Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 35: Ma Cà Rồng Lai


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 35: Ma Cà Rồng Lai


.

Tác giả: Bòn

..//..

Lãnh chúa rất thích thú, ra hiệu cho bà MinYoung lấy ra quả cầu thuỷ tinh đặt lên bàn. Trong phút chốc, bên trong quả cầu lan toả ra làn khói đỏ, chuyển từ xám sang xanh, rồi mờ dần đi nhường lối cho hình ảnh chấp vá. Cuối cùng, những thành phố hoang tàn đổ nát lần lượt thoáng qua thật rõ nét. Từ nhà cửa, sân vườn, lối đi… tất cả đều chìm trong tĩnh lặng của âm hồn. Đâu đó phảng phất vệt đỏ hoen màu máu của sự huỷ diệt tàn khốc.

JungKook tức thì đổi sắc trầm trọng theo từng hình ảnh hiện ra, mỗi lúc một nhợt nhạt đi.

– Cậu JungKook hiểu quả cầu vừa thông tin điều gì, đúng không? – Bà MinYoung nhướng mày bỡn cợt.

JungKook sững sờ như vừa xem qua một thướt phim kinh hoàng của ngày tận thế, miệng lẩm bẩm thẩn thờ:

– Những thành phố lớn của các cường quốc, tất cả đều đã trở thành thành phố chết.

– Không hổ danh là quý tử nhà tài phiệt. – Lãnh chúa tán thưởng rồi hướng ánh nhìn đến Kookie:

– Em nhìn rõ chứ, Ái phi? Chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi loài quỷ tàn độc này đã cướp đi sinh mạng bao người, huỷ diệt đến tận cùng sự sống. Bọn chúng hút cạn máu của những sinh linh yếu ớt, và xé xác họ. Thứ Kim TaeHyung cần chính là danh vọng bá chủ, là Chúa tể vạn vật. Hắn không cần em. Hắn không đi tìm em.

Quả cầu thuỷ tinh vẫn tiếp tục ánh lên những hình ảnh tang thương của vô số thành phố điêu tàn, nơi mà loài quỷ dã man từng đêm dài càng quét. Người dân hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra, chính phủ chỉ bất lực xua tán đi cư dân vùng lân cận. Hỗn loạn, đớn đau, tàn khốc. Tiếng trẻ thơ thét gọi sự chở che, người mẹ già khổ đày rớt rơi giọt lệ đắng. Quá thê lương một cảnh tượng xác xơ bao kiếp người.

Càng nhìn vào quả cầu JungKook bàng hoàng lùi đi vài bước. Bao ngày qua chôn vùi thân xác ở nơi rừng sâu âm u hiu quạnh, cậu chẳng hay biết rằng thế giới ngoài kia đang chìm trong biển máu. Đây là những gì TaeHyung đã làm sau khi rời khỏi lâu đài? Vì danh vọng bá chủ?

Khẽ đưa ánh mắt dò xét đến dãy cầu thang, JungKook thật sự muốn biết Kookie đang nghĩ gì. Bởi cậu hiểu rõ lời của Lãnh chúa không hề đúng sự thật. Cuộc chiến đẫm máu mà TaeHyung lạnh lùng bóp nát bao mạng người nào phải vì xưng bá bạo quyền. Mà chính từ đau thương phẫn nộ trong trong hắn, là để vơi đi cái căm phẫn tình yêu bị tước đoạt. Những mong sẽ cùng người yêu hội ngộ, nào ngờ chỉ đổi lấy sự gian dối lọc lừa.

Ngàn năm đợi chờ một tình yêu, cùng nhau giẫm đạp lên Thế giới.

Bây giờ thì JungKook đã hiểu cái ước hẹn ngàn năm mà TaeHyung từng nói là gì rồi. Nó thật sự quá khốc liệt. Tình yêu của hắn càng sâu, cuộc thảm sát càng cuồng bạo.

Trái với biểu tình thương tâm cực độ của JungKook, Kookie vẫn dững dưng im lặng. Trong nét mặt hoa mị huyễn hoặc ấy chẳng nói lên chút tâm tư gì của chủ nhân. Lần đầu tiên JungKook cảm thấy Kookie hững hờ đến vậy, như đang cố phân giải ra quả cầu thuỷ tinh kia muốn gửi gắm điều gì.

Không để Kookie phút giây xao lãng, giọng Lãnh chúa càng trầm trọng hơn:

– Chúng ta là con người, cùng một nhịp đập với nhân loại Kookie à. Phải ngăn chặn bước chân của lũ quỹ ma này. Kim TaeHyung chỉ cần quyền lực, hắn không nhớ về em. Còn ta, ta đã chờ đợi em một ngàn năm và tuyệt nhiên sẽ không gần gũi với bất kì hình hài nào khác biệt với em. Kookie của ta mãi mãi phải giữ được vẻ đẹp thiên thần uỷ mị, không thể hồ đồ bị nhầm lẫn như Kim TaeHyung được.

Lãnh chúa thiết tha nhìn Kookie, Kookie trống rỗng nhìn đáp trả.

JungKook thật sự muốn hét lên cho Kookie biết không phải vì tham vọng bá chủ mà TaeHyung giẫm đạp lên loài người. Tất cả là vì tình yêu mãnh liệt của hắn.


Nhưng rốt cuộc, cậu lại chọn im lặng.

Mọi người đều quyết định chờ đợi sự hồi đáp từ Kookie.

Kookie càng im lặng Lãnh chúa càng hân hoan. Lão tin rằng mình vẫn còn cơ hội níu kéo trái tim Kookie, chân lão từ từ bước lên bậc cầu thang, chủ tâm đến gần cậu hơn.

Nhìn thấy điều đó, Kookie lập tức nhấn giọng:

– Tôi chỉ yêu một mình Chúa tể và không muốn về với ông. Dù bị tan biến mãi mãi, cũng không!

Lãnh chúa khựng bước, niềm hy vọng vỡ oà đến thảm thiết.

JungKook buâng quơ điểm một nụ cười, chẳng biết nên vui hay cay đắng. Kookie yêu đuối sao? Không hề, cậu ta rất sợ hãi Lãnh chúa, nhưng trước mặt kẻ bạo ngược cường quyền, cậu ta vẫn thẳng thắn thốt ra tiếng lòng, không cần che đậy.

Đã không thể dùng lời ngọt đường mật, Lãnh chúa lập tức đanh gương mặt tàn hiểm:

– Đó không phải điều em có thể quyết định, Ái phi à.

JungKook giật mình nhận ra ánh mắt ra hiệu của Lãnh chúa cùng lúc với sự lay chuyển của bà MinYoung, cậu liền nhảy bổ vào bà, gắng sức không cho tiếng chuông gọi hồn từ đôi tay ấy phát ra âm thanh tra tấn.

– Kookie, chạy ra xe, mau lên! – JungKook hét lớn. Trước tình hình này thì tháo chạy vẫn là thượng sách.

Kookie thấy JungKook đột nhiên hành động, tấn công vào khoảng không, liền đứng bật dậy bối rối:

– Xe? Xe?

Bà MinYoung vô cùng bất ngờ trước sức mạnh kỳ lạ của JungKook, cậu khống chế bà một cách dễ dàng dưới sàn nhà, nhưng không sao giật chiếc chuông ra được.

– Xe là cái hộp màu trắng dựng ngoài khuôn viên đó, cái thứ tôi đã chở cậu đi đó! – JungKook chẳng biết nên khóc hay cười với tình huống này.

Kookie gật gật đầu hiểu ra, hớt hải lướt xuống lầu.

Nhưng Lãnh chúa chậm rãi tiến ra chắn ngay cửa, tay giơ cao một chiếc chuông khác, ghiến răng lời đe doạ:

– Ta sẽ không để mất em lần nữa đâu, Ái phi.

Kookie khựng bước nhìn chằm chằm vào chiếc chuông, lắc mạnh mái đầu trong nước mắt:

– Đừng trói buộc tôi nữa, tôi không yêu ông.

Lãnh chúa rúng động tâm can, lắc mạnh chiếc chuông phát ra âm thanh in ỏi.


– A… Á!!! – Kookie ôm đầu đổ gục xuống, đau đớn quằn quại.

Phía bên này JungKook vẫn giằng co chật vật với bà MinYoung. Nhịp đập từ trái tim bà khiến cổ họng cậu ngày càng đau rát. Một ma cà rồng mới vừa biến đổi sẽ không thể kiềm nén trước hương máu người. JungKook không biết đó là cảm giác đói khát, cậu chỉ thấy cơ thể rạo rực muốn cắn xé cơ thể trước mắt mình.

Rầm!!

Bà MinYoung hãi hùng khi chỉ một tay mà JungKook có thể nâng cả chiếc ghế gỗ trạm đầy hoa văn lên, ném thẳng xuống bà. Dù là ma cà rồng cũng không thể nhanh chóng cuồng bạo đến vậy khi vừa biến đổi xong. Bà MinYoung may mắn lăn người qua tránh né, nhưng JungKook như sấm chớp lao đến nhấc bổng bà lên, ép chặt thân hình múp míp vào vách đá.

– A, ặc… ặc… – Bà MinYoung vẫn không tin mình thất bại thảm hại trong tích tắc dưới tay JungKook, trong khi dưới sức lực của NamJin cả ba bốn ngày ròng vẫn không phá vỡ được lưới phép thuật của bà. Rõ ràng, ở JungKook có cái gì đó còn đáng sợ hơn Kim TaeHyung.

Đôi mắt JungKook đã sớm long lên ánh lửa đỏ ngầu, sắc mặt quỷ ma ghê rợn. Hai chiếc răng nanh theo tiếng gầm gừ trong cuống họng chuẩn bị cắm xuống phần thịt non mềm trên cổ bà MinYoung.

– Đừng!! Đừng giết cha tôi!! – Kookie hét lên kinh hãi. Cậu không trông thấy bà MinYoung nhưng cậu biết thứ vô hình mà JungKook đang chiến đấu chỉ có thể là Bá tước Seagull Chae – Người lúc nào cũng theo sát cạnh bên Lãnh chúa.

JungKook liền khựng người hoang mang. Ngay lúc đó Lão thầy bói xua mạnh tay, một làn khí lạnh từ đâu ập đến, hất văng cơ thể JungKook lên trời.

Lơ lững trên không trung, JungKook vùng vẫy với sức mạnh kì lạ trong cơ thể, rồi như ổn định được tư thế, cậu lộn một vòng, dễ dàng đáp xuống chiếc bàn giữa Đại sảnh, gầm gừ trong miệng tiếng trầm của cỏi âm, mắt sọc lên như loài quỷ dữ, móng vuốt dài cào cấu vào mặt gỗ sột soạt đầy đe doạ. Hình ảnh JungKook hiện giờ khiếp đãm hơn cả loài mãnh thú, như một con quái vật đói mồi.

– Quả nhiên là nghiệt chủng. – Lãnh chúa cũng phải sững sờ trước quyền năng bất thường của JungKook, nó mạnh đến mức chỉ vừa tham chiến cậu đã mất kiểm soát. Bởi do JungKook không giống ma cà rồng bình thường. Dòng máu chảy trong người cậu hoàn toàn được di truyền từ Kim TaeHyung – một dòng máu của loài quỷ thống trị.

Gào!!!

JungKook chẳng còn phân định được gì, vồ tới Lãnh chúa như con thiêu thân.

Không chút nao núng, dù dưới thân xác của lão thầy bói già nua, Lãnh chúa vẫn bình thản né tránh những cú tấn công trong điên loạn của JungKook. Chỉ một quyền thế đơn giản, lão hất văng JungKook té xuống nền nhà.

Khá ê ẩm sau cú ngã, JungKook mơ hồ tỉnh trí khi thấy Kookie đang vật vã dưới sàn.

– Ra xe mau! – JungKook hét lớn, quay người nâng chiếc bàn khổng lồ dài bằng cả gian phòng, ném thẳng về phía Lãnh chúa và bá tước Seagull Chae. Lợi dụng thời cơ, cậu vụt ra hành lang và dụng hết sức đóng rầm cánh cửa lâu đài.

Kookie hớt hải lướt vào trong xe, JungKook cũng nhanh chóng ngồi vào tay lái. Nhấn ga thật mạnh phóng vào rừng.

Lãnh chúa sau khi né tránh chiếc bàn đổ ầm về phía mình, cũng lao người đến cửa. Chỉ một cái đạp dùng hai phần sức, cánh cổng lâu đài bật mở tung. Cho dù dưới thân xác của một lão thầy bói, Lãnh chúa vẫn lưu giữ nguyên vẹn sức mạnh đồ tể năm xưa của mình.

Đường rừng đêm nay càng lúc càng chật hẹp lạ thường. Hai ánh đèn le lói không đủ sọi sáng xung quanh. JungKook cố bẻ tay lái với cái run dữ dội, miệng thở hắc ra từng tiếng rên rĩ quái dị.

– JungKook, cậu bị sao vậy? – Kookie vô cùng lo lắng từ sau nói vọng lên.

JungKook rát bỏng cổ họng, cứ ghi nhớ mãi mạch đập trên cổ bà MinYoung.


– Máu… tôi cần máu… – Cậu chỉ biết lập lại từ đó trong vô thức của sự thèm khát.

Két!!!

Thình lình một thân cây cổ thụ hiện ra trước đoạn đường đi, JungKook giật mình thắng gấp, rồi vội vã de xe lại để rẽ theo hướng khác.

Két!!! Grừm… Grừm…

Tiếng động cơ rộn vang khu rừng, huyên náo cả không gian âm u tịch mịch. Mọi ngày đoạn đường này đâu có nhiều cây đến vậy, giờ lại nhiều đến mức JungKook không nhìn rõ lối đi. Chắc chắn là có sự phù phép.

Đúng như suy đoán của JungKook, ngày từ phía xa, hàng hàng lớp lớp câu cổ thụ trong tích tắc ẩn hiện lên, che mờ lối đi. JungKook chẳng thể phân định được đâu là cây giả, đâu là cây thật nữa.

Giữ âm thanh ồn ào, hỗn loạn của cỏ cây ngã đổ và động cơ, tiếng u u gọi hồn văng vẵng từ xa vọng lại, báo hiệu Lãnh chúa và Bá tước Seagull Chae đang đuổi đến gần.

Giữ lúc đang hoảng loạn tâm trí, một âm thanh be bé cất lên réo gọi.

– Cứu em với… Chúa tể ơi…

– Ngài đang ở đâu, Chúa tể của em… cứu em với…

Kookie không ngừng cầu nguyện lẫn van nài. JungKook rối bời tâm trí hét lớn:

– Đừng gọi nữa!! Hắn đi rồi!! Hắn không bao giờ quay lại đâu!!!

Kookie vẫn khóc:

– Đừng để em về với ông ấy, Chúa tể ơi…

JungKook giận điên, mắt hoa lên nhức buốt, cố gắng xua hết những lời than oán của Kookie ra khỏi đầu, tập trung nhìn vào con đường rừng âm u nhỏ hẹp.

Rầm!!!

Điều tất yếu đã đến, JungKook đâm thẳng đầu xe vào cây cổ thụ thật sự, không phải hình ảnh hư vô từ phù phép của Lãnh chúa.

– Đúng là phù thuỷ! – JungKook nghiến răng nguyền rủa. Cố khởi động lại máy, nhưng bất lực.

Thấp thoáng phía xa, hai bóng người dần xuất hiện dưới ánh trăng mờ ảo. Một múp míp, một già nua. Hương máu người cũng rõ ràng vượt bậc. JungKook lấy hơi lên mấy lượt, cơn đói khát đầu tiên tưởng như xé đôi tâm hồn. Phải tự cắn mạnh vào môi đến bật máu, JungKook mới trấn tỉnh bước ra khỏi xe được.

– Ở yên trong này! – Trước khi đóng rầm cánh cửa cậu không quên căn dặn Kookie.

Lãnh chúa và Bá tước Seagull Chae cũng vừa đến nơi. Ba người, hai hướng, mặt đối mặt.

Lãnh chúa khép hờ đôi mắt, ôn tồn nói:

– Chỉ cần giao nộp Kookie, cậu có thể đi.

JungKook ghiến răng:


– Kookie không yêu ông, nghe không rõ hả?

– Cậu sẽ hối hận nếu cố xen vào chuyện này, nên suy nghĩ thật kỹ.

JungKook cương quyết thách thức:

– Bỏ đi thì mới là ân hận cả đời.

Lãnh chúa mỉm cười cay độc, giao chiếc chuông lại cho bà MinYoung để đôi tay không vướng bận.

JungKook mờ nhoè đôi mắt với bao hình ảnh máu tươi loáng thoáng qua đầu. Cậu thật sự đang rất đói khát.

Hai người lặng nhìn nhau, âm thầm giao ước một trận đấu tay đôi phân tranh thắng bại.

Kookie sau khi cầu nguyện với vạn lần gọi tên Kim TaeHyung, cuối cùng cũng để tâm đến tình hình trước mắt. Khi quay người lại nhìn thấy JungKook bắt đầu lao vào Lãnh chúa, Kookie kinh hãi lướt vội ra khỏi xe, hét lớn:

– JungKook!! Đừng đấu với ông ấy, đừng!!!

Nhưng quá muộn, chỉ một cái lách người, Lãnh chúa đã đánh ngã JungKook và như sấm chớp, giữ chặt lấy cổ chân cậu.

– Thả cậu ấy ra!! Tôi sẽ về với ông! Thả cậu ấy ra đi!! – Kookie chấn động hoảng hốt, lao người đến can ngăn. Nhưng cậu chỉ là thứ vô hình ảo ảnh.

A!!!…..

Rắc…

JungKook hét lên kinh hoàng theo tiếng xương vụn vỡ. Hình ảnh thảm khốc như kí ức của Kookie mà cậu từng trải nghiệm hiện ra thật rõ với chính bản thân mình. Trong phút chốc, bàn chân cậu chỉ còn máu tươi vương vãi. Hoàn toàn bất lực để có thể bước đi. JungKook đổ gục xuống mặt đất, gần như bất tỉnh.

Kookie khóc thét lên vụt đến gần JungKook, thảng thốt khi nghĩ đến JungKook rồi cũng như mình trở nên tàn phế.

Tiếng gọi thảm thương từ Kookie trở nên quá xa vắng với JungKook, mọi thứ âm thanh hiện giờ như từ ngàn tầng mây xa xôi vọng lại.

Chấm dứt tất cả như thế này sao?

Đau quá… Có chút vấn vương không cam lòng.

Trong khoảng không mênh mang của tri thức, JungKook mường tượng có hơi gió lạnh thoảng qua. Đâu đây vang lên tiếng rên rĩ quen thuộc, khắp chốn hoang vu theo lá rừng ru nhẹ bước âm hồn, xào xạc lên tà khí một binh đoàn lừ đừ ma quái.

JungKook cố gắng hé mở đôi mắt, cảm nhận lấy cái lạnh dọc sóng lưng. Âm thanh ưm a gần gủi thân thương đến lạ.

“Là bọn Thây ma, là tiếng rên của Thây ma”

JungKook mừng reo khúc tương phùng trong tâm trí, gắn gượng cặp mi nhoè nhìn ngó xung quanh. Giờ cậu mới phát hiện ra mình điên cuồng nhung nhớ những gương mặt nhớt nhác xanh lè. Nhớ đến nước mắt tuôn rơi một cách âm thầm lặng lẽ.

Hạt châu lệ chậm rãi tuôn, trào dâng niềm hạnh phúc cay đắng. Cậu biết, cái lạnh buốt giá này chỉ của riêng con người băng lãnh ấy thôi. Và chỉ riêng mình cậu cảm nhận được thôi. JungKook vô thức cất lên thanh điệu hoan ca mà xót xa hờn tủi.

– Kim TaeHyung đến rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.