Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 56: Phiên Ngoại (3)


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 56: Phiên Ngoại (3)

.

Tác giả: Bòn

.

.

JungKook chậm chạp lắc đầu. Thành thật nói:

– Em cũng nghĩ sẽ phải cầu cứu ngài thôi. Có lẽ chỉ có ngài mới khắc chế được.

Nhìn biểu hiện “làm sai sợ bị trách phạt” của JungKook, TaeHyung cảm giác mười ngày tìm người long trời lỡ đất của mình thật như dùng hỏa tiễn bắn chim sẻ vậy. Cơ bản JungKook cần gì tìm thêm phiền não cho hắn, chính bản thân cậu là đại phiền phức rồi.

JungKook cân nhắc một chút, ngập ngừng:

– Vậy… nếu đến thị trấn, ngài phải thay bộ áo choàng ma cà rồng này ra, phải đeo bao tay, ngài có thể dùng kính áp tròng của em hoặc đeo kính đen, còn nữa, khẩu trang không thể thiếu…

TaeHyung là người thời cổ xa xưa, hắn không quen cách phục trang hiện đại bây giờ. Bắt hắn mặc vào quần tây áo sơ mi còn đeo khẩu trang, thật sự còn khó hơn đi đánh trận với Lãnh chúa. Nêu ra đề nghị này JungKook cảm thấy bất khả thi.

Quả nhiên, TaeHyung lạnh sắc mặt, chỉ nói:

– Ta có thể dõi theo em từ xa.

JungKook lại hỏi:

– Thế ngài đi chung xe với em hay tự dịch chuyển đi?

TaeHyung bất lực hạ lệnh:

– Em đi với ta. Không dùng xe!

Từng là Chúa tể ngự trị tối cao của thế giới ma cà rồng, phải chui vào cái hộp bé tí ấy để di chuyển? Chỉ có JungKook mới đủ kiên nhẫn với tốc độ chậm rì đó.

Dùng ô tô đến thị trấn đã thành thói quen của JungKook, nhất thời cậu quên mất việc TaeHyung có thể mang cậu lướt gió cùng đi.

Sự thật chứng minh, di chuyển bằng tốc độ ánh sáng là cách tiết kiệm thời gian nhanh nhất. Chỉ trong chớp mắt JungKook đã đứng trước địa điểm cần đến. Là phòng khám đa khoa của riêng nhà họ Jeon, do cha của cậu thành lập. Sau khi thanh lý toàn bộ tài sản, JungKook vẫn giữ lại phòng khám này, bởi đơn giản nó được trang bị đầy đủ thiết bị hiện đại để phục vụ bí mật cho sức khỏe của ông Jeon. Đây cũng là nơi cậu chào đời, bắt đầu một sinh mạng bi thương đầy máu.

JungKook không biết TaeHyung sẽ dõi theo cậu từ xa bằng cách nào, nhưng hắn đã đến đây thì cậu lại muốn cùng hắn tiến vào trong. Hơn nữa, sức khỏe JungKook hiện giờ tự bước đi cũng là điều khó khăn.

– Dù sao vị bác sĩ ấy cũng biết mọi thứ về em. Ngài đi với em cũng không vấn đề gì. – JungKook khẽ nói.

TaeHyung hỏi lại: – Biết mọi thứ về em?

JungKook gật đầu:


– Ông ấy chăm sóc sức khỏe cho mẹ em trong lúc bà mang thai.

JungKook quyết định cùng TaeHyung vào phòng khám bằng cổng tiếp nhận vật tư y tế, nơi này chỉ có y, bác sĩ, không gặp người ngoài. Chỉ cần TaeHyung không tháo mũ trùm, không lên tiếng, ngoại hình ma cà rồng của hắn sẽ không bị phát hiện.

JungKook đưa TaeHyung lên tầng cao nhất của phòng khám. Đi qua hai dãy hành lang là đến phòng hồi sức cho bệnh nhân. Từ ngoài nhìn vào trong qua lớp kính, TaeHyung thấy một người phụ nữ xanh xao, bụng mang thai khá lớn, cơ thể mỏi mệt đang phải thở oxi. Đáng chú ý là dưới lớp da vùng bụng căng đến mỏng manh ấy, có thể nhận ra đứa bé không ngừng quẩy đạp, khiến bụng của người phụ nữ biến dạng không ngừng.

JungKook chạm tay vào kính, khẽ nói:

– Cô ấy vẫn còn sống, đứa nhỏ vẫn còn sống… Là con của chúng ta.

TaeHyung lập tức bàng hoàng sững sốt. Bốn chữ “con của chúng ta” oanh tạc trong đầu hắn, khiến toàn thân ma cà rồng cường hãn bất động như hóa đá, không khác gì lúc hắn nghĩ rằng đã nhìn thấy JungKook chết.

Mắt JungKook không rời khỏi đứa bé, thiết tha nói:

– Di truyền của em, máu của ngài, đứa trẻ là kết tinh mạnh mẽ nhất của em và ngài. Khi nó chào đời sẽ là một ma cà rồng bẩm sinh. – JungKook hạnh phúc khi nói về ngày tháng đáng mong chờ đó.

TaeHyung vẫn còn sững sờ chưa thốt nên lời.

Liếc nhìn người phụ nữ gần như thoi thóp kia, ánh mắt JungKook liền u buồn ảm đạm. Cậu chỉ đơn giản cho rằng mẹ của mình có thể mang thai, đến giai đoạn gần sinh nở mới bắt đầu thiếu máu. Nếu biết rõ ngọn nguồn, cung cấp máu kịp thời, mẹ sẽ không chết. Do đó, sau khi nghĩ mãi về chuyện khiến TaeHyung bận lòng, JungKook quyết định tìm cho hắn một đứa con. Không phải SeokJin luôn nói di truyền hậu thế là mong mỏi lớn nhất của ma cà rồng bất tử đó ư? JungKook có thể sinh ra một đứa bé mang dòng máu của TaeHyung, chắc chắn là một bất ngờ lớn cho hắn.

Thế nhưng, sau khi ký hợp đồng mang thai hộ xong, JungKook mới nhận ra chuyện này lớn đến mức không biết làm thế nào giải quyết cho ổn thỏa. Khác với ông Jeon Seoh dù được TaeHyung cho máu thì vẫn là con người, JungKook thật sự là một ma cà rồng, còn là ma cà rồng thống trị, nên người phụ nữ kia liệu có thể toàn mạng sinh ra đứa con tà quỷ của cậu?

Sự thật chứng minh là không thể. Sau khi thụ tinh nhân tạo, vừa mới định hình, đứa nhỏ đã không ngừng hút máu. Để bảo vệ sinh mạng cho người phụ nữ này, JungKook chỉ còn cách đưa ra chính máu của mình.

Nhưng càng lớn, đứa nhỏ càng không yên ổn. Máu của JungKook không xoa dịu được nó, còn khiến nó kích động không ngừng, quẫy đạp liên tục, khiến người phụ nữ đau đớn. Bác sĩ đành phải để cô ấy vào trạng thái hôn mê, nhưng nếu kéo dài cô ta sẽ chết.

Vô tình hại đến mạng sống một người, JungKook không thể nào thôi sầu khổ. Vốn muốn làm cho TaeHyung lo lắng để quên đi Kookie, thì chính cậu lại hứng chịu khổ sở đến mức quên luôn bản thân đang buồn vì TaeHyung.

Dù rằng trong bản hợp đồng có nêu rõ những nguy hại và các khoản bồi thường, nhưng ngay đến JungKook cũng không lường trước đứa nhỏ nghịch thiên đến thế này, có thể hút cạn máu của cậu. Cho nên mỗi lần ra ngoài, JungKook đều trở về với xác thân kiệt quệ thiếu máu trầm trọng.

Mấy hôm trước vì quá yếu nên cậu không đủ sức lái xe về lâu đài, dự định ghé qua biệt thự nghỉ ngơi một chút. Không ngờ, vừa nằm xuống là bất tỉnh hôn mê. Không nhờ TaeHyung đến kịp, cậu cứ như vậy chết đi mà không hay biết gì.

Sau khi biết rõ sự việc, TaeHyung chẳng biết phải đối diện bằng cảm xúc thế nào. Đau khổ mất đi JungKook khiến hắn suy sụp, giây phút tìm thấy cậu chính là lúc linh hồn hắn được cứu rỗi, rồi hiện tại là nguyên nhân dẫn đến bao ngày khổ ải trên. Tất cả là vì một đứa bé.

TaeHyung mãi lặng im, chẳng thể thốt nên lời. Hồi lâu, hắn đi đến cửa phòng, mở chốt cửa bước vào trong.

Tiến đến gần người phụ nữ, quan sát bụng nàng như có sự sống, không ngừng quẩy đạp từ bên trong, TaeHyung dâng trào cảm giác thân quen kì lạ. Là liên kết thân thuộc huyết thống, phải chăng?

Bất tử ngàn năm, vạn năm, cô độc trên quyền cao thống trị, TaeHyung không biết được cảm giác đón chờ một sinh mạng mới lại kì diệu đến vậy.

Hắn dồn hết sức mạnh vào bàn tay, tạo ra áp lực vô hình, đặt nhẹ lên bụng người phụ nữ.

Hơi lạnh lan tỏa, uy áp quy quyền, ngay lập tức đứa nhỏ liền dịu ngoan yên tĩnh lại. Gương mặt người phụ nữ cũng giãn ra không ít.


JungKook quan sát cạnh bên, miệng há tròn kinh ngạc. Mấy tháng qua cậu đã thử nghiệm bao nhiêu là cách, thậm chí truyền đi tất cả máu của mình, đứa nhỏ vẫn luôn tỏ ý tức giận.

Hiện tại, nó lại chấp nhận sự an ủi của TaeHyung.

Gương mặt TaeHyung vẫn lạnh tanh, phỏng đoán:

– Nó không dung hòa được với cơ thể của mẹ. Nó muốn ra ngoài.

JungKook vội nói:

– Không thể, chỉ mới hơn 6 tháng thôi. Nó còn rất nhỏ.

TaeHyung liếc nhìn cậu:

– Không phải em muốn người phụ nữ này an toàn sao? Đây là cách duy nhất bảo vệ cô ta. Đứa nhỏ này quá mạnh, bản thân ta trấn áp nó cũng không dễ dàng.

– Nhưng…

TaeHyung quả quyết:

– An tâm, đứa nhỏ hung hãn như vậy không dễ chết đâu.

Có ai nói con của mình như thế chứ, quý ngài ma cà rồng lạnh lùng này!

Nhưng có lẽ TaeHyung nói đúng. JungKook không thể vì duy trì đứa nhỏ mà bỏ mặc sự sống chết của người phụ nữ. Chính vì an toàn của cô ta cậu mới phiền não mấy tháng qua. Nếu TaeHyung đã quả quyết như thế, cậu cũng muốn giải thoát cho cả hai. Không những vậy còn phải bồi thường thỏa đáng.

Trong lúc JungKook đi làm thủ tục, TaeHyung ngồi lặng yên một góc. Dáng hình âm u, khí tức lạnh lẽo, mũ trùm kín mặt, trong phạm vi 10m không một ai dám đến gần.

Sau khi hoàn tất các loại giấy tờ cam kết, JungKook đi đến ngồi cạnh TaeHyung, cùng hắn chờ đợi.

Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, phòng phẫu thuật không có chút động tĩnh gì.

Hóa ra đây là cảm giác các ông bố chờ đợi trước phòng sinh, thật là bồn chồn.

JungKook không chịu được, đứng dậy chậm chạp đi qua đi lại. Năm nay cậu mới hơn 19 tuổi, đã phải đi làm cha. Thế kỷ 21 rồi có phải tảo hôn đâu chứ. Tư tưởng của JungKook vốn chỉ là thanh niên mới lớn mà thôi, còn được cưng chiều từ nhỏ, ở cạnh TaeHyung càng được yêu thương, nên quả thật có nhiều suy nghĩ chưa thấu đáo. Vì vậy, cậu cảm thấy có lỗi với người phụ nữ.

Nhưng sinh đứa nhỏ này ra, cậu hoàn toàn không hối hận.

Chuyện cậu phiền não mấy tháng qua, TaeHyung giải quyết trong vòng một nốt nhạc. Hắn hoàn toàn có thể áp chế được đứa nhỏ.

Mà TaeHyung có cảm xúc gì đối với chuyện này không? Là phiền chán hay vui mừng? JungKook kín đáo liếc liếc bóng người uy nghiêm đang lặng yên ngồi trong góc, chẳng nhìn ra được biểu hiện gì.


Trong phòng mổ vẫn lặng như tờ, không hề vang ra tiếng em bé khóc. JungKook càng thêm lo lắng. Hơn sáu tháng là còn quá nhỏ, là thuộc dạng sinh cực non, có khả năng không thở, không khóc được. Muốn cứu sống phải nằm trong phòng chăm sóc tích cực. Nhưng có lẽ TaeHyung nói đúng, đứa nhỏ không phù hợp cơ thể mẹ nên mới càng quấy như vậy. Cô ta quá yếu để thu dung nó.

JungKook chờ mãi để được nghe tiếng khóc, nhưng chẳng có động tĩnh gì, thay vào đó, trong phòng thình lình dâng lên nồng đậm mùi hương máu quen thuộc.

JungKook dừng bước, TaeHyung cũng ngẩng mặt lên, cả hai nhìn nhau bất động.

Là hương máu của Kookie.

Không bao lâu, vị bác sĩ mở cửa bước ra, mỉm cười với JungKook:

– Chúc mừng cậu. Là một bé trai khấu khỉnh, rất khỏe, có khả năng không cần vào phòng chăm sóc đặc biệt. Sức khỏe của người phụ nữ cũng ổn định, không cần lo lắng.

JungKook chợt nghĩ, dĩ nhiên nó sẽ không khóc. Bởi ma cà rồng không quá cần nhịp thở như con người.

Cậu gắng sức bước vào phòng, nhìn hình hài nhỏ xíu của đứa trẻ sinh không đủ tháng đang nằm trong nôi, đứa nhỏ đã khiến cậu kiệt lả sức lực trong suốt thời gian dài.

Đứa trẻ trong bụng mẹ hung dữ như vậy, càng quấy như vậy, mà sao khi ra đời nét mặt lại nhu hòa đáng yêu thế kia? Đôi mắt nhỏ đen tròn long lanh nhìn JungKook, hai bàn tay bé xíu ngọ nguậy, trong miệng hé ra hai chiếc răng nanh vừa mới chớm, như một chú thỏ con vô hại.

TaeHyung cũng đã bước vào, đứa nhỏ liếc mắt nhìn qua, a a kêu lên.

Sinh vật tí hon này là con của hai người sao? Cả TaeHyung và JungKook đều chỉ biết lặng im mà nhìn.

Không được đón chào như mong muốn, đứa nhỏ lại kích động, đột nhiên bật khóc in ỏi.

TaeHyung lập tức đi đến, bối rối không biết làm sao bế bồng sinh vật non mềm này với đôi bàn tay sắc lạnh móng vuốt. JungKook liền dùng hai tay nâng đầu nó, TaeHyung bế lưng và chân nó, cả hai chật vật lắm mới ôm được đứa nhỏ vào lòng.

Sự vụng về ấy khiến JungKook bật cười thành tiếng.

Được hai người cha vỗ về yêu thương, đứa nhỏ nín khóc ngay, đôi môi nhỏ chép chép, ngáp một cái dài.

TaeHyung lặng người đi, thẩn thờ thì thầm:

– Ta tưởng rằng sẽ không bao giờ được nghe lại hương máu này nữa.

JungKook mỉm cười không đáp, không muốn dập tắt hoài niệm của TaeHyung. Vì đứa nhỏ là con của cậu, tất nhiên phải giống cậu. Khi ở gần con người sẽ mang hương máu giống Kookie, nhưng nếu về cạnh bên ma cà rồng, nó sẽ nhanh chóng biến đổi thành hương máu của TaeHyung thôi.

TaeHyung đưa tay vuốt vuốt đôi má căng tròn của đứa nhỏ, say mê mà nhìn ngắm, trong đôi mắt ngây dại yêu thương. Rõ ràng, hắn vô cùng yêu thích đứa trẻ này.

JungKook không giành bế đứa trẻ với TaeHyung, cậu giúp nó nằm ổn định trên tay hắn rồi thõa nguyện nhìn nét mặt ngày một tươi sáng hơn của hắn. JungKook lặng lẽ ngồi đó, như thể cha con họ hạnh phúc cũng chính là cậu hạnh phúc.

Khi JungKook mãi nhìn đứa bé thì TaeHyung bất chợt ngước lên nhìn cậu. Gương mặt cậu trắng xanh nhợt nhạt, đôi mắt mỏi mệt trĩu nặng, môi cũng khô hằn thiếu sắc khí, là hậu quả của việc mất máu liên tục kéo dài, minh chứng cho ngày tháng vất vả nuôi sống đứa nhỏ lẫn níu kéo sinh mạng người phụ nữ. Dẫu vậy, cậu vẫn thật đẹp. Cái đẹp thuần khiết của sự bao dung, nhưng cũng sắc nét kiêu hãnh của một quí công tử.

Từ một cậu ấm với lối sống xa hoa, đột nhiên mất đi tất cả rơi xuống kiếp quỷ không dám đối diện ánh mặt trời, ấy vậy mà JungKook chưa một lời oán trách TaeHyung. Không oán trách, còn thật lòng bảo vệ Kookie, nguyện âm thầm theo cạnh hắn từng phút từng giờ. Hiện tại, lại vì hắn mà vất vả tìm kiếm một thành viên mới cho tổ ấm của cả hai.

Trãi qua từng đợt thăng trầm day dưa, JungKook đã âm thầm chịu rất nhiều đau khổ. Nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài sắc sảo mang chút lạnh lùng của một vị thiếu gia, sẽ không thấu hiểu được tấm lòng của cậu cao thượng đến thế nào.

TaeHyung nhớ đến lần đầu tiên gặp JungKook trong tòa nhà JinJin, khi ấy cái vẻ kiêu ngạo cứng đầu thật khó làm người khác yêu thương được. Rồi cậu cả gan quát mắng hắn, còn bày mưu bỏ trốn khỏi hắn, thật là rất trẻ con.

Phải, JungKook đối với TaeHyung chỉ là đứa trẻ con. Vui giận thất thường, bịa chuyện dối gạt, vòi vĩnh đủ đường, nhưng đi chơi lại nhớ mua quà về cho trưởng bối. TaeHyung bất giác bật cười nghĩ tới sợi dây chuyền của JungKook. Còn những đêm tình ái bạo dạng của cậu nữa. Và cả tiếng cười, giọng huýt nguẩy, cái trừng mắt… tất cả đều đáng yêu lắm.

Càng nghĩ, TaeHyung càng thông suốt việc nên bỏ lại điều gì, và trân trọng điều gì. Hắn đã chấp nhận tan vỡ cuộc tình với Kookie, thì nên để người lựa chọn ra đi nhẹ lòng ra đi, người ở lại cần được trân quý.


Nhận ra TaeHyung mãi nhìn mình, JungKook hướng mắt qua, mày khẽ nhướn lên thắc mắc.

TaeHyung mỉm cười mang theo chất giọng trầm ấm:

– Cám ơn em, Jeon JungKook. Cám ơn em đã luôn ở cạnh ta.

JungKook ngỡ ngàng một chút, rồi bất chợt khóe mắt hoen cay, cũng mỉm cười:

– Cám ơn ngài, Kim TaeHyung. Cám ơn ngài đã không rời bỏ em.

TaeHyung giữ đứa nhỏ trong lòng, dùng một tay ôm lấy, tay còn lại thì quàng qua kéo JungKook lại sát cạnh bên, ôm chặt…

Khi hai mái đầu sát cạnh nhau, hắn khẽ xoay đầu, chủ động một nụ hôn lên môi người ấy.

Ngỡ rằng tình yêu ngàn năm rất trọn vẹn, nhưng chỉ khi chấp nhận buông bỏ vướng mắc, hy sinh, bất cứ giá nào cũng đấu tranh để được sát cạnh bên, thì đó mới là kẻ cùng nhau đi chung đến cuối con đường.

.

.

.

Đứa bé được JungKook đặt tên là Kim Hyungie. TaeHyung hỏi rằng tên ấy có ý nghĩa gì, cậu nói Hyungie tức là TaeHyung bé nhỏ. Cậu muốn con trai trở thành ma cà rồng cường hãn như TaeHyung, là một tiểu TaeHyung khiến tất cả ma cà rồng phải khiếp sợ, bao gồm bộ đôi Chúa tể NamJin kia.

Sau một thời gian, JungKook bảo rằng cậu sẽ đổi tên con thành Kim JeonHyungie. TaeHyung tất nhiên phải thắc mắc vì sao. JungKook liền nói cậu muốn đánh dấu chủ quyền với đứa bé, nếu chỉ tên Kim Hyungie thôi thì cậu cảm giác mình là người ngoài.

TaeHyung càng không hiểu, hắn nói đứa nhỏ là con của JungKook, cơ bản hắn giống người ngoài hơn. JungKook lại đáp, Hyungie rõ ràng chỉ biết sợ TaeHyung, chưa bao giờ để cậu vào mắt. Lúc trong bụng mẹ đã hỗn xược như vậy rồi. Cậu phải cho nó biết thế nào là lễ độ. Vì vậy, tên của nó phải có họ của cậu.

TaeHyung cảm giác đứa trẻ 20 tuổi Jeon JungKook không khác biệt lắm đứa trẻ 20 tháng tuổi Kim JeonHyungie hắn đang nuôi.

Một khoảng thời gian sau đó, JungKook không thể nào chịu nổi nữa, cậu nói với TaeHyung:

– Con trai chúng ta nên tên là Kim JeonKookHyungie.

TaeHyung đang nằm kế bên cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi, hờ hững đáp:

– Ta nghĩ, nhanh chóng thôi tên của nó lại đổi thành Kim JeonJungKookHyungie, là ma cà rồng có tên dài nhất và phức tạp nhất thế gian này.

JungKook bực bội ngồi dậy:

– Em còn muốn tên của nó là “Huyngie phải nghe lời ba JungKook”.

TaeHyung lười nhác mở mắt nhìn cậu, vừa lúc đó bên ngoài phòng vang lên tiếng kêu la thảm thiết của đám thú rừng JungKook nuôi.

JungKook nhìn qua TaeHyung, chán chường nói:

– Nó thật sự không để cho em yên mà.

JungKook vội vàng ra khỏi phòng, chạy xuống sảnh lớn của lâu đài. Đang buổi ban trưa, mặt trời đứng bóng, chiếu xuống từng tia hào quang của tử thần đối với ma cà rồng. JungKook bất lực nhìn ra khu vườn mình cất công vun đắp, nay vang ra thanh âm hoảng loạn của cây cối gãy đổ lẫn đám thú rừng.

– Hyungie! Quay về đây cho ba! – JungKook tức giận quát lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.