Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 18:
Kỳ thật Vu Điềm vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, một hot boy đi không thấy người về không thấy bóng trong miệng người khác cũng là chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật, lại có thể trong lúc cô lơ đãng tinh thần còn chưa hồi phục xuất hiện trước mặt cô.
Mặc kệ là bắt nạt cô, hay là giúp đỡ cô, thì cô vẫn có thể thấy được bóng dáng của anh, giống như là cái bóng của cô vậy, lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh.
Vu Điềm suy đoán cô cùng đàn anh có đôi mắt đào hoa này hình như có một đoạn nghiệt duyên nào đó, mặc kệ là nghiệt duyên trong tình yêu, hay là nghiệt duyên trong tình cảm anh em, dù sao cũng là có chút duyên phận ở đó nên cô vẫn rất vui vẻ.
Lục Chi Diên cầm lấy khăn giấy, níu chặt cánh tay của Vu Điềm, dẫn cô đến một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, sau đó rất là kiên nhẫn cúi người xuống, giúp cô xử lý “con sâu” kia.
Vu Điềm hơi nghiêng đầu xuống để anh làm, một người ngồi một người đứng, cái đầu có mái tóc hơi rối của cô vừa vặn cao đến vị trí thắt lưng của Lục Chi Diên, giống như một đôi tình nhân nhỏ vô cùng thân thiết, đang làm một chuyện gì đó rất bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương sự không cảm thấy gì cả.
Trái lại mọi người đang tập kịch ở bên cạnh lại bị làm cho sợ đến ngây người! ! !
“Thập Tam a ca” đứng ở bên cạnh “Tứ a ca”, đi đến gần dùng mắt để hỏi Lưu Hoán: “Ai, kia không phải là nữ sinh lớp cậu sao? Cô ấy ở bên chủ tịch của bọn mình rồi hả? Yêu đương chưa? Bọn họ là tình nhân sao?”
Mới vừa rồi bị người khác cướp tay trên, Lưu Hoán có chút không phục, một hơi bị chặn ở giữa ngực, buồn phiền không chịu được, chỉ nói: “Không biết, liên quan gì đến mình.”
“Cắt.” Thập Tam a ca cũng là một người biết nhìn sắc mặt, thấy biểu cảm cậu ta có vẻ khó chịu, không chịu được nói thêm: “Khẳng định là không mắc mớ gì tới cậu, người trong lòng người ta là chủ tịch của chúng mình, đàn anh Lục Chi Diên, không phải là cậu.”
“Thập Tam a ca” nói chuyện đặc biệt thiếu đòn, cố gắng kéo dài chữ cuối cùng, tràn đầy ý tứ chế giễu.
“Cậu…” Lưu Hoán cảm thấy mặt mũi của mình bị vứt đi rồi, cả người gồng lên, muốn đấm cho cậu ta một cái.
Bị Thiệu Kỳ qua ngăn lại: “Hai cậu đang làm gì vậy? Khớp lời thoại chưa? Đã thông thạo cách đi với động tác chưa? Muốn đánh nhau sao, để kịch bản xuống ra ngoài mà đánh, đánh xong cũng không cần quay lại nữa, ok?”
Hai người mỗi người đều quay đầu đi, yên lặng quay lưng vào nhau.
Sau khi Lục Chi Diên xử lý xong “con sâu” kia, mỉm cười – tự nhiên, lắc lắc đầu, giống như là đang cười trộm, nhưng lại cười quá mức trắng trợn: “Em gái nhỏ.”
Vu Điềm nhíu nhíu mày, không hiểu tại sao anh lại cười, mềm mại hỏi: “Đàn anh, anh cười cái gì vậy?”
“Anh cười cái gì?” Lục Chi Diên đưa tay ra cầm một cái gì đó màu xanh lên, đưa tới trước mặt cô.
Nhất thời Vu Điềm giống như là một con cá nóc bị kích thích, cả người lùi lại về phía sau, hai má phồng lên, hoảng sợ trách mắng anh: “Đàn anh, anh đang làm gì vậy? Anh nhanh vứt nó đi đi! !”
Lục Chi Diên cũng không có thu lại, ngược lại cùng đưa tới gần, bất đắc dĩ nói: “Em nhìn nó thật kỹ đi, chỉ là một mảnh lá nhỏ mà thôi. Cuối cùng thì em đang sợ cái gì vậy?”
“Lá cây…” Vu Điềm nghe anh nói xong, hít hít cái mũi, lấy hết dũng khí nhìn chăm chú, dùng tay chạm chạm một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật đúng vậy!
Chỉ là một chiếc lá! ! !
Mất hết mặt mũi rồi.
Vu Điềm dùng tờ khăn giấy kia gói nó lại, tức giận ném về phía thùng rác, a một tiếng, ngụy biện nói: “Mới vừa rồi nó ở trên đầu em, em không nhìn thấy, em không biết! Em cho đó là sâu thật, em thật sự rất sợ sâu. Con gái trên thế giới này, mười người thì trong đó có tám người đều sợ sâu phải không? Sợ sâu cũng không có gì mà.”
“Kích động như vậy để làm gì chứ?” Lục Chi Diên xoa xoa đầu nhỏ của cô, giống như thuận theo lý do của cô: “Anh trai cũng chưa nói là không cho em sợ sâu, cũng không cười em. Về sau nếu có sợ cái gì thì em có thể nói với anh trai, anh trai sẽ bảo vệ Điềm bảo bối của chúng ta.”
Vu Điềm trợn mắt nhìn anh, tức giận nói: “Đàn anh, anh đừng có đối xử tốt với em như vậy, nếu không thì em sẽ nghĩ anh đang nuôi con gái đó.”
Lục Chi Diên bị ý nghĩ của cô làm cho kinh ngạc mà chớp mắt, khóe miệng không tiếng động mà nhếch lên, nói: “Như thế nào là tốt, sao lại giống như nuôi con gái được? Ngược lại là. . .”
“Là cái gì?”
Lục Chi Diên không trả lời, hỏi lại, rất là thần bí: “Em nói xem?”
“Cái này thì làm sao mà em biết được!” Vu Điềm nháy mắt hai cái, lòng hiếu kỳ bị khơi gợi, nhưng không được thỏa mãn nên có chút khó chịu, tức giận nói: “Em cũng không phải là con giun trong bụng anh, làm sao mà em biết được anh suy nghĩ gì. Em mới không thèm làm con giun đó.”
“Được, được.” Lục Chi Diên đặc biệt bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, toát ra một ý cưới, ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô nói: “Anh cũng chưa nói để em làm con giun kia. Nhưng mà em gái nhỏ, anh trai đối xử tốt với em như vậy, em cũng không có phát hiện ra chút nào sao?”
“Cái gì chứ?”
Anh vươn ngón trỏ thon dài ra, quét quét chóp mũi của cô, sau đó bị Vu Điềm đưa tay vỗ một cái: “Anh làm như vậy còn chưa rõ hay sao, hay căn bản là em không quan tâm, hửm?”
Kỳ thật, Vu Điềm cũng có cảm giác được cái gì đó, nhưng cô không nói, sợ sau khi nói ra mà cơ bản người ta lại không có ý kia thì rất mất mặt.
Cô ưỡn ngực, nói rất chính đáng: “Không phải là em không quan tâm, mà là anh làm còn chưa đủ rõ ràng.”
Đôi mắt đào hoa của anh khẽ nhướn lên, hỏi một cách thăm dò: “Muốn anh rõ ràng hơn một chút sao?”
“Ừm.” Cô trừng mắt nhìn, ánh mắt lại như nhìn về một chỗ khác: “Anh có thể biểu hiện một cách rõ ràng hơn một chút nữa.”
–
Sau khi nói chuyện với Lục Chi Diên một lúc thì Vu Điềm mới thức thời quay về vị trí để tiếp tục luyện tập, tiếp tục làm nha hoàn của “Tứ a ca”.
Phần diễn của cô không nhiều lắm, đại đa số đều ở trong một bối cảnh, nên là, mặc dù bị người nào đó ngồi ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình luyện tập cô cũng không thấy ngượng ngùng chút nào cả.
Nhưng mà, ánh mắt của Lục Chi Diên thật sự quá rõ ràng, quá nóng bỏng. Không che đậy chút nào, cô đi chỗ nào, thì ánh mắt của anh sẽ nhìn về phía đó.
Vu Điềm cảm thấy cái gáy của mình bị nhìn chăm chú đến mức nóng lên luôn.
Ước chừng khi sắp xếp qua loa một hồi, Thiệu Kỳ rất gương mẫu vỗ vỗ tay, kêu gọi mọi người yên lặng lại: “Vậy đị, có những người có lời kịch quá nhiều, không thể thuộc lòng trong một chốc được. Bây giờ, chúng ta thử luyện với kịch bản, nếu có thể thì không nhìn kịch bản, nếu quên mất lời thoại thì có thể vừa tập vừa xem kịch bản. Đến đây, chuẩn bị một chút, nhanh chóng đứng đúng chỗ. “
Qua vài giây, tất cả đều đã đứng đúng vị trí của mình, Thiệu Kỳ nói một hiệu lệnh: “Bắt đầu!”
Chính thức bắt đầu luyện tập theo kịch bản lần thứ hai.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh Lục Chi Diên, vừa ở bên ngoài giám sát luyện tập, vừa nói chuyện phiếm với Lục Chi Diên.
Sau khi trò chuyện, Thiệu Kỳ càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, theo tầm mắt của anh, nhìn về hướng nào đó. . .
Nở nụ cười: “Không phải, này. . . đàn anh, anh cũng quá là thẳng thừng rồi đó.”
Anh ta lại gần, ho khan hai tiếng nhắc nhở Lục Chi Diên: “Chủ tịch, dù sao chỗ này cũng chỗ nhóm câu lạc bộ làm việc trao đổi học tập. Anh hãy bớt phóng túng lại một chút đi, làm một tấm gương tốt, nếu không thì về sau có ai trong đội kịch nói chuyện yêu đương, em còn phải nhúng tay quản lý hay sao?”
“Là sao?” Lục Chi Diên sửng sốt một phen, nhướng nhướng mày: “Tại sao tôi cảm thấy mình biểu hiện chưa rõ ràng nhỉ, không thì sao cô ấy lại không cảm giác được chút nào chứ.”
Vẻ mặt Thiệu Kỳ lơ mơ: “A?”
“Nhưng mà như bây giờ cũng rất tốt, đỡ phải lại che dấu cái gì đó.”
Thiệu Kỳ: “? ?” Anh nói cái gì vậy chứ.
–
Chín giờ tối, đến đúng giờ thì Thiệu Kỳ thả người.
Luyện tập cả một tối, mọi người đều rất mệt, ngay lập tức giải tán, ăn khuya thì đi ăn khuya, trở về phòng chơi game thì chơi.
Lời kịch của Vu Điềm rất đơn giản, cho nên cô cũng không có kịch bản, ngay cả một câu nói duy nhất trong kịch bản kia vẫn là do đàn anh Thiệu Kỳ gửi trực tiếp qua WeChat cho cô.
Cho nên lúc này, hai tay cô trống trơn, không cần thu dọn cái gì cả.
Đang chuẩn bị rời khỏi, Lưu Hoán thu dọn kịch bản xong, đi tới hỏi: “Bây giờ trời cũng tối rồi, chỗ này là khu dạy học, cách khu ký túc xá cả một đoạn đường, mà đoạn đường kia nghe nói buổi tối nhiều người xấu lắm, nếu không thì chúng ta cùng về đi?”
Vu Điềm chu môi, do dự một chút, nhìn người con trai đang đứng dựa lưng ở ngay cửa phòng tập kia, dáng người thon dài thẳng tắp, đường nét của ngũ quan bị ngọn đèn làm cho mờ mịt, đường xương cằm lạnh lùng kiên quyết, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, tư thế rất lười biếng.
Ánh mắt như có như không nhìn về phía cô, giống như đang chờ cô đi qua vậy.
Vu Điềm sắp xếp lời nói ở trong lòng một chút, nên giải thích tình huống này như thế nào cho Lưu Hoán, rồi sau đó mở miệng nói thẳng: “Anh trai đang chờ mình, mình trở về cùng với anh ấy cũng được.”
“Anh cậu. . . ?”
Bên trong phòng luyện tập chỉ còn lại ba người, trừ anh ta và Vu Điềm thì cũng chỉ còn lại chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật đang đứng dựa lưng chờ đợi ở ngoài cửa, thị lực Lưu Hoán cực kỳ tốt, trong ánh sáng mờ nhạt đánh giá Lục Chi Diên một cái, liền nhớ tới khi vừa mới khai giảng học kỳ này người đã lái xe đưa Vu Điềm tới trường, hình như có vẻ bề ngoài giống người này.
Lưu Hoán thật sự tin, còn nói: “A… Đúng rồi, cậu đã từng nói anh ấy là anh trai cậu, thì ra anh ấy là anh trai cậu.” Anh ta lắc đầu, luồng khí buồn bực suốt một đêm biến mất trong phút chốc, cười cười nói: “Vậy thì cậu về cùng với anh trai đi, có người đi cùng cậu, mình cũng yên tâm một chút. Mình đi đây, tạm biệt.”
Vu Điềm xấu hổ vẫy tay với anh ta, nói: “Tạm biệt.”
Dừng lại mấy giây, mới chậm chạp đi đến bên cạnh Lục Chi Diên, giọng nói mềm mại ngọt ngào hỏi: “Anh đang đợi em sao?”
Người đàn ông dụi điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, rất tự nhiên khoác tay lên bả vai mềm mại của thiếu nữ, tùy ý nói: “Chẳng thế thì anh đợi người nào chứ? Phía sau em còn có người nào sao? Em gái nhỏ, em có thể lanh lợi hơn một chút được hay không, chuyện gì cũng hỏi một cách ngốc nghếch, thì ra em là một cô bé ngốc nghếch như vậy.”
Vu Điềm khó chịu cau mày, muốn di chuyển cánh tay của anh ra nên trả lời: “Đàn anh, anh đè vào tóc em như vậy rất khó chịu. Mà tay anh nặng như vậy, cổ em rất mỏi.”
Lục Chi Diên nâng cánh tay lên, vuốt tóc cô qua một bên, liền trả lời: “Vậy thì trước tiên em phải tập làm quen đi.”
“A?”
“A cái gì mà a? Anh cho em làm quen trước.”
“Vì sao chứ?”
“Em gái nhỏ.” Khóe môi của Lục Chi Diên cong lên, đuôi mắt cũng xuất hiện ý cười, tựa như ngay lập tức có thể nở nụ cười ngay: “Không phải là em để anh biểu hiện rõ ràng hơn một chút hay sao?”
Vu Điềm đã hiểu: “Nói là nói như vậy. . . Nhưng mà. . .”
Lục Chi Diên: “. . . Ừm? Nhưng mà cái gì?”
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Tùy anh vậy.”
“Tiểu Điềm bảo bối thật ngoan!”
“. . .”