Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 48: Trận Chiến Cuối Cùng (1)
Rồi cũng đến một ngày, Chúa tể ma cà rồng triệu tập đầy đủ các thống lĩnh khác, lên kế hoạch cho trận chiến sống còn. Giữa màn đêm thanh tỉnh báo hiệu cơn địa chấn lớn, rất nhiều thế lực đen tối đang dần quy tụ về một nơi.
Nằm sâu trong một khu rừng rậm, tận trên đỉnh núi quanh năm sương mờ là một gian nhà hiu hắt. Trông đơn sơ, lại cổ kính. Xung quanh là trùng trùng cây xanh được trồng như trận địa, tưởng chừng đã lọt vào sẽ lạc lối vô phương tìm nẻo ra.
Dưới chân núi, TaeHyung lặng lẽ đứng trước trận địa cây cối, hắn không dại gì bước vào để lạc hướng, chỉ âm thầm quan sát cách tháo gỡ lớp bùa chú phù thuỷ này.
JungKook biết lần này TaeHyung huy động toàn bộ lực lượng Thây ma, dù không gian vắng lặng cũng nghe rõ tiếng rên hư hử của bọn chúng. Cậu mệt mỏi dựa người vào hắn, thở dốc ra.
TaeHyung choàng tay ôm lấy JungKook, vỗ về lên vai cậu.
– Em thật chịu nổi chứ? – Giọng hắn lo lắng.
JungKook mỉm cười, lắc nhẹ mái đầu. Vết thương khiến cậu không có sức lực, vận động nhiều tim lại quặn đau. Nhưng để cứu Kookie, cậu buộc phải có mặt ở chốn này. TaeHyung không yêu cầu điều đó, là JungKook nằn nặt đòi đi.
Phía sau hai người, còn hai bóng người nữa.
Đó là NamJin.
Họ không tốt bụng theo yểm trợ TaeHyung, họ chỉ muốn đảm bảo TaeHyung toàn thắng để duy trì ngôi Chúa tể trọn vẹn mà nhượng lại.
So với JungKook thì SeokJin khoẻ hơn nhiều, có thể tự mình vững bước. Cả hai gặp lại nhau không một tiếng chào, JungKook nép người sát TaeHyung còn SeokJin thì ngoảnh mặt đi. JungKook không trách SeokJin đả thương cậu, còn SeokJin cũng chẳng buồn truy cứu sự dối gạt của JungKook. Hai người cứ thế coi như xa lạ.
Với SeokJin, TaeHyung dùng ngai vị đánh đổi lời thề kia âu cũng đã là sòng phẳng. Ma cà rồng bất tử nên quyền lực cũng là bất tận, chỉ có tình yêu là quan trọng nhất mà thôi. TaeHyung cam lòng hạnh phúc trong gia đình nhỏ bé đó, SeokJin cũng không muốn gay gắt quá làm gì, quan trọng là trận chiến với Lãnh chúa trước mắt.
– Ngài nghĩ dùng cách gì để vượt qua? – SeokJin lên tiếng hỏi. Họ đã nhận ra muốn đến gần Lãnh chúa thì phải hóa giải được trận địa cây cối này.
TaeHyung liếc nhìn toàn cục:
– Chỉ có dùng quyền năng phá vỡ.
– Ngài có thể sao? – SeokJin nhếch mép, đưa mắt nhìn NamJoon.
NamJoon trầm ngâm, lạnh lùng đáp lại SeokJin.
– Hắn ta có thể.
SeokJin nhún vai, không nói gì nữa. Nhưng cảm giác được ánh mắt TaeHyung chíu đến mình, SeokJin hiểu chuyện, bước lại gần với gương mặt không vui vẻ lắm.
JungKook miễn cưỡng theo SeokJin lùi về phía sau, đó là điều mà TaeHyung muốn nhắn gửi, NamJin sẽ bảo vệ cho JungKook. Cậu phải tuân thủ điều này mới được đi theo hắn.
TaeHyung một mình sừng sững giữa không gian rộng lớn, từ từ khép mắt lại.
Khu rừng bắt đầu lay chuyển theo tiếng gió, mặt đất xốc lên từng cành lá khô, mây đen kéo đến ngút trời, một trận cuồng phòng trổi dậy…
Ở ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi, mọi thứ không được cảm nhận rõ ràng, tứ bề đều yên yên tĩnh tĩnh.
Trong phòng khách, có một bóng người già nua đang cậm cụi với đủ bùa phép trong tay. Nào thần chú, nào sách thánh, cầu thuỷ tinh, tất cả đều bày ra trên chiếc bàn bừa bộn. Gương mặt kia chỉ qua bao ngày tưởng chừng đã bương trãi mấy chục năm, thần sắc mệt nhoài, mắt hoa bấn loạn, mười đầu ngón tay cũng vì niệm chú mà run rẫy bất kham. Trông vô cùng thảm hại.
Bên góc phải phòng khách có một chiếc củi nhỏ. Nói là củi, thật chất cũng chỉ có bốn thanh gỗ xếp thành một không gian trống, dưới sức ép của tà thuật có thể giam giữ một linh hồn.
Linh hồn không giao tiếp được với thế giới nhân loại, nhưng lại thấy rất rõ những gì con người già cỗi kia đã vật vả khổ sở thời gian qua.
– AA!! – Lãnh chúa trong kiệt nhoài tức giận gạt phăng mọi thứ trên bàn, quả cầu thuỷ tinh theo đó rơi xuống đánh choang một tiếng lớn. Kookie bị nhốt trong củi cũng giật mình lo âu, nép người vào sát vách tường hơn.
– Tại sao lại không được? Tại sao lại không ứng nghiệm được?
Lãnh chúa dày vò mái đầu, gục xuống sàn nhà, ai oán lẩm bẩm. Thái độ loạn đả cộng thêm vẻ ngoài xác xơ, tưởng chừng như lão đã điên mất rồi.
Kookie ngồi trong góc, thương cảm thay cho thân xác già nua mỗi đêm đều tận sức. Từ khi mang cậu về đây lão chẳng ngủ được ngày nào, cứ như con thiêu thân cấm đầu vào bùa chú để gọi thân xác cho cậu. Lão muốn Kookie được luân hồi theo đúng hình hài của mình.
Con người chỉ không ngủ một đêm thì tinh thần đã kiệt quệ, huống gì tuổi đã cao mà cả tháng ròng miệt mài nghiên cứu. Lãnh chúa hiện giờ, trông còn tàn tạ hơn cụ già xế bóng, nửa điên nửa dại.
– Chi bằng ngài hãy nghỉ ngơi một chút. – Kookie mủi lòng, cất giọng ủi an.
Lãnh chúa nghe tiếng cậu, như được tiếp sức mạnh vô hình, vội vàng bò nhanh đến củi.
– Kookie, em nhấc định sẽ được luân hồi, lần này nhất định sẽ thành công, em hãy kiên nhẫn chờ thêm một canh giờ nữa thôi.
Kookie không thiết tha điều đó, hững hờ né ánh nhìn đi nơi khác. Lãnh chúa càng quả quyết:
– Nhất định sau một canh giờ nữa, phép thuật sẽ ứng nghiệm. Đã thử nhiều lần như vậy, không thất bại nữa đâu.
Kookie vẫn một mực không cho đó là điều đáng quan tâm.
Lãnh chúa rất khổ sở, ngồi tựa vào tường, cất giọng nỉ non:
– Ta biết em rất hận ta, muốn rời bỏ ta. Ta biết từ khi được gả vào Hoàng gia, em chưa một ngày được vui vẻ.
Kookie không nghĩ sẽ được nghe những lời than oán từ miệng của bạo chúa, nhất thời chấn động không lên tiếng, chú mục nhìn lão.
Lãnh chúa vẫn tin có thể khiến Kookie luân hồi theo đúng hình hài, nào ngờ đâu suốt thời gian qua thử trăm phương nghìn cách, cậu vẫn chỉ là linh hồn vất vưỡng. Tinh thần chùn xuống, sức lực cạn kiệt, thất vọng não nề. Vì quá bi thương mà bắt đầu thở than ai oán.
– Ta cũng biết, trong lòng em chỉ yêu một mình tên ma cà rồng đó, em không hề dành tình yêu cho ta.
Nhìn Lãnh chúa xác xơ tiều tuỵ, mà muôn lí do bởi vì mình, Kookie không khỏi chạnh lòng uỷ khuất. Cậu được sinh ra và nuôi lớn trong thời đại nhất quân nhất chúa, đã bước chân vào Hoàng gia thì chết cũng là ma của Hoàng gia. Bản thân cậu không tuân thủ ước định, còn tự tay sát hại Lãnh chúa, đó là vết nhơ ô ếu cả gia tộc.
– Là tôi đã lỗi đạo với ngài, nhưng tôi thật không cố ý phản bội ngài. – Kookie hạ giọng da diết bi thương. Dù đúng dù sai, Lãnh chúa với cậu cũng là tình nghĩa bạn lữ chân chính. Cậu là nam phi vẫn được đưa kiệu rước lễ đúng nghi thức Hoàng gia. Nếu Lãnh chúa không chết, Kookie tuyệt đối sẽ không đi theo TaeHyung.
Từ ngày tìm ra linh hồn Kookie, Lãnh chúa chỉ nhận được ánh nhìn sợ hãi và sự trốn chạy của cậu. Nay được cậu thốt ra lời dịu dàng, thân mật nhắc chuyện xưa kia, Lãnh chúa được tiếp sức, vội vả đưa người vào khe củi, sát gần Kookie hơn.
– Ta không trách em đâm xuyên nhát dao đó, ta không trách em gần gũi với TaeHyung, ta không oán trách bất cứ tội lỗi nào của em cả. Kookie, chỉ cần em ở bên cạnh ta, chỉ cần như vậy thôi, được không?
Kookie ngưng tròng mắt nhìn vào Lãnh chúa, kẻ cường bạo mà cũng dành cho cậu tình yêu sâu đậm. Cậu ngàn năm chờ đợi TaeHyung, thì Lãnh chúa cũng vì cậu mà ngàn năm tìm kiếm.
– Tôi đã ám sát ngài, còn chung sống cùng người khác, đối với chức trách một phi tử, một người con, tôi thật chất chỉ là tội đồ.
Lãnh chúa lắc đầu cật lực:
– Em không có lỗi. Là ta không nên cưỡng ép em, là ta đã huỷ hoại thân xác em. Bây giờ ta sẽ đền bù cho em một thân xác mới, không tật nguyền, không đau khổ. Chỉ van em đừng rời bỏ ta, được không Kookie? Được không Kookie?
Không chờ Kookie trả lời, Lãnh chúa lại lao vào đám bùa chú, tiếp tục thử nghiệm lại dự định của mình. Cậu thật như một liều thuốc phiện, có thể khiến người ta quằn quại và điên cuồng lấn sâu vào tình yêu.
Kookie từ lúc bị bắt vẫn luôn nhìn thấy Lãnh chúa hối hả như thế, trong tim ngày một trống rỗng. TaeHyung bội ước lời van nài của cậu, lạnh lùng cướp mạng sống của Bá tước Seagull Chae. Lãnh chúa lại vì cậu dốc sức đến tàn tạ. Một người nhất nhất theo chuẩn mực gia quyền như Kookie dần bị cuốn xoáy vào vòng rối rắm.
Lãnh chúa hành hạ thân xác cậu, đó là cái quyền bạo ngược của kẻ bề trên, là sự cam chịu hiển nhiên của một phi tử trung thành với lãnh chúa. Còn TaeHyung đã giết chết cha cậu, với phận làm con, tha thứ là điều khó có thể.
Giữa tình và hiếu, Kookie mệt mỏi co người gục đầu xuống gối, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Nhưng trong thâm tâm, tình yêu ngàn năm rõ ràng đã lay chuyển rồi.
Bên ngoài, mây mù một lúc mỗi dày đặt, cuồng phong rộ lên cùng lốc xoáy, loạt tiếng gầm sấm chớp rền vang.
Kookie cả kinh đứng bật dậy, cảm nhận rõ ràng sự chuyển động bất thường của thiên nhiên.
Lãnh chúa cũng chấn động tâm tình, sau tiếng rầm vang dội từ dưới khu rừng truyền lên, lão chắn chắc trận địa rừng cây của mình đã bị phá vỡ, và cũng biết ai là kẻ có khả năng đó, liền trầm giọng với Kookie.
– Em là phi tử của ta, ta không bao giờ trao em cho Kim TaeHyung một lần nữa!
Kookie chỉ biết hỗn loạn trông theo Lãnh chúa trầm tĩnh bước ra khỏi nhà, liền sau đó là những âm thanh rộn rạo của khu rừng.
Khi Lãnh chúa tiến đến khoảng sân rộng, khắp một vùng đã dày đặt thứ âm tàn yêu ma. Trận địa rừng cây chỉ còn vất vưỡng vài thân gỗ gãy nát, mây đen bao trùm nặng trĩu mù mờ.
– Kim TaeHyung, đúng là ngươi. – Lãnh chúa ghiến răng gầm gừ, đôi mắt sáng quắc chòng chọc vào màn sương. Lão biết trận địa cây cối có thể ngăn cản bất kì ai muốn tò mò tìm kiếm, ngoại trừ sức mạnh thống trị của Chúa tể ma cà rồng.
Nếu TaeHyung đã tới, thì trận chiến buộc phải bắt đầu.
Xung quanh gian nhà lan dần ra thứ ánh sáng hào quang, càng lúc càng rộng. Lưới phép thuật phù thuỷ này có thể ngăn chặn được bước chân Thây ma, nhưng không cản được bước tiến của lớp lớp bóng hình đang chậm rãi đi lại.
Lãnh chúa không bất ngờ vì điều đó, chấp hai tay ra sau sẵn sàng nghênh đón.
Kẻ đến không phải Kim TaeHyung, mà là một đội quân ma cà rồng. Những tướng lĩnh dưới trướng trực diện của hắn. Ai ai cũng khoác áo choàng đen trùm kím đầu, sắc da tái nhợt như băng tuyết, ánh mắt đỏ ngầu yêu tà địa ngục.
Liếc một vòng những xác người bất tử, Lãnh chúa nghếch mép:
– Kim TaeHyung chỉ triệu tập được bấy nhiêu thôi?
Đội quân ma cà rồng không lời hồi đáp, giữ vững cái tĩnh lặng nặng nề, ngộp đến bóp chết người.
Lãnh chúa không khỏi dè chừng, ước lượng khoảng cách đôi bên. Lão là phù thuỷ tối cao, là kẻ nắm quyền năng cai trị nhân loại, một lưới phép thuật phát ra có thể trừ diệt tất cả yêu ma. Ấy thế mà trong lực lượng ma cà rồng của TaeHyung, vẫn hữu dụng cả một toán quân vượt qua hào quang thanh khiết.
Không cần phải nhiều lời thách thức, giằng co, Lãnh chúa cũng phất tay phô trương thanh thế, trận chiến sống còn coi như không thể tránh khỏi.
Lập tức phía chân đồi xa, trùng điệp pháp sư từ nơi ẩn mình dần hiện rõ, trên tay giương cung bạt kiếm, là súng, là giáo ánh lên màu bạc.
Phát sư và ma cà rồng, vốn dĩ đã là hai thế lực thù địch truyền kiếp.
Tương quan lực lượng để phân tranh thắng bại, khó đoán trước nghiêng ngã về bên nào.
Lãnh chúa chợt ném tầm mắt về một góc khuất phía sau đội ma cà rồng, ở đó có hai bóng người khoác áo choàng hồng phấn lặng lẽ quan sát cục diện, hoàn toàn cách biệt với thuộc hạ của TaeHyung. Lãnh chúa biết họ là ai và cũng dễ dàng đoán biết qua thái độ dững dưng ngoài cuộc. NamJin trước nay không phục tùng Chúa tể, lần này họ đến chắc chắn sẽ có mưu đồ khác. Dù sao, không thể không dè chừng. Bởi ma cà rồng với ma cà rồng, mâu thuẫn đến đâu cũng là cùng loại máu, cùng đồng bọn.
Kookie từ trong củi có thể trông ra một góc của khoảng sân, bồn chồn muốn bức khỏi sự giam lỏng vô hình để tìm hiểu chuyện gì đang xảy đến. Vừa rồi Lãnh chúa có nhắc đến TaeHyung, còn nói triệu tập lực lượng, lẽ nào TaeHyung thật đã tới? Kookie rối bời, chấn động tâm can. Cậu rất muốn gặp lại TaeHyung nhưng cũng sợ đối diện với hắn.
Cuối cùng ở khoảng trống giữa Lãnh chúa và đội ma cà rồng, một cơn lốc xoáy cuốn theo lá khô cuộn lên ào ạc, khói trắng mịt mờ buốt lạnh toả giăng. Từ trên bầu trời dần đáp xuống hai bóng người, tà áo choàng theo gió phất phơ nhẹ hững. Một người mang sắc thái trầm tĩnh uy quyền, chỉ cái liếc nhìn đã như càn quét bủa vây cái hung tàn thống trị. Người kia lại nhỏ bé yếu ớt, cuộn thân vào tấm áo choàng với từng hơi thở nặng nề.
Đội ma cà rồng không lay động, nhưng đồng loạt hướng về kẻ vừa xuất hiện, cung kính:
– Chúa tể!
TaeHyung hơi ngoái đầu ra sau nhận lễ, rồi ôm chặt lấy JungKook trong lòng mình, thấp giọng:
– Em chịu được chứ?
JungKook thần thái xanh xao, mỉm cười để trấn an người bên cạnh. Sức ép từ lưới phép thuật khiến cơ thể đang trọng thương của cậu kiệt nhoài, tứ chi tê cứng. Qua thời gian dòng máu thống trị chảy trong người cậu vẫn không hoàn toàn chống chọi được lưới phép thuật của Lãnh chúa, phải nương nhờ TaeHyung tiếp lực.
Nhìn cảnh tượng đó, Lãnh chúa bật cười, cố ý lớn giọng:
– Chúa tể Kim TaeHyung quả nhiên cốt cách bất phàm, thời khắc nào cũng có một tình nhân bên cạnh.
TaeHyung và JungKook đều không mặn mà với lời mỉa mai của Lãnh chúa, nhưng linh hồn bên trong gian nhà thì rất để tâm nghe ngóng.
Kookie cố nép người sát vào góc củi để nhìn ra phía ngoài, ánh mắt cậu liếc qua lưng Lãnh chúa, hướng rộng hơn vào khoảng sân trống. Bất giác, nhãn quang chạm phải thần sắc của người tương đồng cảm xúc, hai ánh mắt nhìn nhau cùng lặng yên bất động. Dĩ nhiên người duy nhất cậu nhìn thấy hiện giờ chỉ là JungKook.
JungKook cũng theo đó mà vô cùng khẩn trương, không nghĩ vừa đặt chân lên đỉnh núi liền đối diện ngay với Kookie. Phải qua vài khắc ngỡ ngàng hai người mới trấn tĩnh được.
JungKook sau khi truyền đạt tâm tình cho linh hồn kia rồi mới thở mạnh nhẹ run, báo hiệu cho TaeHyung.
– Cậu ấy bị giam ở trong củi, bên trong căn nhà.
TaeHyung chấn động, lập tức đưa ánh mắt da diết về phía chiếc củi trống không.
– Em thật sự thấy Kookie?
JungKook vẫn không rời mắt khỏi nơi đó, quả quyết:
– Kookie cũng đã nhìn thấy em.