Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 16:
Trong phòng họp đặc biệt yên tĩnh, chỉ có một mình anh dựa vào bên cạnh máy in, yên lặng chờ đợi.
Một bên chỉnh sửa tài liệu, một bên yên tĩnh chờ đợt in tài liệu tiếp theo…
Ánh sáng ấm áp bên ngoài chiếu qua cửa sổ vào phòng, xuyên qua mái tóc đen gọn gàng của anh, dần dần nhạt đi theo từng tầng, cuối cùng rơi xuống vầng trán.
Bên tai Vu Điềm vang vọng tiếng máy in phát ra âm thanh vù vù, cùng với tiếng giấy cọ vào nhau khi anh sắp xếp tài liệu.
Ánh mắt Lục Chi Diên nhìn về phía cửa, thấy có người tới thì hơi kinh ngạc, cũng có chút sững sờ, “Hả?” một tiếng: “Tại sao lại là em?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong giọng nói mang theo một chút mệt mỏi hơi khàn khàn.
Vu Điềm đẩy cửa ra, sau lại nhẹ nhàng khép lại, giọng điệu bình thường mở miệng nói về phía anh: “Đàn anh Thiệu Kỳ bảo em lên đây lấy đồ bấm giấy.”
Cô liếc mắt đánh giá phòng họp một chút, tầm mắt dừng lại ở trên cái hộp đựng văn phòng phẩm ở trên mặt bàn, bước nhanh đi đến.
“Vậy sao?” Đôi mắt đào hoa của Lục Chi Diên đầy sâu xa, khi cô đi đến đó, bàn tay anh bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm như bông của cô, kéo cô đến bên cạnh, bóng dáng cao lớn bao quanh cô, giọng điệu cà lơ phất phơ nói: “Không phải là biết anh trai đang ở chỗ này, cho nên mới đến gặp anh trai hay sao? Em gái nhỏ, em có thể nói thật ra được không?”
Động tác này xảy ra bất ngờ nên Vu Điềm không có chút chuẩn bị nào.
Lập tức bị anh kéo qua, tay chân luống cuống nắm lấy chỗ mép áo màu đen trên áo sơ mi của anh, chiếc váy dài trắng tinh của cô ma sát với quần dài đen nhánh của anh, làm cho không khí thêm phần ái muội.
Vu Điềm nhíu mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, buông tay, nói thẳng: “Sao anh lại như vậy?”
Vốn Lục Chi Diên đang sửng sốt, sau đó nhớ tới ngày hôm qua việc cô tự ví von mình như “Khối u ác tính”, thì nháy mắt kịp phản ứng lại, chạm vào chóp mũi nhỏ đang vểnh cao của cô, giọng nói mang theo chút oán giận: “Đề phòng anh như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Vu Điềm cố ý đối nghịch với anh.
“Được, vậy anh trai sẽ buông em ra.” Lục Chi Diên thật sự buông cô ra, tiếp tục sắp xếp tài liệu trong tay.
Vu Điềm chạy đi tìm đồ bấm giấy, một bên vừa tìm còn thuận tiện mở miệng khuyên một câu: “Đàn anh, anh có thể đừng tự kỷ như thế có được không?”
“Anh tự kỷ chỗ nào hả?” Lục Chi Diên bật cười.
“Anh chỗ nào là không tự kỷ vậy?” Giọng điệu Vu Điềm nhiều hơn vài phần giận dữ, nói giống như cực kỳ trái lương tâm, “Anh không cần lúc nào cũng tự xưng mình là anh trai, để cho mọi người trên toàn thế giới này biết anh già hơn em chứ. Chẳng lẽ, anh cần phải thông báo tuổi tác của mình ra hay sao?”
“. . .”
Tìm được đồ bấm giấy, tự nhiên Vu Điềm nhớ lại cuộc nói chuyện trong nhóm câu lạc bộ ngày hôm qua, cũng không biết có nên đề cập tới không, vụng trộm nhìn Lục Chi Diên một cái, thấy tâm tình của anh cũng được, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Điềm quyết định im lặng làm như không biết, cô cầm đồ bấm giấy ở trên tay, đi qua, đôi mắt mở to nhìn anh: “Đàn anh, anh đang làm gì vậy?”
“Đàn anh! Máy in trong phòng họp bị hỏng! ! Đàn anh! Tới đóng dấu một chút đi!” Anh cường điệu hai lần “đàn anh”, nhấn giọng rất mạnh.
Giống như có oán hận thật sâu vậy.
Vu Điềm cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không biết nên nói cái gì, tùy ý nhìn qua tài liệu anh đang cầm trong tay, thì mới phát hiện ra cái đó là bản kế hoạch của nhóm câu lạc bộ, không khỏi cảm thán một tiếng: “Đàn anh, anh giỏi quá. . .”
“A… Đúng rồi.” Vu Điềm trả tài liệu lại cho anh, “Không ngờ em đã nói chuyện với anh lâu như vậy, em còn có việc, có người đang chờ em. Em đi trước đây.”
Vu Điềm bước rời khỏi thật nhanh, làn váy thoáng như lúc ẩn lúc hiện, cô đã chạy tới cửa rồi.
Lục Chi Diên đột nhiên nói: “Em gái nhỏ, khi nào thì em về nhà?”
Vu Điềm hơi nghiêng đầu, không hiểu vì sao anh lại hỏi việc này, thật sự suy nghĩ một chút: “Gần đây em không về nhà. Bây giờ đang bận rộn như vậy, lại còn ôn tập nữa, sắp đến thi giữa kỳ rồi, quá nhiều từ vựng còn chưa thuộc nữa.”
“Được.” Lục Chi Diên nói, “Chuyện ở nhóm câu lạc bộ không cần lo lắng quá mức, thỉnh thoảng đi giúp đỡ là được, việc quan trọng của em vẫn là học tập.”
“Em biết rồi. Đàn anh, em đi đây.”
Vu Điềm cầm đồ bấm giấy lấy được, đưa cho Thiệu Kỳ, sau đó lại tham gia thảo luận kịch bản với nhóm kịch.
Lần biểu diễn kịch nói này nói về việc cửu long đoạt đích* của triều Thanh.
Trong những năm Khang Hy làm hoàng đế, chính trị biến động, việc tranh giành ngôi vị hoàng đế diễn ra không ngừng, đặc biệt là có chín vị hoàng tử tham dự trong đó, gây ra không ít chết chóc. Sau cùng tứ a ca Dận Chân thắng cuộc, kế thừa ngôi vị hoàng đế của Khang Hy, thuận lợi đăng cơ trở thành hoàng đế Ung Chính.
Thiệu Kỳ nghĩ cách, tìm được chín người đóng vai hoàng tử. Bọn họ nắm bắt sửa lại nội dung điển cố cửu long đoạt đích một chút, làm cho nó càng thêm sinh động, nhưng ngắn gọn. Lại tăng thêm những việc lý thú sau khi chín vị hoàng tử học tập ở tư thục và những tình tiết trêu đùa, còn thêm vào tình tiết tứ a ca với bát a ca tranh đoạt nữ nhân ở trong một bộ phim cung đấu trên truyền hình vào.
Mang tình yêu, quyền thế và giết chóc hòa với nhau, nói cho mọi người biết một đạo lý “Nếu muốn hoàn thành việc lớn, thì nhất định phải trả giá, phải cố gắng, như vậy bạn mới xứng với vị trí cao này”, lông ghép thêm những liên quan đến vấn đề quyền thế và tình yêu thì nên chọn cái nào.
Vu Điềm cảm thấy hơi quá sức, nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng chỉ là kịch nói trong tiệc tối, trên phương diện nội dung kịch bản không cần quá đứng đắn, sẽ không thú vị, gây tiếng cười một chút làm cho mọi người thêm vui vẻ thì cũng không có gì đáng trách.
Rất nhanh một ngày thảo luận và sáng tác kịch bản đã kết thúc vào lúc chạng vạng, khi mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống.
Rất nhanh kịch bản đã được gửi đến tay các diễn viên, hơn nữa còn ra thông báo tám giờ tối mọi diễn viên được phân công tập hợp lại ở sân khấu để chuẩn bị luyện tập, xem có chỗ nào cần phải thay đổi không.
Vội vàng đến căn tin giải quyết xong cơm chiều, Vu điềm rất nhanh đến phòng luyện tập để chờ, lần biểu diễn này phân đoạn của cô cũng không nhiều, lời thoại chỉ có một câu, nhưng lại có nhiều cơ hội lộ mặt, cơ bản là luôn theo sát hành trình của tứ a ca, chỉ cần im lặng làm một nha hoàn bên cạnh anh ta là được rồi.
Thuận tiện khi bị người ta bỏ mặc, thì kêu khóc một câu: “Tứ a ca, thật sự không liên quan đến nô tì, tất cả những việc này không có lợi gì với nô tì cả.”
Tứ a ca giết chóc thành nghiện, không tin cô, cuối cùng, cô vẫn bị người ta kéo xuống giết.
Phần diễn của Vu Điềm cũng kết thúc tại đó.
Vu Điềm đi vào phòng luyện tập, ngồi xuống ghế dựa, mang theo sách tiếng Pháp mở ra rồi đặt trên đùi, lại lặng lẽ đọc thầm lại câu thoại kia một lần, giọng nói mềm mại, mang theo một chút cảm giác ủy khuất: “Tứ a ca, thật sự không liên quan đến nô tì, tất cả những việc này không có lợi gì với nô tì cả.”
Vừa nói xong, cúi đầu tự mắng mình một câu “Ngu ngốc”, tiếng cười như chuông bạc phát ra từ cổ họng.
Thời điểm Thiệu Kỳ đẩy cửa ra, vừa vặn nụ cười của Vu Điềm mới ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chào hỏi: “Đàn anh, anh mới tới.”
Giờ phút này, khoảng thời gian tập hợp để luyện tập với kịch bản chỉ còn chưa tới mười phút nữa, ở trong phòng luyện tập, chỉ có một mình Vu Điềm ngồi lẻ loi ở trên ghế.
Anh ta nhíu nhíu mày, lại liếc mắt nhìn đồng hồ một cái: “Sao mà vẫn chưa có người đến? Thế này là sao chứ, như thế này khẳng định có rất nhiều người đến muộn. Những người này rõ là. . . Biết rõ thời gian rất gấp gáp, mà vẫn. . .”
“Đàn anh.” Vu Điềm thấy anh ta ở đối diện có cảm giác bắt đầu tức giận, lên tiếng ngắt lời anh ta, âm thanh mềm mại, xen lẫn sự bao dung: “Chúng ta chờ một chút đi, có lẽ chút nữa mọi người sẽ đến đầy đủ.”
Thiệu Kỳ cũng hiểu được thái độ của chính mình không có tốt, xấu hổ cười cho qua, đi đến, nhìn thấy sách tiếng Pháp đặt trên đầu gối của cô: “Em đang làm gì vậy? Học từ vựng sao?”
Vu Điềm thè lưỡi, nói: “Đúng vậy. Bọn em sắp thi giữa kỳ, em còn nhiều từ vựng chưa học thuộc.”
“A… Vậy à.” Thiệu Kỳ nghĩ một chút, “Giảng viên của học viện ngoại ngữ mấy em quả thực rất nghiêm túc, anh thường xuyên ở căn tin nghe được có người bàn luận về cô ấy.”
“Vậy sao?” Vu Điềm chừng mắt nhìn, “Cô ấy đi dạy đúng là rất nghiêm, thường không cho phép bọn em chơi điện thoại di động, cho nên đến tiết của cô ấy em đều đi học rất nghiêm túc. Chỉ là có đôi khi, cô ấy nói những kiến thức, em nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu? Mới năm nhất mà đã khó như vậy sao?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Thiệu Kỳ cười ha ha hai tiếng, hơi có chút gian xảo: “Đàn em đàn em, em có biết chủ tịch của chúng ta am hiểu nhất loại ngoại ngữ nào không?”
“Cái gì?” Vừa nghe đến hai chữ “chủ tịch”, Vu Điềm cảm thấy hứng thú ngẩng đầu: “Anh biết nói ngôn ngữ nào em cũng không biết, nhưng nghe người khác nói, hình như anh ấy biết rất nhiều.”
Thiệu Kỳ sách một tiếng: “Em đừng nghe bên ngoài nói khoác lác, anh ấy à, cũng không có lợi hại lắm, trong đó là tiếng Anh, tiếng Đức cùng tiếng Pháp, nhưng rất giỏi tiếng Pháp. Có cái gì không hiểu, em có thể hỏi anh ấy, anh cảm thấy anh ấy nhất định sẽ vui vẻ dạy em. Bằng không thì em giả vờ đáng yêu một chút, chắc chắn anh ấy sẽ dạy em.”
“Thật vậy sao?” Vu Điềm vui vẻ vuốt vuốt cằm như thể cực kì sầu não, “Em thật sự có vấn đề muốn hỏi, ôi chao. . .”
–
Lúc mười giờ hai mươi lăm phút, Lục Chi Diên nhận được một tin nhắn của Vu Điềm: [Đàn anh, cách dùng giới từ dans và en của tiếng Pháp khác nhau như thế nào vậy? Anh có biết không?]
Kèm theo là một con thỏ nhỏ nhu thuận mang biểu cảm làm bài tập.
Vu Điềm: [Em không gấp, anh cứ từ từ nghĩ.]
Tối hôm qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại phải làm việc liên tục cả một ngày, thật sự không chịu được, vừa mới về đến nhà trọ Lục Chi Diên ngủ một mạch hai tiếng, vừa mới tỉnh ngủ thì nhìn thấy một tin nhắn như vậy, ngay lập tức có chút mơ hồ.
Lại có thể hỏi anh vấn đề về giới từ trong tiếng Pháp? Mà lại còn dùng gói biểu cảm đáng yêu nữa?
Lục Chi Diên chớp chớp đôi mắt đào hoa, từ trên giường ngồi dậy, không chút để ý đến mái tóc đen cong cong đang rối tung, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, mới chậm rì rì rời giường, đi rửa mặt súc miệng.
May mà lúc anh học tiếng Pháp coi như cũng khá chú ý, không phải chỉ tùy tiện học cho qua, rất nhiều vấn đề ngữ pháp cơ bản vẫn miễn cưỡng có thể nhớ rõ, anh đi lật lại sách, xác định không nhầm, mới gửi tin nhắn thoại cho cô, giải thích vấn đề rõ ràng rành mạch.
Vu Điềm đang ngồi ở phòng ngủ ôn tập tiếng Pháp, nghe được tin nhắn thoại khóe miệng khẽ nhếch lên, cười trộm, thật sự ghi chép lại, trả lời anh: [Em đã hiểu, đàn anh, cảm ơn anh. [Bé Thỏ Trắng cúi đầu cảm ơn]]
Lục Chi Diên: [Không cần cảm ơn.]
Lục Chi Diên cảm thấy biểu cảm Vu Điềm gửi đến có hơi quen quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh thay quần áo ra khỏi nhà, cầm chìa khóa lên, xuống lầu kiềm đồ ăn.
Có rất nhiều cửa hàng tiện lợi ở chung quanh khu chung cư mới này, Lục Chi Diên đi đến quán kế bên gọi một phần bún gạo, sau đó đi vào siêu thị mua một bịch thịt xông khói, tính tiền.
Thời điểm tính tiền, điện thoại di động “Ring” một tiếng vang lên, lại có tin nhắn được gửi đến.
Vu Điềm: [Đàn anh, xin hỏi il sest laissait chia động từ như thế nào vậy? Em không thể hiểu nổi. [Bé Thỏ Trắng thích khóc]]
Lục Chi Diên cảm thấy hơi đau đầu: “. . .”
Cuối cùng anh cũng nhớ tới gói biểu cảm này đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Trước tiên anh để cho siêu thị tính toán, trên đường trở đầu ngón tay ấn vào biểu tượng ghi âm, nói thật kỹ cho cô nghe.
Âm thanh cuồn cuộn trong veo, réo rắt rất dễ nghe, không có một chút không kiên nhẫn nào.
Vu Điềm lại nghe một cách rất kỹ càng.
Trả lời anh: [Tốt quá, đàn anh. Em lại hiểu thêm một vấn đề rồi. [ vui vẻ]]
Lục Chi Diên: “. . .”
Chủ nhật, Vu Điềm không có đến nhóm kịch để luyện tập, cô đã xin phép với đàn anh Thiệu Kỳ rồi, muốn đi thư viện ôn tập tiếng Pháp một chút.
Dù sao, nhân vật cô diễn cũng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, lời kịch chỉ có một câu, phần diễn cũng không tính là nhiều.
Cuộc thi sắp tới, Thiệu Kỳ cũng không làm khó cô, không chút do dự gật đầu đồng ý.
Loại kỳ thi giữa kỳ như thế này, ở đại học cũng không thường có, cũng chỉ có nữ giảng viên dạy ngữ pháp của khoa tiếng Pháp muốn làm ra điều khác biệt.
Cho nên, hiện tại vừa vặn là chủ nhật, cũng không phải là cuộc thi tháng, người tới thư viện để tự học cũng không nhiều.
Vu Điềm ngồi ở một góc thư viện, mở sách vở ra đặt ở trên mặt bàn, nghiêm túc chăm chỉ bắt đầu ôn tập, lý giải ngữ pháp, học thuộc từ vựng. . .
Giáo viên nói thời gian diễn ra cuộc thi vào thứ hai ở tuần tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường, thể loại tiếng Pháp này, tạm thời ôm chân Phật* là không được, rất nhiều từ ngữ và ngữ pháp bình thường không chăm chỉ luyện tập, sử dụng thường xuyên thì rất dễ quên.
*Đại ý là tìm kiếm sự may mắn
Vu Điềm ôn tập trước hai tuần lễ, khó tránh khỏi căng thẳng, dù sao yêu cầu cô đối với bản thân mình cũng khá cao, ít nhất không phải chỉ đạt ở mức độ tiêu chuẩn được.
Xem sách, hai tiếng qua đi.
Chữ ở bên trong giống như là thánh vật thôi miên vậy. . .
Hai mí mắt của Vu Điềm bắt đầu đánh nhau, một tay cô cầm bút, chống khuỷu tay kia trên mặt bàn, tay đỡ má không nhịn được ngủ gà ngủ gật.
Thật sự là quá mệt.
Cô sắp nằm sấp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào khuỷu tay khẽ lầm bầm một hồi, đặt báo thức điện thoại rồi đặt lên bàn.
Ngủ mười lăm phút thôi là được.
Cơn buồn ngủ lại nhanh chóng đánh úp.
Vu Điềm thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Ý thức dần dần mất đi, hô hấp cô nhẹ dần tựa như ngủ rất sâu, sau khi tỉnh lại lần nữa, cô lờ mờ mở mắt ra, cảm thấy tầm mắt có hơi tối tăm, cảm giác hoảng hốt khi không biết bản thân ở đâu bất ngờ đánh úp tới.
Vu Điềm tùy ý sờ sờ mặt bàn, thì không tìm được điện thoại di động, bị dọa đến mức duỗi thẳng lưng, nâng đầu lên, động tác lớn như vậy, làm cho quyển sách mà cô dựng ở trên mặt bàn để che ánh sáng bị đụng cho lệch đi, “Bịch” một tiếng đổ ở trên mặt bàn.
Người con trai ngồi ở đối diện cô, quần áo mặc rất đơn giản, sơ mi trắng quần tây đen, ngồi thẳng lưng, ngón tay thon dài cầm một cây bút, nhưng lại không viết bất cứ cái gì.
Mãi cho đến khi Vu Điềm mơ hồ nhìn anh, anh mới bỏ bút trong tay xuống, đôi mắt đào hoa không nghiêm túc, liếc qua đây, chăm chú nhìn cô một chút.
“Đàn anh, sao anh lại ở chỗ này?”
Đối với sự xuất hiện của anh Vu Điềm có chút không kịp phản ứng.
Khó trách, rõ ràng cô không có dựng thẳng sách để che mặt, nhưng khi tỉnh ngủ, sách tiếng Pháp đã được dựng đứng ở trước mặt cô.
Khó trách, di động của cô không còn ở chỗ cũ nữa, mà được chuyển đến giữa bàn để không bị đụng rơi xuống đất.
Trên bàn chỗ Lục Chi Diên để toàn là những quyển sách về ngoại giao cùng tài liệu, giống như anh có rất nhiều việc, liên tục lật xem, nghe thấy lời của cô, cũng chỉ bớt chút thời gian liếc mắt nhìn cô một cái, không chút để ý nói: “Heo nhỏ lười biếng, cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi à?”
Vu Điềm: “. . .”
Vu Điềm định phản bác lại anh, cũng không biết từ nơi nào có một cô gái trên tay cầm một quyển sách đi đến, nhếch môi đi đến bên cạnh Lục Chi Diên, cúi người, đưa tài liệu mà mình tìm được cho anh xem.
Mùi nước hoa nhàn nhạt từ người cô gái bay ra, tiếp theo đó, là giọng nói lộ rõ vẻ dịu dàng .
“Lục Chi Diên, nhìn này, mình đã tìm được rồi!”