Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 57: Đại Kết Cuộc
.
Tác giả: Bòn
.
.
Sâu trong rừng có thể nhìn thấy thấp thoáng đám mây nhỏ xíu chuyển động không ngừng, luôn che chắn túc trực cho nhân ảnh bé nhỏ đang đeo bám hút máu một con báo đen trưởng thành. Đám phong vân đó không phải của TaeHyung, là chính thằng bé tự gọi đến bảo vệ cho mình.
Nó quá mạnh, quá hung hãn, cũng vô cùng bất trị.
– Hyungie! Không được giết thú rừng của ba! Quay về đây! – JungKook giận đến muốn đập hai phát vào mông đứa nhỏ quá ngỗ nghịch kia.
Vừa lúc đó, bầu trời hiện lên tiếng sấm chớp rền vang, mây đen ngùn ngụt kéo đến. JungKook trông thấy thì đắc ý vô cùng. Thằng nhỏ này tưởng cậu không bắt được nó ư? Đừng quên người hậu thuẫn phía sau cậu lợi hại thế nào.
Không còn sợ ánh mặt trời, JungKook lao vào rừng, tóm lấy gáy đứa nhỏ không bao giờ biết nghe lời này, tách tứ chi nhỏ xíu bụ bẫm của nó ra khỏi cổ con báo đen.
Thế nhưng, khi Hyungie quát mắt nhìn lên, JungKook ngây người kinh hãi.
Một ánh mắt dữ tợn đầy sát khí.
Hyungie lập tức tấn công cậu.
JungKook nhanh chóng lách mình tránh né, bị Hyungie cào rách một bên cánh tay. Nó chỉ mới 4 tuổi, móng vuốt đã sắc nhọn đến thế.
Từ trong bụng mẹ Hyungie đã rất hung hãn, lúc vừa sinh ra phải dùng máu của TaeHyung áp chế. Nhưng chỉ cần TaeHyung rời khỏi, nó lại trở nên điên cuồng muốn cắn xé, tàn sát. Như thể tự nó không thể dung nạp nổi nguồn sức mạnh khổng lồ của chính bản thân mình.
Tuy nhiên, chưa bao giờ Hyungie mất kiểm soát như hôm nay, còn ngay lúc TaeHyung đang có mặt trong lâu đài.
TaeHyung biết JungKook không bao giờ trị được Hyungie, nên mới gọi phong vân kéo theo mây mù hỗ trợ cho cậu. Thật không ngờ chỉ trong phút chốc khu rừng kia lại tanh nồng mùi máu. Hắn liền lập tức lao đến khu rừng.
Cảnh trước mắt như địa ngục chiến trận, xác thú rừng vươn vãi khắp nơi. JungKook không muốn thương tổn con trai nên luôn trốn chạy, còn Hyungie thì truy sát phía sau như con thú đói mồi.
TaeHyung nhíu lại đôi mày, hắn không thể nhận ra con quỷ nhỏ kia là đứa nhỏ bé bỏng mà hắn và JungKook luôn nâng niu.
TaeHyung tung người bay lên, rất nhanh đuổi kịp Hyungie, chỉ một tay đã chụp vào phần áo sau lưng nó, giữ nó lơ lững trên không trung.
Grào… Grào…
Từ miệng Hyungie phát ra âm thanh gầm gừ ghê rợn, móng vuốt dài quơ quào cào loạn, như một ma cà rồng mới sinh không có nhận thức.
JungKook dừng lại, bám vào thân cây, thở hỗn hễn nhìn đứa nhỏ đang vùng vẫy trong tay TaeHyung. Vẻ sầu khổ hằn lên trong ánh mắt cậu. Hyungie là sự kết hợp của ma cà rồng và loài người, nó không chống lại được thứ tà quỷ của dòng máu thống trị, nên mới trở thành kẻ hung hãn như thế này. Bao năm qua cậu và TaeHyung vẫn luôn tìm cách áp chế sức mạnh bên trong đứa bé, nhưng xem ra càng ngày càng tệ đi. Mới bốn tuổi đã có thể gây thương tổn cho JungKook, vậy vài năm nữa có lẽ nào chính TaeHyung cũng không trấn áp được?
TaeHyung tạm thời khiến cho Hyungie bất tĩnh, mang nó vào lâu đài.
Ổn định cho Hyungie xong, TaeHyung mới cẩn thận xử lý vết thương của JungKook. Những vết cào bé xíu trên tay cậu không làm đau ngoài da, mà đau ở trong lòng.
Cả hai trầm tư không nói lời nào, chỉ nặng nề nhìn Hyungie bé nhỏ đang yên giấc.
Hồi lâu, JungKook thở dài:
– Chuyện gì xảy ra với Hyungie? Như thể nó chỉ có bản năng của thú hoang vậy, không một chút có nhận thức của con người.
TaeHyung cân nhắc thật lâu, hoài nghi nói:
– Em có nhận thấy không? Hương máu của Hyungie không hề thay đổi.
JungKook từ lâu đã để ý chuyện này. Nếu giống cậu, chỉ khoảng mấy tháng bên cạnh ma cà rồng là biến đổi, còn Hyungie gần như chẳng thay đổi gì so với lúc mới sinh, vẫn là hương máu không thể nhầm lẫn được của Kookie.
TaeHyung phỏng đoán:
– Kookie không bao giờ biến thành ma cà rồng, máu của em ấy thuần khiết đến mức không thể nhiễm độc. Có lẽ Hyungie không dung hòa được máu của Kookie và ma cà rồng. Một bên phải là con người, một bên phải là quỷ, sự đấu tranh bên trong khiến Hyungie mất kiểm soát như thế này.
Hyungie là ma cà rồng bẩm sinh đặc biệt hơn JungKook, nên những gì diễn ra bên trong cơ thể nó cậu không thể nào hiểu được.
Có phải cậu đã sai lầm khi sinh nó ra? Cậu chưa tìm hiểu rõ về những hậu họa không lường, đã quyết định cho Hyungie chào đời, là cậu đã hại con.
Biết JungKook tự trách mình, TaeHyung liền vươn tay ôm lấy cậu. Xoa nhẹ mái đầu:
– Không phải lỗi của em, chúng ta sẽ có cách. Trước mắt đừng để Hyungie ra khỏi lâu đài là được.
Hôm sau, lúc JungKook tỉnh dậy, bước xuống đại sảnh đã thấy TaeHyung và Hyungie đang ở trước mộ của Kookie.
Cũng giống như con đường đầy hoa hồng trắng dẫn đến nơi để hài cốt khi xưa của Kookie, hiện giờ nơi đó quạnh vắng, thay vào đó là ngày nào TaeHyung cũng đổi hoa hồng trên mộ Kookie. Một ngôi mộ luôn ngập tràn hương sắc hoa hồng tinh khiết.
Hyungie đặc biệt yêu thích công việc này. Nó rất tỷ mỉ phủ hoa trắng lên từng khe nhỏ nhất, không để sót bất cứ điểm hở nào.
Thấy JungKook đi tới, Hyungie liền thốt lên:
– Tay của ba JungKook bị thương, tại sao tay của ba JungKook bị thương?
Giọng nói non nớt ngọng ngịu, cùng nét mặt thỏ con bầu bĩnh, đáng yêu vô cùng. So với dáng vẻ quỹ dữ hôm qua thật không thể so sánh cùng một đứa trẻ.
Trong tâm JungKook chua xót vô cùng, nhưng bên ngoài vẫn làm vẻ mặt không đội trời chung với Hyungie.
– Vì Hyungie không nghe lời nên ba mới bị thương.
Hyungie chớp chớp đôi mắt tròn ngây thơ: – Có sao?
Mỗi lần làm loạn Hyungie sẽ không nhớ, đó cũng là may mắn cho tâm hồn trẻ thơ của nó. Nhưng JungKook vẫn không buông tha vì vốn dĩ nó luôn nghịch ý cậu.
– Mỗi lần Hyungie không vâng lời, ba JungKook sẽ bị thương.
Ngồi xuống bậc thềm, JungKook vừa rờ lên vết trầy trên tay, vừa tỏ vẻ đau đớn.
Hyungie nửa tin nửa không, nghiêng mái đầu, hỏi:
– Thế còn cha TaeHyung thì sao?
JungKook muốn giận điên. Quả nhiên thằng nhỏ chỉ để TaeHyung vào mắt. Cậu sẵn giọng:
– Cũng như thế. Hyungie cải lời cha TaeHyung, cha TaeHyung cũng sẽ bị thương.
Trên tay Hyungie còn ôm bó hoa hồng thật lớn, nhíu mày vẫu môi, để hở ra hai chiếc răng nanh nhỏ. Như đã nghĩ thông điều gì, nó chợt chạy đến, lao vào lòng JungKook, vùi mặt vào ngực cậu.
– Hyungie sẽ vâng lời, sẽ không làm ba JungKook bị thương.
Nghe lời con trẻ ngây ngô, JungKook xúc động hoen cay khóe mắt, cũng ôm lấy cơ thể nhỏ:
– Ừ, Hyungie đâu muốn ba bị thương, Hyungie rất ngoan.
TaeHyung nhìn JungKook siết mạnh vòng tay ôm trọn lấy Hyungie, hắn bước đến, từ phía sau choàng tay ôm cả hai vào lòng. Hạnh phúc đôi khi thật đơn giản.
.
.
.
Kim JeonHyungie 13 tuổi, mang dáng vẻ kiêu kỳ trầm lạnh như một quý công tử cao sang, ngoại hình chẳng khác gì JungKook khi xưa. Từ cái nhấc mắt, môi nhoẻn miệng cười đều mang sự quyền rũ ngọt ngào kì lạ. Hơn nữa, hương máu đặc biệt của Kookie luôn có sức hút mê hoặc, rất nhiều ma cà rồng lầm tưởng nhóc là con người, điên dại mà đeo bám. Tất nhiên, hậu quả nhận lấy vô cùng tàn khốc.
Giới hạn đi lại của Hyungie không còn bị gói gọn trong lâu đài. Từ 10 tuổi nhóc đã được TaeHyung cho ra ngoài trong phạm vi cấm chế của khu rừng, đó là khoảng cách mà TaeHyung có thể bảo vệ kịp lúc nếu Hyungie mất kiểm soát.
Nhưng hôm nay Hyungie đã vô thức bước ra khỏi cấm chế. Lần đầu tiên trong đời nhóc nhìn thấy bạn cùng trang lứa, nên hiếu kỳ đi theo, rồi bước ra khỏi khu rừng lúc nào không hay biết.
Người bạn này trạc tuổi của nhóc, mặt lạnh như băng, mắt đỏ hung tợn, móng vuốt sắc dài, toàn thân phủ lớp áo choàng hồng phấn, rõ ràng cũng là một ma cà rồng bẩm sinh.
Hyungie đi theo cậu bé kia, đi cả một ngày.
Khi TaeHyung và JungKook lo lắng đi tìm con trai, thì bất chợt nhìn thấy Hyungie điềm tĩnh quay về. Đây là điều chưa bao giờ xảy ra. Suốt 13 năm qua, chỉ cần rời xa sự áp chế của TaeHyung không quá hai canh giờ, Hyungie sẽ mất kiểm soát. Lớn lên, mốc thời gian được kéo dài hơn, nhưng tối đa là chưa đến nửa ngày Hyungie sẽ phát điên.
Lần này, nhóc lại quay về một cách bình thản, còn mỉm cười rất vui vẻ với hai người, bí hiểm nói:
– Từ bây giờ con sẽ không mất kiểm soát nữa.
Dù TaeHyung và JungKook gặn hỏi thế nào, Hyungie cũng không nói.
Nhìn dáng vẻ rất chi là yêu đời ngập tràn sức sống của Hyungie bước về phòng, TaeHyung khẽ nói với JungKook:
– Nó vừa hút máu.
– Hút máu? Nó dám giết người ư? – JungKook trừng mắt. Cậu “ăn chay” dĩ nhiên cũng hướng cho Hyungie “ăn chay”. Dù gì nó cũng được sinh ra từ con người, không thể tàn nhẫn với nhân loại.
TaeHyung lắc đầu, nói:
– Không phải con người. Là máu ma cà rồng.
JungKook nhíu mày không hiểu. Thái độ của Hyungie vui vẻ như vậy, chẳng giống vừa đánh trận kịch liệt với ma cà rồng.
TaeHyung đành xoay đầu JungKook, an ủi cậu:
– Không cần lo lắng. Biết đâu là tin tốt, có thể hóa giải việc không dung hòa trong cơ thể Hyungie.
Quả thật có thể là một chuyện tốt, Hyungie tất nhiên sẽ được trở về cuộc sống ma cà rồng bình thường, không cần sức mạnh thống trị của TaeHyung trợ giúp. Nhưng, cả hai không nghĩ tới Kim SeokJin từng thốt ra lời căm hận: “Phải có một ngày nào đó chúng ta không cần chịu đựng sự áp chế này nữa”. Nếu y biết được con trai của TaeHyung cần máu con trai của y, sự việc sẽ thế nào?
Đây là một câu chuyện rất dài…
.
.
.
Về nguồn gốc của cậu bé ma cà rồng áo hồng mà Kim JeonHyungie đi theo, phải nhắc đến câu chuyện của 13 năm trước.
Trên đoạn đường cao tốc nọ, có đôi vợ chồng mới cưới lái chiếc ô tô cũ mèm, mặt mày phờ phạc, tuyệt vọng thất thần. Họ đang cần một số tiền rất lớn để trả nợ, để cứu chữa cho người vợ đang đau đớn trong căn bệnh nan y.
Người chồng sầu khổ nói:
– Nếu em chết, anh cũng không sống nổi.
Người vợ thất thần nhìn ra cửa sổ:
– Nhưng bác sĩ đã nói, không có tiền sẽ không làm phẫu thuật.
– Tiền! Tiền! Anh chán cái xã hội này lắm rồi! – Người chồng hét lên, đập bình bình vào vô lăng.
Thình lình giữa đường xuất hiện bóng người đứng sừng sững, tấm áo choàng hồng phấn theo gió phầng phật bay, toát ra vẽ dũng mãnh kiêu hùng.
Người chồng hốt hoảng cầm vội tay lái, nhấn ga cấp thời để tránh đâm phải người kia.
Tiếng két vang ra chát chúa, xé rách bầu trời đêm tĩnh lặng. Chiếc xe dừng lại cách kẻ mặc áo hồng chỉ vài mm, ấy vậy mà người kia chẳng chút nao núng gì, còn thoáng mỉm cười nhẹ.
Người chồng giận dữ lao ra xe, quát:
– Bị điên hả? Đứng giữa đường bộ muốn chết sao?
Người vợ tưởng chồng sẽ cán chết người, mồ hồi lạnh toát ra nhễ nhại, cũng vội vàng bước xuống xe:
– Anh không sao chứ? Nửa đêm nửa hôm muốn tự sát cũng đừng làm liên lụy người khác.
Người khoác áo hồng chẳng có gì là kẻ chán đời cả, sắc mặt tuy trắng nhợt nhưng tràn trề sức sống, mắt long lanh đỏ rực vì nhíu lại cười lại rất hiền hòa, thấp thoáng trong đôi môi nhoẻn lên là chiếc răng năng sắc nhọn, thân thiện mà cũng rất dọa người.
– Ngươi… ngươi muốn gì? – Người chồng hốt hoảng chạy lại ôm vợ mình, trừng trừng nhìn vào kẻ mang ngoại hình như loài yêu quỷ.
Người mặt áo hồng mỉm cười rộng hơn, liếc ra sau để thông báo cho đôi vợ chồng biết là còn một ma cà rồng nữa đang dõi theo họ. Nhưng ma cà rồng đứng phía xa không thân thiện chút nào, toàn thân toát ra cái lạnh lùng âm khí.
Đó là NamJin, luôn song song đôi áo hồng phấn như bóng với hình.
Hai vợ chồng run lẩy bẩy, SeokJin dịu dàng ve vẫy trên tay cọc tiền trắng mệnh giá cao nhất (Thật ra y cũng không biết rõ về giá trị của xấp tiền này đâu, chỉ ước định nhiêu chắc là đủ).
– Có phải các ngươi đang rất cần thứ này? – Xong, y hào phóng quăng xấp tiền về phía hai vợ chồng.
Người chồng rất hoài nghi, nhưng cũng rụt rè cúi xuống nhặt lấy.
Ở Châu Á mà dùng đồng Euro. Ước đoán giá trị của nó, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau sững sờ. Một số tiền mà cả đời họ cũng không dám mơ có được.
SeokJin cười hăn hắt, đưa lên chiếc hủ nhỏ đong đầy máu đỏ của y:
– Còn cái thứ này có thể giúp cho cô vợ trẻ đây vượt qua bạo bệnh, là thần dược đó.
Người chồng liền lớn giọng:
– Các ngươi là ai?
SeokJin vẫn cười tươi, chậm rãi bước lại gần họ:
– Bọn ta là người có thể cho hai ngươi cuộc sống bất tử trong nhung lụa, quyền lực và thống trị.
Hai vợ chồng ngơ ngẩn, SeokJin nhếch mép:
– Điều kiện vô cùng đơn giản, một đứa con đầu lòng, thế nào?
Trong màn đêm thanh vắng đó, thật sự hứa hẹn cuộc trao đổi đôi bên đều có lợi.
~ End ~
.
.
Vậy là cuối cùng Bòn đã end truyện này. 4 chương cuối này là hoàn toàn viết mới cho VKook, là viết lại toàn bộ cái kết cho truyện, không chút gì giống với “Dưới ánh mặt trời” nhé. Mấy bạn Ả mi không được nói Bòn không ưu ái viết cho Vkook nha.
Dành cho những bạn không hiểu ngụ ý sau truyện:
– Hyungie sẽ thành đôi với con của SeokJin và NamJoon. Bởi đứa trẻ này cũng là ma cà rồng bẩm sinh, máu của nó có thể dung hòa cho sự mâu thuẫn trong cơ thể Hyungie. Còn việc đeo đuổi người ta thế nào, làm sao rinh về nhà thì đó là chuyện của tụi nhỏ. Bòn viết truyện Vkook mà, có viết truyện về Cp Hyungie và cậu bé áo hồng đâu, nên Bòn không có biết =))) Ai công ai thụ Bòn cũng không biết nốt =))) Đừng hỏi Bòn.
– Hôn nhân của Hyungie và cậu bé áo hồng cũng chính thức hóa giải cho cơn sóng ngầm trong mối quan hệ của TaeHyung và NamJin.
Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Gào thét vô vọng cũng sẽ nhanh chóng trở lại thôi. Mọi người đón đọc nhé.
Những reader thầm lặng đọc xong cũng để lại cho Bòn cái comt nhận xét đi nào -.- Khích lệ tinh thần Bòn viết truyện nữa nè. ~