Búp Bê Tóc Đen

Chương 57


Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 57


Khi chiếc xe Volvo đỗ dừng trước mặt tôi, tôi nghe lòng mình như trút bỏ được một gánh nặng to lớn. Anh vẫn như vậy, chầm chậm bước ra từ trong xe. Hôm nay anh ấy mặc đơn giản hơn hôm trước rất nhiều: áo phông trắng với áo ngoài màu nâu, quần bò và giày thể thao.
– Mike ! – Tôi mừng rỡ gọi tên anh.
Nhưng trước khi niềm vui ấy kịp xuất hiện trong đáy mắt tôi, thì hình ảnh cô gái với mái tóc nâu bồng bềnh gợn sóng đã dập tắt đi tất cả. Cô gái này trước đây ở Việt Nam tôi đã từng gặp qua, hình như cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của anh… Cô ấy tên là Yuki – nó có nghĩa là “Tuyết” – một cái tên tuyệt vời.
– Mik-kun, sao lại về kí túc xá của em vậy? – Cô ấy nũng nịu bám lấy tay anh, vẻ thân mật ấy làm tôi không sao chịu nổi.
Rồi cô gái xinh đẹp ấy quay sang phía tôi, miệng há hốc vì ngạc nhiên:
– Ơ, sao… sao cô gái này lại ở đây?
– Lên xe đi ! – Anh ấy ra hiệu cho tôi – Vì cô nói không phải đi riêng, nên tôi mang theo vợ chưa cưới của tôi… Được chứ?
Vợ – chưa – cưới ?
Ba từ ấy như ba mũi dao găm thẳng vào trái tim nhỏ bé của tôi.
Bỗng chốc, hi vọng mong manh của tôi về một buổi đi chơi đáng nhớ cũng bay biến đi đâu mất.
– Không ! – Yuki hét lên – Anh phải nói cho em biết vì sao cô gái này ở đây đã !
– Anh không muốn nói nhiều ở đây. – Rồi anh xoa đầu cô ấy, thì thầm vào tai cô ta một cách rất dịu dàng – Về nhà anh sẽ kể em nghe.
Về nhà?
Họ sống chung với nhau hay sao?
Tôi lại nghe tiếng vỡ nát của thứ gì đó trong cơ thể mình.
– Sao? Cô có muốn lên không? – Mike lạnh lùng, anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi đến một lần.
Thậm chí cả một câu xin lỗi vì đến muộn, anh ấy cũng không nói.
Có lẽ… Anh ấy đã quên tôi thật rồi?
Có lẽ… Tôi giống hệt như một con ngốc trong mắt anh ấy?
Có lẽ… Chuyện tình cổ tích của tôi đã tan vỡ từ đây…?
– Ưhm…
Tôi cố gượng một nụ cười méo xệch:
– Thật ra em chờ anh ở đây vì em muốn bỏ cuộc đi chơi này ! – Tôi loay hoay chỉnh lại chiếc váy, cố gắng không nhìn vào mắt anh – Hôm nay em có hẹn với bạn ! Thật xin lỗi anh quá !
Mike ừ hữm trong họng:
– Vậy… vậy em xin phép đi trước !
Tôi bước nhanh về hướng dẫn ra Shibuya, cố gắng ngẩng đầu thật cao và giữ sao cho cơ thể không run rẩy, tôi… tôi chỉ muốn anh ấy biết rằng: Tôi không có khóc, tôi không hề khóc; vì vậy anh ấy đừng thấy có lỗi, hãy cứ tiếp tục vui vẻ với vợ chưa cưới của anh đi…


Khi ra đến Shibuya, tôi nghe chân mình đau nhói vì đôi guốc cao.
Ngồi bệt xuống một bậc thang dẫn vào hàng ăn bên cạnh, tôi bật khóc nức nở. Nước mắt như được mở vòi, cứ mặc nhiên lăn dài trên má.
Tôi đang cố gắng vì cái gì vậy?
Tôi rốt cuộc vì cái gì mới đến nơi xa xôi này?
Nắm chặt lậy sợi dây chuyền trên cổ, tôi cứ lảm nhảm như người điên khùng:
– Đau quá… Chân đau quá… Ngốc… Sao lại tặng tôi thứ đau chân thế này?…
Người qua đường chắc tưởng tôi bị điên thật, ai dè ăn mặc đẹp như thế này lại qua bên đường khóc ròng như một đứa trẻ. Nhưng tôi mặc kệ, cứ gào khóc mãi.
Khóc vì đôi chân đang đau nhừ vì đôi guốc mới.
Khóc vì trái tim đau nhói như bị ai bóp…
Sao tôi lại ngốc nghếch thế này cơ chứ?
Nếu tôi chịu nghe lời Ni Na nói, có lẽ bây giờ tim tôi đã không đau như thế này.
Nếu như tôi chịu từ bỏ sớm hơn, có lẽ bây giờ tôi đã có đủ tự tin để mỉm cười…
Mọi chuyện rốt cuộc là sao?
Tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy?
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao chứ?
– Không phải là trẻ con, thì đừng có ngồi khóc ngoài đường như vậy.
Giọng nói trầm ấm ấy thoảng qua tai tôi, làm tôi như không còn tin vào sự chính xác của đôi tai mình nữa.
– Chân như thế này mà vẫn cố đi… Đúng là ngốc !
Rồi anh từ từ nâng chân tôi lên, tháo bỏ hai chiếc guốc à thay vào đó là đôi giày vải màu vàng nhạt. Tôi nấc lên những tiếng cuối cùng, cố gắng lau sạch nước mắt để có thể nhìn rõ gương mặt anh; để chắc rằng tôi không mơ, mà chuyện anh đang ở trước mặt tôi đây là sự thật.
– Mik… Mike…
Tôi cố gắng gọi tên anh trong nước mắt.
– Đi thôi ! – Anh chìa tay ra phía tôi.
Nhưng tôi vẫn tưởng như mình đang mơ, vì vậy mà phải một lúc sau đó, tôi mới nắm lấy bàn tay anh.

Bàn tay anh vẫn như xưa: lòng bàn tay to với những đốt xương rắn chắc, những ngón tay dài và thanh như tay con gái.
– Mike…
Anh không nói gì thêm, chỉ một tay cầm đôi guốc của tôi; một tay dắt tôi đi dọc khu Shibuya.
Bất chợt, niềm hi vọng nhỏ nhoi của tôi ban nãy lại bùng phát lên…
* * * * * * *
Mike lặng lẽ ngồi nhìn Búp bê tóc đen ăn, anh cũng không hiểu mình vừa làm cái chuyện ngu ngốc gì nữa. Anh đã bỏ rơi Yuki trên chiếc Volvo màu bạc để chạy theo cô – người mà anh đã nói sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Vì lời hứa với Thái Vũ, mà hôm nay anh cố tình cho cô leo cây. Anh những tưởng nếu đến muộn, cô sẽ không chờ anh nữa; ấy thế mà khi anh tới, cô vẫn đứng đó…
Anh mang Yuki theo và nói Yuki là vợ chưa cưới của mình, vì anh muốn cô không còn bất kì hi vọng gì vào anh nữa. Vậy mà khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô lúc nói dối là có hẹn với bạn, thấy dáng cô buồn bã bước đi… anh đã không kiềm được sự xót xa trong lòng.
Lúc nhìn thấy cô khóc bên vệ đường, anh chỉ muốn lao tới và ôm chầm lấy cô, an ủi cô rằng mọi chuyện vẫn ổn, và rằng anh vẫn nhớ cô như ngày nào. Đôi giày vải màu vàng nhạt là trong lúc đuổi theo cô, anh đã mua nó ở một tiệm nhỏ ở Shibuya, vì anh phát hiện chân cô đang khập khiễng vì đôi giày cao gót.
Anh còn tắt cả máy điện thoại để Yuki không thể gọi cho anh, anh muốn được ở bên cô…
Dù cho đó là giây phút ngắn ngủi.
– Sao…? – Tiếng cô nói đánh thức anh khỏi những suy nghĩ miên man – Mặt em có gì à?
– Xấu ! – Mike nói cụt lủn, anh cũng không ngờ có ngày mình nói vậy với một cô gái – Mascara lem hết ra mặt rồi.
– Thật… thật không? – Kim My lo lắng, vội vàng chùi tay lên mặt. Nhưng rồi cô thần ra giây lát, ngây ngô nói – Ơ, nhưng em có đánh mascara đâu…
Đến đây thì Mike không thể nhịn cười được nữa, cái mặt ngố tàu cùng mái tóc rối của Búp bê tóc đen làm anh lăn ra vì cười.
Đã bao lâu rồi anh không được cười sảng khoái như vậy?
Một năm?
Hai năm?
Là ba năm mới đúng…
Quả nhiên, người hiếm hoi làm anh cười được thế này, chỉ có cô mà thôi.
– Sao anh cười như vậy? – Hai má Kim My lại được phen đỏ bừng vì thẹn – Em đâu có cố tình…
– Ừ, không cố tình. – Mike nhại lại, anh cố dừng tràng cười đến quặn bụng của mình.
– Không được cười nữa ! – Kim My với sang, đánh vào vai anh một cái.
– Ừhm… Không cười nữa mà…
Bỗng chốc, hình như cả hai người trở lại thời khắc của ba năm trước.

Không còn sự lạnh lùng, không còn bất kì lời hứa hay sự ràng buộc nào, anh vẫn mãi là Mike Kintaru của ba năm về trước !
Suốt cả một buổi chiều, Mike và Kim My dạo qua các hàng quán ở Shibuya. Nào là trung tâm shopping lớn như Tokyu, Marui, Loft, Bic Camera… Cho đến những con phố mua sắm nhỏ với đủ loại cửa hàng vui mắt bán từ quần áo, giày dép, đồ trang sức cho đến điện thoại di động hay kẹo bánh.
Kim My nghịch ngợm ướm thử lên người Mike hết thứ này đến thứ khác, dường như câu chuyện ban sáng đã trở thành một hạt cát nhỏ vô tri, vô cần thiết trong lòng cô lúc này. Mike nhiều lúc cũng đến ngã ngửa khi Kim My định ướm underwear lên người anh, nhưng dĩ nhiên anh biết cô chỉ đùa thôi, và anh thích nụ cười rạng rỡ của cô lúc này.
Xen giữa những cửa hàng quần áo hay đồ trang sức, tất nhiên, là đủ loại nhà hàng, quán rượu, và đặc biệt là những trung tâm trò chơi điện tử cho thanh niên hoặc Pachinko – một trò tiêu khiển nhìn thoáng qua thì khá đơn giản, thậm chí có phần tẻ nhạt, nhưng lại vô cùng hút khách.
Hai người họ cứ đi mãi, đi mãi…
Dù không thu được chiến lợi phẩm gì, nhưng chỉ cần được đi bên nhau là họ cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Khi trời sẩm tối, Mike và Kim My dừng chân tại Trung tâm khu Shibuya – nơi có những cây đèn sáng lấp lánh treo trên các biển hiệu sặc sỡ:
– Giờ chúng ta đi đâu? – Anh quay sang hỏi cô.
– Em muốn đi tàu điện ngầm ở Shinjuku ! – Kim My cười thật tươi, cô tung tăng trong đôi giày vải của mình.
Anh gật gật đầu, rồi hai người vẫy taxi tới Shinjuku.
Vì là Chủ nhật nên buổi tối người đi tàu điện rất đông. Toa F mà hai người đứng hiện giờ chật cứng người, muốn hít thở không khí trong lành cũng là một điều rất khó khăn.
Kim My khó chịu, cô cố nhúc nhích để tìm ra chỗ đứng thoải mái hơn. Bất chợt, trong đầu cô liên tưởng tới những tên biến thái thường nhân lúc đông người thế này để mà hành động; người cô khẽ run lên.
Bỗng, Kim My vô tình bị đẩy qua một phía; Mike nhanh chóng đỡ lấy cô bằng tay phải của mình, còn tay trái của anh thì đang bận nắm thanh ngang cạnh cửa xuống của tàu. Trong một chốc, người cô chạm vào anh; một dòng điện ấm áp khẽ theo đó truyền vào lòng cả hai người.
Không ai nói một lời, cứ mặc nhiên giữ mình trong tư thế như vậy…
Khi Mike và Kim My đặt chân xuống bến tàu, cảnh đầu tiên anh và cô nhìn thấy là hình ảnh một con sông về tối rất đẹp. Ánh trăng sáng trên bầu trời như rắc thêm ánh bạc cho con sông, làm nó lung linh lấp lánh như một con đường màu vàng, gợn gió lăn tăn.
– Đẹp quá ! – Kim My thốt lên – Con sông này tên gì vậy anh?
Mike không trả lời, dường như tâm hồn anh cũng bị hút trọn vào khung cảnh thần tiên trước mắt.
Hai người chọn một chỗ ngồi khá an toàn trên bãi cỏ màu xanh non, kéo dài từ đầu đường cho tới cuối đường. Cả hai đều không nói gì, chỉ yên lặng ngắm cảnh và lắng nghe từng nhịp thở chậm chạp của đối phương.
Kim My khẽ nhắm hờ mắt lại, cô cảm nhận từng làn gió nhẹ miên man trên má mình; cảm nhận mùi ngai ngái của cỏ và mùi hương dìu dịu trên áo Mike. Hình ảnh anh sáng nay lại bất chợt trào lên trong cô.
Một nỗi sợ hãi và lo lắng vô cớ bao trùm.
Nếu không làm rõ chuyện này, có lẽ cô sẽ không thể ngủ ngon được:
– Mike… – Cô mở lời trước.
Anh vẫn im lặng, như muốn chờ đợi câu hỏi của cô.
– Chuyện sáng nay là sao? – Kim My mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt vào nhau cảm tưởng như những khớp xương trên đó có thể long ra ngoài vậy.
– Chẳng sao cả… – Anh lại trở về vẻ lạnh lùng cố hữu – Tôi chỉ đang làm theo yêu cầu của cô thôi, đừng hiểu lầm !
Mike biết bây giờ là lúc anh nên kết thúc tất cả.
Vì lời hứa với Thái Vũ, nếu anh không dừng lại ngay lúc này, có lẽ sẽ không còn cơ hội để anh thả tay cô ra nữa.
– Anh nói dối ! – Kim My hét lên – Em biết anh đang nói dối mà… Thật ra, thật ra anh vẫn còn nhớ em đúng không?
Nhưng đáp trả lại tấm chân tình của cô chỉ có sự im lặng khô khốc.
Một sự im lặng đến đáng sợ.
– Hãy nhìn em đi ! – Kim My nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra – Kỉ vật này suốt ba năm qua, em chưa từng một lần rời bỏ nó…

Nhưng anh vẫn im lặng.
– Nhìn em đi mà ! – Kim My lại hét lên.
Bất chợt, Mike giựt lấy sợi dây chuyền đang treo trên tay cô và ném nhanh xuống phía dòng sông đang lặng lờ trôi.
– Vật nên vứt cũng đã vứt, người nên bỏ cũng đã bỏ ! – Mike không nhìn Kim My, anh cố gắng kiềm lòng nói ra những chữ cuối cùng – Cô đừng có…
Nào ngờ, trước khi anh kịp dứt lời, Kim My đã lao xuống phía dưới và nhấn chìm toàn thân mình trong ánh bạc của vầng trăng rắc trên sông.
– Cô làm gì vậy? – Mike lo lắng chạy theo – Cô có biết buổi tối trời rất lạnh hay không?
Nhưng Kim My như người mất trí, cô sợ hãi lẩm bẩm:
– Dây chuyền… Sợi dây chuyền…
– Lên bờ ngay !
Mike ra lệnh, nhưng Kim My vẫn kiên trì tìm kiếm; dường như sợi dây chuyền đó chính là toàn bộ tính mạng của cô. Kim My hết mò mẫm bên này, lại khua tay sang phía khác; nhưng trời quả thực rất tối, và ánh trăng sáng đang chiếu rọi kia cũng không thể giúp gì cho cô.
– Phương Kim My !
Mike thét gọi lần cuối trước khi anh lạnh lùng bước xuống sông và kéo cô lên. Nhưng Kim My vẫn nhất nhất không chịu nghe theo anh, nước mắt cô đã chan hoà hai bên má:
– Nó chỉ là một sợi dây chuyền thôi ! – Mike mắng cô, giữ chặt lấy bàn tay cô đang tái dần di vì lạnh.
– Không phải… – Kim My lắc mạnh đầu – Nó là thứ duy nhất liên kết giữa em và anh trong ba năm qua !
Mike nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn.
Rồi anh cúi xuống, dùng toàn bộ sức mình mà hôn cô.Kim My mở to mắt, rồi cô từ từ nhắm vào…
Nụ hôn này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây?
Đến khi Kim My cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, còn đầu óc thì nặng trĩu – triệu chứng của việc thiếu oxy, Mike mới dần dần buông lỏng cô ra.
– Chúng ta về thôi ! – Anh nói.
– Nhưng còn…
– Về thôi !
Rồi anh đỡ cô lên trên bờ.Những làn gió mà ban nãy Kim My nghĩ rất nhẹ, giờ lại khiến cô run lên cầm cập.
Mike nắm lấy tay cô.Và chiếc taxi mang họ về khu Shibuya – hay cụ thể là khu kí túc xá Kaze no mon.
Mike cảm thấy, hình như hôm nay anh đã làm một chuyện rất tồi tệ.
Là chuyện anh hôn cô?
Hay là chuyện anh đã đánh mất kỉ vật của hai người?
Anh không biết, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu.
Giờ thì anh chỉ muốn ở bên cô, dù anh biết rằng…
Chỉ vài phút nữa thôi, là anh sẽ phải mãi mãi rời xa cô.
Búp bê tóc đen, anh xin lỗi !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.