Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 10
Mũi tên sắc bén bắn ra ngoài, phát ra một tiếng “Vèo”, trực tiếp bắn xuyên qua cửa sổ tòa nhà đối diện, chính giữa một quân địch đang loot đồ.
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục arcticfox bằng cung.
[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ arcticfox bằng cung.
Khoảng cách giữa hai tòa nhà là hơn 200 mét, dưới tình huống không có ống ngắm, yêu cầu về thị lực E-Sports rất cao, không ngờ Văn Khê lại có thể bắn trúng.
“Anh em 666!” Ngải Triết cũng bị thao tác của Văn Khê làm cho kinh hãi, “Mẹ kiếp, trình độ này của cậu còn phải để tôi dẫn á?”
“Cậu chưa từng thấy kỹ thuật bắn súng của tôi…” Văn Khê vừa nói chuyện, vừa lấy kính viễn vọng quan sát động tĩnh của cửa sổ đối diện, không nhìn thấy đồng đội của người vừa rồi, lập tức kéo góc nhìn xuống, chú ý kẻ địch trên mặt đất một chút, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhân vật nam Châu Á tóc ngắn màu đen —— là Momo.
Anh đang chạy theo hướng của cậu với tốc độ nước rút.
“ĐM! Tên này âm hồn bất tán!” Ngải Triết không nhịn được kêu lên, “Tôi nói với cậu rồi, tránh được nhất thời không tránh được cả ván!”
Văn Khê không trả lời.
Cậu buông kính viễn vọng xuống, cầm cung ngắm về phía Momo, sau đó mạnh mẽ nâng góc nhìn lên, bắn một mũi tên đi ra ngoài.
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục Momo bằng cung.
Ngải Triết: !!!
Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, không chỉ Ngải Triết khiếp sợ, mưa đạn cũng đều gõ [Khê Thần ngầu lòi].
[Mục tiêu đang di chuyển cũng một mũi tên trúng đầu, cái này thật sự lợi hại!]
[Mẹ nó, sao lại làm được? Đây có phải là con người không!]
[Khê Thần Wuli chính là thần đó!]
Văn Khê bắn xong một mũi tên, khi cung tên đang làm mát, lại lấy kính viễn vọng xác nhận vị trí của Momo một chút, kết quả phát hiện đối phương rất thông minh ném một quả bom khói, che mình lại.
Sau 5 giây làm mát, Văn Khê lại bắn một mũi tên về phía Momo, không có chuyện gì xảy ra.
Mà trong quá trình này, Momo đã dùng băng đít cứu mình, sau khi đứng lên không vội vàng tiêm thuốc, cho một phát súng về phía cửa sổ của Văn Khê!
[Hệ thống] Momo đã hạ gục bạn bằng súng bắn tỉa.
Văn Khê vội vàng sử dụng băng đít, sau khi cứu mình, thì sử dụng bộ dụng cụ sơ cứu.
Lúc này cậu đã không còn mũ giáp và áo giáp, nếu như trong trạng thái không đầy máu bị một phát bắn vỡ đầu, trực tiếp game over.
Ngải Triết: “ĐM quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, anh em à? Không phải nổ đầu hắn chính là bị hắn nổ đầu…”
Văn Khê: “Đừng nói nữa.”
Ngải Triết: ???
Lúc Văn Khê nói ba chữ này, rõ ràng giọng điệu đã thay đổi, bớt vài phần do dự, thêm vài phần lạnh băng như máy móc.
Những người xem quen thuộc với cậu biết cậu đang nghiêm túc.
[Khê Thần bắt đầu nghiêm túc!]
[Càng ít lời, càng bớt chuyện.]
[Ái Trư tắt mic đi, đừng ảnh hưởng đến Khê Thần nhà tôi!]
Ngải Triết: ???
Á à, không ngờ lại muốn hắn tắt mic!
Muốn hắn là streamer game nổi tiếng nhất JJ Live, Tắt Mic!
Lần này người xem quá không ổn!
Trong lòng Ngải Triết chửi bới, nhưng thật sự tắt mic.
Hắn cũng muốn biết rốt cuộc Văn Khê có thể gϊếŧ chết Momo hay không.
Chẳng qua ngẫm lại thật đúng là có chút thần kỳ, một người là mới tiếp xúc với trò chơi hai ngày, ngoại trừ súng lục cũng chỉ có một cây cung hiếm lạ.
Một người là người qua đường không có tiếng tăm.
Không hiểu sao hai người lại đánh ra một loại cảm giác căng thẳng đối kháng của tuyển thủ chuyên nghiệp là sao?
Văn Khê im lặng dùng kính viễn vọng quan sát ngoài cửa sổ một chút, xác định không có người thì trèo ra cửa sổ, trèo lên sân thượng theo đường ống trên tường.
Sau đó chạy sang phía bên kia và leo xuống cẩn thận dọc theo đường ống.
Ngải Triết không hiểu cậu đang làm gì, lại không dám hỏi.
Cho đến khi hắn nhìn thấy cậu trèo xuống tầng dưới trong một tích tắc, tìm thấy một chiếc xe máy rồi chuồn đi.
Chuồn rồi…
Ngải Triết: “…”
Mưa đạn: “….”
[? ? ?]
[Tình huống gì đây?]
[Cứ rời đi như vậy?]
Xác định thật sự Văn Khê chuồn mất, rốt cuộc Ngải Triết không nhịn được, chửi bới thành tiếng: “Anh em, cậu nghiêm túc như vậy, còn tưởng cậu muốn cùng đối phương liều mạng anh chết tôi sống, kết quả cậu cứ như vậy trốn hả?!”
“Nói bậy cái gì?” Lúc này Văn Khê lại không nghiêm túc, “Tôi đây gọi là rút lui chiến lược!”
Ngải Triết: “Con mẹ nó, cậu làm cho tôi và người xem rất xấu hổ đấy! Chúng tôi cởi hết cả quần ra mà cậu lại cho chúng tôi xem cái này hả?!”
“Đã cởϊ qυầи ra à? Vậy…” Văn Khê chớp chớp mắt, “Lại phải mặc vào hả?”
“Không phải, cậu…” Ngải Triết nói ba chữ xong thì không nói nổi nữa, cười cũng không được, đột nhiên có chút hiểu vì sao mưa đạn nói Văn Khê đáng yêu.
Người này có chút thao tác ngầu thật sự…!Ngầu đến đáng yêu.
Hình như hết lần này tới lần khác bản thân còn không có cảm giác gì?
Giọng điệu đương nhiên mà lại nghiêm trang này, thật sự làm cho người ta không có biện pháp tức giận với cậu.
Xe máy của Văn Khê chạy được một nửa, vòng bo đầu tiên đã mở, khu vực trong vòng bo lần lượt là khu C, khu D, khu M.
Cậu vội vàng đổi hướng, điều khiển xe máy về khu vực M.
Trong lúc đó, cậu dùng xe máy đâm chết một người, sau đó xuống xe và dùng súng bắn chết người khác.
Thấy cậu gϊếŧ người xong liền rời đi, Ngải Triết có chút nghi ngờ: “Cậu không liếm hòm hả?”
Văn Khê sửng sốt: “Liếm hòm là cái gì vậy?”
“ĐM, ngay cả liếm hòm cũng không biết?! Thật hay giả đấy?!”
Ngải Triết kinh ngạc xong, lúc này mới nhớ tới Văn Khê vẫn là người mới, chỉ có thể kiên nhẫn nói: “Liếm hòm chính là liếm hòm, ấn tab.”
Văn Khê nghe lời ấn, không có chuyện gì xảy ra.
Ngải Triết: “…!Ai bảo cậu ấn vào không khí, đi đến cạnh thi thể vừa rồi ấn ấy!”
“À.” Văn Khê vội vàng lái xe máy về bên cạnh hai thi thể vừa rồi.
Mặc dù SGH là một trò chơi xạ kích, nhưng để lành mạnh, nhân vật bị bắn không có máu, tất nhiên sau khi chết cũng không để lại thi thể.
Thay vào đó, sẽ để lại một cái hòm xác chứa tất cả vật phẩm trên người nhân vật —— mấy kiểu câu nói rơi xuống đất thành hòm từ đó mà ra.
Văn Khê loot trong hòm hơn mười băng đít, năm bộ dụng cụ sơ cứu, bốn bộ dụng cụ y tế, hai quả lựu đạn.
Và một shotgun.
Ngải Triết: “Cậu …!Không lấy súng đột kích với súng bắn tỉa hả?”
Văn Khê: “Bắn không trúng, lấy cũng vô dụng.”
Ngải Triết cũng không còn gì để nói nữa.
Cho đến giờ, hắn vẫn chưa thấy Văn Khê bắn kẻ thù cách cậu 10 mét.
Nhưng mà, kỹ năng bắn cung của Văn Khê tốt như vậy, Ngải Triết luôn cảm thấy hẳn là kỹ năng bắn súng sẽ không kém mới đúng.
Cho đến khi có fan của Văn Khê mò đến phòng livestream của hắn.
[Kỹ năng bắn súng và kỹ năng bắn cung của Khê Thần tỷ lệ nghịch!]
[Khê Thần cầm cung mới là Khê Thần, Khê Thần cầm súng là bậc thầy miêu tả cơ thể người…]
[Nói dối! Kỹ thuật bắn súng của Khê Khê Wuli cũng rất tốt! Chỉ là không bắn trúng người mà thôi!]
Ngải Triết nhìn mưa đạn, cười đến không thở nổi: “Ha ha ha, người xem của tôi…!Người xem trong livestream của tôi nói rằng kỹ thuật bắn súng của cậu tốt đến nỗi chưa bao giờ bắn một người nào!”
Văn Khê ho một tiếng, học theo giọng nói lúc trước của Ngải Triết trả lời: “Đây mới là kỹ thuật.”
[Há há há, Khê Thần bị Ái Trư dạy hư rồi!]
[Da mặt Khê Thần càng ngày càng dày!]
Ngay sau đó, Văn Khê lái xe máy xuống chân núi, trong lúc đó lại nhiều lần nhìn thấy ID của Momo ở phía trên bên phải màn hình.
Ngải Triết: “Người này thật sự trâu bò, mười mấy đầu người rồi ấy?”
“Ừm, 13 người.” Văn Khê khẳng định.
Ngải Triết sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Hóa ra cậu đếm sao? Rất để ý người ta hả?”
Văn Khê “Chẹp” một tiếng, không biết nên đáp lại như thế nào.
Nói đúng thì luôn cảm thấy sẽ làm cho người ta hiểu lầm.
Nói không thì lại có loại cảm giác muốn che đậy.
Tuy nhiên, cậu suy nghĩ lại, thật sự cậu rất quan tâm đến Momo, bởi vì cậu vẫn đếm đầu người mà Momo bắn được, mà đối với các ID khác thì làm ngơ.
Cuối cùng, Văn Khê quyết định Dễ thương cho qua cửa ải: “Tôi…!Muốn xem hắn đã chết chưa.
Kết quả mỗi lần liếc ID của hắn, đều thấy hắn bắn chết người khác.
Người này cũng quá lợi hại đi, một chút tôi cũng không muốn bắn nhau với hắn, sợ lắm.”
Ngải Triết: “…”
Mặc dù nói như vậy, nhưng khi Văn Khê trèo lên núi, chiếm một vị trí thuận lợi, dùng kính viễn vọng bắt được bóng dáng của Momo thì cho anh một mũi tên!
[Hệ thống] Bạn đã bắn trúng Momo bằng cung.
[Hệ thống] Momo đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
Hai tin tức hệ thống gần như đồng thời xuất hiện, sau khi Văn Khê bị bắn trúng, vội vàng điều khiển nhân vật của mình lui về phía sau, để nhân vật của mình rời khỏi tầm nhìn của Momo, sau đó dùng băng đít bổ sung máu đã mất trở lại.
Mưa đạn: “….”
[Không muốn bắn nhau với hắn, ừ?]
[Nói là không muốn bắn nhau?]
[Thế mà không nổ đầu! Khê Thần hãy nói thành thật đi, có phải anh không nỡ gϊếŧ đối phương hay không!]
Lúc Văn Khê tiêm thuốc nhìn mưa đạn, nhìn thấy mấy câu này, ngồi cũng không yên: “Sao có thể! Tôi là đang nhìn hắn chạy, dự đoán hắn di chuyển sau đó bắn ra một mũi tên kia, ai biết đột nhiên hắn dừng lại, cho nên mới không nổ đầu…”
“Khê của tôi à…” Ngải Triết không nghe nổi nữa, “Cậu có nghe qua một câu chưa? Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật?”
Văn Khê cười đau bụng: “Sao ngay cả cậu cũng ồn ào theo…!Hát đi!”
Vừa nói xong câu này, nháy mắt hướng gió của mưa đạn thay đổi.
[Đúng vậy, Ái Trư, anh còn chưa hát!]
[Ái Trư mau hát thủ chiến ca!]
“Được được.” Ngải Triết lại lật danh sách bài hát, “Thật sự…!Tôi khắc sâu cái gì gọi là tự chuốc lấy nhục…”
Văn Khê: “Ngậm miệng lại.”
Ngải Triết: “…”
Thật sự Ngải Triết muốn nói – Anh em, giây trước cậu muốn tôi hát, giây sau bảo tôi ngậm miệng, cuối cùng muốn tôi như thế nào!
Chẳng qua cho dù hắn không nói, rất nhiều mưa đạn cũng đã nói ra tiếng lòng của hắn.
Nhưng hầu hết là trêu chọc.
[Ái Trư: Tôi có một câu đmm không biết nên nói hay không.]
[Ha ha ha, cười chết tôi, thật ra Ái Trư có thể ngậm miệng hát!]
[Người nói ngậm miệng hát đừng đi! Cậu dí dỏm như vậy, giáo viên của cậu biết không?]
Thật ra lúc này, Ngải Triết hoàn toàn có thể tắt mic, chỉ tương tác với bạn bè trong livestream của mình.
Nhưng thật sự hắn rất tò mò Văn Khê có thể bắn chết Momo hay không, nên tiếp tục không nói một tiếng xem cuộc chiến.
Văn Khê tiêm thuốc xong thì bắt đầu rời sang bên cạnh, sau khi chạy đến một vị trí tự cho là an toàn thì cầm ống nhòm lên, thò tẹo đầu ra, ngẫu nhiên thấy được một chút.
Lần đầu tiên không thấy người, cậu lại ngồi xổm di chuyển sang bên cạnh vài bước, sau đó lại nhướn người lộ đầu, thành công thấy được bóng dáng Momo.
“Tìm được rồi.” Cậu nói.
Tất cả mưa đạn đều là dấu chấm hỏi, hiển nhiên đều không có thị lực E-Sports như Văn Khê.
Ngải Triết cảm thấy đã đến lúc giả vờ diễn.
Hắn tắt mic giọng nói của mình rồi giải thích với người xem, “Mọi người không thể nhìn thấy hả? Ngay trong nháy mắt vừa rồi, trong ống kính có người đang chạy.”
Vừa dứt lời, đã thấy Văn Khê bắn ra một mũi tên lên bầu trời!
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục Momo bằng cung.
Lúc này đây, cuối cùng cũng trúng đầu!
Nhưng mà không bắn chết?
Văn Khê sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại, hẳn là Momo nhặt được mũ giáp dự phòng từ người nào đó.
Đúng lúc này, tiếng súng vang lên từ khu vực lân cận.
Văn Khê đột nhiên cảnh giác, nhưng còn chưa kịp rời vị trí đã trúng vài phát, thật vất vả mới trốn đến một vị trí an toàn.
[Hệ thống] maxboxzz đã bắn trúng bạn bằng shotgun.
Shotgun, cũng chính là cái vòi xịt.
Sát thương của shotgun không cao như vậy, nhưng viên đạn rải rác, không dễ dàng trốn.
Văn Khê liên tiếp trúng vài phát, lượng máu chỉ còn lại 15%, vội vàng dùng cho mình một bộ dụng cụ sơ cứu.
Sau khi tiêm thuốc, cậu thay shotgun chuẩn bị lao ra ngoài.
Kết quả vừa lao ra một bước…
[Momo đã gϊếŧ maxboxzz bằng súng bắn tỉa, số người còn lại là 27.]
Văn Khê: “…”
Không thể nhớ rõ đây là lần thứ mấy, dường như tất cả những người làm cậu bị thương đều chết trong tay Momo.
Mưa đạn lại bắt đầu kéo mai mối.
Thậm chí có người còn trực tiếp lên thuyền cp của cậu và Momo.
Tâm tình Văn Khê rất phức tạp.
Cậu có thể khẳng định mình chỉ tò mò và đánh giá cao Momo – Tò mò về danh tính và kỹ thuật bắn súng của anh.
Nhưng cậu không chắc Momo nghĩ gì về cậu?
Rõ ràng luôn đuổi theo bắn cậu, nhưng lại gϊếŧ hết tất cả người muốn gϊếŧ cậu…
—— Là muốn nói, cậu là con mồi của một mình anh sao?
Đúng là người xem rất hiểu ý cậu.
[Momo: Chỉ tôi mới có thể gϊếŧ Khê Khê!]
[Momo: Lại động vào Khê Khê của tôi một chút thử xem?!]
[Ai dám động đến Khê Khê của tôi, tôi bắn cho đầu nở hoa!]
Văn Khê dở khóc dở cười, lười để ý tới bọn họ.
Tiếp theo rất lâu, gần như Văn Khê và Momo đang “di chuyển song song”.
Văn Khê ở trên núi, Momo ở dưới chân núi, hai người di chuyển theo cùng một hướng, vừa chạy vừa bắn.
Văn Khê bắn tên xuống chân núi, Momo nổ súng lên núi, ai cũng không thể bắn chết ai, ngược lại trên đường đều bắn chết không ít người.
[Momo đã gϊếŧ Maya bằng súng bắn tỉa, số người còn lại là 25.]
[Wency đã gϊếŧ KB1412 bằng cung, số người còn lại là 24.]
[Momo đã gϊếŧ shenmegui bằng súng đột kích, số người còn lại là 23.]
[Wency đã gϊếŧ JokAA bằng shotgun, số người còn lại là 22.]
Rốt cuộc, vòng bo thứ hai mở ra, rất may mắn ngay ở phía Văn Khê, vị trí của Momo là ngoài vòng bo!
Văn Khê muốn liếc mắt nhìn xem có phải mưa đạn khen số cậu đỏ hay không, kết quả phóng mắt nhìn, cả một dãy [Yêu nhau Gϊếŧ nhau], [Hiện trường bạo lực gia đình size to].
Văn Khê: “…”
Cuối cùng còn có một người bình thường nói một câu bình thường:
“Anh em, số cậu không tệ!” Ngải Triết kích động, giống như nhìn thấy bình minh của chiến thắng, “Để anh dạy cậu, dùng shotgun xả vào hắn! Xả không ngừng! Làm cho hắn không thể dậy nổi! Bị độc chết!”
“Cái này…!Có quá tàn nhẫn không?” Văn Khê lấy shotgun.
Ngải Triết: “…!Con mẹ nó, cậu cảm thấy tàn nhẫn mà còn lấy súng?”
[Ha ha ha ha ha, ngoài miệng không tình nguyện, nhưng thân thể rất thành thật!]
[Khê Thần làm tôi cười đái.]
[Momo: Tôi đã bảo vệ em nhiều lần như thế, sao em lại đối xử như vậy với tôi?]
Văn Khê cũng bị “Lời nói và hành động khác nhau” của mình chọc cười vài tiếng.
“Lời” cậu nói cũng tốt, “Hành động” cũng tốt, đều là phản ứng đầu tiên, trước khi bị Ngải Triết mắng, thật đúng là cậu không ý thức được.
Ngải Triết cũng không để ý, phấn chấn bừng bừng làm chỉ huy: “Tôi rất có kinh nghiệm đó! Vì tôi thường xuyên làm như vậy.”
Văn Khê: “…!Cậu còn rất tự hào.”
Ngải Triết: “Tự hào chứ!”
Văn Khê: “…”
Ngải Triết: “Tôi nói với cậu này, cậu chặn ở phía trước kia kìa.
Ở chỗ lõm đó, có thấy không? Góc nhìn bên kia tương đối rộng, cậu ngồi xổm ở đó, hắn đi đâu cậu xả vào đó! Hắn không bị cậu xả chết chính là bị độc chết!”
“OK, đã rõ kế hoạch.” Văn Khê đáp lại, thật đúng là nghe lời ngồi xổm ở vị trí Ngải Triết nói.
Quả nhiên, không lâu sau, Momo đã xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Văn Khê không do dự, đỡ shotgun chuyển sang góc nhìn thứ nhất, xả loạn về phía trước.
Sau một trận vang “Pùm pùm pùm…”
Không có gì xảy ra.
Momo không bị hư hại:
Văn Khê: “…”
Ngải Triết: ???
Ngải Triết há to miệng nhìn màn hình của mình, đúng là không nói gì!
Hơn nửa ngày mới phản ứng lại, gào một tiếng với Văn Khê: “Chạy đi!”
Đáng tiếc đã quá muộn rồi.
[Hệ thống] Momo đã hạ gục bạn bằng súng đột kích.
[Hệ thống] Momo đã gϊếŧ bạn bằng súng đột kích.
[Hệ thống] Bạn đã chết.
Văn Khê: “…”
Ngải Triết: “…”
Lúc này, màn hình máy tính của Văn Khê đã biến thành xám trắng.
Nhân vật của cậu thảm thiết ngã xuống đất, trên tay còn cầm cái shotgun gần như không phát huy tác dụng gì.
Ngải Triết im lặng rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Khê, tôi biết kỹ thuật bắn súng của cậu rất tệ, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nát đến trình độ này…!Một cái shotgun, xả vào người, nửa viên đạn cũng không trúng đối phương, cậu nói cho tôi biết làm sao cậu làm được?”
Văn Khê: “…!Tôi muốn biết nhiều hơn cậu đấy.”
Ngải Triết: “Còn nữa, cậu không ghìm tâm sao? Căn bản cậu không ghìm tâm đó anh em!”
Văn Khê: “Ghìm tâm…!Ghìm như nào?” Dừng một chút, “Shotgun cũng phải ghìm sao?”
Ngải Triết phục nghìn lần.
Nhưng vẫn chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Đúng vậy, có sức giật về sau đều phải ghìm —— Chưa từng nghe qua những lời này nhỉ? Biết ghìm tâm là trúng đạn, không biết ghìm tâm là loạn đạn.”
“Chưa…” Văn Khê đáp lại, định giải thích, “Tôi cho rằng, đạn của shotgun loạn như vậy, sẽ có một viên có thể bắn trúng…”
“Cậu…!Tôi…!Tôi không còn gì để nói.” Bây giờ cuối cùng Ngải Triết cũng có chút cảm giác dẫn người mới, “Lại vào đi, tiếp theo tôi đưa shotgun cho cậu, dạy cậu ghìm tâm.”
“Được~” Có người dạy ghìm tâm miễn phí, đương nhiên Văn Khê rất vui vẻ.
Hai ngày nay cậu chỉ luyện cung và làm quen bản đồ, đúng là chưa từng nghiên cứu dùng súng như nào.
Lúc đầu, thậm chí cậu không thể phân biệt giữa súng đột kích với shotgun.
“Lần này đánh 4vs4 đi.” Ngải Triết nói, “Hai chúng ta và bốn người khác bắn nhau, nghĩ xem có sợ không!”
Văn Khê: “Tôi không sao cả.”
Thật sự Văn Khê không sao cả, chỉ coi Ngải Triết chán 2vs2, nghĩ đến việc chuyển đổi tâm trạng.
Đúng là Ngải Triết có tâm tư —— Hắn không muốn gặp lại người tên Momo kia nữa.
Mặc dù có Momo ở đây, hiệu ứng livestream của bọn họ trở nên rất tốt, nhất là khi Văn Khê và Momo bắn trúng đầu với nhau, bầu không khí căng thẳng kíƈɦ ŧɦíƈɦ kia, đừng nói người xem thét chói tai, Ngải Triết cũng thấy máu lửa sôi trào.
Thế nhưng, rõ ràng Ngải Triết phát hiện fan của mình không tăng lên tốt như trước.
Lý do rất đơn giản, hoạt động của hắn đã bị ép bởi Momo.
Hai ván liên tiếp, Momo đều gϊếŧ chết hắn trước, sau đó đuổi gϊếŧ Văn Khê, chứng tỏ người kia chỉ để ý đến Văn Khê, mà hắn, ở trong mắt Momo đại khái chỉ là bia đỡ đạn chướng mắt.
Loại cảm giác này làm cho Ngải Triết rất khó chịu.
Vốn hắn đánh rank thấp dẫn Văn Khê, là muốn mượn cơ hội trình diễn vài thao tác ngầu, kết quả thì sao? Thao tác không được trình diễn, ngược lại bị Văn Khê và Momo kia thể hiện “Ân ái”.
Nhưng không sao, nếu chơi 4vs4, sẽ không gặp Momo.
Ngải Triết nghĩ như vậy, hoàn toàn không ngờ, chỉ một lát, Văn Khê nhận được lời mời kết bạn từ Momo.
Gần như là Văn Khê chấp nhận ngay lập tức, sau đó kinh ngạc đánh chữ hỏi thăm đối phương.
Wency: Làm sao anh chết?
Momo: Tự tử.
Wency: ? ? ?
Momo: Còn đánh hả?
Wency: Đúng vậy, chuẩn bị 4vs4.
Momo: 4vs4 phải không? Tôi biết rồi.
…..????????????????????????????????…..
7/11/2021
#NTT