Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 55: Phiên Ngoại (2)


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 55: Phiên Ngoại (2)

.

Tác giả: Bòn

.

.

NGHIÊM CẤM REPOST FIC DƯỚI MỌI HÌNH THỨC -.-

.

Ở một khoảng thời không vô định, tận sâu trong khu rừng rậm xa xôi, tòa lâu đài ánh hồng uy nghi lặng lẽ chiếm đóng. Trong màn đêm tịch mịch phát ra thứ tà khí u âm, hằn lên ánh trăng là những cánh dơi đảo lượn tìm mồi.

Tại đại sảnh lâu đài, bộ đôi ma cà rồng áo hồng đang trầm ngâm suy tư, ngay cả kẻ luôn nở nụ cười như Kim SeokJin cũng hiếm hoi bày ra nét mặt căng thẳng.

– Hắn thật đã san bằng sào huyệt của bọn họ? – SeokJin một lần nữa xác nhận lại tin tức mà nhóm ma cà rồng đến báo cáo.

– Vâng thưa Chúa tể, Kim TaeHyung thật không lý lẽ. Chúng tôi hoàn toàn không đi gây chuyện với thằng nhóc ma cà rồng mới sinh gì đó của hắn, hắn vẫn hoài nghi lục soát, rất nhiều ma cà rồng đã phải rời bỏ lâu đài để lánh nạn.

SeokJin lại hỏi:

– Jeon JungKook thật mất tích rồi?

Ma cà rồng kia đáp:

– Tôi thậm chí còn chưa từng nghe qua tên cậu ta.


SeokJin hoài nghi:

– JungKook rất mạnh, còn mang dòng máu của TaeHyung, không dễ gì khống chế cậu ta. Ta không biết lại có kẻ nào to gan dám đối đầu với Kim TaeHyung như vậy. Nếu đánh thắng được JungKook rõ ràng cũng không phải tầm thường.

Một ma cà rồng muốn khóc:

– Tôi không quan tâm kẻ nào đi gây sự với Kim TaeHyung, chúng tôi cầu mong Chúa tể ra mặt ngăn lại chuyện này, nếu không, chúng tôi chẳng còn đất sống nữa.

SeokJin nhướn nhướn đôi mày, liếc nhìn NamJoon. Tuy hiện tại họ ở cương vị Chúa tể, nhưng không phải do đánh bại được dòng máu thống trị của TaeHyung. Chỉ cần hắn phát ra uy áp của bậc ma vương thì sẽ dễ dàng đàn áp ý chí của các ma cà rồng yếu thế hơn. TaeHyung chọn cuộc sống ẩn dật từ bỏ quyền thế, NamJin cơ bản không muốn đụng đến hắn.

NamJoon vẫn luôn im lặng ngồi phía sau SeokJin, bất ngờ lên tiếng:

– Không muốn ra mặt cũng không được, hắn đã đến rồi.

Quả nhiên từ phía cổng lâu đài, một áp lực kinh hồn giá lạnh truyền đến. Khói trắng tỏa ập vào sảnh điện, tử khí mịt mù.

Đám ma cà rồng sợ hãi kêu lên:

– Ngay cả lâu đài của Chúa tể hắn cũng tìm đến, lẽ nào hắn muốn đòi lại quyền thống trị.

– Không, tôi không muốn đấu với Kim TaeHyung.

– Làm sao đây? Chúa tể? Hay chúng ta cứ hợp lực chiến đấu đến cùng?

– Nhưng hắn phải nói lý lẽ, chúng ta cơ bản không ai làm hại JungKook!

– Đúng vậy! Tại sao JungKook mất tích chúng ta lại chịu vạ lây? Dù là ma cà rồng cũng phải có kỷ cương trật tự.


Hết ma cà rồng này đến ma cà rồng khác nhao nhao, mặt mày đã không có khí sắc càng thêm tái mét.

SeokJin vẫn trầm ngâm suy tư, rồi quyết định bước ra nghênh đón, người đã tới, muốn trốn tránh cũng không được.

Cổng lâu đài từ từ hé mở theo bước chân của SeokJin. Y bước ra khoảng sân rộng, đối diện với bóng đen uy lãnh đứng lặng im giữa nền đá lạnh, bóng trăng u hồn rọi sáng một nửa gương mặt ấy, vừa mỹ vừa hung, vừa uất hận vừa sầu cảm.

– Kim TaeHyung? – SeokJin bất ngờ bật tiếng gọi. Y biết hắn đến, y chỉ không ngờ trông hắn đáng sợ đến thế này. Giống một lệ quỷ đang chất chứa giận dữ, có thể tàn sát đẫm máu bất cứ lúc nào.

TaeHyung chậm chạp ngước mặt lên, ánh mắt ngập tràn tơ máu, nói:

– Ta đến tìm JungKook.

Vẻ ngoài ấy tố cáo đã lâu lắm rồi hắn không được nghỉ ngơi, tâm lý hỗn loạn kéo dài, hun đúc nuôi nấng cái tà ác bức bối sắp bùng nổ ra.

SeokJin che giấu kinh hãi trong lòng, âm thầm lùi đi hai bước, dịu giọng xuống để phần nào xoa đi cái phẫn uất bên trong TaeHyung:

– Ngươi rõ ràng nhất nơi này không có chút hương máu nào của JungKook. Cậu ta không đến đây.

– Em ấy đã không thể phát ra hương máu từ bảy ngày trước. – TaeHyung trầm giọng thông báo.

SeokJin không khỏi bất ngờ. Đừng nói ma cà rồng, ngay cả con người mà không thể đánh hơi được hương máu thì rõ ràng chỉ là một kẻ đã chết.

NamJoon cũng bước ra khỏi lâu đài, đi đến gần SeokJin, ngầm hậu thuẫn phía sau y. Dáng vẻ của TaeHyung rõ ràng là điều cảnh báo hắn sẽ tiêu diệt bất cứ kẻ nào nói lời phật ý.

SeokJin cảm thấy không cần nổ ra một cuộc chiến vô nghĩa như vậy, ra hiệu NamJoon không cần khẩn trương. TaeHyung cơ bản cũng sẽ không muốn đối đầu một mất một còn với họ, tất nhiên đó là trong lúc tinh thần hắn còn tỉnh táo.


– Bọn ta không có lý do làm hại JungKook – SeokJin cẩn trọng phân bua – Có thể không ai đả thương cậu ấy, mà tự cậu ấy muốn rời bỏ ngươi thì sao?

SeokJin quyết định lái câu chuyện theo chiều hướng khác. TaeHyung không trút giận lên kẻ nào đó làm hại JungKook thì nhóm ma cà rồng bọn họ mới an toàn.

Đó cũng là giả thiết mà TaeHyung luôn trốn tránh. Cả hai vốn đang tốt đẹp, JungKook vẫn luôn trang hoàng tòa lâu đài theo sở thích của cậu. Mấy ngày trước khi bị mất tích dù có mệt mỏi, nhưng không hề mang dấu hiệu chán ghét, hờn giận, hay muốn rời xa hắn.

Nhìn nét mặt bi thương của TaeHyung, SeokJin đoán rằng thực chất hắn cũng không hiểu rõ về JungKook, có thể y đã đi đúng hướng.

– Vậy đi, ta nghĩ có một người có khả năng biết được những nơi quan trọng với JungKook. Biết đâu sẽ cung cấp thông tin hữu ích cho ngươi.

Nói xong, SeokJin búng tay một cái, từ dưới đất lập tức trồi lên bàn tay thối rửa, từ từ hiện ra dáng hình thây ma nhớt nhác. Đó là ông quản gia của nhà họ Jeon, được Seok triệu hồi khi vô tình đến thăm JungKook.

Thây ma ông quản gia lừ lừ đi tới, thi lễ với SeokJin. Y gật đầu ra hiệu ông có thể nói.

Thây ma ông quản gia liền nhìn về phía TaeHyung, chất giọng âm u địa ngục:

– Cậu chủ dù đi đâu cũng sẽ không từ bỏ hai nơi: mộ của ông chủ và ngôi biệt thự của ông chủ. Câu ấy rất yêu thương cha của mình.

TaeHyung chấn động một chút, liền nói:

– Ta biết ngôi biệt thự đó. Chỉ là trước đây JungKook từng nói đã thanh lý toàn bộ tài sản, ta không biết em ấy giữ lại những gì. Nhưng mà, nơi đó không hề có hương máu của em ấy. Còn mộ của ông Jeon… – TaeHyung lấp lửng câu nói vì hắn thật sự không biết.

SeokJin cười khỉnh:

– Mộ ông ta nằm phía sau lâu đài của Seagull Kookie.

TaeHyung bất ngờ nhìn SeokJin, có cảm giác y hiểu về JungKook hơn cả hắn.

SeokJin chỉ phỏng đoán. Vì y đã từng chặn đường JungKook đi viếng mộ trở về, cậu còn nói người thân duy nhất của cậu đã nằm tại đó.


TaeHyung thất vọng nói:

– Gần lâu đài của ta càng không nghe hương máu của em ấy.

SeokJin phân tích:

– Ngươi thử nghĩ ngoài NamJin, ai dám chọc ghẹo đến kẻ từng là Chúa tể như ngươi? Nhưng hiện bọn ta đã có vị trí mong muốn, đi vây vào ngươi làm gì. Lãnh chúa đã chết, Seagull Chae cũng chết, ma cà rồng thì luôn bị dòng máu thống trị của ngươi áp chế, cơ bản, không ai tự tìm phiền phức mà đi gây hại cho JungKook yêu quý của ngươi. Trừ khi, chính cậu ấy muốn che giấu đi hương máu của mình để rời bỏ ngươi.

TaeHyung bần thần thật lâu như không thể tiếp nhận sự thật này.

SeokJin liền nói thêm:

– Không loại trừ khả năng ngươi cứ thương nhớ Kookie nên JungKook buồn chán mà đi biệt tích đó. Tình yêu tay ba phức tạp lắm. Nếu NamJoon dám ngày đêm tơ tưởng hình bóng khác, ta cũng sẽ không ở cạnh y. JungKook chịu ở bên người một năm coi như cũng đủ kiên nhẫn.

TaeHyung là kẻ si tình. Hắn có sức mạnh cường giả nhưng rất ngây ngốc khi yêu. Hắn chưa từng nghĩ JungKook sẽ rời đi vì lý do đó. Hoặc là nói, hắn không nghĩ JungKook để tâm đến vấn đề đó.

– Mộ của ông Jeon và ngôi biệt thự họ Jeon, đúng không?

TaeHyung xác nhận lại thông tin lần nữa rồi dứt khoác rời đi.

Nhìn bóng hắn biến dần trong màn đêm, SeokJin liền trút xuống sự cẳng thẳng trong lòng. Uy lực từ dòng máu Chúa tể không thể xem thường được, SeokJin phải gắn gượng lắm mới kiềm chế bản thân không quỳ xuống bái lạy. Nếu TaeHyung thật sự muốn chiến đấu thì sự áp chế kia còn gia tăng đến dường nào?

Nhóm ma cà rồng chạy đến tố tội TaeHyung bấy giờ mới run rẫy từ trong lâu đài chạy ra, nãy giờ bọn họ cũng chịu áp lực không kém. Thấy SeokJin chỉ dùng hai ba lời nói đã mời được TaeHyung rời đi, lập tức tôn sùng y thật sự là Chúa tể.

SeokJin không nhiều lời, đuổi hết nhóm ma cà rồng đi, rồi không cam lòng nói:

– Phải có một ngày nào đó chúng ta không cần chịu đựng sự áp chế này nữa.

NamJoon đáp:

– Anh bực tức làm gì? Không phải vừa rồi kẻ bại trận là TaeHyung ư? Anh nắm rõ tâm tư của JungKook thì coi như chiến thắng hắn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.