Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 46: Lời Nói Dối


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 46: Lời Nói Dối

.

Tác giả: Bòn

.

.

JungKook cẩn thận đến gần, từ từ đẩy cửa rộng hơn để quan sát. Bên trong mọi thứ không có gì thay đổi, ngoại trừ sự hiện diện của thêm một người.

– Là ngươi? – JungKook thở phù ra nhẹ nhỏm.

Người ngồi trên giường có gương mặt khá tươi vui, dáng bất cần thư thả, vận trang phục hồng phấn, nhoẻn miệng cười khì:

– Là ta thì sao?

– Không có gì, chỉ bất ngờ vì ngươi tìm đến đây. – JungKook đáp.

Kim SeokJin nhún vai:

– Tìm ngươi dĩ nhiên dễ hơn bội phần đi tìm Kookie.

JungKook khép cửa, kéo chiếc ghế để ngồi:

– Chưa có tin tức gì về Kookie sao?

SeokJin đung đưa bàn chân, hỉnh mũi:

– Sao lại không có, ngươi nghĩ NamJin là ai?

JungKook vô cùng khẩn trương:


– Ngươi tìm thấy Kookie rồi? Cậu ấy đang ở đâu? Có bị Lãnh chúa làm hại không?

SeokJin nheo mắt:

– Làm gì gấp gáp vậy? Chuyện ta với ngươi còn chưa xong đâu.

Xong, SeokJin nâng bảng xét nghiệm mà JungKook vội đi để trên kệ:

– Vì nêu điều kiện với ta, ngươi phải đi làm cái xét nghiệm này, cũng vất vả nhỉ?

JungKook vội bước đến giật lại tờ giấy. Lúc nãy vì linh cảm hơi lạnh của TaeHyung mà cậu vội đi tìm, quên bỏ vào trong tủ.

– Ngươi lục lọi phòng của ta ư? – Cậu hậm hực.

SeokJin bật cười:

– Chỉ là tham quan thôi. Nhưng mà, ta đang nghĩ bản thân có nên đi làm một cái không nhỉ? Biết đâu có kì tích?

Câu hỏi kia mười phần thấm nhuộm mỉa mai châm chọc. Dĩ nhiên kẻ có tật sẽ phải giật mình.

– Ý gì đây? – JungKook hất giọng dè chừng.

SeokJin vẫn khinh khỉnh:

– Mục đích thật sự ngươi đi xét nghiệm cái này để làm gì?

JungKook lặng người sầm nét mặt, tay vò vò bảng báo cáo nát nhừ, không đáp trả.

– Sao thế? Không dám trả lời à? – SeokJin ngã lưng lên thành giường, nhếch khoé môi bỡn cợt. Chiếc răng nanh theo đó loé lên sắc lạnh âm hồn, phảng phất đâu đây mùi sát khí.


JungKook khá nhạy cảm với sự nguy hiểm. Câu nói bông đùa của SeokJin chứa nhiều ẩn ý sâu sa. SeokJin ngày hôm nay so với SeokJin của lần gặp cuối cùng đã ít nhiều thay đổi. Là bởi ánh nhìn hiểm ác hơn, phải chăng?

Hơn ai hết JungKook hiểu một khi sự thật bại lộ thì ở cạnh SeokJin sẽ nguy hiểm thế nào. Dù mang trong người dòng máu thống trị của Chúa tể ma cà rồng, JungKook vẫn chỉ là một con quỷ nhỏ mới sinh, hoàn toàn chưa thể xứng tầm đối thủ với SeokJin được. Vì hiểu rõ điều đó, cậu lập tức nhất gót chân, xoay người bỏ chạy.

Cánh cửa bật mở ra, JungKook giật mình khựng bước. Trước mặt là một Thây ma nhếch nhác chắn ngang đường, cậu chỉ biết tròn mắt kinh ngạc.

– … Ông quản gia?

Con Thây ma có hình hài giống ông quản gia liền lừ đừ chất giọng đục ngầu, âm tàn địa phủ:

– Không có lệnh của chủ nhân, không ai được rời khỏi đây!

– Chủ nhân? – JungKook ngơ ngác không hiểu.

Bên trong phòng, giọng cười SeokJin cất lên giòn tan.

– Jeon JungKook, có nhiều chuyện ngươi không thấu hiểu thì vào đây ta dạy dỗ cho, trốn đi đâu?

Ông quản gia biến thành Thây ma, JungKook thật sự sững sờ ngơ ngẩn. Biết mình khó lòng chạy thoát, cậu đành dè chừng đứng ngay cửa phòng, liếc mắt nhìn SeokJin.

SeokJin đủng đỉnh bước gần đến, chách miệng lắc đầu.

– Đúng là ma cà rồng mới sinh không được dạy dỗ.

JungKook trầm tĩnh không đáp, toàn thân đều trong thế phòng thủ.

Ngược lại, SeokJin rất thư thả, nhìn ngắm JungKook từ trên xuống dưới:

– Trong nhà có một Thây ma tốt như vậy cũng không biết cách chiêu hồi. Cũng may hôm nay ta có lòng nhân từ đến thăm sức khoẻ của ngươi, mới thu nạp được một tên thuộc hạ trung thành.


– Sao ông quản gia của ta lại trở thành Thây ma của ngươi? – JungKook thắc mắc.

SeokJin bật cười:

– Chính ngươi biến ông ta thành Thây ma mà không biết à? Mà thôi đi, ta là người đã chiêu hồi ông ta nên ta mới là chủ nhân.

Rồi SeokJin hạ giọng thâm hiểm:

– Nhờ như vậy ta vừa được nghe ông ta kể vài câu chuyện thú vị.

JungKook biến đổi sắc mặt, nắm chặt hai bàn tay.

SeokJin bước lại gần JungKook hơn, nụ cười kia không còn sắc tươi hiền dịu, nó đặc quếnh âm khí hung tàn. Có là kẻ mù cũng nhận ra, người áo hồng này không hề mang theo thiện chí.

Hơi thở JungKook bất an, lùi lại giữ gian phòng, mắt không rời khỏi kẻ đối diện. SeokJin từ từ tiến tới, chậm rãi với mái đầu hơi nghiêng, như con hổ to đang vờn mồi mà chất giọng nhẹ tênh khi hát.

– Ta với ngươi cũng xem là có giao hảo, cớ gì lại bỏ chạy khi câu chuyện còn chưa bắt đầu?

JungKook không đáp, SeokJin tiếp lời:

– Hay bởi ngươi cũng biết lời nói dối đã bại lộ rồi?

JungKook mười phần chấn động, trầm tĩnh lặng im. Sự thật về gốc rễ của cậu chỉ có một mình ông quản gia biết. Nay ông bị SeokJin thu phục thì hiển nhiên mọi chuyện đều bị SeokJin thấu hiểu cả rồi.

SeokJin liếc nhìn ông quản gia, rồi nhìn vào JungKook, khinh ghét:

– Bởi vì ngươi là ma cà rồng bẩm sinh nên mới có thể sinh con. Còn ta là một ma cà rồng thuần gốc nên vĩnh viễn không bao giờ có con. Tại sao ngươi giấu đi sự thật đó để dối gạt ta?

Giọng SeokJin trở nên giận dữ hơn:

– Ta vốn đến đây để thăm hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi vứt vào mặt ta cái sự thật như thế hả? Vốn dĩ một ma cà rồng thuần gốc không thể nào có con, ngươi hiểu rõ điều đó còn muốn ta nuôi hy vọng? Còn làm cái bảng xét nghiệm chết tiệt này để ta mong ngóng một ngày nào đó có thể như ngươi?

JungKook dốc lên hơi thở, mấp máy đôi môi, rốt cuộc, vẫn chỉ là:


– Ta xin lỗi…

Thật không biết nói gì hơn.

Nụ cười trên môi SeokJin từ lâu đã vụt tắt, theo phẫn uất mà chân đá thẳng vào kệ sách cạnh bên, uất ức đã dồn nén quá lâu. Tiếng náo loạn vang lên, ngộp chết một gian phòng.

– Vì muốn ta và NamJoon dốc sức tìm kiếm Kookie, ngươi đã bịa đặt chuyện biết cách ma cà rồng có thể có con. Thật chất chỉ có ma cà rồng bẩm sinh mới làm được điều đó! – SeokJin rít giọng cùng ánh mắt ngỡ ngàng đến kinh tởm. – Ngươi còn đem chính những đứa con chưa biết có tồn tại hay không để đánh đổi niềm tin từ ta, rốt cuộc thì ngươi là loại người đáng sợ như thế nào vậy?

JungKook bi thương lặng im cam chịu cơn thịnh nộ.

Là thể loại gì ư? Lời thoá mạ khinh bỉ đến tận cùng nhân cách. Là rơm là rác cũng còn có giá trị thấp hèn, chứ chẳng ra giống ra hồn để định hình thì khác gì quỷ quái yêu ma. Cậu chỉ có thể nhìn SeokJin bằng ánh mắt bất lực, không thể giải thích gì hơn.

SeokJin nén dằn căm hận, nghiến chặt hàm răng:

– Nếu ta tìm thấy Kookie mà ngươi không thể đưa ra cách ma cà rồng có thể sinh con, thì ngươi chấp nhận bị treo dưới ánh mặt trời, đúng không? Ngươi đã thề như vậy, đúng không?

Hai bàn tay JungKook nắm chặt vào nhau, đớn đau gật đầu.

SeokJin phẫn nộ quát:

– Ngay từ đầu ngươi đã chọn cái chết, chủ ý để lừa ta và NamJoon?

JungKook không thể câm nín nữa, nghẹn ngào bày tỏ:

– Ta không còn cách nào khác, Kookie đã bị Lãnh chúa bắt đi, TaeHyung sẽ sống thế nào nếu cậu ấy bị Lãnh chúa hãm hại?

– Vậy còn sự tổn thương của ta thì sao? – SeokJin căm hận.

JungKook khổ sở:

– Ta chết để đền tội cho ngươi. Ta bây giờ có phải là sống nửa đâu.

– Khốn khiếp! – SeokJin quát mắng bằng tất cả phẫn nộ, y chẳng còn ngôn từ gì để đả thông cái luỵ tình ngốc nghếch của JungKook. Cũng chẳng thể làm gì để vơi đi căm hận trong lòng.

JungKook cúi đầu chua xót. Từ giây phút đầu tiên man dại cắn xé con hổ trước mắt TaeHyung, cậu đã không muốn sống nữa rồi. Từng là thiếu gia kiêu hãnh, từng là quý công tử ngạo đời, phải trụy lạc thành con quỷ hút máu, còn bị tất cả mọi người đuổi giết, rẽ khinh, JungKook không thể rũ bỏ tự tôn để đối diện sự thật đó, nhất là đối diện với TaeHyung. Cậu vốn đã muốn chết, cậu không chấp nhận được mình là quỷ, thì thôi, đành chọn một cái chết có ý nghĩa nhất. Chết để cứu lấy cuộc tình của người cậu yêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.