Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 47: Trao Đổi
.
Tác giả: Bòn
.
.
TaeHyung không biểu tình nhiều, nhẹ giọng.
– Ta biết.
JungKook bất ngờ, mở tròn mắt.
TaeHyung tiếp:
– Ta cũng biết em đã thề những gì với SeokJin.
Thì ra TaeHyung đã biết câu chuyện xảy ra trong ngôi biệt thự, có lẽ cuộc nói chuyện giữa cậu và SeokJin hắn đã nghe thấy. Nếu giải thoát cho Kookie rồi, liệu TaeHyung có còn chuyên tâm lo lắng cho cậu nữa?
Mơ hồ với viễn cảnh tương lai mù mịt, đôi vai JungKook run lên, giọng thì thầm.
– Ngài có giống SeokJin, cũng khao khát được làm cha không?
TaeHyung rũ đôi mắt xuống, vui buồn đều không phân rõ, chỉ nghe hắn thì thầm:
– Đó là sự khao khát lớn nhất của ma cà rồng, là thứ mà những kẻ quyền năng bất tử không bao giờ dám mơ ước đến, hiểu không, JungKook?
JungKook không hồi đáp, TaeHyung mỉm cười xoa mái đầu cậu:
– Không cần đến ngàn năm, chỉ cần bất tử một trăm năm thôi, em sẽ tự cảm nhận cái khao khát đó.
JungKook liền nhìn hắn:
– Em có thể sinh con cho ngài.
TaeHyung bất ngờ chấn động, JungKook nhấn giọng:
– Dòng máu chảy trong người em là của ngài. Nên con của em, cũng là con của ngài.
JungKook lắng động nhìn TaeHyung, chờ đợi lời hồi đáp. Một cuộc sống êm đềm ba người, có cậu, có hắn, có đứa nhỏ, thật tốt đẹp biết bào. Đôi mắt JungKook mở tròn long lanh, nghe đâu đây ánh sáng mùa xuân tràn ngập.
TaeHyung liền nở nụ cười, nửa hạnh phúc, nửa bi thương:
– Cám ơn em chấp nhận cho ta một sự sống.
JungKook lâng lâng trong nụ cười đó, tâm tư hỗn loạn. Rõ ràng TaeHyung hạnh phúc rất nhiều khi biết mình có thể lưu truyền cho đời sau, ngược lại cũng đớn đau thật nhiều giữa tình và nghĩa. Một niềm vui không trọn vẹn, tựa như một sinh mạng không được chào đón đủ đầy.
Theo thời gian bình tĩnh lại, JungKook phẫn lòng phỏng đoán:
– Nhưng người mà ngài chọn, vẫn là Kookie?
TaeHyung không né ánh nhìn của JungKook, ngược lại, còn nhìn sâu vào mắt cậu, chỉ tuyệt không lên tiếng. Ánh mắt nói lên tất cả.
Tại sao vậy? Cậu đã hy sinh cho hắn nhiều đến thế, bỏ cả mạng, bỏ cả cuộc đời vì hắn, rốt cuộc cũng chỉ nhận lại hai chữ “ruồng bỏ”. JungKook không kiềm được giận dữ, xốc mạnh chăn lên, xoay người bỏ chạy.
Vết thương không cho phép cậu làm điều đó, vừa nhổm người đã nhói đau con tim. TaeHyung nhanh chóng ôm cậu ngồi xuống giường, cùng lúc đó JungKook vô tình gạt tay hắn ra, mắt mở trừng bi phẫn:
– Em biết mình là người đến sau, em biết tình yêu của Kookie dành cho ngài quá lớn, nhưng nhất định phải quên em ngài mới đành lòng ư?
Trước lời oán trách của JungKook, TaeHyung chỉ lạnh tanh trầm tĩnh, JungKook càng thêm phẫn uất:
– Tại sao không cho em chờ đợi? Một trăm năm, một ngàn năm em có thể chờ kia mà? Ngài chỉ việc sống thật hạnh phúc bên Kookie, em chỉ cần chờ đến một ngày ngài quay về với em, như vậy cũng quá phận với lời thề hẹn ước của ngài sao?
JungKook ghì lấy bờ vai TaeHyung mà hét, đớn đau van nài lời hồi đáp tình yêu. Cậu đã dẹp bỏ tự tôn của mình, dẹp bỏ niềm kiêu hãnh thiếu gia, chấp nhận cuộc sống lẻ loi trong chờ đợi. Cậu sẽ không bao giờ xuất hiện khi TaeHyung ở cạnh Kookie. Như thế vẫn không đủ cho lời thề chung thuỷ của TaeHyung hay sao?
TaeHyung một lần nữa vươn tay đến, JungKook lại đớn đau gạt đi, co người gục đầu vào hai chân khổ luỵ. Hiện tại cậu yếu ớt như thế, chẳng thể chống cự với TaeHyung được lâu, cam chịu an phận bị hắn ôm vào lòng, hôn thắm thiết lên mái tóc. JungKook chỉ biết uất nghẹn mà dằn vặt hắn:
– Là em bị trừng phạt. Em nói dối, em gạt ngài, em gạt SeokJin, nên em bị trừng phạt, em mãi mãi chỉ cô đơn một mình.
TaeHyung liền vỗ về lên lưng JungKook:
– Ta vẫn đang ở đây với em mà.
JungKook nức nở:
– Mãi mãi sao? Ngài sẽ về với Kookie!
TaeHyung chưa hồi đáp, JungKook đã tiếp tục than oán.
– Em đã không còn là con người nữa. Không cha không người thân, em chẳng còn gì nữa.
TaeHyung xốc người JungKook lên để ôm cậu chặt hơn.
– Sẽ không ai bỏ em lại một mình. Ta vốn dĩ không thể bỏ mặc em một mình.
Thốt ra lời ấy, cõi lòng TaeHyung vỡ tan. Lời thề có thể chỉ là phù phiếm, là niềm tin ảo ảnh của lòng người, nhưng nó cũng là thước đo giá trị phẩm cách. Kẻ không giữ vững lời thề có xứng đáng ngẩn cao đầu ngước nhìn thế gian? Đó là lí do TaeHyung phải đoạn đành bỏ đi tất cả để tôn nghiêm một câu hẹn ước với người tình.
JungKook không còn sức lực để nói điều gì, chỉ dựa trong lòng TaeHyung, tay nắm chặt vạt áo hắn như sợ bị chối bỏ. Quý công tử dù mạnh mẽ kiên cường đến đâu, khi đối diện với tình yêu khẩn cầu cũng trở nên nhỏ bé. Cậu đã kiêu ngạo dùng cái chết để từ bỏ TaeHyung, rồi ích kỉ muốn giành hắn cho riêng mình, cũng đã thử độ lượng nhún nhường cho Kookie, thậm chí còn van nài TaeHyung lời ước hẹn, cậu đã làm tất cả và tất cả, thế nhưng, hai bàn tay vẫn trắng lạnh điều hiu.
Cái phận ở trần đời sao đắng cay bạc bẽo quá. Quanh đi quẩn lại, cũng vỏn vẹn cô đơn.
Hai tâm hồn lại tiếp tục chìm trong bóng tối. Bế tắc, và không lối thoát.
.
.
Ánh bình minh thêm một lần hé mở, rọi sáng khu rừng tràn ngập sắc xanh. TaeHyung từ lâu đài nhìn ra vùng trời xa thẳm, nghe gánh nặng vô hình làm kiệt nhoài xác thân.
Thời gian khiến vết thương của JungKook ít nhiều lành lại, có thể chậm rãi bước xuống giường, bước chân yếu ớt, cậu lặng lẽ choàng ôm TaeHyung từ phía sau, áp nửa mặt lên tấm lưng vững chãi.
Tất cả rồi sẽ ổn, dù người TaeHyung chọn là Kookie chứ không phải cậu. JungKook mạnh mẽ như thế, rắn rõi như thế, sẽ kiên cường tồn tại được thôi. Còn Kookie yếu đuối mỏng manh, thiếu TaeHyung một ngày sẽ cạn nguồn sống một ngày, chính vì nhìn ra điều đó nên TaeHyung mới an tâm bỏ rơi cậu. Đúng là vậy mà, không phải sao?
JungKook không giận, cũng sẽ không hận đâu. Chỉ cần TaeHyung có yêu thương cậu là đủ lắm rồi. Chỉ cần được ôm hắn từ phía sau thế này thôi, giữ gìn chút hương lạnh lưu dấu. Chấp nhận điều đó, JungKook thở ra nhẹ nhàng, tay siết vòng tay. Cậu chỉ cần duy trì sự sống thì còn có thể đợi chờ một ngày tìm đến của TaeHyung.
TaeHyung cảm giác rất rõ ràng quyết định từ bỏ của JungKook. Hắn nắm chặt lấy tay cậu, ngả đầu ra để tiếp xúc rõ hơn cơ thể phía sau mình. Cuộc tình tay ba rơi vào ngỏ cụt. Đôi trái tim thật lòng yêu thương vô phương tìm đến cạnh nhau, lại phải đứng giữ ngã ba đường. Mọi thứ bị nhấn chìm trong khổ đau tuyệt vọng.
– Ta không bao giờ để em một mình, JungKook. – Lời TaeHyung tuy nhẹ nhàng mà quả quyết.
JungKook chấn động tâm tình, lặng im thật lâu. Ngay giây phút cậu thả trôi số phận thì TaeHyung lại cố níu kéo điều gì đây?
Hồi lâu, TaeHyung thở mạnh ra, cái nắm tay càng thêm hữu lực.
– Hai chúng ta sẽ cùng chờ đợi.
JungKook nhẹ run đôi vai, dựa sát vào lưng TaeHyung hơn.
– Có thể sao?
– Có thể. – TaeHyung nhấn mạnh.
JungKook bật cười chua cay, vùi mặt vào giữa lưng TaeHyung, vừa bi thương cũng vừa thỏa nguyện.
– Ngài hãy yên tâm hạnh phúc cùng Kookie, ngày nào Kookie còn bên cạnh ngài, ngày đó em sẽ không bao giờ xuất hiện. Em không bao giờ để Kookie biết sự tồn tại của ước hẹn này.
TaeHyung vẫn hướng ánh nhìn về phía mặt trời, cầu mong Kookie sẽ thấu hiểu. Hắn phải có trách nhiệm với JungKook, che giấu ước hẹn với JungKook là đã dối gạt Kookie, nhưng đối diện với Kookie, hắn sẽ chỉ thật lòng yêu thương cậu.
.
.
Ở một phương trời xa xôi lắm, nơi toà lâu đài nằm sâu trong rừng, sát bên vách núi cheo leo, có một đôi tình nhân cũng lặng thầm không lên tiếng.
Toà lâu đài được phủ hồng bằng rèm che, trông đậm sắc xuân thoáng nhẹ. Thế nhưng, tâm tư của chủ nhân lại nặng trĩu u hồn.
NamJoon ngồi trong phòng khách lạnh lùng lật từng trang sách cổ, SeokJin đứng tựa cửa sổ nhìn xuống vực thẳm bên ngoài, cả hai đã không nói chuyện với nhau một thời gian dài.
SeokJin biết NamJoon không phải đang giận dữ, mà là thất vọng chán chường. Hắn quá mệt mỏi với ước vọng phi lí của y, hắn hết lời khuyên ngăn để y từ bỏ mà chấp nhận thực tại của ma cà rồng. Nhưng SeokJin vẫn một mực nuôi hy vọng, còn tin vào JungKook để lỡ mất một thời cơ. Hiện tại TaeHyung đã bảy tám phần lấy lại sức lực, bản thân SeokJin còn đang thọ thương, lật đổ Chúa tể coi như chìm vào giấc mộng.
SeokJin không thèm khát ngôi vị thống trị. Khi TaeHyung say ngủ thì NamJin đã tận hưởng cảm giác thống trị ngàn năm qua, tuy nhiên y chưa bao giờ hạnh phúc. Trên cơ bản, NamJin lật đổ được TaeHyung, y vẫn không hạnh phúc.
Vì thế NamJoon lạnh nhạt không trò chuyện, SeokJin cũng chẳng màn giảng hòa, cả hai chỉ cùng nhau lạnh nhạt.
Bất giác trong gian phòng yên tĩnh có động. NamJoon không nhận ra nhưng SeokJin thì nghe rõ từng bước chân, năng lực đánh hơi của y là bất khả chiến bại. SeokJin còn biết rõ ai là người đang tới. Y không bất ngờ, chuyển người tiến ra cửa.
Cánh cửa hé mở, NamJoon cũng không bất ngờ, chỉ động tâm đứng dậy.
– Tôi biết ngài sẽ đến. – SeokJin mỉm cười với nhân hình trầm tĩnh trước cửa.
Chúa tể ma cà rồng muốn trao đổi sẽ triệu tập thuộc hạ, nhưng hôm nay, hắn tự mình tìm đến.
– Ta muốn bàn thảo với một mình ngươi. – TaeHyung bình thản nói, liếc qua nhìn NamJoon.
SeokJin cũng nhìn về phía NamJoon, hừ nhạt:
– Ngài an tâm, từ nay NamJoon sẽ không đếm xỉa tới tôi nữa.
Xong, quả thật theo chân TaeHyung bước ra ngoài.
NamJoon bình thản ngồi xuống ghế, tiếp tục lật lật trang sách.
Nhưng chẳng thể ngồi yên, hồi lâu cũng kín đáo đi theo. Bởi SeokJin trốn hắn đi thăm JungKook, bị thọ thương thừa sống thiếu chết, hắn rất giận nên bỏ mặc y. Nhưng yêu thì vẫn là yêu, không thể cam lòng để SeokJin một lần nữa rời xa tầm mắt.
TaeHyung cùng SeokJin nhúng thân người bay lên đỉnh lâu đài, nơi đầu ngọn gió phần phật làm dịu mát đi tâm hồn họ.
Cả hai chia nhau một góc sân thượng, nhìn ngắm cảnh vật đen mù phía xa. SeokJin là người lên tiếng trước.
– JungKook không sao chứ?
TaeHyung đáp:
– Hiện tại đã khoẻ.
Rồi đưa ánh mắt nhìn SeokJin:
– Vết thương của ngươi cũng không sao chứ?
SeokJin cười:
– Còn tiếp chuyện được với Chúa tể thì có nghĩa vẫn ổn.
TaeHyung không hỏi thêm, trực tiếp đi vào câu chuyện:
– Ngươi nói ra tung tích Kookie, ta từ bỏ ngôi vị Chúa tể, thế nào?
SeokJin kinh ngạc nhìn thẳng TaeHyung, hắn cười nhạt:
– NamJoon không đếm xỉa tới ngươi cũng chỉ vì ngươi phá vỡ kế hoạch của y, điều kiện này không phải rất phù hợp ư?
SeokJin trầm mặt:
– NamJin bước lên ngôi Chúa tể phải do tự bản thân đoạt lấy, được hoán nhường bố thí thì danh dự gì?
TaeHyung thở ra mệt mỏi, đáp rõ ràng:
– Các ngươi nắm trong tay tung tích của Kookie thì cũng coi như đánh bại ta rồi.
SeokJin lặng im, khoảng thời gian sau mới nhếch môi khinh hờn.
– Vì JungKook phải không? Cậu ta không dám chết để đổi lấy tung tích Kookie nên ngài dùng ngôi vị Chúa tể để đánh đổi lời thề của cậu ta chứ gì?
TaeHyung nghiêm mặt:
– Không liên quan đến JungKook.
SeokJin bật cười:
– Kim TaeHyung, rốt cuộc thì ngài vì Kookie mà thoái lui hay vì JungKook mà nhượng bộ? Ngôi vị Chúa tể có thể dễ dàng từ bỏ ư?
TaeHyung không lộ rõ biểu tình, chỉ đều giọng đáp:
– Tất cả đều không phải chuyện ngươi cần quan tâm. Kookie hiện ở đâu?
SeokJin quay mặt về phía vực thẳm, không trả lời.
Y với NamJoon là cả đời đeo đuổi mộng Chúa tể, chưa một lần cam lòng bái phục Kim TaeHyung. Bây giờ tự hắn dâng hai tay trước mặt, thì cảm thấy quá nhỏ bé khi đón nhận lấy. Huống gì hắn rõ ràng không chỉ vì Kookie, còn là bảo vệ lời thề ngốc nghếch của JungKook. JungKook dùng sinh mạng để đổi tung tích Kookie, nay TaeHyung dùng ngôi vị của mình thay cho lời thề kia.
Sự ghen ghét trong lòng SeokJin dậy sóng. JungKook không phải đền mạng, còn ấm áp trong vòng tay người tình, thậm chí có thể có được những đứa trẻ. Trong khi y chỉ có ngôi vị Chúa tể giá lạnh. SeokJin không cần điều đó, y cần một đứa con, thế mà JungKook nhẫn tâm dùng cái khát khao đó để lừa dối y. Sự căm hận này biết làm sao vơi cho đành?
Nhưng trong giây phút sinh tử ấy, bóp lấy con tim thoi thóp của JungKook, SeokJin lại nghe thấy lời xin lỗi đớn đau của cậu. JungKook chẳng có lợi ích gì khi lừa gạt y, thậm chí càng lộ sớm thì càng chết mau, cậu rốt cuộc cũng vì chữ tình.
Lặng người đi rất lâu, SeokJin buồn bã cam chịu bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội lưu truyền hậu thế.
Bản thân không có, cũng không nên tàn nhẫn với người ta.
SeokJin khép hờ đôi mắt lại, từ bỏ rốt cuộc cũng phải từ bỏ, không thể thì mãi mãi sẽ không thể. Một đứa con – đó chỉ là ảo vọng vô thực.
– Lãnh chúa đã triệu tập rất nhiều pháp sư bảo vệ xung quanh. – SeokJin lên tiếng, có nghĩa đã chấp nhận trao đổi.
TaeHyung chăm chú lắng nghe.
SeokJin hít thở sâu, chậm rãi nói:
– Tốt xấu gì thì ngài cũng nên dẫn JungKook theo, chỉ có cậu ấy mới nhìn thấy Kookie.
.
.
.
Lúc TaeHyung về đến lâu đài thì JungKook đang ngồi trước lò sưởi, vị trí mà hắn luôn yêu thích để nghỉ ngơi.
Nghe được bước chân của TaeHyung, JungKook đứng bật dậy.
– Ngài đi đâu vậy?
TaeHyung mỉm cười, tiến lại gần xoa xoa đầu cậu.
– Em chưa khỏe, ra đây làm gì?
– Tỉnh dậy không thấy ngài ở đâu, em lo lắng. – JungKook không giấu được vẻ bất an của mình. Cậu rất sợ một lần nữa TaeHyung đột nhiên biến mất như đã từng. Dù hiện tại hắn chẳng hoàn toàn thuộc về cậu, nhưng đã thế thì càng phải giữ cho chắc.
TaeHyung ngồi xuống ghế, bế JungKook vào lòng, còn ôm rất chặt, để cả hai cùng nhìn về ánh lửa bập bùng.
Giọng hắn hơi ngập ngừng:
– Ta đã biết Kookie đang ở đâu.
JungKook ngạc nhiên:
– Ngài đi tìm NamJin?
TaeHyung gật đầu.
JungKook càng hoang mang:
– Sao có thể? SeokJin đã nói trừ khi em thực hiện lời thề thì y mới tiết lộ tung tích của Kookie.
TaeHyung hồi đáp rất dịu dàng:
– SeokJin vốn không phải nhỏ nhen tàn độc như thế. Y đã bỏ qua cho em rồi.
– Ửm? – Dĩ nhiên JungKook không tin.
TaeHyung ôm JungKook ngã lưng vào thành ghế, gác cằm lên hỏm vai cậu.
– Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Chỉ cần yên bình sống thật tốt là được rồi.
JungKook ngồi lặng im, cảm tưởng đang được dỗ ngọt như đứa trẻ. Cậu không ngu ngốc đến mức dễ tin vào lòng người thánh thiện. NamJin bất phục TaeHyung như thế mà lại cam tâm truy tìm tung tích Kookie cho hắn sao? Chắc chắn TaeHyung đã chấp nhận đánh đổi điều gì đó. Nhưng JungKook biết, có hỏi thì TaeHyung cũng chẳng tiết lộ.
TaeHyung không để tâm lắm vẻ trầm ngâm của JungKook, chỉ ôm cậu rất nồng nàng say đắm. Những ngày này cả hai đều quấn lấy nhau như thế. Tận hưởng hương vị của nhau, không cần dùng quá nhiều ngôn ngữ. Họ chỉ được mùi mẫn ấp ôm cho đến ngày Kookie được giải thoát, âu thế cũng là may mắn hơn số phận nổi trôi của người đáng thương kia.
Khoảng thời gian trầm tĩnh trôi qua, TaeHyung nói nhỏ:
– Ta và Lãnh chúa khó tránh khỏi cuộc chiến khốc liệt, sống chết cũng không thể phân định rõ ràng.
– …
– Mọi thứ mà ta vương vấn, chính là em.
JungKook xoay người, nhìn sâu vào mắt TaeHyung. Hắn nâng bàn tay cậu lên, hôn nhẹ vào đó.
– Xin lỗi em, JungKook.
JungKook nhướng mày: – Vì cái gì?
– Tất cả.
JungKook quay mặt đi, thở dài. Cậu biết TaeHyung luôn ray rứt vì không thể trút bỏ mối tình với Kookie. Nhưng cũng chính bản thân cậu muốn xen vào cuộc tình của họ, từ đầu đã cố giả danh Kookie để thay thế vị trí này. Giờ cam chịu là người đến sau, được TaeHyung trao cho lời hứa hẹn cũng đã là mãn nguyện.