Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 58
SỰ LỰA CHỌN – ĐÍNH HÔN – VÀ TÌNH ĐỊCH
Hôm nay trời đẹp, em cầu nguyện với Chúa:
Chúa ơi, hãy mang con tới Thánh đường.
Chúa mỉm cười và dịu dàng trả lời:
” Người mang con tới đó không phải là ta.
Búp bê bé nhỏ, chàng hoàng tử của con đang chờ kìa…”
– Ôi, em thật mong lần sau em sẽ lại có dịp được đến đây ngắm hoa !
– Vậy anh hứa với em ! Sau này khi anh lớn , anh nhất định sẽ đưa em tới Nagano ngắm hoa anh đào ! Em có đồng ý không?
– Anh nói thật chứ?
.- Anh hứa nha, anh đã hứa rồi đấy !
– Kim My, dậy đi… – Tiếng nói trầm ấm ấy vang khẽ bên tai cô – Đã đến kí túc xá rồi.
Kim My bừng tỉnh khởi giấc mơ về ngày bé – về một kí ức xa xôi mà cô hằng giấu kín, về một cuộc gặp gỡ vô tình giữa cô và cậu bé ấy.
Lời hứa? Có thể thực hiện chăng?
– Nhanh quá… – Cô cảm thấy hơi hụt hẫng khi nhìn thấy hàng chữ đề tên kí túc xá trên cái bục đen gần đó, vô tình thốt ra một câu.
Hiển nhiên Tiểu Kim My rất mong chờ một hành động níu kéo từ con người lạnh lùng đang ngồi cạnh mình lúc này. Nhưng Mike không nói gì thêm, anh chỉ lặng im hướng đôi mắt nâu ra khung cảnh bên ngoài cửa kính xe taxi.
– Em… em xuống đây.
Thấy vậy, Kim My chán nản lần tìm cái chốt cửa.
Và chỉ khi cánh cửa màu vàng của chiếc xe hé mở ra đôi chút, cánh tay rắn chắc của Mike mới đột ngột ôm cứng ngắc cô từ đằng sau.
Giật mình xen lẫn ngại ngùng, Kim My chẳng còn biết nên hành động thế nào ngoài cách quay nhanh mặt lại, mắt đối mắt với anh. Vô tình cô đọc được trong ánh mắt nâu sáng lấp lánh của anh nét bi thương và sự xót xa cùng cực:
– Me… meme… – Mike gọi tên cô, cái tên duy nhất mà anh có quyền gọi với cô – Meme…
Tim Kim My khẽ run lên, cô có cảm giác một điều gì đó đang đến.
Vòng tay anh ôm cô ngày một chặt hơn, hơi thở anh nóng ấm phả vào má cô khi cô ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh như một chú mèo nhỏ.
Cảnh thân mật giữa đôi trai gái làm bác tài xế ở trên vô lăng đỏ mặt, nhưng cũng đành im hơi lặng tiếng chứng kiến nốt diễn biến tiếp theo giữa hai người.
[T/g: Ông này cơ hội vật vã ~”~]
– Ngày mai…
Kim My nhắm nghiền hai mắt, cô cảm giác mình có thể tan đi trong niềm hạnh phúc hiện giờ cùng vòng tay ấm áp của Mike. Vậy là cuối cùng anh cũng quay lại là Mike của ba năm trước… Vậy là cuối cùng anh cũng thừa nhận cô?
Nói đi, nói mau đi anh.
Kim My tự lầm bầm trong lòng, cô ngày một nép sâu hơn vào vồng ngực mạnh mẽ của anh. Miệng cô khẽ nở nụ cười thỏa mãn, nhưng ánh cười chưa kịp xuất hiện trong đáy mắt đã vụt tắt vì câu nói tiếp theo của Mike:
– Từ ngày mai, hãy làm như chúng ta không biết nhau.
Cả thân người cô gái như đông cứng lại, tay chân không còn nghe theo sự chỉ đạo của trí não cũng như con tim.
– Em nên biết, Mike Kintaru của hiện giờ đã không còn giống như Mike Kintaru của ba năm về trước. – Anh vẫn tiếp tục chất giọng đều đều, không biểu cảm của mình – Anh đã có người yêu, anh đang chuẩn bị đính hôn… Em…
Rồi anh nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi mình, mặc kệ những giọt nước long lanh đang chảy dài trên má cô; chầm chậm rơi xuống cằm, xuống cổ… Nó giống như những giọt nước thánh, rằng nếu anh chạm vào lần nữa thì chắc chắn cả cuộc đời này của anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cô.
Nhưng còn Thái Vũ thì sao?
Còn gia đình và những gì anh đang có…?
Xin lỗi, anh xin lỗi.
– Xin em đó… – Mike trở lại vẻ lạnh lùng như ban sáng, anh nhìn cô bằng ánh mắt khinh khi – Làm ơn đừng bắt tôi phải khó xử nữa. Được chứ?
Kim My cảm giác cổ họng mình khô khốc, đến cả tiếng “vâng” nhỏ nhặt cô cũng không thốt lên được. Không thốt được hay vì không muốn thốt?
– Nếu em cứ bám theo tôi thế này, tôi có cảm giác mình thật độc ác. – Nụ cười nửa miệng như có như không lại xuất hiện trên môi anh, ánh nhìn anh mơn trớn trên gương mặt trái xoan của cô.
Ánh nhìn này, là lần đầu cô thấy nơi anh.
Chẳng lẽ thực sự giữa Mike và Kim My luôn tồn tại một bức tường ngăn cách mà họ không thể vượt qua được?
– Em sẽ buông tha cho tôi chứ, Kim My? – Anh hỏi.
Anh đang cầu xin cô đấy ư?
Cầu xin cô đừng yêu anh nữa, và hãy rời xa anh đi?
Ôi, câu nói này còn độc ác hơn biết bao nhiêu điều khác. Sao anh không nói rằng anh không yêu cô, rằng anh chán ghét cô; còn hơn lời cầu xin cô hãy bỏ anh đi này?
Cô là gánh nặng với anh ư?
Là người mà anh muốn không bao giờ phải giáp mặt nữa?
Có đúng như vậy không?
Kim My, mày thật ngu ngốc.
Ba năm qua, mày đã cố gắng vì cái gì vậy? Vì một niềm tin mỏng manh và ngu ngốc ư?
Hay vì một tình cảm mày biết sẽ chẳng bao giờ đi được đến đâu?
Kim My, mày có tin người đang đối diện trước mày không?
Có tin vào nụ cười và hơi ấm mà anh ấy đã mang lại ày?
Hay mày chọn cách nhìn vào sự thật hiện giờ, rằng anh ấy đang chối bỏ mày như một món hàng?
– Em có thể từ bỏ được chứ, Kim My? – Anh lập lại câu hỏi, âm điệu có phần cao hơn lúc đầu. Có phải anh cũng đang mong một kì tích từ cô?
– Em… em… – Kim My vân vê gấu váy làm nó nhăn nhúm lại, cô cố ngăn mình không bật ra tiếng nấc – Em… em sẽ bỏ cuộc…
Bỏ cuộc?
Hai từ ấy găm sâu vào tim Mike như một chất cực độc, làm cả thân người anh rã rời vì hụt hẫng. Hóa ra tình cảm cô đối với anh cũng chỉ có thế?
Đáng kiếp, vậy mà anh những tưởng cô sẽ…
Cô sẽ…
Trong một khắc anh không chú ý, cô rướn người lên và cắn mạnh vào môi anh.
– Ay… – Mike giật mình, anh đón nhận nụ hôn từ cô một cách đầy lúng túng.
Sau khi nụ hôn nửa vời ấy kết thúc, Kim My mở cửa xe và bước ra ngoài. Đi được nửa đường, cô bất chợt dừng lại, dùng tay làm thành hình cái loa rồi hô to:
– Anh tưởng em sẽ bỏ cuộc thật sao? Đồ ngốc, em sẽ không bỏ cuộc đâu ! – Cô vừa hét vừa khóc – Em đã đợi anh ba năm rồi, từ giờ em sẽ không chờ đợi như con ngốc nữa… Kể cả anh có ghét em, có xua đuổi em thế nào, em nhất định sẽ không chờ anh nữa !
Nói xong, cô dứt khoát quay lưng đi thẳng. Đi với dáng vẻ hùng dũng nhất, để chứng minh với anh rằng những gì cô vừa nói không phải là đùa cợt – đó là những lời thật lòng nhất của cô. Từ giờ, cô sẽ tự chiến đấu vì tình cảm của bản thân mình.
Mặc kệ anh có lí do gì để từ chối cô, cô nhất quyết sẽ không từ bỏ người mình đã đặt trọn niềm tin. Mike, em yêu anh không hề hối tiếc !
Sau khi thấy bóng cô gái nhỏ khuất sau cánh cửa khu kí túc xá, bác tài đờ đẫn ngó nhìn gương chiếu hậu.
– Giờ cậu đi đâu? – Bác tài hỏi.
Mike vẫn chưa hoàn hồn.
Nghe thấy câu hỏi của bác tài xế, anh lặng lẽ lấy tay lên che miệng rồi lí nhí:
– Quay… quay trở lại chỗ lúc nãy.
Đố các bạn biết Mike đang nghĩ gì đấy?
Đến cả tôi cũng chịu, chỉ biết rằng đằng sau khe hở giữa những ngón tay dài và thanh mảnh, ẩn hiện một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
A, tôi quên kể với các bạn.
Đêm hôm đó, người dân ở khu Shinjuku đã được dịp chứng kiến một chuyện rất kì lạ ở bờ sông Mina Nihon. Đó là chuyện về một anh chàng ăn mặc rất bảnh bao, đã dũng cảm lội xuống nước để tìm kiếm vật gì đó. Người ta kể lại rằng đó là một sợi dây chuyền bằng bạc rất đẹp, trên dây có khắc hình mặt búp bê tròn tròn rất đáng yêu.
Từ đó, truyền thuyết về sợi dây chuyền ở sông Mina Nihon bắt đầu được thêu dệt.
Đó là một câu chuyện tình dài và đầy trắc trở…
– A, trời hôm nay đẹp quá !
Tôi ngồi trong lớp, tự dưng muốn hét lên thật to.
– Hôm qua vui lắm sao mà mày phởn vậy? – Cái Na bước lại gần tôi, nhăn mày nghi ngờ – Không làm gì quá đà chứ?
– Hi, chuyện đó tao phải hỏi mày mới đúng. – Tôi nhìn nó đầy ranh mãnh – Đã tỏ tình với Tiểu Thiên chưa?
– Vớ vẩn ! – Nó định cú đầu nhưng bị tôi bắt bài nên né được – Tao không thèm thích cái tên như khỉ *** đỏ đó !
– Cậu ta là khỉ *** đỏ, thì mày là mặt cà chua ! – Tôi tiếp tục trêu tức nó, có phải dễ dàng mới có được cơ hội ngàn vàng này đâu.
Đang vui vẻ chơi đùa thì có tiếng Ah Lee gọi:
– Kim My, Ni Na, xuống căn tin không?
– Ừ, ra ngay đây !
Tôi và cái Na cùng đồng thanh, chợt nghe thấy tiếng ọc ọc và ùng ục vang từ đâu đến. Hai đứa tôi ngơ ngẩn nhìn nhau, rồi lại cùng nhất loạt nhìn xuống bụng mình; tự phì cười như hai đứa khùng rồi dung dăng dung dẻ ra ngoài cửa lớp.
Căn-tin hôm nay không hiểu sao bỗng đông hơn thường ngày. Mọi người cứ xúm đông xúm đỏ vào một góc bàn, hình như đang có Tổng thống ngồi ở đây hay sao ấy?
Tôi ngó một lượt quanh quất, không phải là Thái Vũ. Vì nếu là cậu ấy thì chắc chắn giờ này tai tôi đã ù hết lên vì cái tính nói nhiều của cậu ta. Chắc hôm nay Vũ bận chuyện gì đó ở Công ty, từ sáng tới giờ đã không thấy mặt cậu ta rồi.
– Có chuyện gì vậy nhỉ? – Ni Na hỏi Ah Lee, và nhận được câu trả lời từ cô bạn là một cái nhún vai.
– Búp bê Barbie, Hoa khôi của trường chúng ta đi học đó mà.
– Ai vậy? – Ni Na tiếp tục màn chất vấn của mình.
Và khi cái tên đó được thốt ra từ miệng Ah Lee, toàn thân tôi lại được dịp đóng băng lần nữa. Sao Trái đất này lại tròn đến như vậy chứ?
– Yuki Hanagakushi chứ ai? – Ah Lee vừa nói, vừa tiện tay nhét một miếng khoai tây cho vào miệng – Thiên kim tiểu thư của nhà Hanagakushi có máu mặt trong giới kinh doanh khách sạn, và là vị hôn thê của Tổng giám đốc Công ty Nero.
Tôi nghe cổ họng mình giật giật.
– Vị… vị hôn thê của Mike ư? – Tôi hỏi lại.
– Đúng thế !
Bất ngờ, giọng nói ngọt ngào ấy vang lên từ sau lưng tôi. Không hẹn mà cả tôi, Ni Na cùng Ah Lee đều quay mặt lại hướng phát ra giọng nói êm dịu đó.
– Xin chào, chúng ta lại gặp mặt !
Cô gái xinh xắn như đóa Tử đinh hương đó chìa tay về phía tôi, môi nở một nụ cười tuyệt mĩ. Quả đúng là Yuki:
– Không muốn bắt tay làm quen sao? – Cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi, giọng nói có phần lạnh đi trông thấy – Dù gì chị cũng là bạn của “chồng” tôi, chúng ta làm quen cũng đâu mất gì, hah?
Yuki ngân dài hai tiếng “chồng tôi” , giống như cô ấy muốn đe dọa hay tuyên chiến với tôi vậy. Cái Na khẽ nhéo tôi một cái làm tôi thoát khỏi những suy nghĩ mông lung không mục đích, tôi thần ra giây lát rồi vội vàng nắm lấy bàn tay trắng nõn đang giơ ra trước mặt mình:
– À, tôi là Kim My ! – Tôi lật đật giới thiệu, mặc dù tôi biết màn giới thiệu này chẳng để làm gì cả.
– Tôi có nghe qua về chị. – Yuki gật gật đầu – Nghe nói chị là du học sinh được nhận học bổng toàn phần của K.M?
– Ưhm… – Tôi miễn cưỡng trả lời.
– Chị giỏi thật. – Yuki bất ngờ vỗ tay lên hai tiếng, rồi nhỏ đi lướt qua tôi và buông một câu giễu cợt – Lễ đính hôn của chúng tôi sắp được tổ chức, mong chị sắp xếp thời gian đến chung vui cùng chúng tôi.
Câu nói của Yuki để lại dư âm rất lâu trong đầu tôi mà mãi sau đó, phải nhờ Ni Na và Ah Lee đánh thức, tôi mới tỉnh dậy được và tiếp tục với bữa ăn dang dở của mình.
Đính hôn ư?
Họ thực sự sẽ đính hôn với nhau hay sao?
Tôi nghe tim mình nhỏ máu…
Biệt thự của nhà Kintaru nằm trên con đường Omotesando nhộn nhịp và thơ mộng, với rất nhiều tên tuổi các kiến trúc sư đã có những công trình tại khu phố này.
Hiện giờ, nhà Kintaru đang tiếp đãi một thực khách quý là tiểu thư của nhà Hanagakushi.
Trong phòng khách, phu nhân Kintaru đang mỉm cười dịu dàng với con dâu tương lai của mình:
– Ăn nhiều vào đi Yuki, con xem con gầy quá.
– Dạ, phu nhân cứ mặc con.
Yuki lễ phép nhận lấy miếng cá từ phu nhân Kintaru rồi để vào bát. Hôm nay, Yuki mặc một bộ kimono màu cánh sen; cô đoan trang chỉnh lại gấu váy rồi thẳng lưng trò chuyện với người trước mặt mình. Hiếm có ai dám ngẩng cao đầu khi ngồi đối diện với phu nhân Kintaru, nhưng Yuki thì lại có thể – bởi một phần là đặc quyền và một phần là do tính cách ngang bướng của cô:
– Phu nhân, bác trai đã đỡ chưa ạ? Dạo này con hơi bận, nên không thể thường xuyên vào thăm bác trai.
– Đừng lo, đừng lo. – Phu nhân xua tay – Ông ấy vẫn còn khá lắm.
– Nghe vậy thì con mừng. – Yuki ra vẻ nhẹ nhõm, rồi chớp mắt đầy hàm ý với Phu nhân.
– À, để ta gọi thử xem Mik-kun đang ở đâu… – Phu nhân mỉm cười, húp một ngụm trà nóng rồi ra hiệu cho cô hầu đứng gần đó – Mau gọi thiếu gia về.
Yuki nghe vậy thì mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại vội vàng ngăn cản:
– Ấy đừng Phu nhân, chắc Mik-kun đang bận việc ở Công ty…
– Kệ chứ, việc ở Công ty quan trọng bằng con hay sao? – Phu nhân đẩy đĩa sushi về phía Yuki, vừa nói vừa cười – Con lại sắp là con dâu của ta, lẽ nào thằng bé lại coi công việc quan trọng hơn vợ nó?
Thấy Phu nhân Kintaru nói vậy, Yuki thẹn thùng:
– Dạ, chuyện cũng đã đến đâu đâu ạ… – Rồi Yuki nhanh chóng kết thúc câu chuyện giữa mình và Phu nhân – Dạ, con cũng no rồi. Xin phép Phu nhân cho con về phòng đợi Mik-kun?
– Ừ, con qua phòng nó đi.
– Dạ.
Yuki trả lời rồi lui nhanh ra ngoài.
Phòng Mike lúc nào cũng có một mùi rất đặc trưng. Mùi lá thông.
Yuki thoải mái nằm lên giường Mike, hít hà mùi hương quen thuộc ấy.
– Hi, mình sẽ sớm là chủ nhân của căn phòng này thôi.
Yuki vui thích với ý nghĩ như vậy, cô hết lăn bên này lại lộn sang bên khác.
Nhưng nằm mãi cũng chán, vẫn chưa thấy Mike về, Yuki buồn bã ngước mắt lên phía trên cao của cái tủ gỗ để đối diện. À, hình như Mike có cất giữ một vật gì đó rất quan trọng ở trên đấy? Trước đây khi Yuki định xem bên trong túi nâu đó đựng gì, Mike đã gắt lên và giựt nhanh nó lại từ tay cô.
Chà, giờ không phải là cơ hội tốt cho việc khám phá hay sao?
Dứt ý nghĩ ở đó, Yuki nhanh chóng chạy lại gần cái tủ và rướn người lên lấy cái túi nâu.
Một chút nữa thôi…
Cố lên nào !
Cô cố gắng kiễng chân hết cỡ và gạt cái túi về phía mình.
“Bộp !” – Cái túi rơi xuống đất, tạo thành một âm thanh khe khẽ.
Yuki cười mỉm, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt cái túi lên và mở ra xem.
– Rốt cuộc trong này là gì mà anh ấy giấu kĩ thế?
Yuki lầm bầm, cô rút từ đáy túi lên một cái vòng tay màu đen.
– M2L? – Yuki nhìn dòng chữ trắng trên chiếc vòng – Nó có nghĩa là gì nhỉ?
Cô nhăn mày suy nghĩ một lát rồi vứt cái vòng qua một bên, không quên với thêm hai chữ “vớ vẩn” theo đó. Rồi Yuki tiếp tục lôi ra từ túi một sợi dây chuyền bằng bạc, trên dây có khắc hình mặt búp bê trông rất đáng yêu:
– Dễ thương quá !
Yuki thốt lên, cô nhanh nhẹn luồn nó vào cổ mình.
Ngắm hình ảnh mình phản chiếu trong chiếc gương để ở góc tường, Yuki vui thích xoay vòng:
– Chắc anh ấy mua để tặng ình đây mà. – Yuki ngẩn ngơ với suy đoán không một chút căn cứ gì của mình – Vậy mà cứ giấu…
Bất chợt, từ gian ngoài vang lên tiếng cô hầu gái:
– Thiếu gia, thiếu gia đã về.
Yuki giật thót, vội vàng cất cái vòng tay màu đen vào túi rồi ném lên tủ gỗ.
Còn chiếc dây chuyền thì vẫn yên vị trên cổ cô ta, ẩn sau lớp áo kimono màu cánh sen…