Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 9


Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 9


Lúc Lăng Sơ Dật mua sáu tách cà phê trở lại câu lạc bộ, chỉ thấy đội trưởng nhà mình đang ngồi một mình trong phòng huấn luyện cười.
Anh cười không tiếng động, cười đến quỷ dị, làm cho Lăng Sơ Dật nổi da gà.
Phải biết rằng, mấy ngày trước, chiến đội CLM của bọn họ liên tiếp đứng cuối bảng trong trận đấu huấn luyện, khiến đội trưởng tích lũy không ít lửa giận.
Anh không nổi giận đã rất tốt, vậy mà còn biết cười?
Còn ngồi một mình trong phòng huấn luyện cười?
Lăng Sơ Dật xách hai túi cà phê đặt lên bàn trà trong phòng khách, cầm lấy một ly đi về phía phòng huấn luyện, rón rén đẩy cửa ra.
Hắn đã làm ra động tác nhẹ nhàng hết sức, nhưng vẫn bị đội trưởng cảm giác được.
Đội trưởng Mạc Thần của chiến đội CLM trong nháy mắt thu liễm tất cả biểu tình trên mặt, ném hai ánh mắt sắc bén về phía đồng đội của mình.
“Khụ, đội trưởng…” Lăng Sơ Dật nơm nớp lo sợ đi qua, đặt cà phê ở trong tay Mạc Thần, liếc mắt nhìn màn hình máy tính của anh, vậy mà là hình ảnh game SGH.
ID được hiển thị ở phía bên trái của màn hình là – Momo.
Rõ ràng, đó là biệt hiệu acc nhỏ của anh.
“Sao lại chơi acc nhỏ?” Lăng Sơ Dật khó hiểu.
Mạc Thần tháo tai nghe xuống, nghe được những lời này, nhàn nhạt đáp lại bốn chữ: “Điều chỉnh tâm tình.”
Nói xong, lấy lựu đạn từ trong ba lô, ném về phía chân mình, anh dũng hy sinh.
Sau đó nhấn lại giao diện ghép đôi chạy gϊếŧ đảo hoang, đánh dấu “Không đồng đội” trong chế độ 2vs2, nhấp vào “Bắt đầu ghép”.
Lăng Sơ Dật bị một loạt thao tác của anh làm cho bối rối.
Hắn cho rằng anh tự tử là vì rời khỏi trò chơi nói chuyện với hắn, kết quả tự tử xong lại ghép một ván khác?
Còn là 2vs2?
Càng quỷ dị chính là, Mạc Thần vừa mới tiến vào bản đồ ghép đôi đã bắt đầu chạy loạn khắp nơi, tựa như đang tìm người nào đó.
Đầu óc Lăng Sơ Dật xoay chuyển rất nhanh, mơ màng đoán được cái gì: “Ván trước gặp ai à?”
“Một người thú vị.” Mạc Thần trả lời.
Lăng Sơ Dật còn muốn hỏi tiếp, nhưng mắt thoáng nhìn thấy ánh sáng lóe ra trong mắt Mạc Thần, muốn nói lại thôi.
Đã lâu không thấy đội trưởng nhà mình có ánh mắt như vậy, như là một thợ săn đang tìm kiếm con mồi.
Lăng Sơ Dật đành phải yên lặng di chuyển tách cà phê của Mạc Thần ra xa, tránh ảnh hưởng đến thao tác của anh.
Lại nhìn chằm chằm màn hình của anh vài lần, xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.
Văn Khê vừa mới rời khỏi chế độ chạy gϊếŧ đảo hoang, đã bị Ngải Triết lôi kéo làm thêm một ván nữa.
“Đến nào, đến nào.” Sau khi Ngải Triết vào bản đồ ghép đôi, nhảy tại chỗ vài cái, bộ dáng không thể chờ đợi được tiến vào trò chơi.
Văn Khê có thể hiểu.
Ngải Triết đáp ứng Khê Mị đến dẫn cậu, cùng cậu đánh rank thấp, thật ra là có tư tâm của mình.
Chính là muốn ở trong rank thấp làm chút thao tác hút fan.
Kết quả đầu tiên một đầu người còn chưa lấy được đã thành hòm, hiển nhiên làm cho hắn rất nghẹn khuất.
“Khê, tôi cảm thấy nhất định là cậu chọn bài không tốt.” Ngải Triết bắt đầu quăng nồi “Nhiều bài hát như vậy không hát, cứ phải hát đồng đội lợn!”
Văn Khê muốn khóc nhưng không khóc được, ngoan ngoãn cõng nồi: “Nồi của tôi, nồi của tôi.”
Ngải Triết: “Vì vậy, lần này cậu hát một bài mở đầu hùng dũng một chút.”
Văn Khê nói một tiếng “Được”, đang định lấy điện thoại di động kiểm tra xem trong các bài mình biết có bài gì tương đối kích động không, còn chưa kịp có động tác, đã nhìn thấy một nhân vật nam Châu Á tóc ngắn màu đen chạy đến trước mặt cậu, đấm hai phát vào cậu.
Có phải là một người xem không?
Văn Khê sửng sốt một chút, nhìn ID của đối phương, nhìn thấy cái tên Momo, thì không thể tin vào mắt mình.
“Ồ, người này?! “Trong nháy mắt như vậy, Văn Khê còn tưởng rằng mình xuyên qua, “Làm sao hắn ta lại ở đây?!”

“Ai?” Ngải Triết hỏi, dừng động tác nhảy aladdin tại chỗ, chuyển góc nhìn sang Văn Khê, sau khi nhìn thấy Momo cũng kinh ngạc một phen, “Mẹ kiếp sao lại là hắn ta! Là sau khi gϊếŧ chúng ta đã bị người khác gϊếŧ chết phải không? Tôi muốn nói – Gút chọp!”
Hắn nói xong thì vọt tới trước người Momo đánh vài phát.
Nhưng Momo sững sờ không có care hắn, cũng để im cho Văn Khê đánh.
Văn Khê phải trả lại hai cú đấm tượng trưng, sau đó mở mic trò chơi hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Đánh nhau trong bản đồ ghép đôi sẽ không tạo ra sát thương, xem như là một loại cách thức chào hỏi.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ không đáp lại, không nghĩ tới một giây sau, Văn Khê liền nghe thấy giọng nói của anh: “Quả nhiên cậu là nam.”
Giọng nói của đối phương hơi trầm thấp, tràn ngập từ tính, Văn Khê nghe được nổi da gà.
Văn Khê theo bản năng gỡ tai nghe xuống, giảm âm lượng giọng nói trò chơi một chút rồi mới đáp lại: “A, tại sao?”
“Trực giác.” Đối phương đáp lại, bỗng nhiên cười một tiếng, một tiếng này tựa như cười ở trong lòng Văn Khê, làm cho cậu không khỏi ngẩn ngơ một trận.
Giọng nói của người này, lực xuyên thấu thật mạnh nhaa…
Văn Khê không biết giọng nói của mình nghe có vẻ như thế nào, cậu chỉ biết là giọng nói của Ngải Triết và Momo đều rất đặc sắc, khiến cậu vô cùng hâm mộ.
Vẫn còn ngẩn người, cậu nghe thấy Momo mở miệng một lần nữa: “Học vật lý rất tốt?”
“A?” Văn Khê không kịp phản ứng.
Cho đến khi nghe câu tiếp theo của Momo: “Sử dụng cung không tệ, học vật lý sao?”
“Không phải…”
Văn Khê đáp lại, muốn nói dùng cung không tệ với học vật lý tốt có liên quan gì đến nhau…!Cậu còn có thể vừa bắn tên vừa tính toán à?
Rõ ràng là không thể.
Cậu bắn tên đều là dựa vào cảm giác, có thể là bởi vì bắn nhiều, quen thuộc nên khéo léo, cho nên khi có cảm giác tốt, một khắc kia bắn ra là biết mũi tên sẽ dùng parabol như thế nào bắn tới vị trí nào.
“Cậu rất thú vị.” Momo lại nói thêm một câu, không đợi Văn Khê đáp lại thì trò chơi bắt đầu.
Văn Khê nhìn hình ảnh máy bay trên màn hình điều hướng, nửa ngày không lấy lại được tinh thần, ảo giác vừa rồi nghe được chính là…
[Xin chúc mừng bạn đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.]
Mưa đạn nói ra suy nghĩ trong lòng Văn Khê, khiến Văn Khê có chút dở khóc dở cười.
[Khê Thần, cậu bị người ta theo dõi!]
[Ha ha ha, cậu rất thú vị, cười chết.]
[Đây là lời thoại của tổng tài bá đạo, há há há.]
“Thật là.

Mọi người đủ rồi.” Văn Khê ngăn cản nhóm người xem trêu chọc, sau đó cuối cùng cũng nhớ tới chuyện hát mở đầu, tùy tiện lật bài tương đối kích động trong điện thoại di động của mình, “Tôi sẽ hát cho mọi người bài “Đốt hết sinh mệnh” đi.”
Vì vậy, Văn Khê lại dựa vào ca hát kiếm được một làn sóng quà tặng của người xem, sau đó vừa cảm ơn vừa nhấn phím F nhảy xuống khi máy bay bay đến bầu trời khu F.
Văn Khê đã ghép đôi với Ngải Triết một ván, ý thức được cho dù có Ngải Triết dẫn, cậu cũng không thể không làm gì cả, nên không chỉ lo hạ cánh như ván trước, mà trong quá trình hạ cánh đã xoay góc nhìn một vòng, đếm đại khái số người nhảy xuống khu F: “Ít nhất 10 người…!Là 13 đó.”
“Đúng, mười mấy người.” Ngải Triết khẳng định, “Ván này nhảy rừng có chút nhiều nhờ, Khê, cậu đi theo tôi, chúng ta tìm một vị trí tốt hạ cánh, thịt họ nha!”
“Được!” Văn Khê đáp ứng, chuyển góc nhìn về phía Ngải Triết, tăng tốc hạ cánh, tạm thời quên mất sự thật cũng có Momo.
Cuối cùng, Ngải Triết đáp xuống cây trước, vừa hạ xuống đã cầm lấy súng bắn tỉa, bắn vài phát về phía mấy người còn chưa hạ cánh, gần như là một phát chuẩn một phát.
[Hệ thống] Azure đã hạ gục cctw bằng súng bắn tỉa.
[Hệ thống] Azure đã gϊếŧ cctw bằng súng bắn tỉa.
[Hệ thống] Azure đã bắn trúng Babydoll bằng súng bắn tỉa.
[Hệ thống] Azure đã hạ gục Babydoll bằng súng bắn tỉa.
[Hệ thống] Azure đã gϊếŧ Babydoll bằng súng bắn tỉa.
“66666!” Văn Khê phối hợp với mưa đạn thổi phồng, “Ái Trư ngầu lòi!”

Ngải Triết đệt một tiếng: “Anh bạn, Ái Trư là để cậu gọi hả? Gọi tôi là Triết Soái, chàng trai streamer game kỹ thuật đẹp trai nhất JJ! Hỏi xem còn ai nữa!”
Kết quả một đống mưa đạn nói Thương Lang, Thương Lang, Văn Khê “Phụt——” một tiếng nở nụ cười.
Ngải Triết: “…!Lần này người xem không ổn, ở trong livestream của tôi gọi cái gì mà Thương Lang? Kỹ thuật của Thương Lang rất tốt, nhưng đẹp trai như tôi không! Giọng nói có dễ nghe như tôi không!”
Trong lúc nói chuyện, hắn lại bắn chết một người: “Thấy không? Đó là kỹ thuật! Đó là đẹp trai!”
Lúc này, Văn Khê cũng hạ cánh, phóng mắt nhìn lại, trên không trung đã không còn bia ngắm cho cậu bắn.
Chẳng qua không sao, cậu còn nhớ rõ những người khác đáp xuống vị trí nào, lựa chọn một quân địch khá nguy hiểm nhất với bọn họ bắn một mũi tên qua.
[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ FML bằng cung.
Một nhát trí mạng, đừng nói mưa đạn kinh hãi, chính Văn Khê cũng kinh hãi.
Tuy rằng lực sát thương của cung không thua súng bắn tỉa, nhưng một nhát trí mạng vẫn là rất không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có thể nói, số cậu rất tốt, chọn phải một mục tiêu còn nghèo hơn so với cậu, ngay cả mũ giáp cơ bản cũng không có.
“Đẹp nha, người anh em!” Ngải Triết vừa khen vừa rời vị trí, “Tôi cảm thấy cung của cậu đã dùng đến dày công tôi luyện rồi, tôi nói thật, không thổi phồng, tuyệt đối cậu dùng cung có độ chuẩn cao nhất trong SGH!”
Văn Khê di chuyển theo hắn: “Chủ yếu là cung không có sức giật về sau, tương đối dễ khống chế.”
“Nhưng góc nhìn phải nâng cao đúng không? Đổi lại tôi thì tôi không thể làm được.

Nếu tôi dùng cung, một mũi tên bắn ra ngoài, cũng không biết rơi ở đâu.” Ngải Triết nói xong, dẫn Văn Khê chuyển đến một cái cây khác, vừa ngồi xổm xuống thì nghe thấy một tiếng súng vang lên.
[Hệ thống] Momo bắn trúng Azure bằng súng bắn tỉa.
“Bố tổ!” Ngải Triết sợ tới mức suýt nữa rơi từ trên cây xuống, vội vàng lui ra sau cây.
Khi nhìn thấy ID Momo, đột nhiên hắn có một nỗi sợ hãi bị Tử Thần theo dõi.
“Mũ cấp ba của tôi!” Hắn vừa tiêm thuốc cho mình vừa gào, “Hắn có thể nhìn xuyên cây hả! Nếu không làm sao có thể nhìn thấy tôi?”
Văn Khê nhớ tới hình ảnh mình đã xem qua, suy đoán: “Có lẽ hắn đã ngắm chúng ta từ lâu rồi, cố ý chờ cậu ngồi xổm xuống rồi mới nổ súng.”
“Ma quỷ!” Ngải Triết nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Khê, cậu tiếp tục bò lên trên, bắn chết hắn giúp tôi báo thù!”
“Không được, ván này người nhảy rừng quá nhiều, leo lên quá cao không an toàn.” Ngược lại Văn Khê cũng muốn giúp Ngải Triết báo thù, nhưng cậu không muốn vì bắn chết Momo mà trở thành mục tiêu của kẻ thù khác.
Sau tất cả, kẻ thù của họ không chỉ có một Momo.
Nhưng chắc chắn Momo là một trong những khó khăn nhất trong số tất cả kẻ thù.
Tất nhiên Ngải Triết cũng biết điểm này, nhưng hắn vẫn cố gắng giật dây Văn Khê: “Không có việc gì, rank thấp, kỹ năng bắn súng đều không giống nhau, không bắn chết cậu được.

Ai bắn cậu thì tôi sẽ gϊếŧ cho cậu! Miễn là cậu có thể gϊếŧ Momo, chúng ta sẽ giành chiến thắng trong ván này!”
[Khê Thần đừng bị hắn lừa!]
[Streamer vô sỉ, bật chế độ lừa dối.]
[Aa, thật vô sỉ! Vậy mà muốn Khê Thần tiểu khả ái của chúng tôi đi chịu chết! Vậy thì anh hát bài tình đồng đội làm gì!]
Văn Khê nhìn mưa đạn mà buồn cười, nhưng cũng bởi vậy mà ý thức được —— Cậu là streamer, cho nên, so với thắng bại của trò chơi, càng quan trọng hơn là tính thú vị của nội dung livestream.
Ngải Triết đã hạ bẫy cậu rồi, vậy đương nhiên cậu phải…!Chui vào trong!
Vì thế, chẳng những Văn Khê không bị mưa đạn khuyên bảo, ngược lại thay đổi chú ý: “Cũng có lý, gọi là tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục…!Người anh em, tôi lên đây!”
Cùng là hai chữ “anh em”, không hiểu vì sao, Ngải Triết gào to làm cho người ta có một loại cảm giác “Anh em, tôi chuẩn bị hãm hại cậu.”
Văn Khê nói thì lại là một loại cảm giác trịnh trọng “Anh em, tôi nguyện ý vì cậu xông pha khói lửa.”
Trong lúc nhất thời, mưa đạn đều toàn nói Văn Khê “trọng nghĩa”.

Và nói rằng cậu “dễ thương”.
[Khê Khê bị lừa thật đáng yêu 0w0]
Văn Khê: ???
Người hâm mộ chia làm nhiều loại, Ngải Triết là vì giọng nam thần của hắn mà thu hoạch rất nhiều “fan bạn gái”, “fan bà xã”, cả ngày chồng, chồng gọi em.
Mà bên Văn Khê, gọi cậu là “Khê Thần” đến “Khê Thần tiểu khả ái”, rồi đến “Khê Khê”…
Cậu cảm thấy sâu sắc là một phần lớn người hâm mộ của mình là “fan mẹ”.
Nhưng lúc này Văn Khê không quan tâm đến fan của mình, nếu cậu quyết định thử, cậu sẽ không có ý định về tay không.
Cậu thử leo lên một khoảng cách, phát hiện không có ai bắn cậu, thì tiếp tục leo lên trên, cho đến khi trèo đến một vị trí mình cảm thấy thích hợp, lên cung cài tên.
Kết quả còn chưa kịp bắn tên, đã bị người phát hiện.
[Hệ thống] Bad apple đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
Văn Khê vội vàng báo vị trí cho Ngải Triết: “Tôi có một quân địch ở hướng 11 giờ.”
Ngải Triết: “Ố kề, để hắn cho tôi.”
Tuy nhiên, trước khi Ngải Triết nổ súng, một tiếng súng vang lên đầu tiên từ vị trí của Momo.
Ngay sau đó, ở góc trên bên phải xuất hiện một cái nhắc nhở gϊếŧ chết.
[Momo đã gϊếŧ Bad apple bằng súng bắn tỉa, số người còn lại là 93.]
Văn Khê: “Hả?”
Ngải Triết: “Hả?”
Văn Khê và Ngải Triết đều không hiểu đây là thao tác gì.
Các trận đấu thông thường không được tính điểm đầu người như các trận đấu chuyên nghiệp, ai sống sót đến cuối cùng sẽ được nhiều điểm và tiền vàng hơn.
Vì vậy, tại sao Momo lại để lộ vị trí đầu của mình một lần nữa?
Từ kết quả mà nói, anh đã cứu Văn Khê.
Văn Khê sửng sốt một chút, không nghĩ nhiều, chỉ coi anh là cướp đầu người, quyết đoán kéo cung bắn tên về phía bầu trời!
Cùng với một tiếng “Vèo ——”, mũi tên dài nhỏ bắn ra ngoài, để lại trên không trung một vòng cung duyên dáng, hướng vị trí Momo rơi xuống, cũng là cái gì cũng không phát sinh.
Văn Khê “chậc” một tiếng: “Không được, thủ đoạn tương tự không có tác dụng với hắn nữa.”
Cậu xác định mũi tên của mình bắn vào vị trí của Momo, nếu không bắn trúng, chỉ có thể là Momo phát hiện trước, né tránh rồi
“Vậy quên đi, cậu xuống đi.” Ngải Triết nói.
Văn Khê “Ừ” một tiếng, chuẩn bị bò xuống, kết quả vừa mới bò liền trúng một phát, áo giáp hoàn toàn không còn, lượng máu chỉ còn lại 40%.
[Hệ thống] Black rose bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
Văn Khê: “Vẫn là hướng 11 giờ!”
Ngải Triết: “Thấy được! Nhìn tôi này!”
[Momo đã gϊếŧ Black rose bằng súng bắn tỉa, số người còn lại là 92.]
Văn Khê: “…”
Ngải Triết: “…”
Lúc này, đã có mưa đạn cảm thấy không đúng.
[Đó có phải là cảm giác của mình tôi không? Cảm thấy Momo đang bảo vệ Khê Khê.]
[Tôi lại nhớ lại câu nói của Momo trước khi bắt đầu, cậu rất thú vị.]
[Tôi ngửi thấy mùi chua của tình yêu?]
Chú ý tới những mưa đạn này, Văn Khê nổi da gà, vội vàng thanh minh: “Không không không, là ảo giác của mọi người! Mọi người quên mất hắn đã gϊếŧ tôi như thế nào hả! Hôm qua hắn cũng gϊếŧ tôi một lần!”
Vừa dứt lời, không đợi mưa đạn đáp lại, Ngải Triết lại bắt đầu gây chuyện: “Muốn xác nhận hắn có gϊếŧ cậu hay không? Nó không đơn giản sao? Trực tiếp đánh vào mặt hắn, nổ đầu hắn!”
Văn Khê dở khóc dở cười: “Vậy thì tôi sẽ chết!”
“Không có việc gì, không phải còn có tôi sao?” Ngải Triết tiếp tục lừa gạt, “Vẫn là câu nói kia, chỉ cần cậu có thể làm hắn sụp đổ, ván này chúng ta đứng thứ nhất!”
Cho dù Văn Khê có mềm lòng như thế nào, cũng cảm thấy chiêu này không thể thực hiện được.
Cậu đặt cược 99% suy đoán của mưa đạn là sai!
Momo đã gϊếŧ tất cả những ai muốn gϊếŧ cậu, chỉ vì cậu bắn làm lộ vị trí của anh, phải không?
Đúng vậy, nhất định là vậy!

Cho nên lúc này đây, đánh chết Văn Khê cũng không theo: “Tôi không, sẽ không, đánh chết cũng không.”
Streamer vô sỉ nhất của JJ, Ngải Triết, bắt đầu làm nũng: “Đi ~ Khê, đi nhanh đi ~ Cậu là hy vọng của chúng tôi! Người có thể gϊếŧ hắn chỉ có cậu! Chúng ta có thể lấy tất cả phụ thuộc vào cậu!”
Cả đám mưa đạn [Oẹ oẹ], Văn Khê cũng không nói gì với Ngải Triết.
Nên là cho đến hiện tại, ai dẫn ai chơi thế?
Tuy nhiên, ngồi đây nói chuyện tào lao, vị trí của Momo đã thay đổi rõ rệt, vì có hai gợi ý gϊếŧ người xuất hiện ở góc trên bên phải, nhưng tiếng súng không đến từ vị trí vừa rồi của Momo.
Văn Khê đột nhiên cảnh giác: “Ái Trư, đổi chỗ đi, đổi chỗ nhanh!”
“Đã bảo gọi tôi là Triết Soá…”
Ngải Triết chưa dứt lời, liền bị một phát bắn vỡ đầu.
[Hệ thống] Momo đã hạ gục Azure bằng súng bắn tỉa.
Ngải Triết: “ĐM, ĐM, ĐM! Giúp tôi đi! Giúp tôi!”
Nhưng lần này, Văn Khê không biết phải di chuyển Ngải Triết đi đâu.
Cho dù cậu lại dùng thân thể thay Ngải Triết ngăn cản sát thương, cũng không có biện pháp giúp hắn tranh thủ đủ thời gian để hắn chuyển đến nơi an toàn ấy?
Nghĩ như vậy, Văn Khê quyết đoán ném Ngải Triết xuống, tự mình vòng qua cây rời đi: “Không cứu được anh em!”
“Mẹ kiếp…” Ngải Triết mới nói ra hai chữ, đã bị Momo bắn bỏ.
[Hệ thống] Momo đã gϊếŧ Azure bằng súng bắn tỉa.
Theo hệ thống này nhắc nhở, nháy mắt màn hình của Ngải Triết biến thành một màu xám trắng.
Mưa đạn không ai đau lòng cho hắn, toàn bộ ở đó [Ha ha ha].
Chẳng qua sự thật chứng minh, Văn Khê phán đoán là chính xác.
Nếu như vừa rồi cậu không chuồn, một phát nổ có thể chính là đầu cậu, vậy cậu và Ngải Triết một người cũng không chạy được.
Ngải Triết thở dài.
Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể chấp nhận số phận ấn “quan sát”, muốn xem Văn Khê tiếp theo sẽ chơi như thế nào.
Thật ra hắn muốn xem Văn Khê bắn chết Momo như thế nào, không nghĩ tới đồng đội này không có cốt khí trực tiếp vòng ra khỏi khu rừng rậm, đi đến khu C bên cạnh, cũng chính là khu đô thị.
Ngải Triết: “…!Cậu bạn, cậu không phải đàn ông! Là đàn ông phải đối mặt…”
Văn Khê rất không áp lực đáp lại: “Vừa rồi không có cách.”
Ngải Triết: “Nhưng cậu có thể chạy một lúc, không thể chạy một trò chơi!”
Văn Khê: “Vậy cũng không nhất định, không chừng trước khi vào vòng chung kết, có người thay tôi gϊếŧ chết hắn? Không phải lần trước hắn theo sát chúng ta mà chết à?”
Ngải Triết: “Cậu nói rất hợp lý, tôi không thể phản bác?”
Văn Khê cười một tiếng: “Không có việc gì, chỉ cần cậu hát thủ chiến ca là được rồi ~”
“……”
Ngải Triết biến thành tự kỷ, mưa đạn lại vui vẻ.
[Ha ha ha ha ha! Ái Trư cũng có ngày hôm nay!]
[Khê Khê: tôi đã hát cho cậu hai bài thủ chiến ca đấy, bây giờ đến lúc cậu hát rồi!]
[Bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng là Khê Khê cố ý, thật sự là quá đáng (good job)!]
Thật sự không phải Văn Khê cố ý, chẳng qua hiện tại có chút vui sướng khi người gặp họa là thật.
Không ngờ lừa bịp đồng đội lại là một chuyện vui vẻ như thế.
“Chậc, cậu đã cầu tôi như vậy, tôi sẽ đại phát từ bi thỏa mãn cậu!” Ngải Triết cũng không tức giận, thật đúng là thay đổi hình ảnh trò chơi, mở phần mềm âm nhạc tìm bài hát.
Ngay lúc hắn tìm bài, Văn Khê nhanh nhẹn chiếm cứ vị trí thuận lợi trong một tòa nhà ở khu C, đứng trước cửa sổ dùng kính viễn vọng xác nhận vị trí của quân địch khác một chút, bắn một mũi tên ra ngoài.
•••••••
•Tác giả có lời muốn nói:
Gợi ý hữu nghị: tên bài hát liên quan đến văn bản là bịa đặt!
…..????????????????????????????????…..
7/11/2021
#NTT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.