Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 49: Trận Chiến Cuối Cùng (2)
Đúng là Kookie hoàn toàn thu nhận nhân ảnh của JungKook vào tầm mắt, tâm tình cậu buồn vui lẫn lộn. Kookie không muốn ở cạnh Lãnh chúa, đó là điều chắn chắn. Nhưng nếu trông thấy cảnh TaeHyung ở gần JungKook thì vạn lần sẽ đau đớn hơn. Cậu không nhìn rõ TaeHyung, cậu chỉ cảm giác bàn tay mạnh mẽ nào đó đang đở đần cho cơ thể yếu ớt của JungKook. Và linh cảm sâu sa cho biết, người mà cậu yêu thương nhất đang che chở cho một hình bóng khác.
Ở khoảng cách xa, JungKook cảm nhận Kookie thật rõ ràng. Lần cuối cùng cả hai chia cắt là cậu đang dốc toàn sức bảo vệ Kookie khỏi Lãnh chúa. Lý ra khi gặp lại nhau trong lúc này, cả hai nên hồ hởi cất tiếng chào thắm đượm mới phải. Thế nhưng, JungKook vì đã gần gũi với TaeHyung, đã cùng hắn phản bội lại niềm tin của Kookie, nên nhất thời hổ thẹn không nói nên lời. Còn Kookie, vì cớ gì cũng quá hững hờ xa cách? Như thể hai người chưa từng trãi qua hoạn nạn sống chết có nhau.
JungKook mang tâm tư bất an không thể giải bày, chỉ nghe TaeHyung trầm giọng với Lãnh chúa.
– Thả Kookie ra.
Lãnh chúa bình nhiên:
– Nếu có khả năng thì tiến tới mà đoạt lấy.
TaeHyung liếc nhìn dãy rào chắn từ những pháp sư phía sau Lãnh chúa, rồi hơi ngoái đầu ra hiệu cho đội ma cà rồng thuộc hạ, vòng tay ôm chặt JungKook hơn. Đã xác định được Kookie đang ở đâu thì không cần dây dưa kéo dài thêm.
– Được, ta chấp nhận lời khiên chiến.
Thấy hắn động, các pháp sư đồng loạt giương cung bắn tới một trận mũi tên bạc vun vút xé gió.
Nhanh chóng, TaeHyung đẩy JungKook ra phía sau, phất tay áo đánh đi những mũi tên lao tới.
Đối phương ra tay không lời báo trước, các thống lĩnh ma cà rồng liền xông trận, tả xung hữu đột giáp chiến cùng pháp sư, phù thuỷ. Tà thuật hoà trong tiếng gào xé tàn bạo đánh động cả khu rừng, hai bên đối mặt trực diện một mất một còn, như thảm cảnh ngàn năm trước đã từng diễn ra.
Lãnh chúa sau bao ngày không ngủ, lao lực triệu phép luân hồi cho Kookie, so với một Kim TaeHyung chỉ vừa khôi phục sức mạnh do thọ thương, tính ra cũng cân tài cân sức phân tranh thắng bại.
Cả hai vẫn dùng sức mạnh tâm linh giao đấu, giữa cục diện vững vàng hiên ngang, mọi khí tổn bên ngoài đều không xâm nhập vào được.
Chỉ có JungKook không tham gia vào thế trận, được hai ma cà rồng dưới trướng TaeHyung bảo hộ. Chỉ đứng một chỗ quan sát thôi cũng khó chịu vật vờ bởi lưới phép thuật bủa vây.
Lần đầu tiên biết thế nào là chiến tranh thật sự, đẫm máu và tàn khốc hơn vạn lần những bộ phim bạo lực JungKook từng xem qua. Cậu vô thức rụt người lại, mỗi khi có ma cà rồng hay pháp sư nào ngã xuống, máu tuôn lai láng thì bất giác rùng mình.
JungKook không muốn thụ động bị gây sức ép, càng không muốn nương nhờ vào TaeHyung, làm vướng bận hắn. Mục đích cơ bản của chiến trận là mâu thuẫn giữa ma cà rồng và pháp sư, còn mục đích của JungKook là phải giải cứu được Kookie.
Mà hiện giờ, xung quanh gian nhà lại không người canh giữ.
Suy nghĩ thật kỹ, căng thẳng bồn chồn, JungKook quyết định dốc hết sức lực chạy thẳng vào nhà.
Bóng cậu chạy qua, Lãnh chúa liền phân tâm, trừng mắt dõi theo, nhưng lão phải lập tức quay trở lại cuộc chiến với TaeHyung, một khắc cũng không thể khinh suất. Cứ thế, trong lòng rất bất an bởi mỗi lúc JungKook càng tiến gần đến chiếc củi.
Đối diện với nơi giam giữ Kookie, là một kẻ đáng thương mà cũng là tình địch của mình, JungKook không biết phân xử sao, đành sốt sắn dò hỏi:
– Lãnh chúa không tổn hại gì đến cậu chứ? – Vừa nói vừa đảo mắt tìm cách phá chiếc củi để giải thoát Kookie. Không biết Lãnh chúa giam giữ Kookie bằng bùa phép gì, bởi thật chất cậu ấy là một hồn ma, có thể đi xuyên qua tất cả.
Kookie nhẹ giọng trả lời trong lo lắng:
– Lãnh chúa đã ếm vào tôi thứ bùa chú gì đó, mấy ngày rồi đều khó chịu không yên. Lão ấy nói trong một canh giờ nữa sẽ phát huy tác dụng.
JungKook trấn an:
– Trước tiên cứ phá đi chiếc củi này đã.
Cậu vội vã nhìn khắp gian phòng, tìm gì đó làm vũ khí. Xung quanh chỉ vương vãi thuỷ tinh cùng sách giấy, bùa ngải, không gì có thể đánh phá được. Có lẽ vũ khí sắc bén nhất hiện giờ chính là móng vuốt của cậu.
JungKook không suy nghĩ nhiều, đặt tay lên thanh gỗ, dụng sức bóp nát.
Tiếng gỗ răn rắc vang lên, liền nghe Lãnh chúa cả kinh hét lớn:
– Kookie! Đừng rời khỏi chiếc củi đó!
Lãnh chúa phân tâm, TaeHyung càng được dịp tấn công vũ bão. Lãnh chúa loạng choạng lùi về sau, một bên liếc nhìn JungKook gắng gượng phá chiếc củi, một bên dốc sức đối phó với TaeHyung. Lão không thể duy trì sự bất an này mãi, nghênh chiến tâm linh đồng nghĩa với tâm phải vững vàng, ý chí kiên định trầm tĩnh.
– Khốn khiếp! Các ngươi đang phá nát sự luân hồi của Kookie. – Lão giận dữ gầm lên, mất hẳn vẽ trầm ổn vốn có.
TaeHyung chỉ nghe đến “sự luân hồi của Kookie” đã nao núng ít nhiều, tức khắc thu lực tấn công lại. Không ngờ Lãnh chúa thừa dịp đánh lén, tung ra một đòn chí mạng.
TaeHyung lướt người ra sau tránh né, khi quay lại đã thấy Lãnh chúa lao vào nhà.
Nơi đó không chỉ có Kookie, mà còn có JungKook, TaeHyung cả kinh tung người đuổi theo.
Mọi việc xảy ra trong tích tắc, như ánh sáng xẹt qua. Lãnh chúa chụp lấy tay JungKook, hất cậu lên không trung. TaeHyung từ xa bay tới, đỡ kịp cơ thể cậu, chậm rãi hạ xuống trước gian phòng.
Nhưng sự gãy nát của khung gỗ lại diễn ra nhanh hơn.
Gương mặt Lãnh chúa tái xanh nhợt nhạt, nhìn một góc chiếc củi từ từ đổ xuống ngay khi bàn tay JungKook rời đi.
– Kookie! Kookie! – Lão hỗn loạn gọi thất thanh, nhân ảnh lập lờ của ái phi đã không còn thấy đâu nữa.
Lục tung trong đống gỗ chồng chất, Lãnh chúa trừng trừng nhìn thẳng vào JungKook, gầm thét:
– Kookie đã được ểm bùa để luân hồi, nếu bước ra khỏi củi sẽ bị lưới phép thuật làm cho tan biến, ngươi có biết không hả? Ngươi vừa làm gì thế?
JungKook kinh động trước lời căm phẫn của Lãnh chúa, toàn thân đông cứng chết lặng.
Lãnh chúa điên cuồng hoảng loạn:
– Lưới phép thuật chỉ vô hại với con người, các ngươi không hiểu điều đó sao? Chính bản thân các ngươi là ma quỷ tàn bạo còn không chống chọi nổi, thì làm sao Kookie mỏng manh có thể tồn tại được?
TaeHyung cũng sững sờ không kém, ôm chặt JungKook trong vòng tay, thẩn người ra bất động. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, quá chóng vánh, không ai tưởng tượng cớ sự sẽ tan tóc đến thế này. Cả bản thân hắn cũng không nghĩ tới lưới phép thuật xung quanh gian nhà có thể giết chết Kookie.
Họ đến đây để giải cứu Kookie, Lãnh chúa cũng dốc toàn lực để luân hồi cho Kookie, nhưng lẽ đâu, cậu lại bị tan biến bởi chính lưới phép thuật của lão?
Nhìn Lãnh chúa không còn bình tĩnh, loạn điên kiếm tìm người yêu mà lão đã khao khát một ngàn năm, JungKook bũn rũn tay chân đến không thể đứng vững, đôi mắt vô thần nhìn vào chiếc củi mà ít giây trước vẫn có bóng hình Kookie bên trong.
– Em… em… – JungKook thốt không ra lời nào với TaeHyung, sự thật chính tay mình đã phá huỷ linh hồn Kookie khiến tâm trí cậu quá hãi hùng.
TaeHyung không nói lời nào, cũng không buông JungKook ra, gương mặt biểu lộ tâm tình trống rỗng. Hắn chưa hề chuẩn bị tâm lí sẽ mất Kookie như thế này. Ít nhất ngàn năm trước khi ôm xác cậu, hắn vẫn còn mong chờ vào kiếp luân hồi ngàn năm. Bây giờ đột nhiên cậu hoàn toàn tan biến vào hư ảo, nhất thời vị Chúa tể si tình chỉ biết đứng ngây như phỗng.
– A… A!! – Lãnh chúa gần như cuồng dại, tự tay đập phá mọi thứ trong phòng. So với TaeHyung, sự mất mát của lão cũng đớn đau không kém, thậm chí còn khủng khiếp hơn.
Bất chợt lão quay phắc người chiếu tia nhìn rực lửa vào JungKook, bản thân cậu cũng giật mình bởi ánh mắt hung tàn đó.
– Ngươi sẽ phải xuống địa ngục vì điều này! – Lão nghiến răng ken két như loài quỷ.
TaeHyung cả kinh nhận ra có biến, tức khắc đẩy JungKook ra sau lưng, dùng thân mình chống đở. Cho dù chính cậu huỷ đi Kookie thì hắn cũng chỉ mang duy nhất một suy nghĩ: phải bảo vệ cậu đến hơi thở cuối cùng.
Một lực tàn bạo vô hình từ Lãnh chúa vụt ra, làm nổ tung gian nhà cũ kĩ. Đất trời quay cuồng đảo lộn, gốc rễ cây cỏ cũng bị xốc lên, trên trời rầm vang như sấm chớp. Những ma cà rồng cùng pháp sư chiến đấu bên ngoài cũng theo đó bị hất tung lên không trung, sự công phá bất ngờ như huỷ diệt.
Đó là mất mát, là đớn đau, là tận cùng thống khổ. Sẽ không ai hiểu tình yêu của lão dành cho Kookie mãnh liệt đến thế nào, ngàn năm qua lão đã bi thương ra sao, và để cậu có thể luân hồi, lão gần như đã dốc cạn sức.
Vậy mà chỉ trong thời khắc ngắn ngủi thôi, ngay phút giây lão không ngờ nhất, Kookie lại vụt tan biến đi như trò chơi bông đùa. Qua một cái chớp mắt không cẩn thận thôi, mọi thứ đã là hư ảo.
Lực tiềm tàn phát ra, biến một vùng thành bình địa. Rồi mọi thứ lại chìm vào lặng im chết chóc.
Giữ trung tâm, chỉ có Lãnh chúa sừng sững hiên ngang, mắt đỏ rực căm hờn. Lão đứng đó, dốc từng hơi thở nặng nề, nghe tim gan vỡ nát theo nụ cười hiền hoà sương khói của Kookie. Hình ảnh ôn hoà thánh thiện của cậu càng lúc càng nhạt dần, càng bay xa, rồi biến mất.
Cậu mỏng manh quá, yếu ớt quá, nên trôi qua cuộc đời lão như làn gió nhẹ.
Nước mắt bạo chúa không biết từ đâu, ngấn lệ tuôn trào.
Những pháp sư cùng ma cà rồng bị hất tung thình lình nên không phòng bị, hiện tại chỉ còn thoi thóp chút sức lực tàn, rệu rã đứng lên trên đôi chân không vững.
Cách Lãnh chúa một khoảng không xa, duy nhất một bóng người còn hiên ngang đối mặt cùng lão. Hắn bất động trầm ngâm, lạnh lùng trên cương vị thống trị.
Chiếc áo choàng đen khoác trên người đó khẽ lay chuyển, JungKook lo lắng hé mắt ra xem xét tình hình xung quanh. Cơ thể cậu được bao bọc bởi vòng tay đanh thép, một chút nguy hại cũng không thể xuyên qua được.
Thế nhưng người đang ôm cậu, đang bất động đó, đột nhiên khom người, phun ra ngụm máu đỏ.
– TaeHyung? – JungKook hốt hoảng đở lấy hắn, gọi thất thanh.
TaeHyung phất tay ra hiệu cho cậu không cần lo lắng, có điều gương mặt tái xanh đã tố cáo sự kiệt sức tận cùng.
Một linh hồn tan biến đi, tựa như tất cả sự sống cũng phải theo đó mà suy tàn.
JungKook lo lắng ôm lấy TaeHyung, đó là hành động duy nhất cậu có thể làm trong lúc này. Nếu không vì bảo vệ cậu, không vì chậm một nhịp đẩy cậu ra phía sau, TaeHyung hoàn toàn có thể tránh né được sự tấn công điên dại của Lãnh chúa.
TaeHyung còn trụ được trên đôi chân mình, không để JungKook dụng quá sức. Hắn rũ đôi mắt xuống, lấy tay xoa mái đầu cậu, khi cậu ngẩn lên nhìn thì đôi môi kia lại dịu dàng hé ra nụ cười, ánh nhìn trìu mến.
JungKook biết nụ cười đó chất chứa đau đớn của sự khoan dung. Nghĩa là hắn không trách cậu, không hờn, không oán và cam chịu sự tan biến của Kookie là một tai nạn. Hắn chấp nhận nuốt ngược khổ ải vào trong, còn trầm ổn để trấn an cậu.
JungKook không chịu nổi, càng thấy lồng ngực bị cắt xé hung bạo hơn. Thống thiết đến mức toàn thân đều vô lực.
TaeHyung có thể đứng vững, nhưng cậu thì không. Cơ thể cứ thế trượt dài xuống người hắn, quỳ sát mặt đất mà gục đầu bên chân hắn, hai tay ôm lấy gương mặt để giấu đi sự cắn rút chẳng nên lời.
Nhất thời không ai có chút động tĩnh nào, cảnh vật hoang tàn lặng yên đến ngạt thở.
Từ phía rất xa, hai dáng người khoác áo hồng phấn liếc nhìn nhau, cùng không hẹn mà chậm rãi tiến đến gần TaeHyung và JungKook. Bộ đôi NamJin đứng bên ngoài cuộc chiến nên dễ dàng tránh đi sức công phá của Lãnh chúa. Hiện tại gần như đã tàn cuộc, họ hiển nhiên tham chiến đứng về phía TaeHyung. Đó là điều đã thoả thuận.
Lãnh chúa vẫn còn trụ được, dù trái tim đã chết. Ánh mắt lão chỉ thu nhận duy nhất hình ảnh của JungKook. Trong tâm can chỉ tồn tại một khát khao được xé nát cậu ra từng mảnh.
JungKook vốn gan lì lại kiêu ngạo, giờ đối diện với lòng căm thù kia, thân cậu không khỏi chấn động mà khẽ run, ray rứt tột cùng. Cậu chỉ muốn cứu Kookie thôi, không ngờ sự việc kinh hoàng đến vậy.
Tiếc là những gì đã xảy ra, sẽ như giọt nước tràn ly, như tên lao khỏi nỏ, mãi mãi không cứu hồi được.
TaeHyung phần nào lấy lại nguyên khí để trấn định vết thương, khẽ cúi người xuống nâng JungKook dậy, vỗ về lên vai cậu rồi đẩy cậu về phía NamJin. Hắn biết, đối tượng phát hận của Lãnh chúa hiện chỉ có JungKook, cậu cần được bao bọc thật kĩ lúc này.
SeokJin không biểu tình gì, vươn tay đón lấy JungKook như thu nhận món đồ cần bảo quản. Nhưng JungKook nấn ná không đi, vương vấn mãi bàn tay TaeHyung. Hắn đã bị thương, nếu tiếp tục giao đấu cùng Lãnh chúa, liệu cậu có còn cơ hội được vòng tay đó ấp ôm lần nữa? Tội lỗi gây ra, biết cách gì bồi đắp bây giờ?
TaeHyung kiên định, JungKook quyến luyến, SeokJin thờ ơ, cả ba không phát ra tiếng động mà cảm giác như cảnh chia ly vĩnh viễn.
Thế mà nơi Lãnh chúa bất động lại phát ra những thanh âm lạ kì.
Một tiếng, lại hai tiếng, sự chuyển động đó càng rõ ràng hơn.
TaeHyung không cố đẩy tay JungKook nữa mà cùng cậu chăm chú về hướng đó. Cả Lãnh chúa cũng vì kinh ngạc mà ngoái lại nhìn.
Nơi chiếc củi gãy vụn cùng đám đổ nát đè lên, vài tiếng đất đá va nhau lạch cạch.
Rồi trong sự ngở ngàng của người xem, tấm ván chẳng lành lặng từ mặt đất dần dần được đẩy lên, một nhân ảnh yếu ớt bỗng hiện ra thật rõ ràng.
TaeHyung sững sốt, JungKook sững sốt, cả Lãnh chúa cũng sững sốt. Mọi ánh mắt đều tròn xoe vì kinh ngạc mà hoá đá hoàn toàn.
Con người kia dưới ánh trăng mờ ảo và ngàn sao lấp lánh, vất vả lắm mới trụ vững trên đôi chân của mình. Trang phục trắng toát đính hàng pha lê viền qua cổ, không quá kiểu cách mà đủ toát ra nét quý tộc cổ xưa. Mái tóc dài uốn cong buông xoả, theo gió đêm tô điểm nét phong nhã xuất trần. Đôi mắt ấy to tròn huyễn mị, đưa ánh nhìn ngơ ngác với vạn vật xung quanh. Môi đỏ thắm, da trắng, mày thanh, sóng mũi cao đượm theo gương mặt đầy đặn, tất cả cùng hòa quyện vào nhân ảnh thoát tục bất phàm.
Sự xuất hiện âm thầm chậm rãi, lại gây sững sốt ngỡ ngàng.
Giữa tất cả sự tĩnh lặng của TaeHyung và Lãnh chúa, chỉ riêng mình JungKook có thể vui mừng lên tiếng.
– Seagull… Kookie? – Cậu gọi tên con người đó, không biết những gì đang thu giữ trong mắt là thực hay ảo giác mộng du.
Người chui lên từ đống đổ nát ấy đã ngàn năm trôi dạt trong khoảng không vũ trụ, giờ lại thình lình nhìn thấy mọi cảnh vật xung quanh. Biểu hiện hoang mang nhìn vào đôi tay rất “thực” của mình. Nó có vài dấu bầm tím, không ít vết trầy xước, ngay cổ tay còn bị cắt rịn ra máu đỏ, những dấu hiệu bị thương rất cơ bản của một “con người”.
– Cậu thật sự là Kookie? Phải không? – JungKook cao giọng hơn, không tưởng được người thật so với ảo ảnh hồn ma lại tuấn mỹ hơn ngàn vạn lần, nét dịu dàng thuần khiết trong vắt hơn cả thần tiên tái thế.
Lãnh chúa sau giây phút hỗn loạn nghĩ rằng đã mất người yêu mãi mãi, đột nhiên cậu lại hiện ra trước mắt, hoàn hảo một kiếp luân hồi trọn vẹn. Không hoen ố thời gian, không tàn tật bi thảm. Hoàng phi Kookie của lão thật sự rạng ngời như ngày đầu được sắc phong.
– Ta đã thành công rồi… Ta đã thành công rồi!! – Lão reo lên như đứa trẻ nhỏ, chạy thoắt đến gần Kookie, ôm chặt lấy cậu vào lòng, cảm nhận thật rõ nhịp tim trong lồng ngực, giao hòa hơi ấm giữa hai cơ thể “con người”.