Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 115: Đại Lão Là Hoàng Để Sống Không Được Bao Lâu 12


Bạn đang đọc Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo – Chương 115: Đại Lão Là Hoàng Để Sống Không Được Bao Lâu 12


Nụ cười này, khiến cho sắc mặt Kỳ Quan Lệ ăn diện lộng lẫy, vốn dĩ có ý đồ muốn nhìn vẻ kinh diễm từ trong mắt Ninh Tiêu, tốt nhất có thể vì gương mặt này của hắn mà càng ngày càng thích hắn, càng ngày càng không thể rời khỏi hắn nháy mắt kéo xuống, ban đầu khóe miệng còn hơi hơi nhếch lên cũng thu lại cùng nhau, toàn thân vô thức tản ra một cỗ hàn khí nhàn nhạt.
Nháy mắt khiến đám người đại thái giám Bình An vốn dĩ đang đi theo sau Kỳ Quan Lệ hầu hạ, không tự chủ được liền bắt đầu run chân.
Chỉ vì bọn họ thật sự quá quen thuộc dáng vẻ này của Bệ Hạ, dĩ vãng trước khi mỗi lần thấy máu, cảm xúc của Bệ Hạ đều sẽ thay đổi lớn trong nháy mắt, hàn khí toàn thân, cảm xúc không vui khiến người cách xa vài trăm dặm đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Mà hiện tại không phải chính là điềm báo hắn muốn nổi điên sao?
Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương bọn họ vẫn luôn cho rằng sẽ nhận được sủng ái cũng không phải ngoài ý muốn trong sinh mệnh của Bệ Hạ sao? Chẳng lẽ ngay cả Hoàng Hậu nương nương Bệ Hạ cũng bắt đầu chán ghét, thậm chí còn muốn…
Càng suy nghĩ lung tung như vậy, đám thái giám cung nữ này gần đây bởi vì có sự tồn tại của Ninh Tiêu, đã có chút lơi lỏng, trong lòng liền càng thêm kinh hồn bạt vía.
“Ha ha ha…!ha…!ha…”
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Ninh Tiêu bật cười thành tiếng, sau khi đã phát hiện sự yên lặng xung quanh có hơi quá, cũng chậm rãi ngừng lại, sau đó lúng túng cười hai tiếng, liền mím môi, nhút nhát sợ sệt mà nhìn về phía Kỳ Quan Lệ đứng cách nàng không xa, trong mắt nhiễm sao lấp lánh, cũng không biết là cười ra, hay là sợ đến nhiễm nước mắt.
“Bệ…” ور
Ngay khi Ninh Tiêu vừa muốn nói gì đó thêm vào, Kỳ Quan Lệ bên kia trực tiếp mở miệng với nàng: “Lại đây.”
Nghe được giọng nói như vậy, Ninh Tiêu lại nhút nhát sợ sệt mà nhìn Kỳ Quan Lệ một lần nữa.
“Hiện tại biết sợ rồi? Vừa rồi khi cười cô không phải thanh âm của nàng lớn nhất sao?”
Vừa nghe thấy Kỳ Quan Lệ nói như vậy, Ninh Tiêu đã biết hắn có tám chín phần là không sao, lập tức liền lắc lư lắc lư đi đến bên người nam nhân, một phen liền kéo ống tay áo của hắn: “Bệ Hạ, thần thiếp sai rồi, thần thiếp thật sự hoàn toàn sai rồi.

Bệ Hạ quả thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, dáng vẻ sau khi trang điểm này, càng khiến thần thiếp ngưỡng mộ không thôi, trong nhất thời nghĩ đến nam tử như vậy thế nhưng là phu quân của thần thiếp, trực tiếp liền vui đến cười thành tiếng, còn xin bệ hạ thứ tội.”
Ninh Tiêu quyết định vì dỗ dành người, ngay cả mặt mũi đều không cần nữa.
Mà đám người Bình An ban đầu còn đứng một bên run rẩy: “!!!”
Còn có loại thao tác vui vẻ đến cười thành tiếng này? Lợi hại, Hoàng Hậu của ta!

Chúng nô tài cảm thấy người còn có thể tiếp tục chiến đấu năm trăm năm nữa, với đạo hành này của người, cho dù hậu cung có bao nhiêu tiểu yêu tinh đến đều không phải là đối thủ của người!
Sau này, ôm chặt đùi Hoàng Hậu không rời tay rồi!
Một đám người siết chặt nắm tay nhỏ mà nói như vậy trong lòng.
Mà Kỳ Quan Lệ nghe thấy lời nói này của Ninh Tiêu, chăm chú nhìn vào mắt nàng, sau đó vươn tay sờ gương mặt của nàng một chút, sau đó dùng sức nhéo má nàng.
“Kẻ lừa đảo!”
“Thần thiếp mới không có lừa Bệ Hạ đâu? Thần thiếp là thật tâm thật ý, Bệ Hạ nhìn đôi mắt to thành khẩn này của ta!”
Ninh Tiêu trực tiếp mỉm cười sát lại gần Kỳ Quan Lệ thêm chút.
Nghe vậy, khóe miệng Kỳ Quan Lệ không tự giác cong lên: “Chính là kẻ lừa đảo…”
Nói xong, hắn cũng không định phân thua với Ninh Tiêu nữa, nắm lấy tay nàng liền muốn đưa nàng vào trong điện.
Không nghĩ tới, vừa mới nắm được tay Ninh Tiêu, bởi vì cảm giác khi chạm vào không phải cỗ nóng hổi ngày thường kia, Kỳ Quan Lệ nháy mắt nhíu mày lại: “Thời tiết đã lạnh rồi, tại sao ra ngoài ngay cả lò sưởi đều không mang theo?”
Nói xong, có lẽ hắn cảm thấy tay mình cũng lạnh kinh người giống vậy, không những không thể có tác dụng làm ấm tay cho Ninh Tiêu, ngược lại còn sẽ hấp thu nhiệt độ trên tay nàng, sau khi suy nghĩ tại chỗ một phen, hắn trực tiếp nhét hai tay Ninh Tiêu vào trong lồng ngực mình, để ở chỗ duy nhất còn lại trên người hắn còn có độ ấm sau khi hắn trúng độc – ngực, che lại cho nàng.
Đồng thời, trước mắt nhè nhẹ liếc nhìn đại cung nữ Ngọc Dung của Ninh Tiêu đứng trước cửa đại điện:
“Đi lấy một cái lò sưởi đến đây.”
Ngọc Dung bị ánh mắt này nhìn đến cả người giật mình một cái, vội vàng lui xuống, bắt đầu chuẩn bị lò sưởi của Ninh Tiêu.
Phân phó xong, lúc này Kỳ Quan Lệ mới vừa giúp nàng che lại bàn tay, vừa muốn đi vào trong điện.
Không nghĩ tới, hắn vừa cúi đầu liền nhìn thấy Ninh Tiêu nâng khuôn mặt nhỏ lên, khóe môi giương cao cao nhìn hắn, trong mắt giống như rơi đầy sao.
“Be Ha…”
“Hum?”

“Chàng đối ta thật tối.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu đặt cằm mình lên vai Kỳ Quan Lệ.
“Nếu đã như vậy, sau này nàng nên bớt nói dối với cô.”
“Không có không có, thần thiếp đều là thật tâm thật ý.”
“Ha.”
“Thật sự, thật sự…”
Ngay khi hai người tình chàng ý thiếp, ngọt đến phát ngấy, trong tay Kỳ Quan Cẩn cầm theo một chiếc đèn con thỏ, đứng tại nơi hắn đã cùng Ninh Tiêu ước định trong thư mật, từ khi trời sáng đợi đến khi trời tối, lại từ trời tối đợi đến trời sáng, sắc mặt cũng từ kích động mong chờ ban đầu chậm rãi chuyển biến thành mất mát bị phẫn oán hận không cam lòng…
Thế là, chờ sau khi Tôn Thanh Chi trải qua lặn lội đường xa, rốt cuộc trở nên ổn định, ngủ một giấc ngon, sau khi dậy sớm, tâm trạng tốt đẹp mà nhìn thấy Kỳ Quan Cẩn sắc mặt âm trầm đến giống như sắp nhỏ giọt, y phục trên người nhăn nheo, thậm chí ngay cả tóc đều bị sương sớm làm ướt, thậm chí một bên mặt còn không biết bị con côn trùng gì cắn một ngụm, sưng lên một vết đỏ bước chân vội vàng từ ngoài phủ đi vào.
Vừa thấy dáng vẻ này của hắn ta liền biết tâm trạng của hắn ta tuyệt đối không tốt, cả người Tôn Thanh Chi theo bản năng trốn vào sau góc tường, nàng ấy mới không muốn sáng sớm đã tìm đen đủi đâu?
Với tính tình hiện tại của Kỳ Quan Cẩn, nàng ấy ý tốt tiến lên hỏi một câu, tuyệt đối không nhận được một câu lời hay.
Điều kỳ lạ chính là, sớm như vậy, rốt cuộc hắn ta từ đâu về? Còn thảm hại như vậy?
Không hiểu sao, Tôn Thanh Chi liền nghĩ đến vị Hoàng Hậu ở xa trong thâm cung kia– Ninh Tiêu.
Xùy, không phải là hắn ta đi tìm nàng, ngược lại đã ăn bế môn canh chứ?
Nếu thật sự như vậy, người này còn thật sự đủ ích kỷ, hoàn toàn không nghĩ cho vị Hoàng Hậu kia một chút sao?
Dù sao, vị Hoàng Đế kia có thể làm ra loại chuyện cưới vị hôn thê của đệ đệ cùng phụ khác mẫu, lòng dạ sẽ không rộng rãi đến bao nhiều đi? Cổ tình hắn ta không quan tâm thứ gì, vừa hồi kinh liền đi tìm nàng, nếu như bị vị Hoàng Đế kia phát hiện ra…
Nghĩ đến đây, Tôn Thanh Chi lắc lắc đầu, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia xem thường, người liền trở về trong tiểu viện của mình.
Vì vậy, nàng ấy cũng không nhìn thấy, sau khi nàng ta rời khỏi không bao lâu, Kỳ Quan Cẩn liền lập tức triệu tập một nhóm đông người tiến vào trong thư phòng của hắn ta, một nhóm người rúc vào một chỗ thì thầm cả một buổi sáng, đợi sau khi những người này rời đi, Kỳ Quan Cẩn Liền lập tức nắm chắc thắng lợi mà hơi giương khóe miệng lên.

Rất nhanh, rất nhiều lời đồn liền xuất hiện bao phủ các loại địa phương đại tửu quán, quán cơm, quán trà, khách điểm, thanh lâu vân vân trong kinh.
Nghe đồn nói, Hoàng Đế Kỳ Quan Lệ từ nhỏ lớn lên bên trong lãnh cung, vì ngôi vị Hoàng Đế, gϊếŧ phụ gϊếŧ mẫu gϊếŧ huynh đoạt thê của huynh đệ, Tiên Hoàng và Thần Phi bất đắc kỳ tử mà chết, thậm chí Thái Tử điện hạ cũ mất tích đều không thoát khỏi quan hệ với hắn, làm người hung ác tàn bạo, tàn nhẫn độc ác, nhất định sẽ tiếng xấu muôn đời!
Nghe đồn nói, ngươi nói Tiên Hoàng Hậu, cũng chính là mẹ ruột của Hoàng Thượng vốn ban đầu làm nhất quốc chi mẫu tốt như vậy, làm sao đột nhiên liền bị Bệ Hạ đưa vào lãnh cung, thậm chí ngay cả con ruột cũng đều không cần nữa, cùng nhau ném vào trong lãnh cung? Cái gì? Bởi vì Thần Phi mê hoặc Bệ Hạ, hãm hại trung lương? Ngươi sai rồi, biểu di của cô hai của nữ nhi của mẹ nuôi ta đã từng làm cung nữ trong cung, nghe nói nàng ta từng hầu hạ phía dưới Tiên Hoàng Hậu đâu? Nàng ta chính miệng nói với ta, Đương Kim Thánh Thượng chính là vì Tiên Hoàng Hậu và một tên thị vệ vụиɠ ŧяộʍ mà sinh, thậm chí trực tiếp bị Tiên Đế đánh vỡ gian tình, vì vậy mới…
Các loại tin đồn vô căn cứ, trải dài không dứt.
Sau này thậm chí còn thái quá đến Tiên Hoàng Hậu ở hậu cung ngày ngày vụиɠ ŧяộʍ với thái giám, thị vệ, ngay cả đi vào lãnh cung rồi cũng không an phận, ngay cả chính nàng ta cũng không biết phụ thân thân sinh của Kỳ Quan Lệ là vị nào, người như vậy làm sao xứng đáng làm Mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu, làm sao nhi tử không rõ cha là ai của nàng ta lại xứng đáng ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế? Sau đó, chuyện thậm chí Kỳ Quan Lệ thượng triều cũng muốn dẫn theo Ninh Tiêu cũng không biết là ai đã truyền ra ngoài, liền khiến cho Ninh Tiêu đều bị bắn tới một chút tia lửa.

Người đồn đãi tùy ý làm bậy như thế, Kỳ Quan Lệ lại không phải là kẻ điếc, tự nhiên mà vậy, rất nhanh liền nghe được những lời đồn này, không chỉ là nghe được, thậm chí ngay cả ngọn nguồn đến từ nơi nào cũng đã rõ ràng.
Cũng không biết là do lời đồn truyền quá đáng, hay là trong lòng những quan viên dưới kia đều biết được Kỳ Quan Cẩn đã trở về, mấy đầu óc đều không dù được, trong ngày hôm sau vừa lên triều, ánh mắt nhìn về hướng Kỳ Quan Lệ có chút không đúng, giống như đang nhìn đồ vật gì đó dơ bẩn liền không nói nữa.
Trong khi một quan viên trong đó đang tố cáo tham quan nào đó, chân trước Kỳ Quan Lệ sai người đi xét nhà lột bỏ lỗ nhà chém đầu, chân sau một kẻ lỗ mãng đã nhảy ra.
“Khởi bẩm Bệ Hạ, vi thần cho rằng không ổn.”
Vừa nghe thấy lời nói của người này, cả triều đình nháy mắt yên lặng, tất cả mọi người đều nín thở nhìn sang Kỳ Quan Lệ.
“Ô?”
Thật lâu sau, Kỳ Quan Lệ mới đáp lại một tiếng, sau đó cứ như vậy biểu cảm không chút nào thay đổi mà nhìn người này nói ra quan điểm của hắn ta theo nhiều góc độ.
Nghe vậy, Ninh Tiêu ngồi bên cạnh Kỳ Quan Lệ tinh tế mà vuốt ve mái tóc của hắn, mùi máu tươi trên người nồng đậm đến Ninh Tiêu đều có chút không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Bởi vì lát nữa chắc chắn sẽ thấy máu, chỉ là không biết sẽ thấy như thế nào.
“Ngươi nói những điều này cô đều tán đồng.”
Rốt cuộc vén một lọn tóc của Ninh Tiêu lên, sau đó Kỳ Quan Lệ liền tán đồng mà gật gật đầu, chỉ là còn chưa đợi trên mặt quan viên kia tràn ra sự vui mừng, hắn lại tiếp tục nói: “Nhưng làm sao đây? Bên ngoài lời đồn ồn ào, trong lòng cô không thoái mái, hôm nay liền muốn thấy máu, nếu như vị ái khanh này phản đối cô gϊếŧ chết tên tham quan cô đã sớm có đủ bằng chứng kia như vậy, vậy thì dứt khoát…!người liền tới thay hắn ta đi.”
Nói xong, hắn tùy ý vung tay một cái.
Một nhóm hắc y nhân bước chân nhanh nhẹn nhanh chóng đi đến bên cạnh người kia, xoạt một tiếng
liền rút đao ra.

Vừa nhìn thấy đao, sắc mặt người này lập tức liền trở nên tái nhợt, sau đó cũng không biết đã nghĩ tới cái gì, nhìn nhóm ngao khuyển hắc y này dần dần ép đến chỗ hắn ta, bỗng nhiên cắn răng.
“Hôn quân! Hôn quân! Cho dù lão phu chết xuống địa ngục cũng sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi không chết tử tế, ngươi không chết tử tế…”
Dù sao đều phải chết, người này chuẩn bị dứt khoát làm một trung thần, đem toàn bộ lời trong lòng muốn mắng hết thảy đều mắng ra.
Nhưng mắt thấy cây đao kia liền phải muốn chọc đến hắn ta, cái chết đến gần, người này vẫn là không khỏi bị dọa đến tiểu ra, ngay tại lúc này, nghe được Kỳ Quan Lệ bị hắn nguyền rủa hơi cau mày: “Đợi đã…”
Nghe vậy, trong mắt vị đại thần kia sáng lên, lẽ nào…
“Đừng gϊếŧ chết ở đây, những khổ hình của tiền triều kia, cô nhớ dường như có lột da, kéo người gì đó, trước tiên cho hắn thử từng cái một, cô muốn hắn phải sống đủ mười ngày, lại chết!”
“Còn về tất cả những người truyền bá lời đồn bừa bãi trong kinh, gϊếŧ không tha!”
Ngay cả sinh tử của chính mình hằn đều hoàn toàn không để trong mắt, sinh tử của người khác, liên quan gì đến hắn?
Dám chê trách thiên tử, vậy thì đi chết cho hắn!
Người truyền lời đồn, có một người gϊếŧ một người, có mười người gϊếŧ mười người, có vạn người gϊếŧ vạn người!
Cứ xem rốt cuộc là đao của cô sắc bén hơn, hay là đầu của các ngươi cứng rắn hơn!
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Kỳ Quan Lệ đỏ thẫm một mảng.
Ngay tại lúc này, Ninh Tiêu vươn tay liền che lại mu bàn tay có chút băng lạnh quá mức của hắn lại.
Cảm nhận được sự ấm áp trên mu bàn tay, lúc này lý trí của Kỳ Quan Lệ mới hồi phục một chút, quay đầu nhìn Ninh Tiêu ngồi bên cạnh hắn, một lúc lâu sau đỏ thẫm trong mắt mới chậm rãi rút đi.
“Sợ sao?”
Hắn vươn tay ôm lấy cô.
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu được hắn ôm trong lòng dùng sức mà lắc lắc đầu: “Không sợ, bọn họ nói người trước!”
Nghe đến đây, trước hết Kỳ Quan Lệ sửng sốt một chút, sau đó chợt thấp thấp mà nở nụ cười, càng cười thanh âm càng lớn, càng cười lồng ngực chấn động đến càng vang.
Đồ ngốc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.