Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 117: Đại Lão Là Hoàng Để Sống Không Được Bao Lâu 14


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 117: Đại Lão Là Hoàng Để Sống Không Được Bao Lâu 14


Ồ, không đúng nha…
Ninh Tiêu vừa mới cảm thấy bản thân sắp xong rồi đột nhiên nghĩ tới, dường như không đúng nha, nếu như nàng không nhầm, trong cốt truyện, mỗi một lần Ninh Tiêu ban đầu và nam chính Kỳ Quan Cẩn gặp mặt, mỗi câu nàng và hắn ta nói với nhau, thậm chí là chính tay nhận lấy bao thuốc độc kia từ trong tay đối phương đều là trong sự giám sát của Kỳ Quan Lệ.
Không biết hắn đã nuôi đám ngao khuyển kia thế nào, quả thực chính là tập hợp theo dõi, ghi âm, gϊếŧ người, phóng hỏa, kết thúc các loại ưu điểm trên người, thật sự là ở nhà lữ hành, gϊếŧ người diệt khẩu, chuẩn bị lương phẩm.
Càng đừng nói xu thể phát triển tình cảm như bây giờ của hai người, cũng hoàn toàn bất đồng với phát triển trong cốt truyện hắn đến chết đều không nói ra nỗi khổ tâm ý thật sự của bản thân với Ninh Tiêu ban đầu, hai người hiện tại, đã có thể coi là tâm ý tương thông trên một ý nghĩa nào đó.
Nàng liền không tin, nhất cử nhất động của Ninh Tiêu ban đầu hắn đều đã rõ ràng vô cùng, đến lượt nàng, Kỳ Quan Cẩn lén lút tiến cung tìm nàng, hắn sẽ không hề hay biết.
Nàng cũng không tin, hắn không có cách nào kiềm chế Kỳ Quan Cẩn lén lút trong nôi.
Cố tình Kỳ Quan Cẩn vẫn đã xuất hiện trước mặt nàng, cũng ý nghĩa rằng điều này có tám chín phần là do Kỳ Quan Lệ cho phép, tiểu kỹ nữ này chính là muốn nhìn xem những lời ngon tiếng ngọt bình thường nàng nói với hắn kia rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả, gặp được tình nhân cũ lại sẽ biểu hiện như thế nào, sẽ tình cũ khó dứt cái gì đó hay không.
Nhưng ngươi tới cũng có chút quá nhanh đi, vở kịch của nàng bên này còn chưa mở màn, người đều đã tới rồi, khiến cho nàng đã hoàn toàn không còn đường phát huy!
Ninh Tiêu có chút khó hiểu.
Đừng nói nàng không hiểu, ngay cả Kỳ Quan Lệ cũng có chút khó hiểu, hắn đang êm đẹp làm sao sẽ làm ra loại hành vi ngu ngốc như vậy.
Vốn dĩ hắn chính là có ý muốn như vậy với Ninh Tiêu, nhưng chưa đợi được một lúc, hắn mới bỗng nhiên phát hiện loại hành vi ngu xuẩn như vậy người bị ngược từ đầu đến cuối đều là chính bản thân hắn.
Cho dù nàng và Kỳ Quan Cẩn nối lại tình xưa, hắn lại có thể làm gì nàng?
Gϊếŧ nàng? Không thể nào!
Gϊếŧ chết Kỳ Quan Cẩn, nếu như Ninh Tiêu khó chịu, hắn sẽ chỉ càng khó chịu.
Nếu như Ninh Tiêu không nối lại tình xưa với Kỳ Quan Cẩn, bọn họ lại đơn độc ở chung lâu như vậy, người khó chịu vẫn là hắn.
Làm tới làm lui, người khó chịu đều là hắn.
Vì vậy, lúc này Kỳ Quan Lệ mới vội vội vàng vàng chạy tới đây.
Nhưng không nghĩ tới, nhanh chóng đuổi theo vẫn là đến muộn, vừa đến hắn liền nghe thấy những lời hắn không muốn nghe, một cảm giác chua xót nháy mắt nảy ra trong lòng, lúc này mới có một màn lời nói trên kia của hắn.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt trầm xuống, Kỳ Quan Lệ tức giận bản thân mình đến không được vừa muốn nhấc chân tiến lên phía trước.
Không nghĩ tới tại lúc này, Ninh Tiêu ở vị trí phía trước cách hắn mười mấy mét bỗng nhiên cảm thấy xoang mũi chợt ngứa, ngay sau đó liền lập tức hắt xì một cái.
Vừa nghe thấy tiếng hắt xì này, hai nam nhân đứng ở hai phía của nàng lập tức di chuyển, nhưng cuối cùng vẫn là động tác của Kỳ Quan Lệ nhanh hơn nửa phần, chỉ mấy bước đã đến bên cạnh Ninh Tiêu, một phen liền nắm lấy tay nhỏ bị lò sưởi ấm nóng hầm hập, sau đó cực kỳ tự nhiên mà móc chiếc khăn lụa hai màu đen đỏ giao nhau từ trong lồng ngực ra liền lau mặt cho nàng.
“Nàng nhìn nàng xem, trời lạnh như vậy, tại sao muốn xem cái gì mà hoa mai? Nhìn xem, hắt xì rồi chứ? Đợi nàng phong hàn rồi, xem cô cười nàng thế nào?”
Vẻ mặt Kỳ Quan Lệ “nàng nhìn xem nàng phiền phức biết bao, trên thế giới trừ bỏ cô, xem còn ai có thể nuông chiều nàng như vậy” nhìn về phía nàng.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Ninh Tiêu ngay cả tay cũng chưa nâng lên, ngẩng đầu liền cọ cọ lên chiếc khăn trong tay Kỳ Quan Lệ, sau đó không chịu yếu thế mà nhìn sang hắn: “Bệ Hạ người còn nói ta, Bệ Hạ cũng không nhìn xem hiện tại người ăn mặc như thế nào! Trời lạnh như vậy, chỉ mặc một chiếc xiêm y mỏng manh như vậy liền ra ngoài rồi, ngay cả áo choàng đều không khoác, ngài thật là…!cho rằng chính mình làm bằng sắt sao? Rốt cuộc là ai, đêm qua trước khi ngủ, đã nghẹt mũi, vẫn là thái y kê thuốc cho người, hút dược khí một canh giờ mới khỏi, hiện tại lại mặc ít như vậy…”

Nói xong, Ninh Tiêu liền muốn gỡ chiếc áo choàng lông thỏ trên người nàng cho hắn khoác lên.
Thấy vậy, Kỳ Quan Lệ giơ tay liền giữ lại bàn tay đang muốn cởi bỏ dây áo choàng của mình, ngay sau đó quay đầu liền nhìn sang Kỳ Quan Cẩn một bên khuôn mặt sớm đã âm u một mảng, chua xót và ghen tỵ trong mắt gần như sắp tràn ra, trên mặt làm ra vẻ hiện ra một tia kinh ngạc: “Hoàng đệ, ngươi vẫn ở đây sao?”
Nghe vậy-
Kỳ Quan Cẩn: “…”
Ninh Tiêu: “…”
Sau đó, Ninh Tiêu dùng sức mím môi lại, không làm như vậy, nàng thật sự sợ rằng bản thân sẽ cười thành tiếng.
Mà trên mặt Kỳ Quan Cẩn nhanh chóng hiện lên một tia xấu hổ giận dữ: “Ta…”
Lời nói của hắn ta còn chưa nói xong, Kỳ Quan Lệ lại mở miệng lần nữa: “Hôm nay, tâm trạng của cô tốt, lại thấy ngươi sau khi rơi xuống vách núi vẫn còn sống sót, liền tạm thời không trị tội ngươi tự mình xông vào hậu cung.

Ồ, phải rồi, sau khi cô và Hoàng Hậu thành thân, ngươi vẫn chưa đàng hoàng đến bái kiến Hoàng tẩu phải không? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đã gặp được, còn không nhanh chóng đến đây bái kiến Hoàng tẩu?”
Kỳ Quan Cẩn: “” وو
Ninh Tiêu: ور
Ta chưa từng gặp được người mặt dày vô sỉ như vậy!
Nhân lúc người ta rơi xuống vách núi, cưới vị hôn thê của người ta, hiện tại hai người đã gặp mặt, còn ép người ta gọi vị hôn thê cũ của mình, tẩu tử!
Ngươi nói có ngược hay không, ngươi nói có ngược hay không?
Ngược chết mất.
Kỳ Quan Lệ lúc này thật mười phân vẹn mười giống như boss phản diện!
Chậc chậc chậc.
Mà bên kia, Kỳ Quan Cẩn nghe được lời nói như vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, siết chặt nắm đấm, không thể tin được mà nhìn Kỳ Quan Lệ.
Ức hiếp người quá đáng!
Nỗi nhục lớn như vậy, nếu như hắn ta không báo thù, thề không làm người!
Kỳ Quan Cẩn cũng có khí tiết của mình, hắn ta cũng không chuẩn bị mở miệng gọi.
Không nghĩ rằng bộ dáng im lặng không nói, thề sống chết bất khuất như vậy của hắn ta, lại khiến cho khóe miệng đang giương lên của Kỳ Quan Lệ tức khắc liền thu lại.
Kỳ Quan Lệ không sợ nhất chính là người ta cứng đầu với hắn, bởi vì ngươi dám cứng đầu với hắn, hắn liền dám lấy mạng ngươi!

Vốn dĩ độ ấm ban đầu đã cực thấp, lúc này không hiểu sao lại càng thấp hơn một chút.
Mà ngay tại khoảnh khắc Kỳ Quan Lệ thay đổi sắc mặt, hắn ta vô thức nhớ lại những ngày qua, tàn sát đẫm máu trong kinh và Kỳ Quan Lệ tùy ý làm bậy.
Hắn cái gì cũng đều có thể làm ra!
Nhất thời, trong đầu của nam nhân không khỏi lóe lên một ý nghĩ như vậy.
Sau đó hắn ta liền liếc nhìn ánh mắt của Kỳ Quan Lệ liếc nhìn sang một bên, hắn ta vô thức mà đuổi theo, liền dường như mơ hồ nhìn thấy sau một gốc mai đang đơm hoa dường như lộ ra một góc áo màu đen.
Ngao khuyển!
Nghĩ đến chữ này, trong lòng Kỳ Quan Cẩn rùng mình, sau đó nhìn sang Ninh Tiêu bên cạnh, hai chữ “Hoàng tẩu” cứ như vậy mà thoát ra khỏi miệng.
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu giật giật khóe miệng, vẫn luôn cảm thấy người ta đang chào hỏi nàng, không trả lời dường như có chút không lịch sự, đôi môi động mấy cái, cuối cùng chính là nghẹn ra một chữ: Ngoan.” 66
Chữ này vừa nói ra-
Kỳ Quan Cẩn: “…”
Kỳ Quan Lệ: “…”
Ngay sau đó, hắn trực tiếp quay đầu nhìn sang Ninh Tiêu bên cạnh.
Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?
Ninh Tiêu cho hắn một ánh mắt nhỏ.
– Không, không có gì không đúng, — rất tốt!
Trong mắt Kỳ Quan Lệ nhanh chóng lóe qua một chút ý cười, sau đó hắn lại lần nữa nhín sang Kỳ Quan Cẩn đối diện vẻ mặt ngơ ngác, ngược lại nghẹn khuất, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt giống như đã ăn phân, không hề bởi vì việc này mà tha cho hắn.
“Nếu như đã gọi Hoàng tẩu, lại là lần đầu tiên gặp mặt, có phải nên đưa cho Hoàng tẩu một món quà gặp mặt không?”
Phản rồi phải không?
Ninh Tiêu lại giật khóe miệng một chút.
Không, vua giở trò tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn quà gặp mặt như vậy.
Quả nhiên, giây tiếp theo-
“Cô thấy ngọc bội trên tay ngươi không tồi, dứt khoát liền tặng cho Hoàng tẩu của ngươi thế nào?”
“Kỳ Quan…”

Gân xanh trên trán Kỳ Quan Cẩn nháy mắt hiện lên, quả thực ức hiếp người quá đáng!
Hắn ta…
“Hum?”
Kỳ Quan Lệ hơi hơi ngước mắt, trong mắt chợt lóe hàn quang.
Giây tiếp theo, Kỳ Quan Cẩn đã thấy vẻ mặt của hắn, liền chỉ có thể nghẹn nghẹn khuất khuất mà đứa ngọc bội trong tay sang phía Ninh Tiêu.
Nhìn ngọc bội đang bay đến kia, Ninh Tiêu lại không hề có chút ý muốn vươn tay nhận lấy, bởi vì nàng biết-
Một bàn tay bỗng nhiên nâng lên, vươn tay nhận lấy khối ngọc bội kia.
“Cô tạm thời bảo quản cho ngươi.”
Kỳ Quan Lệ mỉm cười nói như vậy.
Nàng liền biết, nàng sớm đã đoán được, nàng còn biết bảo quản của Kỳ Quan Lệ, giống hệt như năm mới cha mẹ muốn bảo quản tiền mừng tuổi cho trẻ nhỏ, tuyệt đối là một đi không trở lại!
Sau đó nàng cứ như vậy nhìn Kỳ Quan Lệ nhận khối ngọc bội kia vào trong tay áo, sau đó liền vươn tay với nàng.
Ninh Tiêu: “? ? ?”
Đây là ý gì?
Nhìn vẻ mặt Ninh Tiêu mờ mịt, Kỳ Quan Lệ híp híp mắt, sau đó lộ ra một nụ cười giả dối: “Hoàng Hậu, thân là trưởng bối, lần đầu lấy thân phận Hoàng tẩu gặp mặt với Hoàng đệ, không phải cũng nên mang quà gặp mặt ra sao?”
Ý tứ là, vật đính ước kia hắn ta để lại cho nàng đâu? Còn muốn giữ lại? Nằm mơ!
Ninh Tiêu và Kỳ Quan Cẩn cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của hắn, một người tức giận phẫn nộ, một người hơi hơi có chút lúng túng.
Sau đó Ninh Tiêu liền nhẹ nhàng đặt tay mình vào trong tay nam nhân, véo nhẹ một cái, tiến lên hai bước, liền sáp vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Mất rồi, khối ngọc bội kia của hắn ta, trước khi ta tiến cung sớm đã vứt bỏ rồi, hiện tại chàng đến vớt giếng trong hậu viện phủ Ninh Quốc Công, không chừng có thể vớt được.”
Ninh Tiêu ban đầu là một người bạc bẽo vô tình biết bao, trong suy nghĩ của nàng, Kỳ Quan Cẩn đều đã chết rồi, nàng mới không giữ lại đồ vật của hắn ta tránh cho bị đàm thoại, còn ảnh hưởng nàng đi tìm mùa xuân tiếp theo!
Nhìn vật nhớ người, đó là cái gì, có thể ăn sao?
“Ồ, trước khi nàng tiến cung, đã ném ngọc bội vào trong giếng của hậu viện phủ Ninh Quốc Công rồi!”
Nghe được lời nói của Ninh Tiêu, giọng nói của Kỳ Quan Lệ đột nhiên cực lớn, chỉ sợ Kỳ Quan Cẩn không nghe được lại lặp lại một lần.
Ninh Tiêu: “…”
Đủ rồi.
Sau đó nàng liền nhìn thấy hắn tiếp tục trợn mắt nói dối với Kỳ Quan Cẩn: “Hoàng tẩu của ngươi nói không mang theo quà gặp mặt, lần sau bồi thường cho ngươi.”
Chính là loại lần sau mà không có lần sau nữa.
Đối với chuyện này, Kỳ Quan Cẩn: “…”
Hắn ta muốn nói, tai hắn ta không điếc, lời nói trước đó hắn ta đã nghe thấy rồi.
Chính là vì đã nghe thấy, lúc này trên mặt hắn ta mới xẹt qua một tia khuất nhục, ánh mắt nhìn Ninh Tiêu giống như đang nhìn một tên tra nam đểu cáng vô tình, ăn xong không thanh toán.

Nhưng người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nắm đấm của nam nhân siết lại rồi buông lỏng ra, buông lỏng ra lại siết lại lần nữa, cũng không biết đã qua bao lâu, lúc này cuối cùng mới thở ra một hơi: “Nếu đã như vậy, thần đệ liền cáo lui!”
Nghe thấy vậy, Kỳ Quan Lệ kiêu căng mà hơi gật đầu một chút, nơi nào còn có thể nhìn ra một chút dáng vẻ bỡn cợt ban nãy.
Chưa đợi Kỳ Quan Cẩn quay người đi hai bước, lúc này hắn mới giống như vừa nhớ lại cái gì đó, mở miệng nói với bóng lưng của hắn ta: “Ồ, cô đã quên, bảy ngày sau, đại sứ Trấm Quốc sắp vào kinh, đến lúc đó không bằng Hoàng đệ giúp cô tiếp đãi một chút, cứ lấy.

thân phận Cẩn Vương đi! Văn điệp phong Vương ngày mai cô sẽ để Bình An đưa đến…!phủ Thái Tử, đến lúc đó dứt khoát cùng nhau thay đổi hoành phi đi? Thế nào?”
Phong Vương!
Chính là hoàn hoàn hủy đi thân phận Thái Tử trước đó của Kỳ Quan Cẩn, từ nay về sau hắn ta liền chỉ có thể làm thần hạ của Kỳ Quan Lệ.

Nếu như nói trước đó hắn ta muốn ngồi lên vị trí kia, còn có thể coi là xuất binh có danh nghĩa, lấy lại đồ vật vốn dĩ nên thuộc về mình.

Sau này đội cái tên Cẩn Vương, muốn ngồi lên vị trí kia, đó chính là mưu phản!
Không thể không nói, mưu tính hôm nay của Kỳ Quan Lệ có thể nói là một vòng lồng vào một vòng.
Thực ra vốn dĩ hắn đã dự tính như vậy, nhưng không nghĩ tới bản thân hắn hoàn toàn không chịu được Hoàng Hậu của mình đơn độc ở chung một chỗ vị hôn phu cũ của nàng mà thôi!
Mà nghe đến đây, bước chân Kỳ Quan Cẩn dừng lại, hàm răng lập tức cắn chặt thịt mềm trong khoang miệng, trong nhất thời, vị tanh tràn ngập.
Sau đó, vậy mà hắn ta ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền không thấy bóng dáng nữa.
Đợi hắn ta đi khỏi, lúc này Kỳ Quan Lệ mới quay đầu nhìn sang Ninh Tiêu bên cạnh, sau đó, đột nhiên cúi người xuống: “Nhìn không ra, Hoàng Hậu của cô còn thật là bạc tình, người vừa mới chết, nàng liền ném bỏ vật đính ước của người ta, khiến cô thật sự lo lắng, nếu như có một ngày nào đó, cô vô ý xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hoàng Hậu sẽ đổi đãi với di vật của cô như vậy hay không? Nhưng mà, cô sợ rằng sẽ không cho nàng cơ hội như vậy, bởi vì, nếu như sẽ chết, cô cũng sẽ…!luôn mang theo nàng.”
Giọng nói của nam nhân cực thấp, thấp đến giống như lời nỉ non của tình nhân, nhưng nội dung lời nỉ non này thật sự có chút khủng bố!
Ánh mắt Ninh Tiêu hơi sửng sốt nhìn sang Kỳ Quan Lệ, hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết đã qua bao lâu, lúc này Kỳ Quan Lệ mới phụt cười ra một tiếng, sau đó duỗi tay vuốt nhẹ lên gương mặt trắng nõn trơn mềm của Ninh Tiêu, một mảnh mềm mại rơi vào trong tay.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve một chút, dắt lấy tay Ninh Tiêu, xoay người liền muốn đi ra bên ngoài mai viên, vừa đi vừa mở miệng.
“Phụt ha ha ha ha, nhìn dáng vè này của nàng, cô là đang nói …” chữ đùa còn chưa nói ra.
“Được.”
Sau lưng hắn, giọng nói của Ninh Tiêu đã vang lên.
Bước chân Kỳ Quan Lệ lập tức dừng lại, sau đó liền nhìn thấy ngón tay út của bàn tay đang nắm tay Ninh Tiêu của mình bị một ngón út mảnh khảnh móc lấy, sau đó nhẹ nhàng giơ lên.
“Vậy chúng ta ngoắc tay đồng ý rồi, mặc kệ đi đâu, cho dù là chết, cũng phải luôn mang theo ta, được không?”
Nghe vậy, Kỳ Quan Lệ bỗng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy, khuôn mặt Ninh Tiêu bên dưới cây mai đơm hoa, tràn ngập nụ cười có chút quá mức xinh đẹp động lòng người như vậy.
Thật sự, rất đẹp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.