngờ cô thực sự thích Lục Chi Diên hay không, sau đó khi trở về phòng ngủ lại nghiêm hình bức cung.
Vu Điềm rùng mình một cái, rời khỏi nhóm bạn cùng phòng, trực tiếp vào nhóm nhỏ ba người bạn thời còn học cấp ba đã rất lâu không vào tán gẫu rồi, lặng lẽ gửi một tin nhắn nhỏ: [Này! Anh Đào Nhỏ! ?]
Lạc Anh: [Nói có chuyện gì sao!]
Vu Điềm hừm một tiếng, xuất hiện biểu cảm đáng yêu lộ rõ như ban ngày, tiếp tục gõ chữ: [Cậu có người trong lòng không? Hoặc là, có ai thích cậu không?]
Lạc Anh: [?]
Lạc Anh: [Đầu óc cậu bị lừa đá rồi sao, mỹ nhân như mình, khẳng định là có người thích chứ. Nếu nói về việc mình có người trong lòng hay không thì trước mắt là không.]
Vu Điềm: [Vậy trong những người thích cậu kia, có người nào muốn cậu gọi là anh trai không?]
Lạc Anh: [Điên rồi sao, bảo gọi là anh trai. Ây! Em gái nhỏ, cậu yêu đương rồi hả?]
Vu Điềm: [Không có. Tại sao đến cậu cũng kêu mình là em gái nhỏ vậy? Cậu chỉ lớn hơn mình một tuổi thôi mà?]
Lạc Anh: [Mình đã không bắt cậu gọi mình là chị thì cậu nên tự cảm thấy may mắn đi. Có phải có người thích cậu hay không?]
Vu Điềm bực bội nói: [Mình không biết. Nhưng mình giống như. . . TvT]
Lạc Anh: [?]
Lạc Anh: [Say (theo ngôn ngữ mạng là thể hiện sự bất lực), nói chuyện của cậu đi nhanh lên, mình đang gấp.]
Vu Điềm: [Thích một người rồi. Kỳ thật hiện tại mình còn chưa có xác định, trước kia lúc Tống Tuấn theo đuổi mình, mình cảm thấy người đàn anh này cũng được, giúp đỡ mình rất nhiều, lại thường gửi cho mình những điều rất lãng mạn, nên mình cho rằng là mình thích anh ta, nên đã đồng ý thử quen nhau xem sao. Về sau, mới phát hiện hình như mình cũng không thích đến thế.]
Lạc Anh cũng không quan tâm chuyện của Vu Điềm với Tống Tuấn, chỉ hỏi: [Người nọ là ai vậy?]
Vu Điềm: [Là một đàn anh học trong trường của bọn mình, tuổi khá là lớn.]
Vốn dĩ Vu Điềm muốn hỏi Lạc Anh, nên đánh giá như thế nào để biết được người kia có thích mình hay không.
Nhưng nói chuyện một hồi lâu, Vu Điềm cũng không tìm được biện pháp tốt nào từ Lạc Anh cả, cuối cùng lại còn bị cô ấy nói [Mình còn nhỏ, chưa nói chuyện yêu đương. Đối với phương diện tình yêu gì đó, I am so vegetable] để lấy lệ cho qua.
Vu Điềm: [Thôi thôi xê ra đi, chơi trò chơi của cậu, chơi đến phát điên luôn đi.]
–
Lục Chi Diên rời khỏi thư viện, mang theo một quyển sách, một tay cắm trong túi quần, trong túi là thẻ mượn sách của sinh viên năm nhất Vu Điềm, đôi chân dài bước đi, bước chân thoải mái đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Vóc dáng Lục Chi Diên cao hơn một mét tám, sải chân thật sự rất lớn, Lục Yên phải đi nhanh một chút thì mới đuổi kịp anh.
Mới vừa rồi ở trong thư viện, kỳ thật cô đã nhìn ra được quan hệ của anh với cô bé nữ sinh kia rất không bình thường, vốn cho rằng để tránh xấu hổ, nên tìm một lý do rời đi một chút.
Ngay cả sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Lục Yên nghiên cứu phản ứng lúc sau của cả hai người, không ít thì nhiều cũng đoán được một chút.
Chỉ là trước mắt còn chưa xác định được quan hệ của bọn họ có giống như cô nghĩ hay không, định giúp chị em thân thiết của mình dò hỏi tình huống rõ ràng hơn một chút.
Lục Yên ho khan hai tiếng, cười hỏi: “Mới vừa rồi nữ sinh kia. . . Là em gái cậu à?”
Lục Chi Diên nghe vậy thì cười cười, nhàn nhạt nói: “Không phải. Chỉ là. . . một cô gái nhỏ đáng yêu thôi.”
Cô gái nhỏ đáng yêu.
Lục Yên suy ngẫm thật kỹ cái xưng hô này, không nghe được một chút hương vị mờ ám nào cả, cô ấy liếc mắt ngắm người con trai toàn thân toát ra sự tự phụ này, đột nhiên cảm thấy đường tình cảm của chị em thân thiết của mình cực kỳ nhấp nhô.
Quả nhiên, khi Lục Yên vừa mới ngồi xuống ghế sau xe của Lục Chi Diên, thì Phạm Huỳnh gửi một tin nhắn qua WeChat cho cô ấy: [Mình đã gửi lời mời tận tám trăm lần rồi, mà anh ta vẫn không chấp nhận lời mời kết bạn WeChat với mình?]
Phạm Huỳnh: [Hiện tại anh ta đang ở bên cạnh cậu sao? Cậu hỏi anh ta một chút, có người đàn ông nào như vậy không? Nếu có ý kiến với mình thì nói thẳng, không để ý tới là có ý gì chứ? Anh ta nghĩ bản thân là ai chứ, muốn thật sự chơi trò lạnh lùng này đến mức độ này à?]
Lục Yên nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn trong khung nói chuyện mà Phạm Huỳnh mới gửi đến, không biết nên dùng từ nào để hình dung sắc mặt bây giờ nữa, cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó có ý muốn phản bác lại cô ta: [WeChat của người ta thì đương nhiên là do người ta quyết định rồi, cái này cũng không thể nói nhân phẩm người ta có vấn đề chứ? Cậu chờ một chút đi, nói không chừng là do dạo gần đây anh ấy không chơi WeChat.]
Phạm Huỳnh ngay lập tức mất hứng: [Không chơi WeChat? Mình không tin. Lúc cậu xin được WeChat của anh ta đã lập tức giao cho mình, lấy được cách liên hệ thì ngay lập tức gửi lời mời. Chuyện này chỉ cách nhau vài phút thôi, trừ phi căn bản là cậu không gửi địa chỉ WeChat của anh ta ngay cho mình.]
Lục Yên: [Mình thực sự không có lừa cậu, khi mình có được địa chỉ WeChat của anh ấy, thì đã gửi ngay cho cậu rồi.]
Phạm Huỳnh không muốn tiếp tục tán gẫu đề tài này nữa, trực tiếp hỏi: [Hiện tại anh ta đang ở bên cạnh cậu sao?]
Lục Yên: [Có ở đây. Chúng mình chuẩn bị ra bên ngoài làm việc.]
Phạm Huỳnh: [Tại sao hai người lại ở chung một chỗ? Cậu hỏi anh ta giúp mình một chút, vì sao lại không chấp nhận lời mời của mình chứ?]
Lụa Yên: [. . . Làm sao mà mình có thể hỏi được?]
Lục Yên cảm thấy cực kỳ khó xử, cô ấy chăm chú nhìn về phía người con trai đang ngồi phía sau tay lái, căn bản là không biết nên mở miệng như thế nào, mắt cô nhắm chặt, chỉ có thể thử thăm dò hỏi: “Lục Chi Diên?”
“Hửm?” Lục Chi Diên một tay nắm tay lái, hai chân hơi mở rộng ngồi trên ghế lái, nghe thấy âm thanh, thì nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
Lục Yên hỏi: “Dạo gần đây cậu có chơi WeChat không?”
Lục Chi Diên nhếch môi cười cười, giống như nghĩ đến một chuyện gì đó vậy, trực tiếp trả lời luôn cho xong: “Không có.”
“À… à…, cũng không có việc gì.” Lục Yên cảm thấy mình xấu hổ đến mức muốn nổ tung rồi, áp suất ở bên trong xe bị ép xuống thật thấp, ép cô đến mức cô giống như không thở được nữa rồi.
Kiên trì trả lời Phạm Huỳnh: [Anh ấy nói gần đây không có chơi WeChat, cậu chờ một chút đi.]
Sau đó, Phạm Huỳnh lại gửi một tràng thao thao bất tuyệt tới, Lục Yên xoa xoa thái dương, dứt khoát để điện thoại vào trong túi, gác qua một bên.
–
Buổi tối, sau khi đi ra ngoài làm việc xong, nhớ tới ngày mai còn phải lên lớp học nên Lục Chi Diên lái xe trở về đại học Minh, tính ngủ ở phòng ngủ trong trường học một đêm.
Lúc học nghiên cứu sinh năm ba học kỳ một, Lục Chi Diên có thuê một căn phòng trọ vừa mới làm xong ở gần vùng nội thành, bởi vì thường ngày việc tới khuya mới ngủ, anh cũng không muốn gây ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của mọi người nên thường xuyên không ngủ ở phòng ngủ ký túc xá.
Cũng không biết vì sao mà tối nay anh lại muốn về đại học Minh một chuyến, thậm chí như ma xui quỷ khiến đi một vòng đến nhóm kịch nói của câu lạc bộ nghệ thuật một chuyến.
Lúc này, Vu Điềm đang đứng phía sau của Lưu Hoán, làm người hầu nhỏ của cậu ta.
Cũng về sau cô mới biết được, người đàn anh Thiệu Kỳ chọn làm “Tứ a ca” lại là ủy viên ban thể dục Lưu Hoán của lớp cô, có lẽ chiều cao phù hợp với nhân vật, cũng có thể là khí chất phù hợp với nhân vật, hoặc là đi cửa sau cũng không chừng.
Vu Điềm vô cùng không ngoan đứng đằng sau lưng người ta mà suy nghĩ, Lưu Hoán, một người con trai rút được may mắn mới được tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật, làm sao mà có thể mới vở đầu tiên lên sân khấu mà lại có thể đảm nhận vai nam chính được chứ?
Vu Điềm nghĩ mãi không xong, như thế nào cũng không thể rõ được.
Phòng tập kịch bản đang ồn ào hỗn loạn.
Nhân lúc rảnh rỗi Thiệu Kỳ đang giải thích lời kịch cho “Bát a ca”, Lưu Hoán xoay người nhìn về phía sau lưng mình, cậu ta đi đến gần cô gái kia, nhỏ giọng gọi cô một tiếng: “Bạn học Vu Điềm.”
“. . . A? Làm sao vậy?” Vu Điềm rất là nghiêm chỉnh đứng tại chỗ, tay phải nắm lấy tay trái, tay trái ở bên trong, hai tay đặt ở ngay chỗ bụng dưới, làm một nghi lễ chính thống của triều Thanh, gương mặt nhỏ nhắn mịn màng trắng như tuyết đang hơi cúi xuống, nghe thấy cậu ta gọi thì mới chậm chạp ngẩng đầu lên, trả lời.
Mới vừa rồi Vu Điềm vẫn đang ở trong lòng đoán thử xem có phải người ta đi cửa sau hay không, nên giờ phút này có hơi chột dạ, không dám đối diện với cậu ta.
Lưu Hoán không có nhận ra có gì không thích hợp, tìm một đề vớ vẩn để bắt đầu nói chuyện phiếm: “Rất nhanh sẽ đến kỳ thi giữa kỳ tiếng Pháp, cậu ôn tập sao rồi?”
“Còn một chút nữa.” Vu Điềm thành thật nói, không có nói dối.
“Thật giỏi.” Lưu Hoán nghĩ lại bài kiểm tra chuyên ngành hồi cuối học kỳ trước của khoa thì ít nhiều cũng hiểu, chắc chắn nói: “Lần này, chắc lại là cậu đứng nhất thôi?”
Vu Điềm nhíu mày: “Làm sao có thể, trong hệ nhiều bạn học tốt như vậy, lần trước nhếu lắm là do mình may mắn thôi.”
Lưu Hoán nhức đầu, cười cười với cô, cậu ta cảm thấy cô quá khiêm tốn, trong mắt cậu ta Vu Điềm là một nữ sinh học cực kỳ tốt, lại có bộ dáng ngơ ngác đáng yêu, mềm mại, điển hình là một học bá* nhỏ ngoan ngoãn, lấy được vị trí đứng nhất quả thật là không sai.
*người học giỏi, biết nhiều thứ
Lưu Hoán đang muốn trả lời cô: “Cậu quá khiêm tốn rồi, mình cảm thấy cậu nhất định sẽ đạt được vị trí đầu tiên thôi.”
Nhưng còn chưa nói ra miệng. . .
Vu Điềm lo nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, giọng nói êm ái: “Lần trước quả thật là có hơi không chắc, nhưng lại trùng hợp đạt được vị trí cao nhất. Bây giờ mình phải biểu hiện thật tốt, để có thể lại đạt được vị trí đứng nhất.”
Lưu Hoán: “. . .”
Khi anh ta chưa nói.
Qua vài giây, Lưu Hoán nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn của cô không biết nên nói cái gì, đột nhiên không có đề tài gì để nói, cậu ta cười cười, đôi mắt phát hiện ra được có cái gì đó dính ở trên tóc của Vu Điềm.
Lưu Hoán nhìn chằm chằm một lúc khi xác định, mới nhắc nhở: “Trên đầu cậu hình như có cái gì đó.”
“Cái gì vậy?” Tay Vu điềm sờ loạn xạ, không đụng được cái gì.
Lưu Hoán đến gần nhìn kỹ, ngửi được mùi thơm từ tóc của cô gái, cậu ta bắt bản thân không được suy nghĩ lung tung, muốn tôn trọng người ta, cuối cùng cũng thấy rõ được cái kia là vật gì, Lưu Hoán lui về sau, kéo dài khoảng cách ra.
Bình tĩnh nói: “Mình thấy hình như là một cái gì đó màu xanh, mình cũng không nhìn rõ là cái gì.”
“Cái gì đó mà xanh? Cái gì chứ?” Vu Điềm lại không cảm thấy trên đầu mình có cái gì, cảm thấy có chút đang sợ, tinh thần trở lên thật khẩn trương.
Lưu Hoán nghĩ nghĩ, tập trung nhớ lại một lần, mới nói: “Hình như là. . . . . con sâu.” Ngay cả cậu ta cũng kinh ngạc, “Thực sự giống sâu đó, là loại nho nhỏ, vào mùa hè đặc biệt rất nhiều sâu.”
“Cái gì! ?” Vu Điềm bị dọa đến mức cả người đều run, cả người không dám động đậy, sợ không cẩn thận một cái, con sâu kia sẽ bò lên mặt của cô, cô lấy khăn giấy ra, đưa cho cậu ta: “Cậu có thể. . . Có thể giúp mình bắt nó xuống được không, mình hơi sợ.”
Lưu Hoán ngớ ra một phen, nhìn gương mặt cô gái như đang khóc tang, đột nhiên có chút không biết phải làm sao.
Cậu ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng như thế này của Vu Điềm, mỗi khi cậu ta cố gắng tìm đề tài để nói chuyện phiếm với cô, bộ dạng cô lúc nào cũng trông không yên lòng, giống như không hứng thú chút nào đối với loại sinh vật giới nam như thế này.
Trong lớp cũng không phải là không có người theo đuổi cô, nhưng cô như một đệ tử nhà Phật, tâm tĩnh như nước, thậm chí có khi còn chẳng muốn trả lời bọn họ nữa, lại càng không biểu lộ trạng thái khác của mình trước mặt bọn họ.
Cho nên, cho tới bây giờ nam sinh khoa tiếng Pháp đều có ấn tượng với Vu Điềm là, a —– cô gái này thật đáng yêu, rất ngoan, làm việc thực sự rất tốt, thành tích học tập cũng rất tốt, chỉ có vậy thôi.
Do ít tiếp xúc, nên cũng không biết nhiều.
Lúc này Lưu Hoán lại có chút may mắn, cảm thấy mình có thể nhìn thấy một bộ dáng khác của cô, điều này có phải chứng mình là cậu ta ở trước mặt cô không giống những người khác hay không?
Đi tới một chút, cậu ta đưa tay ra, đang muốn cầm lấy khăn giấy mà Vu Điềm đưa ra giúp cô xử lý con sâu kia.
Vừa vặn vào lúc này, có một cánh tay thon dài đầy sức mạnh, cầm lấy tờ khăn giấy đầy hoa văn màu sắc rực rỡ mang theo mùi hương nhàn nhạt mà cô gái đang cầm thật chặt trên tay, giọng nói rõ ràng phát ra từ trong cổ của người kia.
“Đến gần chỗ anh đi.”