Búp Bê Tóc Đen

Chương 56


Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 56


BUỔI ĐI CHƠI ĐẦY NƯỚC MẮT
Slypink nói:
Hoài nghi là cái cây của tình yêu.
Cây mọc, nở ra hoa gọi là “chia tay”.
Cành lá tua tủa xung quanh được coi là “nước mắt” và “bi thương”.
Ngày tháng dần qua…
Cành tàn, hoa rụng.
Người ta gọi đó chính là “Số phận”.
– Trích “Chút lãng mạn tuổi ngông” –
* * * * * * *
Tôi uể oải ngáp dài, mặc dù chút sĩ diện con gái Việt không cho phép tôi làm thế, nhưng tôi cũng không thể tránh khỏi vài lần gật gù vì môn Kinh tế vĩ mô nhàm chán này.
Thầy giáo dạy môn này là một người rất khó tính, trong giờ ông luôn tìm cách làm khó các sinh viên nước ngoài bằng những câu hỏi chẳng ra đâu vào đâu. Tuần trước, cái Na đã một lần bị bắt đứng dậy vì lí do đơn giản là người Việt Nam – người đến từ đất nước có nền kinh tế kém phát triển so với các nước ở Châu Á khác.
Đáng kiếp, tưởng ông ta là người Châu Âu thì có thể mạt sát sinh viên Châu Á hay sao? Tôi tức lắm mà không làm được gì, nhớ cái Na khi ấy còn gầm rú lên và xé nát quyển sách về môn Kinh tế học này ngay trước mắt ông thầy… Amen, cũng may nó không có bị làm sao hết; chắc tại ông thầy cũng xanh mặt và sợ mất mật vì hành động quyết liệt đó của nó.
Nghĩ tới tình cảnh ấy, tôi bật cười một cái rồi lại ngáp dài thêm cái nữa, cứ nghĩ tới tiết sau học môn Lịch sử các học thuyết kinh tế và Học thuyết kinh tế trong tác phẩm của Lênin cũng nhàm chán không kém là tôi thấy đời tối om om, chả có chút ánh nắng nào.
Thực sự đầu óc tôi lúc này khó mà có thể dung hoà được mấy cái triết học thâm sâu đó, tôi chỉ không biết Mike sẽ dành ình câu trả lời như thế nào về buổi đi chơi Chủ Nhật tuần này. Mà hôm nay cũng là thứ sáu rồi, chỉ còn một ngày nữa thôi… Tôi bỗng cảm thấy lòng lo lắng lạ.
Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng ông thầy bụng to Mark – ông thầy dạy môn Kinh tế vĩ mô – đánh thức tôi dậy :
– Kim My ! – Ông ta chỉ thẳng mặt tôi, làm toàn bộ sinh viên khác trong lớp cũng quay mặt lại mà nhìn theo hướng tay ông ta.

– Dạ? – Tôi lật đật hỏi lại.
– Chị hãy cho tôi biết: Khi tỷ lệ dự trữ bắt buộc tăng lên sẽ làm cho đường cung tiền dịch chuyển sang trái, nhưng đường LM không thay đổi vị trí. Đúng hay sai?
Tôi ngớ người ra, trong khi ông thầy hứng chí chỉnh lại cặp kính tròn trên khuôn mặt to béo chất đầy mỡ của mình. Chết rồi, mấy hôm nay tôi có học hành gì đâu mà.
Ah, đúng là ông thầy này thù dân Việt Nam quá đi ! Nhưng chẳng lẽ lại cho ông ta được đắc ý, như vậy chỉ thiệt thòi cho danh dự của dân mình… Nghĩ vậy rồi, tôi can đảm nói ra câu trả lời của mình:
– Thưa thầy là sai ạ… – Vừa nói xong, thấy gương mặt của ông thầy có chuyển biến, tôi hiểu là mình đã trả lời theo hướng đúng – Vì: khi rb tăng các NHTM sẽ điều chỉnh ra tăng, theo ct mM=s+1/ra+s thì mM sẽ giảm, theo MS=mM.H, do đó MS giảm, MS sang trái. Theo hàm LM i=1/h(kY-MS/P) thì MS giảm, thì i tăng, làm LM sang trái…
Xong khi nghe xong bài thuyết trình vỏn vẹn trong một phút của tôi, ông thầy loay hoay chỉnh lại cặp kính rồi quay lên bảng:
– Được rồi, chị ngồi xuống.
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, đã có mấy người nhìn tôi đầy khâm phục. Hình như tôi là người đầu tiên trong lớp trả lời được những câu hỏi bâng quơ này của ông thầy Mark.
Khi vừa ngồi xuống ghế, tôi đã bị Ni Na đằng sau nhéo ột cái; tôi quay xuống, chỉ thấy nó toe toét cười rồi giơ ngón cái lên chúc mừng tôi. Tôi cũng cười lại, tạm thời không suy nghĩ gì đến chuyện hôm qua nữa.

Tới tiết bốn Thái Vũ mới xuất hiện, hình như tinh thần của cậu ta hôm nay rất sảng khoái. Thậm chí, cậu ấy còn hào phóng mua tặng tôi mười bó hoa hồng phấn làm cả lớp sực nức mùi hương và phấn của hoa hồng.
Ah Lee và Ni Na theo thói quen lại định kéo Thái Vũ đi chụp ảnh – tôi thường tự hỏi không hiểu họ chụp gì mà chụp nhiều thế – nhưng lần này Thái Vũ từ chối, cậu ta đẩy nhẹ tay Ni Na ra và bước về phía tôi. Trông mặt cậu ta không có vẻ gì là sẽ làm việc không bình thường, nên tôi im lặng chờ cậu ấy bắt đầu câu chuyện:
– Hôm qua chị ngủ ngon chứ?
Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi tôi trước sự chứng kiến của các sinh viên nữ trong lớp, tôi bắt đầu cảm thấy toàn thân lạnh run một mùi sát khí.
– Ừhm. – Tôi đành trả lời qua loa.
– À, về chuyện hôm qua… – Thái Vũ gãi gãi má – Mike Kintaru nói sẽ đồng ý đi với chị hết buổi Chủ nhật này !
– Thật sao?! – Tôi vội vàng hét lên, sự mừng rỡ biểu lộ hoàn toàn trên nét mặt.

– Thời gian là 8h sáng, anh ta sẽ cho chạy xe tới chỗ kí túc xá chị đang ở…
Thái Vũ hình như hơi do dự, rồi cậu ấy đặt vào tay tôi một chiếc túi mimosa màu tím nhạt:
– Hôm trước đi qua Shibuya, em thấy đôi guốc này rất hợp với chị… – Thái Vũ cười – Hôm Chủ nhật chị hãy đi nó nhé, cứ coi như đây là tấm lòng của em.
Tôi nhận lấy chiếc túi, cảm thấy sống mũi hơi cay cay. Hình như hôm qua tôi đã không phải với Thái Vũ, vậy mà cậu ấy vẫn lo lắng cho tôi như thế này?
Bỗng chốc, tôi thật muốn ôm chầm lấy Thái Vũ nếu địa điểm hiện tại không phải là trong lớp học và dưới sự giám sát của hàng chục con mắt các sinh viên háu đói khác:
– Cám ơn cậu. – Tôi cố nói bằng giọng bình thường nhất có thể.
– Không có gì mà.
Rồi, Ni Na và Ah Lee lại nhanh tay kéo Thái Vũ ra một góc và đòi chụp ảnh cho bằng được.
Tôi lắc đầu, rồi cười dịu dàng khi nhìn vào trong lòng chiếc túi màu tím – nơi ấy đang đặt im lìm một chiếc hộp màu hồng, xung quanh quấn dây nơ màu bạc bằng kim tuyến.
Tôi thấy mình giống như đôi guốc nằm trong chiếc hộp tuyệt đẹp này, được giấu kín cho đến ngày Chủ nhật sẽ tung mình bay nhảy trên các hè phố của Tokyo.
Ôi, tôi mong sao mau đến ngày đó quá !
Ước gì cái kim giờ chậm chạp kia sẽ biến thành kim giây, ước gì con số trên cuốn lịch kia sẽ là con số của ngày Chủ nhật.
Mike, em biết anh vẫn chưa quên em mà !
* * * * * * *
Đúng 7h sáng ngày Chủ nhật, tôi thò tay lên tắt cái đồng hồ có hình con gấu trúc mà Ni Na tặng tôi hôm sinh nhật 16 tuổi.
Rồi tôi nhanh chóng ùa vào nhà tắm, chợt thấy hình ảnh cô gái trong gương hôm nay mới thật đáng yêu làm sao: đôi mắt sáng đầy hi vọng, hai gò má vương một màu hồng, đôi môi chúm chím một nụ cười mỉm chi… Đây thực sự là lần đầu tiên tôi thấy tự hào vì mình sở hữu một gương mặt dễ thương như thế !

Đánh răng rửa mặt xong xuôi hết thảy, tôi tròng vào người bộ váy mà tôi yêu thích nhất: bộ váy màu vàng có thắt lưng cao ôm ngực và buộc tóc lên theo kiểu đuôi ngựa như thường ngày. Rồi tôi nhẹ nhàng lấy chiếc hộp màu hồng ra khỏi chiếc túi màu tím nhạt, mở ra và bên trong nó là một đôi guốc trắng có đính nơ bằng kim cương trông rất bắt mắt.
” Thì ra khiếu thẩm mĩ của cậu ấy cũng không tệ… ” – Tôi phì cười vì suy nghĩ của chính mình rồi nhanh nhẹn lồng chiếc guốc vào chân. Chắc vì còn mới nên nó hơi kích.
Nhưng không sao, ngày hôm nay tôi sẽ đi nó vì Thái Vũ.
Tiếp sau đó, tôi lôi cái Na dậy – mặc kệ những lời cằn nhằn đầy phiền toái của nó – rồi tôi nhờ nó trang điểm hộ mình, và nhờ nó xem coi mình còn chỗ nào chưa ổn hay không.
– Chỉ là một buổi đi chơi thôi mà… – Ni Na khó chịu – Mày có cần làm quá lên thế không chứ?
– Thì đi chơi mà… – Tôi lí nhí biện minh.
– Hôm trước thì nghe mày than thở Mike không nhớ mày, hôm nay lại thấy mặt mày bừng bừng niềm hạnh phúc vì được đi chơi với anh ta… – Ni Na cào lại mái tóc của mình cho thẳng, nó mắt nhắm mắt mở cất hộp đồ trang điểm lên cái kệ sách cạnh đấy – Nói thật, tao thấy cứ như một màn kịch, giả giả thế nào ấy.
Tôi chột dạ, nhưng đành cười qua ngày:
– Dẫu sao cũng vì tao uy hiếp anh ấy mà.
– Mày thực sự không hối hận chứ? – Cái Na lại bắt đầu chủ đề muôn thuở – Tao thấy Thái Vũ vẫn một lòng một dạ với mày đấy, sao mày không chịu cho cậu ấy một cơ hội?
Tôi đành đánh trống lảng:
– Thôi muộn rồi, tao xuống đây.
– Tiểu Kim My à ! – Cái Na bực, nó gắt tên tôi lên cao vút.
– Ni Na… – Tôi nói mà không quay đầu lại, bởi tôi không muốn đánh mất nụ cười bây giờ – Tình yêu vốn dĩ không thể miễn cưỡng !
Sau câu nói ấy của tôi, cái Na không thêm thắt chi nữa; tôi chỉ nghe tiếng nó thở dài, có lẽ nó nghĩ tôi là một đứa bất trị.
– À, tí nữa có gặp Tiểu Thiên thì đừng say sưa quá nhé ! – Tôi trêu nó lần cuối trước khi đi xuống tầng dưới – Nhớ nhắc con bạn thân này của mày vẫn ổn…
– Con nhỏ đáng ghét này ! – Ni Na ném cái gối ra phía tôi.
Nhưng thật may tôi đã kịp đóng cửa trước khi cái gối đó động vào người mình.
Vì hôm nay là Chủ nhật nên giờ này mọi người vẫn còn đang say giấc nồng, tôi cố gắng đi nhẹ hết mức có thể.
Ôi, nhức chân quá !

Đôi guốc này thực sự là quá chật so với cỡ chân của tôi.
Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt mỉm cười hạnh phúc của Thái Vũ hôm trước, tôi lại cố dặn lòng quên đi nỗi đau nhỏ nhoi đó.
Xuống đến tầng một, tôi thấy Kí túc xá trưởng Myu đang xem xét gì đó ở chỗ bảng tên. Tôi đi lại phía cô ấy và cười thật tươi:
– Hi, Myu-chan !
– Hi, My-chan ! – Myu cũng mỉm cười với tôi, rồi cô ấy làm bộ dạng ngỡ ngàng rất đáng yêu và nói – Ôi chúa ơi, hôm nay bạn đẹp quá đó My-chan ! Bạn đang định đi chơi đúng không?
– Hưm… – Tôi ngượng ngùng đáp trả lời khen của cô bạn – Bạn đang làm gì vậy?
– À, mình đang tìm bảng tên của bạn cùng phòng với mình. Hình như đêm qua cậu ấy không về kí túc xá…
Myu thở dài một cái, rồi quay sang tôi ngó một lượt từ chân đến cổ:
– Chắc đó phải là một anh chàng rất may mắn ! – Myu nháy mắt với tôi.
– Cám ơn. – Tôi cũng cười, cố gắng giấu hai gò má đang ửng hồng lên vì thẹn – Thôi, mình phải đi trước đây ! Gặp lại bạn sau nhé, Myu-chan !
– Đi chơi vui vẻ nha ! – Myu vẫn tay với tôi.

Chờ anh, tôi đứng dựa lưng vào cái bục đen có đề tên kí túc xá.
– Hình như mình ra hơi sớm thì phải… – Tôi lẩm bẩm, rồi tự mỉm cười với những mơ tưởng của mình về buổi đi chơi sắp tới.
Nhưng rồi nửa tiếng, một tiếng, hai tiếng nhanh chóng trôi qua.
Tôi giống như một con hề cứ đứng dựa lưng ở trước cổng khu Sun, là đề tài bàn tán cho tất cả các sinh viên cứ hết ra rồi lại vào kí túc xá.
Nhưng điều tôi quan tâm không phải là họ nghĩ gì về tôi, mà là liệu Mike có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không. Nỗi lo của tôi biến thành từng cơn run nhẹ, rồi tôi bắt đầu sốt ruột gõ guốc theo từng nhịp xuống nền đất lạnh giá…
Cảnh tượng này chợt khiến tôi hồi tưởng lại sự việc ba năm trước, khi tôi đứng chờ anh trước cổng trường THPT Kim Liên và nóng lòng muốn tặng anh kỉ vật giữa hai đứa.
Chiếc vòng tôi tự làm đó, liệu anh có còn giữ nó hay không?
Liệu anh có trân trọng những kỉ niệm giữa anh và tôi như tôi trân trọng chiếc dây chuyền bằng bạc có hình mặt búp bê này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.