Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 38: Ước Nguyện Của Người Hầu


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 38: Ước Nguyện Của Người Hầu

– Lại có bạn đạp nhà Bòn đòi quà =.= Bảo sắp thi rồi cần đọc fic !?? Thôi được rồi, bạn ấy yêu cầu tặng quà nên Bòn sẽ ngoi lên post chap.

– Bòn không có giấu việc viết lại các fic cũ, cơ mà nhiều Ả mi thâm độc đã thiếu nghị lực chạy đi đọc trước mất rùi (-,-) Thông báo là Bòn có thay đổi đó nha, thay đổi lớn đó nha, không có giống fic cũ đâu ~ Vì fic cũ Bòn không ưng cái kết. Nhưng dù sao Bòn cũng rất vui là mọi người đã yêu quý fic Bòn, vì nội dung của fic chứ không chỉ vì TaeKook. 

– Đây là hình tượng Seagull Kookie 😑


*Đang tìm ảnh load lên*


Em này là Jeon JungKook:

Bạn này đóng vai Chúa tể si tình:

Đây là câu chuyện xoay quanh cuộc đời Quý công tử Jeon JungKook. Từ thiếu gia được nuông chiều ngạo mạn phải rơi xuống vực sâu lừa dối để níu kéo mạng sống, cuối cùng nhận ra cuội rễ gốc nguồn của mình. 😰 Em ấy có ích kỷ, có bất nhẫn, nhưng em ấy vẫn giữ được trượng nghĩa lẫn bao dung, sự hy sinh cho tình yêu của em ấy cũng cao đẹp lắm. Có lẽ chẳng tiểu tam nào bỏ cả mạng sống để cứu tình địch của mình. Em ấy hành động như vậy một phần vì nghĩa khí, một phần bởi tình địch an toàn thì người em ấy yêu mới hạnh phúc. 

Đây là bé thụ Bòn thích nhất trong hơn chục bộ fanfic của mình. Bòn không thích xây dựng nhân vật mary sure hoàn hảo. Ai cũng có mặt tốt và mặt xấu xa, quan trọng họ vẫn hướng về chính nghĩa.

 Đây cũng là nhân vật chính đầu tiên Bòn xây dựng là người thứ ba, xen vào cuộc tình của một cặp đôi yêu nhau nồng thắm. Nhưng có lẽ Jeon JungKook này là tiểu tam đáng thương và đáng được bảo vệ nhất 😭😭😭 oa oa…

Còn về công thì Bòn tâm đắc nhất bạn công trong fic Đất lạnh của cp HaeHyuk. Đó cũng là công đầu tiên Bòn xây dựng vai phản diện, rất nhẫn tâm lẫn điêu ngoa. Công phản diện thứ 2 là fic “Tầm gửi” của cp YunJae. Tính ra Bòn đã viết fic cho 4 cp rồi: HaeHyuk, YunJae, Bác Chiến và giờ là  VKook. 🥲🥲🥲 Bòn mê ai là máu làm Au lại nổi lên à.

 🙄 Gu Bòn là thích phản diện hơn chính diện. Truyện nào phim nào mà vai chính mary sure thì xin cáo biệt, nuốt không trôi.
.
.
.

Tiếp tục fic.

– Là do ta phải không? – Giọng hắn thì thầm vô cảm.

Vẫn vùi mặt vào hai đầu gối, JungKook lắc lắc mái đầu. Cậu hoá thành ma cà rồng không phải vì chất độc từ TaeHyung, mà tự bản thân cậu muốn quay lưng với loài người. Đó là sự trừng phạt.

JungKook chối bỏ nhưng TaeHyung thừa biết, bởi cậu có quan hệ với ai ngoài hắn đâu. Cái TaeHyung không hiểu là vì sao khi hoá thành ma cà rồng JungKook lại có hương máu hoàn toàn giống hắn. Mà điều đó cũng không có gì quan trọng nữa.

– Ma cà rồng vừa biến đổi rất khó kiềm chế sức mạnh của mình. Ta sẽ bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi hoàn toàn trưởng thành. – TaeHyung lãnh đạm nói tiếp.

JungKook thẩn thờ ngước mắt lên, nhìn xoáy vào đôi mắt TaeHyung. Hắn không gọi cậu bằng “em”, hắn chỉ muốn chở che cho cậu đến khi xong cái trách nhiệm lỡ biến cậu thành ma cà rồng.

– Tôi không cần! – JungKook tổn thương từ chối thẳng.

TaeHyung trầm tư một lúc rồi chậm rãi đứng dậy.

– Tuỳ ngươi.


JungKook tê tái cõi lòng theo bước chân TaeHyung. Tiếng đóng cửa vang lên tàn nhẫn trong tuyệt vọng. Một câu hỏi thăm sức khoẻ của cậu hắn cũng không buồn nhắc đến.

– Hahaha… hahha… – JungKook trượt dài người xuống sàn bật tiếng cười khan. Vì sao số phận khốn nạn của cậu lại sống dai dẳng đến vậy. Vượt qua bao cửa ải cuộc đời, sao cậu vẫn cứ mãi sống để chịu đựng tình yêu khinh rẽ thế này.

Tiếng cười của JungKook rất bé, chỉ như lời ai oán nỉ non. Nhưng bóng người đứng ngoài gian phòng lại nghe thật rõ.

Bản thân TaeHyung không hiểu sao mình chưa thể rời đi, tâm tư cứ vấn vương mãi con người khổ luỵ bên trong cánh cửa. Thật sự hắn không ghét JungKook, một chút cũng không. Cố gắng trưng ra thái độ thờ ơ không màn đến cũng chỉ là giả tạo lọc lừa. Có ai dễ dàng quên đi một người từng đầu ấp tay gối, từng đêm hoan say xác thịt, huống gì thời gian bên cạnh JungKook lại mang bao kỷ niệm mới mẻ ngọt ngào. Mỗi kỉ niệm, từng chút chút một, TaeHyung không hề quên.

Vu vơ đưa bàn tay chạm nhẹ vào mặt dây chuyền hình đầu lâu, món quà trẻ nít mà JungKook mua tặng, TaeHyung không biết mình đã xoa nắn nó bao nhiêu lần trong suốt thời gian qua. Rồi dần dần, hắn phát hiện ra, mình căm ghét JungKook không phải vì cậu lừa dối. Mà căm ghét vì cậu không phải là Kookie của hắn.

Phải, TaeHyung từng tiếc nuối sau ngàn năm Kookie không còn dịu dàng kiều diễm, nhưng càng gần JungKook hắn càng yêu thích dáng vẻ cương nghị kiêu kỳ. Hắn hạnh phúc với một Kookie mạnh mẽ hơn rất nhiều sau luân hồi chuyển kiếp.

Rốt cuộc, con người mà hắn nâng niu lại không phải Kookie, có nghĩa bản thân vị Chúa tể đã phản bội tình yêu của mình. Trong tâm tư vốn dĩ đã chất chứa một hình bóng khác. TaeHyung bần thần nhận ra hắn nhớ JungKook nhiều vô kể. Nhiều đến mức trong những lần chinh phạt thế gian, giẫm đạp lên bao kiếp người, hắn chẳng phân định được đó là cơn phẫn uất vì mất Kookie, hay chính là sự trốn chạy lương tâm mình đã yêu thương một người không phải Kookie.

Khi chứng kiến JungKook bị hất văng bởi Bá tước Seagull Chae, TaeHyung cảm giác như chính mình bị đối xử tàn bạo vậy. Đầu óc hắn trống rỗng với suy nghĩ JungKook sẽ chết. Dù giết đi Bá tước Seagull Chae, dù Kookie đã rơi vào tay Lãnh chúa, TaeHyung vẫn mãi lo sợ với sự thật JungKook không còn nhịp thở nữa. Cho đến lúc đến gần cậu, hắn mời phát hiện ra, vết thương dưới chân cậu đã sớm khô đi vết máu. Nó mau lành đến mức không tưởng. Đối với ma cà rồng bình thường thì chắc chắn đã bỏ mạng.

TaeHyung liền thở ra nhẹ nhỏm, vui mừng khôn siết. JungKook đã không biết hắn vui sướng mà ôm cơ thể đầy máu của cậu như thế nào. Vì JungKook được sinh ra từ hắn, mang hương máu giống hắn, nên quyền năng bên trong cậu cũng chính là sức mạnh của loài quỷ thống trị.

Dòng xúc cảm của TaeHyung đột nhiên phải che dấu bởi bóng dáng hai Thây ma đi lại. Chúng đến để chăm sóc cho JungKook. Hắn miễn cưỡng dửng dưng rời bước về phòng mình.

Hai Thây ma bước vào phòng, đem xác con hổ ra và đỡ JungKook nằm lên giường. Vết thương từ chân cậu không đáng lo ngại, nó sẽ nhanh chóng lành lại thôi. Bởi cậu là ma cà rồng. Và cũng vì thế mà vết thương trước ngực mới phải lưu tâm, do nó bị gây ra từ vũ khí bạc.

JungKook ngoan ngoãn để hai Thây ma chăm sóc, không gớm ghiếc hay quát nạt chúng như trước đây.

Lâu đài này lại được ngập trong ánh sáng đèn cầy, văng vẳng tiếng rên ư ử loài ma quỷ. JungKook thấy cõi lòng có chút ấm áp. Cậu quả thật quá sợ cô đơn.

– Trận chiến kết thúc thế nào? – JungKook cất tiếng hỏi khẽ.

Một Thây ma kính cẩn đáp:

– Seagull Chae đã chết. Seagull Công tước bị Lãnh chúa bắt đi, sau đó Chúa tể đưa công tử về lại lâu đài.

JungKook kinh hãi ngồi bật dậy:

– Lãnh chúa đã bắt Kookie?

Con Thây ma âu sầu:

– Chúa tể đang lệnh truy tìm tung tích Lãnh chúa khắp nơi. Nhưng Lãnh chúa đã nói, ngày nào Chúa tể không làm hại con người thì Seagull Công tước vẫn an toàn.

JungKook mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, cảm giác thương tiếc cho Kookie vô hạn. Hẳn là giờ Kookie rất sợ hãi và TaeHyung cũng đau khổ lắm. Nếu khoẻ mạnh, JungKook cũng muốn đi tìm Kookie.

Lặng nhìn hai con Thây ma chăm sóc vết thương cho mình xong, JungKook thểu não hỏi:


– SongLin có phòng riêng không?

Hai Thây ma nhìn nhau, một thây ma đáp:

– Phòng SongLin đối diện với phòng công tử.

JungKook ngơ ngác, gần đến thế mà cậu không hề hay biết.

Theo yêu cầu của JungKook, hai Thây ma đỡ cậu đến phòng SongLin. JungKook chỉ muốn gom một ít vật dụng của nó để mai táng, coi như đó là chút lòng thành cậu hối lỗi với một Thây ma.

Phòng SongLin nhỏ xíu, mọi thứ đều cũ kỹ và bám lớp bụi dày. Cũng phải, bọn chúng đã rời xa lâu đài hơn cả tuần cơ mà. Chủ ý của JungKook là lấy vài bộ quần áo, nên cậu khập khiểng bước vào lục lọi ngăn tủ nhỏ.

Xạch!

JungKook nhíu mày khi bàn tay chạm vào vật gì đó, một thứ mà lẽ ra không nên để trong tủ quần áo mới phải. Bàn tay cậu run run lấy ra gói snack hương vani yêu thích của mình, thứ mà cậu từng cho SongLin để trêu ghẹo nó.

– Ăn đi! Làm ma bao năm rồi giờ thử làm người lại đi!

– Nếu trong này có thịt người thì tôi sẽ ăn.

JungKook uất nghẹn gục xuống nền gạch, xúc cảm dâng trào ân hận. Hình ảnh SongLin ngồi phía sau xe, tay mân mê gói snack như vật quí giá cào xé dữ dội tâm trí cậu. Cậu ngàn vạn lần ghi nhớ gương mặt buồn tủi lấm lét của nó mỗi khi bị la mắng. Nhớ nó bị xô ngã ở nhà bà MinYoung thế nào, nhớ miếng băng gạc âm thầm trao cho cậu khi chạy trốn khỏi TaeHyung, nhớ những lời gầm gừ thiết tha ngăn cản cậu đủ điều, và nhớ cả dáng người gầy gò xanh nhợt nhạt của lần đầu gặp gỡ.

JungKook thật sự không chịu nổi cơn đau muốn bóp nát tim gan này. Cậu vùi mặt vào gói snack gào khóc nức nỡ. SongLin đã dành cho cậu tất cả tình cảm của một tôi tớ tôn sùng chủ nhân, vậy mà cậu lại đối với nó chỉ có rẻ khinh và ghê tởm. Đến bây giờ biết ân hận thì đã quá muộn màng. Thời gian không thể quay lại, cũng như con người vốn dĩ không biết trân trọng giá trị vô hình ở cạnh bên.

– Huhuhu… huhu…

Gian phòng nhỏ tỉ tê tiếng lòng nuối tiếc. Khi bản thân mãi rong ruỗi tìm kiếm một tình thương, thì tình thương đó sẵn đã hiện diện ngay trước mắt. Đớn đau nhận ra còn ý nghĩa gì với sự ra đi không hồi cứu vãn. Thà rằng muôn kiếp đoạ đày số phận JungKook là một kẻ đơn côi, không người lưu luyến. Cớ sao cho cậu biết sự tồn tại của một linh hồn luôn quý mến mình, lại rồi bị cướp mất đi như cái chớp mắt nhẹ. Một tiếng chia tay, một câu dặn dò đưa tiễn, cũng chưa thốt nên lời. Thế thì thà rằng đừng bao giờ hay biết…

.

.

.

Lâu đài sừng sững giữa rừng đã không còn màu tối ảm đạm quạnh hiu, xung quanh đã dần hắt ra ánh sáng đèn cầy le lói. Bọn Thây ma đã quay về, Chúa tể ma cà rồng cũng đã quay về, nhưng không khí bao trùm lại nặng nề màn đêm cô lẻ.

Giữa Đại sảnh mái trần cao vun vút, cái lạnh khuya tàn hoà lẫn với cái lạnh yêu ma, từng ngóc ngách ở nơi chốn này đều buốt giá tiêu điều. Bóng dáng Thây ma lừ đừ tiến dọc theo dãy hành lang càng trở nên buồn tẻ.

– Bẩm Chúa tể, vẫn không có tin tức gì của Lãnh chúa.

TaeHyung khép nhẹ đôi mắt mệt mỏi xua tay cho Thây ma vừa báo tin lui xuống. Đã là lời cấp báo thứ vạn ngàn truyền về từ khắp mọi nơi. Thật sự quá bất lực để tìm kiếm một người nhỏ bé trong nhân thế mênh mông này.

Cơn đói khát lại tiếp tục hoành hành cổ họng rát bỏng. Nếu tiếp tục chờ đợi sự luân hồi của Kookie, chắc chắn TaeHyung sẽ không thể gắng gượng thêm một lần đối diện với Lãnh chúa. Hắn thở ra sầu luỵ tựa người vào thân ghế. Bất tử mà phải cam chịu sự dằn vặt nhớ nhung thì khác nào rơi vào địa ngục vạn kiếp không siêu thoát.


Vết thương trước ngực vẫn cứ đau âm ỉ, không uống máu sẽ không đủ sức chống lại quyền năng của ánh bạc. Như một thói quen vô hình, TaeHyung vu vơ đưa bàn tay mân mê mặt dây chuyền hình đầu lâu. Một lần nữa cơ thể nhỏ bé ấm nồng hương máu quyến rũ lại ẩn hiện trước mắt hắn, cả cái vẫu môi kiêu kỳ và ánh nhìn ngạo mạn. Mọi thứ đều như một kỉ niệm đẹp thoáng qua. TaeHyung mở hờ đôi mi trông vào ánh lửa bập bùng theo thanh âm tí tách, hắn biết bản thân lại nhớ đến JungKook rồi.

Nhớ và nhớ, chối bỏ lại thêm một lần chối bỏ, TaeHyung tự đoạ đày bản thân trong sự dằn vặt của hai tình yêu. Vốn dĩ gần gũi JungKook chỉ vì lầm tưởng cậu là Kookie, giờ Kookie đã đối diện trước mặt lại muốn quay đầu tìm kiếm JungKook. Từng rất căm ghét sự khác biệt của JungKook với Kookie, giờ lại thống thiết nhớ nhung cái khác biệt chẳng chút dịu dàng đó. Thật sự hắn đã phản bội lại tình yêu của Kookie, đúng chăng?

Không thể kiềm lòng, TaeHyung rảo bước đến gian phòng của JungKook. Bản thân hắn phải vật vả với vết thương thì JungKook liệu có thể cầm cự được? Đã thế JungKook còn dửng dưng chẳng dùng đến thú rừng mà bọn Thây ma bắt về. Thật không thể không lo lắng.

Vừa đến lối hành lang TaeHyung đã thấy một Thây ma kéo lê con hươu vẫn còn giảy giụa ra khỏi phòng JungKook. Hắn thật sự không biết vì vết thương quá nặng hay là bản chất JungKook không thể chấp nhận cuộc sống của ma cà rồng mà không uống máu nữa. Nếu cậu tiếp tục nhịn đói khát như hắn thì chắc chắn sẽ bị quyền năng của ánh bạc giết chết.

Xa cách đã lâu, gặp lại cũng chưa nói với nhau mấy lời, TaeHyung phân vân không biết đối diện với JungKook thế nào cho phải. Sau khi sự việc bại lộ, cậu suy nghĩ ra sao về hắn? Thật chất trong thâm tâm cậu có chút nào yêu thương hắn không? Nếu đã dùng dây lạc buộc chân Kookie vậy vì sao lại cố bảo vệ Kookie thoát khỏi Lãnh chúa? TaeHyung muốn hỏi thật nhiều lại thiết nghĩ chẳng cần phải hay biết làm chi. Hắn với JungKook vạn lần không thể thì cũng nên để mối quan hệ lạnh nhạt như thế này.

Nhưng JungKook không ở trong phòng. TaeHyung nhíu mày lo lắng gọi liền con Thây ma lại.

– Mấy ngày nay công tử đều ở phòng của SongLin, thưa Chúa tể. – Thây ma cúi người thưa.

TaeHyung không mấy bất ngờ, cũng mường tượng ra cớ sự. Hắn bảo bọn Thây ma lui hết rồi bước vào phòng SongLin. Hoá ra JungKook không ăn uống gì là vì chuyện này. Cậu yêu thương SongLin nhiều đến vậy sao?

Trong gian phòng nhỏ bé chật chội, thân hình gầy gò của JungKook cảm giác càng nhỏ bé hơn. Cậu quay lưng hướng đôi mắt thẩn thờ ra cửa sổ, nhìn vào mông lung, bàn tay vô hồn vò vò gói snack. Cõi lòng TaeHyung bất giác xôn xao. Hắn là kẻ yêu thích sự dịu dàng đằm thắm, nhìn thấy JungKook tự dằn vặt đày ải bản thân hắn cũng chạnh lòng.

– Ngươi biết ước mơ cả đời của SongLin là gì không? – Tựa lưng vào thành cửa, TaeHyung cất giọng hỏi.

JungKook mơ hồ nghe thấy ai đó đang nói chuyện với mình, chậm rãi xoay người lại xem xét. Nhận ra TaeHyung, hai tay cậu càng bấu chặt vào gói snack hơn nữa, tâm tình lay động ít nhiều.

TaeHyung bước lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện JungKook:

– SongLin luôn khao khát được chết cho chủ nhân của mình. Hôm nay nó không lao vào lưới phép thuật vì ngươi, thì một ngày nào đó, nó cũng vì ngươi mà hi sinh tính mạng.

JungKook chớp liền đôi mắt, hoàn toàn không hiểu.

TaeHyung mỉm cười:

– Ngươi không thắc mắc vì sao sau khi giết Lãnh chúa, Kookie với thân người tàn tạ lại có thể mở được cổng thành ư?

JungKook thều thào chất giọng yếu ớt:

– Vậy ai đã mở cho cậu ấy? – Cậu chỉ hỏi để phụ hoạ cho lời nói của TaeHyung chứ thật tâm không chú ý.

TaeHyung lại cười, nụ cười nửa miệng lộ ra chiếc răng nanh sắc, trông thoáng chút tà ác lại lãng tử phong trần. JungKook chấn động tâm tình vội quay mắt đi tránh né. Càng lúc cậu càng chẳng kiềm được lòng bên cạnh TaeHyung.

– Là SongLin? – JungKook phỏng đoán. Bắt đầu thấy kì dị với câu chuyện TaeHyung đang khơi gợi.

TaeHyung lặng im như để khẳng định, mắt cũng mông lung nhìn ra cửa sổ, ôn tồn nói:

– Lúc còn là con người, SongLin là một trong những hầu cận ở cung Hoàng phi.

JungKook ngạc nhiên:

– Hầu cận của Công tước Kookie?

TaeHyung gật đầu:

– Khi Kookie ở cạnh Lãnh chúa, chẳng hầu cận nào là không thương tiếc cho một thân người kiều diễm bị vùi dập dưới tay bạo chúa. Và SongLin đặc biệt còn say đắm vị Công tước của mình hơn bất cứ ai.


JungKook lặng người đi trước thông tin thêm một người vì Kookie mà rơi vào tình yêu cuồng quẩn.

Càng yêu Kookie thì SongLin lại càng đớn đau khi không thể bảo vệ cậu khỏi tay Lãnh chúa. Ngày ngày lại nhìn thấy cậu một tiều tuỵ bởi những sự cuồng bạo cưỡng ép. SongLin biết Kookie rất yếu đuối và luôn sống chuẩn mực, nhất nhất tuân theo phong tục thế gia. Vì vậy, nó đã lén đặt con dao nhỏ dưới gối Kookie, như một sự tiếp sức vô hình khi lòng người đã bị dồn đến bước đường cùng.

Và quả thật, chỉ một tuần sau đó, Kookie trong lúc quá khiếp sợ Lãnh chúa, lại vô tình nhìn thấy con dao, cậu không nhận biết gì nữa mà cầm lấy đâm thẳng vào tim Lãnh chúa bạo ngược.

SongLin khi ấy chỉ là một hầu cận thấp hèn, đâu dám ra mặt bảo vệ người mình yêu, mà cũng không dám trèo cao mà bảo vệ. Kookie với nó như một vầng trăng xa vời cao quí mãi chân mây, nó tôn thờ niềm kính chứ không dám mơ mộng. Vì vậy, điều duy nhất SongLin có thể làm là lặng lẽ mở cổng thành, để Kookie tự do thoát khỏi tay Lãnh chúa.

Lãnh chúa bị ám sát, thế lực đen tối của ma cà rồng ngự trị. SongLin không biết ma cà rồng nào đã biến nó thành Thây ma sau trận chiến khốc liệt trong lâu đài. Nó chỉ biết khi tỉnh dậy với một kiếp sống nhớt nhác thì tự tâm trí đã tôn kẻ thống lĩnh ma cà rồng làm Chúa tể. Và như sự sắp đặt của số phận, SongLin một lần nữa gặp lại Kookie trong thế giới yêu ma cầm quyền.

Tình yêu thầm thêm một lần bùng cháy, Kookie dưới dáng vẻ gần giống ma cà rồng càng thoát tục thần tiên. Lẽ ra rất hạnh phúc bên cạnh Chúa tể, nhưng cậu mãi bị người cha gia độc đoán dằn vặt bởi sự phản bội gia phong, phản bội nhân loại. SongLin biết Kookie đã thầm khóc thật nhiều vì tội lỗi là một kẻ giết phu quân, nhận giặc làm người chung chăn gối. Nó đớn đau biết bao bởi lại một lần nhìn thấy tình yêu của mình đau khổ mà bất lực cứu thoát.

Rồi một ngày, lần đầu tiên trong đời Kookie biết nổi giận. Đó là lúc TaeHyung xua quân xuống phía Bắc chinh phạt lực lượng nổi dậy của Bá tước Seagull Chae. Cậu quát tháo đám Thây ma vì sao mình không thể giống bọn chúng, không thể hoá thành ma cà rồng. Cậu mỗi lúc một cuồng quẩn trong cảm giác tội lỗi với nhân loại. Nếu hóa thành ma cà rồng, Kookie không còn là người nữa, cậu không cần nhớ đến hai tiếng gia phong của dòng tộc họ Seagull.

Vốn dĩ đã quen với sự dịu dàng của Kookie, thình lình một ngày bị cậu oán trách, nặng lời, đám Thây ma lẫy hờn bỏ mặc Kookie trong lâu đài. Giống như là một trò chơi của con nít vậy. Chúng để Kookie tỉnh tâm rồi mới bất ngờ xuất hiện ủi an.

Tiếc thay, đó là một trò chơi bất nhẫn. Ngay đêm đó, Jeon Seoh lại mở cổng thành cho Bá tước Seagull Chae. Bá tước Seagull Chae đã không hề có mặt trong trận chiến phía Bắc, mục đích của ông là chiêu dụ TaeHyung rời xa Kookie.

SongLin hay tin liền hớt hãi chạy vào lâu đài, điều cuối cùng nó nghe thấy là lời Kookie van nài với Bá tước Seagull Chae, nhưng ông vẫn nhất quyết giết đi đứa con của mình. Một chút xót thương cho xác thân tàn phế của cậu ông cũng không có.

Không riêng gì TaeHyung ôm xác Kookie ba ngày liền, SongLin dù cùng đám thây ma bị đuổi ra khỏi lâu đài cũng cả gan rón rén đứng gần cánh cửa. Nước mắt phẫn uất của nó rơi dài ba ngày đêm khác gì Chúa tể đau thương. Tự bản thân căm hận sự tồn tại vô nghĩa của mình. Nếu được một lần quay lại, nó nhất định sẽ không để chủ nhân lâm vào cảnh hiểm nguy. Nó sẽ cứu chủ nhân bằng mọi giá. Để ít ra, sinh mạng này còn có giá trị trên cõi đời.

JungKook nghe qua câu chuyện càng xót xa cho số phận SongLin. Cả đời làm tôi tớ chỉ mong được trọn vẹn nhiệm vụ của tôi tớ: có chút giá trị với chủ nhân của mình.

– Người SongLin cần hy sinh bản thân là Kookie, không phải tôi. – JungKook nghẹn ngào cay đắng.

– Nhưng SongLin đã coi ngươi là chủ nhân của nó. – TaeHyung đáp.

JungKook lại không hiểu. TaeHyung cưới nhạt nói tiếp:

– Từ khi ngươi gặn hỏi SongLin về những kỉ niệm của ta và Kookie, SongLin đã biết ngươi vốn dĩ không phải là Kookie. Chính nó cũng cầu xin ta đừng tổn hại đến ngươi.

– SongLin biết tôi không phải là Kookie ư? – JungKook ngạc nhiên.

TaeHyung đáp:

– SongLin đã hai kiếp người theo hầu Kookie, ngươi nghĩ nó có biết không?

JungKook rúng động rưng tròng mắt:

– Vậy… Chúa tể không giết tôi là bởi SongLin đã cầu xin?

.

.

.

Nay post 1 chap thui nha =)) Vì đang mắc viết lại nên nguồn tài nguyên hạn hẹp =)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.