Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 116: Đại Lão Là Hoàng Để Sống Không Được Bao Lâu 13
Lần này, đợi sau khi các quan viên hạ triều, thủ đoạn Kỳ Quan Lệ sẽ dùng xử lý những tin đồn này như thế nào cũng cùng bị mang ra ngoài.
Người truyền bá tin đồn, gϊếŧ không tha!
Khi vừa nghe được phương pháp giải quyết không chút quanh co này, ngồi ngay ngắn trong thư phòng, nếu không phải một nhóm đại thần dưới Thái Tử đảng đều đang chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ sợ Kỳ Quan Cẩn thật sự sẽ trực tiếp cười lớn thành tiếng.
Lớn lên trong lãnh cung chính là lớn lên trong lãnh cung, loại phương thức xử lý này coi là đạo làm vua cái gì? Người trong kinh đâu chỉ trăm vạn, hắn có thể gϊếŧ mười người trăm người, chẳng lẽ còn dám tàn sát hàng ngàn hàng trăm vạn người sao? Cho rằng chỉ dựa vào uy hiếp như vậy là có thể chặn được miệng của mọi người, phải biết rằng từ xưa đến nay, chặn lại miệng của người dân, khó hơn phòng lũ, Kỳ Quan Lệ như vậy thật sự không phải đang để hắn ta trở về, thậm chí sau này leo lên đỉnh cao, bắc cầu lót đường sao?
Cho dù trong đó thật sự có một bộ phận người vì thủ đoạn đẫm máu của hắn, mà ngậm miệng lại, nhưng chỉ cần có sự dụ hoặc của lợi ích, sẽ như cũ có rất nhiều rất nhiều người không sợ chết mà nhào lên trên.
Hắn ta ngược lại muốn xem xem Kỳ Quan Lệ có thể tàn sát bao nhiêu? Lại sẽ dẫn tới bao nhiêu oán hận sôi sục của người dân?
Lúc này Kỳ Quan Cẩn thật sự cảm thấy nước cờ này của mình thật sự đi quá khéo, hơn nữa hắn ta sai người tung tin đồn ra ngoài đều không phải bắn tên không đích, hắn ta sớm đã nghi ngờ cái chết của phụ hoàng và mẫu phi có liên quan đến tên tiểu súc sinh kia, càng nghi ngờ hắn ta rơi xuống vách đã cũng là do hắn ở phía sau động tay chân, còn về phần tin đồn của Tiên Hoàng Hậu, hắn ta cũng là nghe mẫu phi chính miệng nói với hắn ta, thậm chí còn để hắn hiện tại cũng tìm được một nhóm nhân chứng tới.
Kỳ Quan Lệ, hắn chính là do tiện mẫu thân kia của hắn hồng hạnh vượt tường, thâu hoan cùng người ngoài, cuối cùng mới sinh ra nghiệt chủng xáo trộn huyết mạch hoàng thất.
Nếu không phải phụ hoàng nhân từ, chỉ sợ năm đó ngay cả mạng của tên tiểu súc sinh này đều sẽ không lưu lại, hiện tại hắn thế nhưng…!
Ha, hắn ta đi nước cờ này chính là muốn hắn chết!
Khiến cho hắn nôn ra toàn bộ những thứ nợ hắn ta! Sau đó gϊếŧ người, đền mạng!
Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Kỳ Quan Cẩn không khỏi giương lên một đường cong đắc ý, thấy hắn ta cười, trong mắt nhóm phe Thái Tử phía dưới đều lóe qua một độ cong vừa lòng, một chiêu này của Thái Tử không thể nói không độc, nhưng vậy thì có quan hệ gì, bọn họ sớm cũng đã chịu đủ tên điên Kỳ Quan Lệ kia rôi!
Gần như đồng thời, Tôn Thanh Chi đang ở trong hậu viện của Kỳ Quan Cẩn an tâm dưỡng thai cũng đã nghe thấy tin đồn như thế này, sau đó liền nhìn thấy Kỳ Quan Cẩn bộ dáng tâm trạng cực tốt như vậy.
Sẽ thành công sao?
Không biết vì sao, Tôn Thanh Chi luôn cảm thấy nhóm người này có chút lạc quan quá mực, cũng có chút…!ngây thơ quá mức.
Nếu như Kỳ Quan Lệ thật sự là người dễ dàng gạt bỏ như vậy, hắn cũng không thể ngồi lên vị trí kia.
Quả nhiên, gần như chuyện tiếp theo phát triển đều ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều chưa từng biết đến còn có thủ đoạn đẫm máu như vậy, mặc kệ lúc nào, cho dù chỗ nào, chỉ cần ngươi mở miệng nói đến tin đồn của Kỳ Quan Lệ và Tiên Hoàng Hậu, vậy thì xin chúc mừng ngươi, ngươi sắp nghênh đón một phần quà từ ngao khuyển của tên điên Hoàng Đế Kỳ Quan Lệ!
Hơn nữa nhóm người này còn rất phân rõ phải trái, sau khi tìm được ngươi, trước tiên sẽ lạnh như băng mà nói một lượt ngươi khi nào đã nói những tin đồn nào ở đâu, sau đó lại nhấc tay chém xuống, xoẹt–, ngay cả cơ hội giải thích đều sẽ không cho ngươi, thấy người tắt thở liền sẽ rời đi.
Bọn họ còn vô cùng bình đẳng, cho dù ngươi là buôn bán nhỏ hay là vương tôn quý tộc, chỉ cần ngươi đã nói, ngươi liền phải chết, căn bản sẽ không cùng ngươi thảo luận vấn đề người đứng sau và phụ thân của ta làm chức quan gì đó, nói muốn ngươi chết liền muốn ngươi chết.
Bọn họ giống như gió, có mặt ở mọi nơi, chỉ cần ngươi dám đồn, bọn họ liền dám gϊếŧ.
Mặc kệ trước đó ngươi đã làm bao nhiêu chuẩn bị, mời bao nhiêu tiêu sư, hộ vệ, bọn họ đều có thể tìm cơ hội gϊếŧ chết ngươi!
Một cách duy nhất để sống sót, đó chính là không nói đến những tin đồn liên quan đến Đương Kim Thánh Thượng và Tiên Hoàng Hậu.
Suốt thời gian một tháng, khắp cả kinh thành, phảng phất nơi nào cũng đều tràn ngập mùi máu tươi như có như không, tất cả mọi người ra ngoài đều vô cùng cẩn thận, trong lòng run sợ, mà ban đầu những lời đồn càng ngày càng quá đáng trong kinh, gần như là trong nháy mắt liền mai danh ẩn tích.
Đợi mọi người phát hiện, chỉ cần không lan truyền những tin đồn kia nữa, cho dù bản thân làm cái gì, thậm chí phạm chút lỗi nhỏ, đều không gọi đám ngao khuyển kia đến tàn sát, thế là, cuộc sống của chúng bách tính thích ứng tốt rất nhanh đã đi vào quỹ đạo lần nữa, biến hóa duy nhất chính là, lời đồn thật sự bị thủ đoạn sấm rền gió cuốn đẫm máu của Kỳ Quan Lệ nhanh chóng ngăn lại.
Sự việc diễn biến thành như vậy, trong triều đình nhóm phe Thái Tử nháy mắt yên lặng một mảng, ban đầu những thủ đoạn nhảy nhót lung tung đã chuẩn bị tốt cũng toàn bộ bị bọn họ lén lút trốn trong mật thất trong nhà đốt sạch sẽ.
Mà buổi tối hôm đó Kỳ Quan Cẩn biết được kết quả này đã đập vỡ hoàn toàn thư phòng của chính mình.
Cả người tê liệt ngã xuống một đống lộn xộn trong phòng, dồn dập thở hổn hển.
Nghe xong tên sai vặt bẩm báo, Tôn Thanh Chi đã đến bên ngoài thư phòng, vươn tay vuốt ve bụng mình một chút, chậc, liền biết hắn ta không thắng được vị Kỳ Quan Lệ kia.
Nhưng mà, nàng ấy còn thật sự có chút không ngờ đến, thủ đoạn của vị Hoàng Đế Bệ Hạ này thật sự sẽ đẫm máu hung ác như vậy, mặc kệ không quan tâm, dù sao đối đầu với hắn tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì là được rồi, hơn nữa nàng ấy vẫn luôn cảm thấy sự việc vẫn sẽ không dễ dàng như vậy liền kết thúc…
Quả nhiên, đoạn thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng nàng ta sẽ có thể nhìn thấy Kỳ Quan Cẩn gấp đến giống như lửa cháy đến lông mày chạy tới chạy lui, mà mỗi ngày gian thư phòng bị hắn đập vỡ một lần kia cũng không dứt có người ra ra vào vào, tuy rằng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là chuyện lớn!
“Điện Hạ, hiện tại chúng thuộc hạ nên hành động thế nào? Điện hạ, ngài nhất định không thể bỏ mặc bọn ta!”
“Đúng vậy, Điện Hạ, bây giờ vị trên long ỷ kia đã điên rồi, rõ ràng đã không còn ai lan truyền lời đồn của hắn và Tiên Hoàng Hậu nữa, nhưng người của chúng ta…!vẫn đang giảm mạnh mỗi ngày, việc này rốt cuộc phải làm như thế nào mới được?”
Người đang nói chuyện, trên mặt tái nhợt.
Hắn đã gần mười ngày không có một giấc ngủ ngon, thường thường nửa đêm một tiếng gió thổi cỏ lay, hắn liền sẽ lập tức choàng tỉnh, sau đó vội vàng rút bội kiếm giấu dưới gối đầu ra, kinh hồn táng đảm mà giơ lên trước ngực mình.
Hắn ta sợ chứ, làm sao mà hắn ta không sợ?
Những người phía dưới giúp hắn ta làm việc kia, rõ ràng một hai người mà không lan truyền tin đồn, lại vẫn bị đám ngao khuyển kia tìm cớ gϊếŧ chết, nhưng lần này bọn chúng không gϊếŧ hung tàn như trước đó, mà là ung dung thong thả, hôm nay gϊếŧ chết một người, ngày mai gϊếŧ chết một người, một người hai người toàn bộ đều là sau khi Thải Tử trở về, trước tiên quy thuận đến bên người hắn ta, bày mưu tính kế cho hắn, còn là những đại thần tham gia vào trong kế hoạch lời đồn lần trước.
Chính vì đã phát hiện ra quy luật này, những người này mới sợ đến một bộ đức hạnh như vậy.
Bệ Hạ đây là nhân cơ hội loại bỏ người không phải bên mình!
Bọn họ những người này cũng chắc chắn ở bên trong hàng ngũ thanh lý, đao đã kéo ra, chính là không biết thứ gì sẽ khiến bọn họ những người này chém thành hai đoạn.
Nghĩ đến đây, những người này run rẩy đến càng thêm lợi hại.
Chết, ai không sợ!
Mà nghe được lời nói của những người này, Kỳ Quan Cẩn liền càng cảm thấy cả người đều bực bội lợi hại hơn, làm thế nào? Làm thế nào? Làm sao hắn ta biết phải làm thế nào?
Tại sao Kỳ Quan Lệ không chút nào sợ sẽ bị người mắng chửi, sẽ bị ngự sử ghi lại sự bạo hành của mình, sau này xuất hiện trên sử sách sẽ chỉ là một quân vương hung bạo tàn ác, tại sao hắn không sợ sẽ dẫn đến oán hận của bách tính, không sợ bị người kéo ngôi vị Hoàng Đế xuống, tại sao…!
Kỳ Quan Cẩn cảm thấy tất cả những lời chỉ bảo mình được dạy mười mấy năm trước tại ngay lúc này nhận được đả kích cực mạnh, thậm chí đều có chút bắt đầu nghi ngờ những thứ bản thân học được kia rốt cuộc có tác dụng hay không?
Lẽ nào Kỳ Quan Lệ thật sự không có một chút nhược điểm nào, cũng không có bất cứ thứ gì sợ hãi kiêng dè hay sao? Lẽ nào không có một người hiện tại có thể ngăn cản được…
Đợi đã.
Dưới cái nhìn chăm chú thiết tha của chúng đại thần, ánh mắt Kỳ Quan Cẩn lập tức liền nghĩ tới người nào đó nháy mắt sáng lên, hắn ta nghĩ ra rồi, người đó chắc chắn có thể ngăn cản tên điên Kỳ Quan Lệ này, cũng chắc chắn sẽ bằng lòng giúp hắn ta…
Ninh Tiêu!
Chẳng qua thư mật lần trước cực kỳ có khả năng đã bị người của Kỳ Quan Lệ chặn lại, không đưa được đến trong tay Ninh Tiêu, nàng mới không đến nơi hẹn với hắn, nếu không, với tình cảm của nàng và hắn ta, nàng tuyệt đối sẽ đến gặp hắn ta!
Nếu như nàng không có cách nào đến gặp hắn ta, vậy thì…!hắn ta liền đi gặp nàng!
Nghĩ đến đây, Kỳ Quan Cẩn cuối cùng cũng thở ra sự ngột ngạt trong lồng ngực kia, trên mặt không khỏi treo lên một nụ cười.
Kỳ Quan Lệ có thể vây lại thân thể Ninh Tiêu, còn có thể vây lại trái tim nàng sao?
Ha.
Sau đó, hắn ta tùy ý ứng phó lại toàn bộ đám đại thần này, liền bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc nên gặp mặt với Ninh Tiêu như thế nào?
Ngày hôm nay, ánh nắng xán lạn, gió nhẹ ấm áp.
Nhưng rốt cuộc đã vào đông rồi, nhiệt độ vẫn là có chút lạnh, lạnh đến hoa mai trong mai viên đều đơm hoa sớm hơn.
Bởi vì Kỳ Quan Lệ ở trong ngự thư phòng cũng không biết đang làm gì, Ninh Tiêu quyết định trang bị đầy đủ cho mình, cái gì mà lò sưởi ấm tay, áo choàng nhung thỏ, bịt tai lông thỏ vân vân, trước tiên đi bên kia thăm dò đường, nếu như đẹp, ngày mai liền kéo Kỳ Quan Lệ đến ngắm hoa, nếu như có thể, nói không chừng bọn họ còn có thể ở trong mai viên dựng một bếp lò nhỏ, nấu một nồi lẩu ăn, quả thực quá mãn nguyện.
Ninh Tiêu vừa vui sướng hài lòng mà nghĩ như vậy vừa suy nghĩ nguyên liệu nấu nồi lẩu, đợi sau khi mặc xong tất cả, cũng đã sắp biến thành một con thỏ lông xù xù.
Sau đó nàng liền mang theo Ngọc Dung và một nhóm cung nữ thái giám, hoành tráng mà trực tiếp đi thẳng đến Mai viên.
Gần như cùng lúc đó, trong tay Kỳ Quan Cẩn ăn mặc thành tiểu thái giám siết lấy vật đính ước lúc đầu của hai người Từ Tâm am sau núi, một chiếc ngọc bội, cũng tràn đầy tin tưởng mà trốn vào trong thùng nước lớn tiến vào trong cung.
Mà Kỳ Quan Cẩn bên kia vừa có động tĩnh, Kỳ Quan Lệ bên này đã lập tức nhận được tin tức.
Khoảnh khắc nghe thấy tin tức này, đầu tiên Kỳ Quan Lệ hỏi chính là: “Hoàng Hậu đâu?”
“Nương nương dẫn theo cung nữ thái giám và những người khác đến Mai viên, nghe nói hoa mai ở đó đã nở, vì vậy…”
“Được, cô đã biết rồi.”
“Vậy Kỳ Quan Cẩn…”
“Thả hắn ta vào trong.”
“.
Vâng.”
“Phái người không dấu vết nói cho hắn ta vị trí của Hoàng Hậu.”
“.
Vâng…”
Mà khi nói đến đây, nắm đấm của Kỳ Quan Lệ đã siết chặt.
Sau đó cả người giống như một bức tượng điêu khắc ngồi ngay ngắn trong ngự thư phòng, nhưng còn chưa đợi hắn ngồi một lúc: “Người đâu!”
“Bệ Hạ!”
“Để ngự lâm quân lập tức ngăn Kỳ Quan Cẩn ở cửa đông cho cô!”
“Đây…!Khởi bẩm Bệ Hạ, Thái Tử điện hạ cũ đã vào cung rồi…”
Kỳ Quan Lệ: “! ! !”
“Cũng…..
cũng đã bước vào Mai
viên…”
Kỳ Quan Lệ: “! ! !”
Nhanh như vậy?
Dường như hắn mới thất thần một lát, làm sao hắn ta lại…
Cũng may Bình An đứng một bên không nghe được tiếng lòng của hắn, nếu không chỉ sợ sẽ lập tức thất thanh thét chói tai, một lát? Đại lão, ngài đã ngây người hơn một khắc rồi, cứ ngồi ở chỗ đó như vậy, giống hệt như hồn lìa khỏi xác, thậm chí ngay cả động tác đều không đổi chút nào, nếu không phải nô tài nhìn thấy thỉnh thoảng ngài chớp mắt một chút, nô tài sợ rằng thật sự sẽ cho rằng ngài cứ trợn mắt như vậy ngủ mất rồi!
“Bình An!”
“Có nô tài!”
“Tới mai viên!”
“Vâng!”
Chính tại khi Kỳ Quan Lệ bên kia vô cùng lo lắng mà đi tới bên này, khóe miệng Ninh Tiêu run rẩy mà nhìn Kỳ Quan Cẩn đứng cách nàng trước đó không xa, vẻ mặt kích động, trời mới biết tại sao ngắm hoa ngắm hoa, Ngọc Dung bọn họ liền một người lại một người không thấy bóng dáng đâu, cuối cùng khi gặp được nam chính Kỳ Quan Cẩn, nàng chỉ còn lại một mình lẻ loi.
“Tiêu Nhi!”
Vừa nhìn thấy Ninh Tiêu, Kỳ Quan Cẩn liền lập tức chạy lên trước mặt nàng.
Kỳ Quan Cẩn thấy Ninh Tiêu không hề lộ ra vẻ mặt vui sướng kích động đến phát khóc như trong tưởng tượng của hắn ta lại gọi nàng một tiếng: “Tiêu Nhi, là ta, A Cẩn, ta đã trở về, ta không chết, sau khi ta rơi xuống vách núi đã được người cứu, hiện tại đã trở về!”
Hắn ta lại tiến lên phía trước hai bước.
Thấy vậy, Ninh Tiêu không tự chủ mà lùi về sau hai bước, không mặn không nhạt mà trả lời một câu: “Ồ.”
Ồ?
???
Quả thật Kỳ Quan Cẩn có chút không dám tin tưởng, Tiêu Nhi hắn ta tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, sau khi hai người cửu biệt trùng phùng, làm sao nàng sẽ lạnh nhạt trả lời hắn ta như vậy.
Thế là, hắn vội vàng cởi mũi thái giám của mình xuống, một lần nữa tiến lại gần Ninh Tiêu bên này chút nữa: “Là ta đây, Tiêu Nhi, ta là A Cẩn, ta đã trở về, làm sao nàng…”
Ninh Tiêu lại lùi về sau hai bước, đừng, đừng qua đây nữa, nàng có chứng dị ứng nam chính, dựa vào quá gần, sẽ đột tử!
Nhưng chính là động tác như thế này, lại khiến vui sướng và kích động trên mặt Kỳ Quan Cẩn, chậm rãi, chậm rãi toàn bộ đều thu lại, sau đó nhìn Ninh Tiêu không còn ánh mắt nhu tình trước kia nữa, lúc này nhìn Ninh Tiêu xa lạ như vậy, lạnh băng như vậy.
Phảng phất Ninh Tiêu trước kia từng cùng hắn ta ngắm trăng ngắm sao trên Từ Tâm am, vì hắn ta bắt một con đom đóm cũng sẽ vui sướng nửa ngày toàn bộ đều là ảo giác của hắn.
“Tiêu Nhi, nàng…!nàng đã thay lòng rồi sao? Nàng tiến cung, trở thành Hoàng Hậu của Kỳ Quan Lệ liền bắt đầu chậm rãi thay lòng sao? Lẽ nào nàng đã quên lời thề của chúng ta, quá khứ của chúng ta sao? Trên Từ Tâm am sau núi, chúng ta cùng nhau ngắm trăng ngắm sao, bắt đom đóm, nàng đã từng nói với ta, nói đời này sẽ chỉ gả cho một mình Kỳ Quan Cẩn ta, sẽ chỉ trở thành tân nương của một mình ta, nói tâm nguyện lớn nhất đời này chính là chúng ta bên nhau mãi mãi, thậm chí chúng ta còn đã trao đổi tín vật đính ước, thề hẹn với nhau.
Trước khi ta đến Giang Nam cứu tế, cũng đã hứa với nàng, nói trở về liền sẽ cưới nàng làm thê, nàng đều đã quên sao? Tiêu…”
Kỳ Quan Cẩn giơ ngọc bội lên lên án từng chữ rõ ràng, nhưng tiếc rằng những lời sau đó hắn ta còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lẽo đã trực tiếp vang lên phía sau hai người.
“Ồ? Nhin không ra Hoàng Hậu của cô vậy mà còn cùng Hoàng đệ ngươi có quá khứ xúc động lòng người như vậy sao? Còn có, làm sao Hoàng đệ đã trở về, cũng không chào hỏi một tiếng với Hoàng huynh, khiến cho Hoàng huynh vẫn luôn nhớ ngươi, thật là đau buồn!
Vừa nghe thấy giọng nói này, Ninh Tiêu bỗng nhiên quay đầu, vừa lúc trực tiếp đâm vào trong hai mắt u ám, vội vàng chạy đến bắt gian của Kỳ Quan Lệ.
Chậc, Tu La tràng!
Nàng cuối cùng sẽ xong rồi sao? Xong rồi sao? Hay là phải xong rồi?
Hu..