Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 37: Căm Phẫn Tột Cùng


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 37: Căm Phẫn Tột Cùng

.

Tác giả: Bòn

..//..

Đám Thây ma có kẻ dẫn đầu, lừ đừ cất bước tiến công.

JungKook vận sức nhảy bám lên nhành cây, dùng đôi tay móng vuốt đu người đến gần trận chiến. Cậu sẽ không còn cảm thấy bất kì nỗi đau nào nữa, vì tất cả đã quá thống khổ rồi.

Thấy đám Thây ma bất ngờ kéo đến, Bá tước Seagull Chae vô cùng kinh hãi. Ông dè chừng rút hai cây đao bạc ngang người, sẵn sàng nghênh đón.

JungKook từ trên cây nhảy xuống đối diện với Bá tước Seagull Chae. Dù chênh vênh một chút nhưng cậu nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lãnh băng đôi mắt đỏ nhìn xoáy vào Bá tước Seagull Chae, miệng rít lên tàn độc:

– Giết lão!

Lập tức đám Thây ma đồng loạt tấn công. Bá tước Seagull Chae liền chật vật tả xung hữu đột.


TaeHyung liếc thấy JungKook thống lĩnh đám Thây ma của mình, với một bàn chân bị thương cậu vẫn nhanh nhẹn tấn công Bá tước Seagull Chae. Đôi khi khập khiễng suýt té nhào thì đám Thây ma lại đỡ lấy. Rõ ràng là tâm trí đã đôi phần lay động nhưng TaeHyung vẫn tỏ ra dững dưng như không. Hắn đang cố xem JungKook không tồn tại mà ánh mắt hoang mang đã tố cáo điều ngược lại.

Lãnh chúa cũng bị phân tâm ít nhiều bởi đám Thây ma cứ vây vãn xung quanh. Bá tước Seagull Chae đã không còn sát cạnh phòng hộ cho lão được nữa. Vừa chiến đấu với TaeHyung, vừa phòng bị đám lâu la của hắn, Lãnh chúa mỗi lúc một yếu dần. Bất ngờ lão phun ra ngụm máu đỏ, dấu hiệu của sự tận lực rồi.

TaeHyung niểng mái đầu, điểm lên nụ cười hiểm. Một nụ cười cũng để che dấu sức tàn của mình. Đã khá lâu rồi hắn phải chịu đói khát, nay hương máu người hoà nguyện khắp nơi như một địa ngục vô hình hành hạ cổ họng khô rát.

Không riêng gì TaeHyung, JungKook cũng trong cơn chật vật tương tự. Ma cà rồng vừa biến đổi lại càng thèm khát máu người cuồng bạo. Càng lúc JungKook càng mất tự chủ, cứ lao vào Bá tước Seagull Chae như con thú hoang với tiếng gầm đói mồi. Hiện tại thì tâm thức cậu đã bị căm hận và đói khát điều khiển hoàn toàn.

Tình hình càng kéo dài thì càng bất lợi cho Lãnh chúa. Lão bồn chồn động trí giữa vòng vây của loài ma quỹ. Tiếp tục chiến đấu với TaeHyung không phải là cách, cần một phương pháp nào khác đánh mạnh vào tâm hồn của hắn hơn.

Bất giác khoé miệng già nua hé ra nụ cười cay độc, đôi môi Lãnh chúa mấp máp như giễu cợt:

– Kim TaeHyung, nhìn ra sau lưng thử xem.

Liền lúc đó Lãnh chúa lấy trong túi ra viên thuốc nhỏ, ném thẳng vào nơi Kookie đang đứng. Tiếng nổ be bé vang ra kèm theo làn khói trắng mờ ảo, Kookie kì dị cảm giác như linh hồn mình bị đè nén với áp khí vô hình, không còn nhẹ hẫng vất vưỡng nữa. Kèm theo đó, những âm thanh rên rĩ của đám Thây ma đánh vọng vào tai cậu, tiếng lá rừng xào xạc thật thật hư hư. Kookie giật mình nhận ra mình đang nghe thấy những tiếng động của sự sống.


Kookie khẽ nhíu mày mượng tượng khung ảnh xung quanh. Phía xa chẳng phải là JungKook đang cùng đám Thây ma tấn công một người phụ nữ đó sao? Người phụ nữ múp míp lạ lẫm nhưng khí khái lại thân quen gần gũi. Giống như cái bá khí gia quyền của Bá tước Seagull Chae, cha của cậu. Còn gần hơn một chút là dáng người già nua của Lãnh chúa dưới hình hài lão Thầy bói. Và gần hơn chút nữa, sát kề với cậu đây, là nhân ảnh thân thương của Chúa tể ma cà rồng.

Kookie mở tròn đôi ngươi, thều thào chẳng thể tin vào mắt mình:

– Chúa tể…?

Ngàn năm dài đăng đẳng qua vạn kiếp, tình yêu vĩnh hằng của cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào. Ánh mắt lạnh lùng, khí khái hiên ngang, bờ vai vững chãi… Tất cả đều không thay đổi.

So với Kookie, TaeHyung càng ngỡ ngàng hơn nữa. Từ ngày liệm xác Kookie trong khung kín ngập tràn hoa, hắn đã không bao giờ còn được nhìn thấy cậu, dù là trong giấc mơ cũng không rõ ràng đến vậy. Bây giờ Kookie lại hiển hiện tại đây, cũng với trang phục Công tước lộng lẫy, với hình hài một ma cà rồng mang nhịp đập trái tim con người, với nét mặt hiền hoà huyễn mị thần tiên. Người hắn yêu, vẫn đẹp rạng ngời sau ngàn năm xa cách.

– Kookie… là em? – TaeHyung gần như ngừng tiếng thở, run run nâng bàn tay móng vuốt đến đôi má hồng hồng của cậu. Nhưng dù Kookie có thể hiện rõ hình hài thì vẫn chỉ là ảo ảnh hư vô.

Kookie chẳng những muốn đón nhận bàn tay ấy, cậu còn khát khao nằm trọn trong vòng tay yêu thương đó. Nhưng rồi cậu nhanh chóng tuyệt vọng đớn đau khi bản thân mình lướt xuyên qua cơ thể TaeHyung, một cái ôm thắm thiết nồng nàn là điều không thể.

Cả hai đành bỡ ngỡ nhìn nhau với tâm tư trống rỗng. Biết làm gì đây khi nhìn thấy nhau cũng chỉ là đôi bờ xa cách?


Và đó là tất cả những gì Lãnh chúa mong đợi. Lão nhanh chóng rút ra con dao bạc, lén lút lao thẳng đến gần TaeHyung. Kookie kinh hãi hét lên cảnh báo, còn TaeHyung bất ngờ hứng trọn mũi dao vào ngực mình.

Tiếng thét của Kookie đánh động vào JungKook. Cậu kinh hãi với hình ảnh TaeHyung lùi bước va vào thân cây, miệng nấc lên tiếng đớn đau bởi quyền năng của ánh bạc. Kim TaeHyung không những bị đả thương, mà còn bị thương từ vũ khí bằng bạc. Chẳng còn nghĩ được gì nữa, JungKook tung người lên cao, nhắm thẳng phần lưng của Lãnh chúa đánh tới.

Đám Thây ma thấy có biến, liền nối gót phụ trợ cho JungKook, nhất loạt tấn công vào Lãnh chúa.

Bá tước Seagull Chae biết rõ Lãnh chúa chắc chắn vì chiến đấu với TaeHyung mà tận sức, nên lão mới dùng hạ sách để Kookie hiện nguyên hình. Bởi điều đó vô cùng nguy hiểm cho Kookie. Bản thân là bạo chúa cường nguyền, nhưng thật sự Lãnh chúa sẽ không làm hại đến Kookie nếu không bị cấp bách vào đường cùng. Bá tước Seagull Chae lập tức vận sức chặn ngang JungKook – kẻ đang hoáy động đám Thây ma hiện giờ.

JungKook vì tình mà chấn động, lại đói khát điên cuồng, sức mạnh theo loạn trí vượt bậc. Cậu vồ lấy Bá tước Seagull Chae mạnh bạo như sấm chớp, nhe ra hàm răng sắc nhọn hướng thẳng đến cổ ông.

– Đừng, JungKook! Xin cậu dừng lại đi!!! – Kookie trước sau vẫn kiên định lòng hiếu thảo với gia phụ, vô thức hét lên can ngăn như một phản xạ của đứa con thấy cha mình rơi vào cảnh hiểm nguy.

JungKook giật mình khựng người lại. Và đó là sai lầm ngu ngốc nhất. Bá tước Seagull Chae nắm bắt thời cơ vung thẳng lưỡi đao lướt ngang ngực JungKook, hất văng người cậu lên trời, đập mạnh vào thân cây rồi rơi ầm xuống đất. JungKook cảm giác choáng váng quay cuồng, từ vết chém rát đau như lửa đốt. Cậu co rút quằn quại rồi phun trào ngụm máu. Nằm im bất động.

JungKook ngất đi hay vốn không còn hơi thở, chẳng ai có thể đoán được, kể cả TaeHyung. Dù hắn đã cố lắng nghe nhịp tim yếu ớt của cậu. Hình ảnh JungKook điên cuồng muốn lao người đến gần ngay khi hắn bị thương bất giác như bùng nổ trong lòng TaeHyung. Nhìn thân xác tàn tạ bê bếch máu của cậu, hắn không biết tâm trí mình sôi sục khí uất gì. Lẽ nào, JungKook đã chết, thật sao? TaeHyung vô thức gầm lên thống thiết rồi như hoá dại thành mãnh thú bạo tàn, đôi mắt rực lửa trừng trừng nhìn Bá tước Seagull Chae – kẻ vừa làm điều tàn độc với JungKook, khi JungKook cố gắng cứu hắn.

Lãnh chúa linh cảm ngay điều chẳng lành, tung quyền đánh vào TaeHyung can ngăn. Nhưng hắn không để tâm, lách người né tránh Lãnh chúa, nhất nhất nhắm vào Bá tước Seagull Chae tiến đến.


– Không! Chúa tể!! Không!! Cha!!…

TaeHyung không còn nghe thấy tiếng van nài của Kookie, trước mắt hắn chỉ có hình ảnh xác xơ thảm thiết của JungKook thôi. Bàn tay giá lạnh của hắn vươn ra, khoá chặt cơ thể Bá tước Seagull Chae dưới cường quyền. Ngay lập tức, móng vuốt sắc lạnh ghim thẳng vào lồng ngực ông, bóp nát trái tim của người cha lãnh băng vô cảm. Bá tước Seagull Chae rú lên thảm thiết, nhịp thở tắt lịm trong chớp nhoáng.

Mọi thứ diễn biến quá nhanh như cái chớp mắt nhẹ. Từ khi TaeHyung bị đả thương đến lúc JungKook lao vào cứu rồi ngã ầm xuống đất, đến tiếng rên gầm thống thiết của Bá tước Seagull Chae. Tất cả đều vụt nhanh vun vút đến phải ngỡ ngàng. Để rồi sự việc qua đi, khoảng trống của khu rừng lại chìm vào tĩnh lặng đáng sợ tựa bước chân tử thần.

Kookie chết sững mở tròn đôi môi nhìn TaeHyung lạnh lùng vứt xác Bá tước Seagull Chae vào đám Thây ma. Như phải tận tay giết ông thì cõi lòng hắn mới thôi căm phẫn. Cậu không bao giờ dám tin TaeHyung sẽ làm thế trước mắt mình. Không có gì tàn nhẫn hơn bắt đứa con chứng kiến người cha chết thảm.

– Sao ngài làm vậy? – Giọng Kookie run run thờ thẩn.

TaeHyung vẫn giữ nguyên nét lãnh băng, trong đôi mắt chất chứa bi thương bất lực:

– Là ta có lỗi với em, nhưng ông ta không xứng đáng được em bảo vệ.

Kookie nuốt nghẹn niềm phẫn uất qua đôi mắt đẫm lệ. Cậu biết cuộc đời bi thảm của mình do bởi sự độc quyền gia thế của Bá tước Seagull Chae. Ông ép gả cậu cho Lãnh chúa, hiển nhiên chấp nhận con mình bị đày ải với cái lý đã gả vào Hoàng gia là chết cũng làm ma của Hoàng gia. Nhưng Kookie đã được dạy dỗ như thế và lớn lên dưới một đế chế hà khắc như thế, cậu không thể chấp nhận kẻ mình yêu tổn hại đến người đã sinh thành ra mình. Cậu không thể chấp nhận bất cứ ai bạo tàn với gia tộc họ Seagull trước mắt mình.

Lãng tránh ánh mắt đau đớn lẫn căm phẫn của Kookie, TaeHyung lạnh tanh chú mục vào Lãnh chúa. Hắn chẳng còn gì để giải thích với Kookie nữa.

Ngàn năm trước TaeHyung đã từng hứa không tổn hại đến Bá tước Seagull Chae, để phải đánh mất cậu trong uất ức. Ngàn năm sau Kookie cũng bắt hắn nguyên vẹn lời thề bất khả kháng ấy, để rồi phải nhìn thấy người mình yêu chết dưới tay Bá tước Seagull Chae nữa sao? TaeHyung hoàn toàn không muốn sự việc bi thương đó tái diễn thêm một lần, hắn nguyện lòng mang tội với Kookie. Hay bản chất, từ giây phút JungKook đổ gục xuống, TaeHyung vốn đã không kiềm nén được lòng mình?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.