Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 36: Họ Gặp Lại Nhau
Cả ba người còn lại đều chấn động sau lời thông báo tưởng như cơn mộng của JungKook. Lãnh chúa và Bá tước Seagull Chae lập tức trầm ngâm phòng thủ, còn Kookie thì hớt hải dáo dát nhìn tứ hướng. Có thật Chúa tể đã có mặt tại đây không?
Từ phía xa theo hướng chiếc xe gãy nát, một bóng người dũng mãnh dần hiện rõ. Xung quanh cũng lù lù thấp thoáng những chiếc đầu nhớt nhác, miệng rỉ ra cái thèm thuồng xác thịt.
Kim TaeHyung đã đến, cùng với bọn Thây ma cường bạo của hắn. Quả đúng JungKook không lầm.
Gió buốt cuốn theo đám lá rừng xoáy lên như địa chấn, vị Chúa tể lạnh lùng dừng bước hiên ngang, mắt liếc qua chiếc Poscher đỗ nát – món quà mà cách đây không lâu hắn đã dành tặng cho một người.
Lãnh chúa ra chiều thản nhiên nhưng tâm tư đôi phần lo lắng. Xung quanh lão và Bá tước Seagull Chae giờ đã trùng trùng điệp điệp dáng dấp Thây ma, tiếng rên ư ử phút chốc rộn vang cả bầu trời.
– Kim TaeHyung? – Lãnh chúa cất lời chào nhẹ hững.
TaeHyung trầm tư quan sát toàn cục. Ba người hiện diện nơi đây hắn chỉ nhận ra mỗi Bá tước Seagull Chae. Năm xưa trước khi quyết định một mình tiến vào lâu đài đối mặt với Lãnh chúa, thì Lãnh chúa đã bị Kookie ám sát. Nên TaeHyung hoàn toàn không có khái niệm về hương máu của Lãnh chúa.
Người thứ ba còn lại đang nằm vất vưởng trên nền đất, máu lai láng từ bàn chân chảy ra, một hương máu nửa quen nửa lạ. TaeHyung nhíu mày rúng động khi gửi thấy đó là hương máu của chính mình.
Có phải là Jeon JungKook đó không? TaeHyung tự hỏi bởi nhân ảnh quen thuộc. Nhưng nếu là JungKook vì sao lại có dáng vẻ kia? Vì sao lại có nhịp đập trái tim như đóng băng của loài quỷ hút máu người.
Kim TaeHyung không có động tĩnh gì thì Lãnh chúa cũng lặng im để nắm bắt tình hình. JungKook sốt ruột nên gắn gượng nâng đầu dậy nghe ngóng. Khi hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, cả hai cùng sững sờ.
JungKook sững sờ vì cuối cùng cũng được gặp lại bóng hình thương nhớ trong mơ. Hắn vẫn oai hùng với bá khí ngút trời thống trị, vẫn quyến rũ lạ kì trong dáng vẻ cường quyền băng giá. Chỉ lướt nhìn bờ ngực vạm vỡ cùng đôi tay rắn chắc, JungKook đã khát khao được sà vào đó với từng lời vỗ về ấp ôm.
Trái với biểu hiện thiết tha trìu mến của JungKook, TaeHyung chăm chăm nhìn cậu bằng đôi mắt kì dị. Hắn nhận ra JungKook, dĩ nhiên. Hắn cũng đã nhìn thấy cậu biến đổi thành ma cà rồng, và cũng biết cậu đang bị thương.
Nhưng vài giây thoảng qua, TaeHyung lại liếc ánh mắt đi như hai kẻ lạ xa không quen biết. Thái độ dửng dưng tưởng chừng chỉ vừa trông thấy bóng cây ngọn cỏ vô tình.
JungKook cay đắng nghẹn ngào bởi sự ghẻ lạnh đến tàn nhẫn. Có lẽ khi quyết định từ bỏ lâu đài là TaeHyung đã khẳng định cự tuyệt mối quan hệ của cả hai. Sau bao ngày xa cách hắn vẫn chẳng nguôi ngoai sự chán ghét với người dối gạt. Cái đau từ vết thương không đày đọa tâm trí JungKook bằng con tim hoen rỉ máu. Bàn tay cậu nắm chặt lại để tự trấn an mình. Đó là điều tất yếu của một cuộc tình tan vỡ.
– Đi đi… Đi đến phía sau chiếc xe, Kim TaeHyung đang ở đó. – JungKook cất giọng thật khẽ với Kookie, ra chiều hối thúc.
Tâm tình Kookie vô cùng chấn động, ánh mắt tròn dáo dát mông lung. Trước mặt cậu vẫn chỉ là màn đêm tịch mình, bóng hình TaeHyung chẳng biết ở phương nào.
JungKook đã không thể kiềm nén giọt nước mắt đau thương, đánh mạnh nắm tay xuồng nền đất lạnh lẽo, giọng oán than quát nạt:
– Chạy đến đó đi, Kim TaeHyung sẽ bảo vệ cậu, đi mau!
Kookie rối bời hoảng loạn, làm sao có thể bỏ JungKook ngay lúc này cho đành? Nhưng cậu thì có thể giúp gì cho JungKook, nếu không muốn nói là gây thêm phiền luỵ. Thế nên Kookie đành cất bước khó nhọc lướt lại gần chiếc Poscher, vô tình đứng sát cạnh TaeHyung không hề hay biết.
TaeHyung không nhận ra người yêu ngàn năm đã về đến bên mình, hắn chỉ cảm giác có điều gì đó quái dị qua ánh mắt của Bá tước Seagull Chae và Ông lão già nua đứng đối diện.
JungKook từ phía xa trông thấy hai người họ đứng cận kề bên nhau, kẻ dũng mãnh oai hùng, người dịu dàng kiều mỹ. Đó là một đôi của số phận an bài, là của nhau mãi mãi. JungKook lặng lẽ đưa bàn tay vò lấy ngực mình, cắn mạnh vào môi nghe cõi lòng mặn đắng. TaeHyung không phải của cậu, cậu là kẻ thứ ba, cậu có quyền đau khổ sao?
Con người chỉ thống khổ khi nghĩ mình thống khổ, hãy tin mình hạnh phúc rồi sẽ cảm giác được hạnh phúc. Đó là những gì JungKook học được sau thời gian ngắn ngủi ở cạnh bên Kookie. Cậu nhắm chặt mắt để tự huyễn hoặc không nhìn thấy hình ảnh trớ trêu, tự thôi miên chính mình bản thân sẽ tìm thấy hạnh phúc khác. Họ là của nhau và nên về với nhau.
Nhưng không, dòng nước mắt tủi hờn kia đang tố cáo điều ngược lại. JungKook không chút hạnh phúc mà càng thống khổ ê chề. Từng nhịp co thắt uất nghẹn đến không thở được. Cậu gục đầu xuống đất nuốt ngược giọt lệ bi ai, thảm thương an ủi cho số phận bị ruồng bỏ. Thật mâu thuẫn khi chính cậu muốn đưa Kookie về với TaeHyung, giờ lại rớt rơi giọt lệ sầu bởi trông thấy họ ở cạnh nhau có đôi có cặp.
Dường như Lãnh chúa cũng trong tâm tình tương tự. Lão bật lên tràn cười khan châm biếm.
– Uổng công nặng tình với ngàn năm, giờ đứng cạnh nhau cũng như ở hai phương trời cách biệt. Đáng thương!
TaeHyung không hiểu, mông lung đưa ánh mắt nhìn quanh, là ai đang ở cạnh hắn? Chẳng phải vô tình hay hữu ý, hắn lại liếc sang đúng ngay phía Kookie đứng, vu vơ giơ bàn tay lên hy vọng níu kéo cái gì đó. Nhưng tất cả chỉ là khoảng không ảm đạm. Ảm đạm, lại huyễn hoặc hơi gió buâng quơ, mùi hương đưa nhẹ thân quen xa vắng.
– Kookie… là em đã gọi ta phải không? – TaeHyung thì thầm với cảm giác kì dị trong lòng. Hắn không khẳng định, mà tự hình dung mênh mang.
Tất nhiên Kookie không nghe thấy, chỉ mường tượng cái lạnh thoảng mơ hồ. Rồi cũng mỉm cười đáp trả vào khoảng không bất tận.
– Là em đã gọi ngài, Chúa tể của em. Ngài đã nghe thấy và đã đến, đúng không?
Họ không nhìn thấy nhau, là sợi dây vô hình liên kết khiến họ cảm giác về nhau.
JungKook càng nức nở hơn, giọt lệ lặng lẽ rơi không cuốn trôi được niềm cay đắng. Đớn đau lắm khi bản thân mình chẳng thể là gì trong tình yêu của họ.
TaeHyung gần như đã khẳng định, nghiêm giọng nhìn thẳng vào Bá tước Seagull Chae:
– Kookie đang ở đây?
Bá tước Seagull Chae cười khỉnh:
– Và còn đang đứng bên cạnh ngươi đấy.
TaeHyung chấn động tâm gan, bước lên hai bước để ngầm che chắn cho linh hồn người yêu phía sau mình.
– Các ngươi đã làm gì em ấy? – TaeHyung nghiến răng tra hỏi.
Vì cơn phẫn nộ trong lòng, TaeHyung đã quyết tâm chinh phạt thế giới, giết sạch hai từ gọi là “nhân loại” đã chà đạp lên tình yêu của hắn. Nhưng trong phút chốc tiếng gọi thiết tha của Kookie lại vang vọng, lời gọi thống thiết bi thương. TaeHyung vội vã như một con thuyền tìm ra phương hướng, huy động toàn bộ đám Thây ma quay trở lại lâu đài.
Lãnh chúa bật cười, nhướng mày đáp trả:
– Ngươi thật sự không nhận ra ta?
TaeHyung trầm mặt đi, lắng nghe bá khí cường quyền thoát ra từ ông lão già dặn. Xung quanh lão bắt đầu ánh lên vầng sáng loé, từ từ lan rộng ra thành một vòng tròn lớn toả hơi nóng ngút trời.
TaeHyung cảnh giác ngay, lớn giọng ra lệnh:
– Lưới phép thuật! Tất cả lùi ra!
Bọn Thây ma cũng nhận thấy nguy hiểm, lập tức biến mất vào khoảng không, chỉ còn một mãng bao vây nho nhỏ từ phía xa. Chạm vào lưới phép thuật, Thây ma sẽ bị đốt cháy như đối diện với ánh mặt trời.
TaeHyung đủ khả năng để chống lại lưới phép thuật. Càng đứng trong vòng vây hắn càng cảm nhận rõ hơn sức mạnh quen thuộc này.
– Ngươi là Lãnh chúa?
Lãnh chúa nhướng mày, hiển nhiên thừa nhận.
– Quả thật các ngươi thích đội mồ sống dậy nhỉ? – TaeHyung mỉa mai.
– Ta không những luân hồi mà còn khiến cho Kookie cũng luân hồi theo đúng nguyên hình của em ấy. – Lãnh chúa tự tin nói.
TaeHyung gầm gừ trong miệng tiếng căm ghét tột cùng:
– Ta sẽ không bao giờ để Kookie phải sống cùng kẻ cuồng bạo như ngươi.
Lãnh chúa cười lớn:
– Kookie là phi tử của ta, là người của Hoàng gia. Bao giờ mới đến thứ quỷ ma nhớt nhác các ngươi xen vào?
– Không một quân vương nào đi hành hạ phi tử của mình, ngươi không xứng đáng với em ấy. – TaeHyung nghiêm giọng.
Lãnh chúa khỉnh mũi:
– Ta sẽ cho ngươi biết ai mới là người xứng đáng với em ấy.
Câu nói vừa dứt, một trận cuồng phong thình lình nổi lên như vũ bão, cuốn lá rừng héo úa từ mặt đất lên mịt mù. Sức gió quật đến rát buốt cả mặt. JungKook suýt nữa cũng bị hất tung theo lốc xoáy, cũng may kịp thời gắng gượng bám lấy một gốc cây. Bàn chân vụn vỡ không cho phép cậu tháo chạy, JungKook chỉ biết cam chịu vất vưỡng theo từng tán cây nghiêng ngả bởi cuồng phong.
Bá tước Seagull Chae sau vài giây chống chọi, cuối cùng cũng không chịu nổi sức mạnh vô hình. Ông hộc ra bụm máu rồi vội vàng nép sau lưng Lãnh chúa né tránh.
Chỉ có Lãnh chúa và TaeHyung vẫn vững chãi thẳng đứng như hai cây cổ thụ, mắt trừng chú mục vào đối phương. Quyết đấu bằng ý chí tinh thần luôn là trận giao tranh tàn khốc nhất.
Ngàn năm trước, TaeHyung cùng bọn lâu la ma cà rồng và Thây ma đã bao vây lấy lâu đài, suốt khoảng thời gian dài cũng không phá vỡ được lưới phép thuật của Lãnh chúa. Nay chạm trán trực tiếp với lão, hắn mới thật sự kinh hãi sức mạnh tâm linh của một con người. Nếu TaeHyung là Chúa tể ma cà rồng thì Lãnh chúa cũng như lão phù thuỷ quyền phép của nhân loại.
TaeHyung quyết định gia tăng thêm sức tấn công, gió quật càng dữ dội hơn nữa. Lãnh chúa mỉm cười gồng lên đôi tay già gân guốc, vầng sáng xung quanh bỗng chốc vươn rộng ra.
Kookie vì đứng sau TaeHyung nên được che chắn khỏi lưới phép thuật, lá cây bay mịt mù nên cậu chẳng còn nhìn thấy được gì ở phía trước. Nhưng cậu biết, sự chuyển biến từ vạn vật này là do Lãnh chúa và Chúa tể đã vào cuộc chiến rồi.
Không như Bá tước Seagull Chae và Kookie có người che chở, JungKook chỉ một mình chật vật bên lề cuộc chiến. Ánh hào quang từ Lãnh chúa khiến cậu vô cùng chói mắt, sức nóng từ đó cứ lan toả tới dần. Lúc NamJin bao vây gian nhà của bà MinYoung, JungKook còn là con người nên dễ dàng bước vào lưới phép thuật. Nay đã là ma cà rồng hoàn toàn, thì cậu nên nhận biết ma cà rồng sẽ phải chịu cái chết tàn tro nếu không đủ sức chống lại quyền năng của thứ ánh sáng này.
Tiếc thay, không một ma cà rồng nào dạy cho JungKook điều đó. Nên cậu cứ nhất quyết bám vào thân cây để vật vã với cuồng phong. Cậu không biết rằng một khi thứ ánh sáng kia lan tới là cơ thể mình sẽ bốc cháy như ngọn đuốc sống. Bởi, sức của JungKook không thể chống chọi lại lưới phép thuật của Lãnh chúa.
Càng lúc càng nóng, càng rát buốt, JungKook bắt đầu linh cảm được sự nguy hiểm từ làn sáng như hào quang kia. Cậu hớt hải buông tay khỏi gốc cây để vùng dậy, nhưng bàn chân vụn vỡ đau buốt không cho phép làm điều đó. Lưới phép thuật như màn sóng lửa đỏ rực bùng lan tới.
– A!!
JungKook hét lên khi toàn thân bị chấn động làm vết thương tuôn trào màu đỏ. Ngay lúc lưới phép thuật bao trùm đến gốc cây, một ai đó đã ôm chầm lấy cậu, đẩy cả hai lăn tròn trên nền đất. Một vòng, rồi hai vòng, rồi triền miên xa dần ra vầng sáng tử thần. JungKook không thể chịu nổi khi bàn chân vỡ nát cứ vì lăn tròn mà đập mãi vào nền đất. Mắt cậu hoa đi đến choáng váng cơ hồ ngất lịm.
Cả hai dừng lại khi tấm lưng của người kia va chạm vào một gốc cây, JungKook nằm ngữa ra vật vờ sau lần được cứu mạng như bị tra tấn.
– Công tử, công tử có sao không?
Tiếng gọi trầm trầm âm u với những cái lay nhẹ hối thúc JungKook phải hé mở đôi mi. Cậu lừ đừ gắng gượng nhìn vào vùng trời vẫn đang mịt mù lá. Trước mắt cậu, sao nhiều người thế? Nhiều đến ồn ào bởi tiếng rên.
Tiếng rên? JungKook kinh hãi ngồi bật dậy tròn mắt nhìn thẳng vào đám Thây ma, chúng đang vây lấy cậu với vẻ bồn chồn lo lắng.
– Công tử không sao chứ? Lẽ ra công tử nên tránh xa lưới phép thuật từ sớm mới phải.
Một Thây ma với đôi mắt lòi trắng dã bước đến gần JungKook, rụt rè đôi bàn tay mục nát phủ lên bàn chân bị thương của cậu mảnh băng trắng để cầm máu. Khi vừa mới đến thì đám Thây ma đã nhận ra JungKook là ma cà rồng rồi.
Lặng nhìn con Thây ma ân cần băng lại vết thương cho mình, JungKook xúc cảm mếu máo muốn bật khóc. Những thứ mà cậu ghê gởm khinh ghét nhất lại là những kẻ sát kề bên cậu trong giây phút cuối cùng. JungKook mím mím môi xót xa đến tiếng cám ơn cũng không bật ra nổi. Giờ cậu đã hiểu vì sao Kookie yêu thương đám Thây ma này. Chúng thật sự rất dịu dàng và đáng được trân trọng.
Vu vơ đưa bàn tay để lau đi những bụi lá bám trên mặt, JungKook nghĩ mình đã va vào thứ gì đó khô ráp lạnh tanh. Cậu liền liếc ánh nhìn sang bên cạnh, rồi bất thần kinh hãi.
– Song… Song… Lin?
Con Thây ma phiền phức nằm cạnh bên JungKook đang trơ ra thân hình xương xẩu nhợt nhạt, một bên vai hoàn toàn đã bị đốt thành tro, vài vết cháy xám bao phủ khắp người, những thứ nhớt nhác đã nhanh chóng bị hong khô dưới sức nóng của lưới phép thuật.
– SongLin?… SongLin ơi… – JungKook rớt rơi giọt nước mắt không tiếng nấc, nâng vội người SongLin lên, dùng chính cơ thể mình che chắn cho những gì mục nát còn sót lại không chuyển dần sang màu xám tro tàn.
SongLin không hề có phản ứng, JungKook càng khóc thảm thương hơn. Cậu chỉ còn một mình con Thây ma này là kẻ gần gũi yêu thương. Nó cũng vì cậu mà lao vào lưới phép thuật. Cho đến chết nó vẫn chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Đến khi JungKook thật sự biết trân trọng thì tất cả đã ra đi vĩnh viễn.
– Hức!… SongLin ơi… Huhuhu…
JungKook ghì chặt lấy SongLin, vùi cả gương mặt đẫm nhoè nước mắt vào cơ thể nó. Chỉ cần SongLin mở mắt ra, chỉ cần nó rên một tiếng ư ử thôi cho lòng JungKook nguôi ân hận. Ngay cả nó cũng bỏ cậu thì thế gian này chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao? JungKook thật sự van nài một cơ hội để được quay lại, để được yêu thương hơn những hơi ấm xung quanh mình.
Đám Thây ma lặng lẽ đứng nhìn nhau, muốn nói nhiều điều với JungKook lại đành im lặng. Trận cuồng phong vẫn đang nổi sóng, nhưng chúng biết cơn sóng trong lòng JungKook càng nộ khí dữ dội hơn cơn vũ bão bên ngoài.
Ở phía xa Lãnh chúa và TaeHyung vẫn bất động nhìn nhau trong trận chiến tinh thần. Sắc mặt TaeHyung vốn dĩ đã trắng bệch nay lại càng tái xanh, báo hiệu sức mạnh đã suy yếu nhiều.
So với TaeHyung, Lãnh chúa càng nhợt nhạt hơn gấp bội. Ánh hào quang xung quanh lão mờ dần, mỏng đi, rồi thu nhỏ lại. Trong phút chốc, hoàn toàn biến mất.
TaeHyung đắc ý nhếch lên nụ cười hiểm, lộ ra chiếc răng nanh sắc lạnh ma quái. Xem ra sức chịu đựng của hắn dẻo dai hơn rồi.
Lưới phép thuật không còn, khiến không gian lập tức chìm trong giá lạnh bởi đám Thây ma, nhưng chúng không thể tiến lại gần vì Bá tước Seagull Chae vẫn đang phòng thủ xung quanh Lãnh chúa.
JungKook sau khi vơi cạn nước mắt liền đanh gương mặt lại, liếc nhìn Lãnh chúa lẫn bà MinYoung. Hai kẻ đó, đã phá nát gia đình cậu. JungKook nghiến răng căm hờn nhớ đến hình ảnh bà MinYoung nhốt mình trong lồng sắt, nhớ đến cha Jeon Seoh đã chết thảm thế nào, nhớ đến cuộc đời mình vì sao trở thành bi kịch, và nhớ đến gương mặt khổ sầu của SongLin.
Nhẹ nhàng đặt SongLin nằm xuống, JungKook chậm rãi đứng dậy chỉ với một bàn chân lành lặng. Cơn đau đã không còn, trong tâm trí chỉ có hận và hận. Bàn tay cũng nắm chặt vào nhau vang ra tiếng răn rắc căm phẫn. Cậu không thể bị hai kẻ đó ức hiếp mãi như vậy. Cậu không thể để SongLin ra đi oan khuất như vậy.
– Theo ta! – JungKook gầm gừ trong miệng, môi nhếch lên hé lộ chiếc răng nanh tàn độc của mình.