Đọc truyện Bươm Bướm – Chương 14: Truy tra (2)
Khi trở lại bệnh viện Trữ Lâm đã ra khỏi phòng cấp cứu và được đưa vào phòng bệnh nặng nên tạm thời không thể gặp được. Nghe cha mẹ Trữ nói, các thầy thuốc phải hội chẩn chuẩn bị giải phẫu.
Tình trạng của Trữ Lâm khiến bác sĩ cảm thấy rất kỳ lạ, cậu ta hô hấp vào không khí có nhiệt độ cao làm cho hệ hô hấp và thanh đới bị bỏng nghiêm trọng. Nhưng mà mấy vết thương thường xuất hiện trong hỏa hoạn, bác sĩ lại không tìm thấy ở trên người Trữ Lâm bất cứ…. vết bỏng bên ngoài nào, cũng không có thở ra khói bụi sinh ra trong hỏa hoạn. Lúc mà nhân viên cứu hộ đến hiện trường cũng không có cháy, giống như là có người vào nhà ăn cướp hơn, tổn thương như vậy khiến cho bọn họ không thể giải thích được.
Khuyên cha mẹ Trữ đi về nghỉ ngơi trước, Lạc Diệp ở bệnh viện mượn một cái giường để cho Tiểu Kiệt ngủ, định cùng Khâu Phong canh giữ ở bệnh viện chờ tin tức. Mẹ của Trữ Lâm vốn không muốn về, cha Trữ nói bọn họ trở về sắp xếp mấy thứ cần dùng ở bệnh viện cho Lâm Lâm, trong giọng nói hẳn là rất nhanh sẽ quay lại.
Giường bệnh mượn tới để trên hành lang, Tiểu Kiệt ngủ ở trên giường, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một chút mồ hôi. Buổi tối này quá mức oi bức, Khâu Phong dùng tay chỉnh lại tóc của Tiểu Kiệt, ngồi dựa vào bên giường. Lạc Diệp ngồi ở trên ghế dài đối diện giường. Một khoảng thời gian khá lâu, hai người đều không có nói lời nào.
Bọn họ có quá nhiều thứ phải sắp xếp lại, trước khi bàn bạc cần suy nghĩ thật rõ ràng trong đầu trước đã.
Tổn thương của Trữ Lâm càng từng bước chứng minh rằng một loạt sự kiện này chắc chắn có quan hệ với đám cháy, còn là có quan hệ với trận hỏa hoạn mà Liêu Trân Anh đã thu thập cắt ra từ báo kia.
“Em vẫn là không thể tin được…” cuối cùng Khâu Phong đã mở miệng, giọng rất nhẹ giống như sợ đánh thức đứa nhỏ hay là kinh động thứ gì đó. Cậu nói rất chậm, “Chị Liêu sẽ bỏ lại Tiểu Kiệt mà đi như vậy”.
Trầm mặc lâu như vậy, câu đầu tiên Khâu Phong nói không phải là phân tích đối với sự việc, mà là chuyện của Liêu Trân Anh, quả thật cũng phù hợp với tính cách của cậu.
“Mỗi ngày buổi tối chị Liêu đều liều mạng đi tìm Tiểu Kiệt, phần lo lắng đó tuyệt đối không phải là giả”, nhìn thấy gương mặt say ngủ của Tiểu Kiệt, trên mặt Khâu Phong có phảng phất không đành lòng, “Lúc đem Tiểu Kiệt giao phó cho em, chị ta không ngừng nói xin lỗi, làm phiền, dặn Tiểu Kiệt không được quậy phá. Em không tin những thứ này đều là diễn trò, sau này chị ta vẫn có gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình của Tiểu Kiệt…..”
“A Phong, có thể em sẽ cảm thấy suy đoán của anh như vậy rất xấu xa….” Lạc Diệp đánh gãy lời cậu nói, về vấn đề này anh cũng có nghĩ tới, có lẽ là bởi vì anh không có giống như Khâu Phong tiếp xúc với người phụ nữ đó nhiều như vậy, lần đầu tiên gặp mặt cũng không coi như tốt đẹp, “Anh cảm thấy người phụ nữ kia nhất định biết một chuyện, nhưng mà không có nói cho em, hơn nữa chuyện này có liên quan tới Tiểu Kiệt”.
“Tiểu Kiệt?” Khâu phong có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Diệp.
“Đúng, anh cho rằng chị ta cho tới nay…. hoặc là nói chị ta phát hiện ra một chuyện gì đó cho tới nay, đối xử với Tiểu Kiệt như kiểu ở vị trí giám thị, mà không phải là bảo vệ”, Lạc Diệp tiếp tục nói, “Chị ta muốn cách Tiểu Kiệt thật xa, nhưng mà lại cần phải thấy được Tiểu Kiệt, thật giống như muốn tìm dự đoán nào đó. Một khi Tiểu Kiệt có tình hình gì, chị ta có thể biết được, cũng có thể ứng phó”.
“Hôm nay em gọi điện thoại, chị ta không phải vừa nghe đến xảy ra chuyện liền cúp điện thoại sao? Sau đó liền tắt máy. Nhưng mà hai tuần trước chị ta cũng đã không còn ở địa chỉ đưa cho em nữa, thực rõ ràng, chị ta đã lừa em, đang trốn em, chị ta để em tới gánh vác vai diễn giám sát này, sau đó thông qua điện thoại đạt được tin tức”.
“Làm sao lại…..?” Khâu Phong vẫn không tin lắm, cậu thấy rất rõ ràng chính xác gương mặt tiều tụy của Liêu Trân Anh, cậu không muốn tin tưởng sự quan tâm đối với Tiểu Kiệt này đều là giả, “Nếu nói vậy chị ta đã sớm có thể vứt bỏ Tiểu Kiệt đi rồi, nhưng vẫn đến bây giờ mới…..”
“Chắc là tấm lòng của người mẹ đi vậy, anh cũng không nói chắc được, có lẽ là vừa sợ hãi nhưng lại vừa yêu thương đi, dù sao cũng là thịt từ trên người mình rơi xuống”, Lạc Diệp cũng bó tay, chỗ này anh cũng không hiểu nổi, lòng người dù sao cũng không thể dễ dàng nhìn thấu như vậy, “Điều này cũng có thể giải thích, tại sao chính là Trữ Lâm xảy ra chuyện. Hai người chúng ta đều ở lại trong căn phòng đó lâu hơn so với cậu ta, cậu ta gần như có thể xem là người ngoài cuộc, dù nghĩ như thế nào cũng không nên là cậu ta gặp chuyện trước”.
“Anh muốn làm một cái ví dụ, ví dụ cái nữ….. quỷ kia” Lúc nói tới chữ quỷ Lạc Diệp có hơi ngập ngừng, anh vẫn dùng danh xưng ‘cái thứ đó’ để gọi, vẫn tránh né đi chữ này, nhưng là bây giờ cũng đã đến lúc nên đối mặt, “Là người bị hại không ai biết ở trong trận hỏa hoạn kia, sau đó cô ta vẫn quanh quẩn tại nơi đó. Bất quá hôm nay em cũng nghe đến, trận cháy kia phát sinh ở nhà lầu thấp, cô ta lại xuất hiện ở tầng 21, đây là tại sao chứ? Anh cảm thấy là bởi vì mục tiêu của cô ta ở tầng 21, liên hệ một chút với tình huống của Liêu Trân Anh, căn nhà kia của em, còn có bà cụ Trương, trên ba điểm này tuyệt đối có liên hệ. Mà xảy ra chuyện không phải anh hay em, cũng không phải Liêu Trân Anh, mà là Trữ Lâm chăm sóc cho Tiểu Kiệt, cho nên anh cảm thấy cái điểm mấu chốt kia của Liêu Trân Anh hẳn là Tiểu Kiệt”.
“Cả nhà của chị Liêu là năm trước mới dọn tới, vừa vặn căn nhà em thuê đương lúc sửa sang lại…” Khâu Phong suy nghĩ mấy lời Lạc Diệp nói, lúc này Lạc Diệp biểu hiện ra tương đối bình tĩnh, với cậu mà nói là một chỗ dựa.
“Như vậy chúng ta phải đi tra thử căn nhà kia là ở khi nào thì bắt đầu có chuyện ma quái, hẳn là có thể có chút thu hoạch”, Lạc Diệp đứng lên co dãn tay chân, năng lực hành động là niềm tự hào của anh, vả lại bây giờ không biết nữ quỷ kia khi nào thì sẽ lại đến thăm hỏi, bọn họ phải cùng chạy đua với thời gian.
“Hức….” đang nói, Tiểu Kiệt vẫn ngủ rất yên ổn trên giường bỗng nhiên phát ra tiếng nức nở, thần kinh của hai người vốn đang kéo căng, hơn nữa nói đến cũng là chuyện của Tiểu Kiệt, đều bị làm giật mình nhìn về hướng thằng bé.
“Nóng quá….. nóng quá……” Tiểu Kiệt vẫn đang trong cơn say ngủ như trước, lật qua lật lại, bắt đầu ú ớ, đột nhiên lại quơ hai tay ở trên không hình như đang gõ cái gì đó, “Nóng quá….. mẹ ơi…. mẹ ơi…..”.
“Tiểu Kiệt, tỉnh tỉnh”, liếc mắt nhìn nhau một cái, Khâu Phong đi ra phía trước lay nhẹ thằng bé, muốn gọi tỉnh nhóc ấy.
“A a…….” vẫn còn đang rên rỉ, trên mặt Tiểu Kiệt vốn chỉ có mồ hôi mỏng, bây giờ cũng là không ngừng rơi xuống hạt mồ hôi như hạt đậu, thằng bé lại càng lăn lộn kịch liệt hơn, cuộn người lại như muốn bảo vệ bản thân, giọng nói từ từ nhỏ đi, cuối cùng động tác của cơ thể cũng ngừng lại, hô hấp từ từ trở nên ổn định.
“Ưm…..” bị cậu rung vài cái Tiểu Kiệt mới yếu ớt tỉnh lại, xoa ánh mắt ngồi dậy, “Anh Phong….”.
“Tiểu Kiệt, vừa rồi em nằm mơ thấy ác mộng đó”, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nhóc ấy, Khâu Phong nói dịu dàng, “Có thể nói cho anh biết em mơ thấy cái gì không?”.
“Mơ?” Ánh mắt mang theo buồn ngủ của Tiểu Kiệt lộ vẻ mờ mịt, “Em không có mơ thấy gì cả”.
“Là không nhớ gì hết hay sao?”, Chỉnh lại quần áo bị loạn do khi nãy lăn qua lăn lại giúp thằng bé, Khâu Phong tiếp tục thử, “Suy nghĩ cẩn thận lại xem?”.
“Không có gì hết……” Nghiêng mặt nhỏ, Tiểu Kiệt vẫn hoang mang như cũ, vừa rồi ngủ rất say, nhóc căn bản không nhớ rõ đã có mơ thấy cái gì, “Chỉ là trên lưng nóng quá…”.
“Trên lưng?” Tay của Khâu Phong run lên một cái rất nhỏ, bỗng nhiên nhớ đến bớt trên lưng Tiểu Kiệt, cậu đột nhiên xoay Tiểu Kiệt lại, nhấc áo thằng bé lên.
Những vết bớt quỷ dị hơi hơi phát đỏ nổi ra bên ngoài da thịt. Từng đường từng đường, ngay ngắn, ngăn ra một bên.
“Lạc Diệp!” Khâu phong không khỏi kêu lên một tiếng, lùi về sau từng bước. Lạc Diệp vốn liền đứng ở bên cạnh, ngay lúc cậu bắt đầu nhấc áo Tiểu Kiệt lên cũng đã đi tới, vội vàng dùng tay đỡ cậu.
“Tiểu Kiệt, vết bớt trên lưng em là sinh ra đã có hay sao?” Nuốt nước miếng một cái, Lạc Diệp tiến lên từng bước, ngón tay sờ lên vết bớt giống như vết thương này, nhiệt độ ở vị trí vết bớt còn cao hơn so với chỗ da khác, nhưng mà cũng không đến nỗi cao tới mức làm bỏng người ta.
“À, cái này ư” Tiểu Kiệt cũng cố gắng xoay cổ nhìn phía sau lưng mình, bất qua nhìn không tới, vì thế liền cong tay đi sờ, “Sinh ra là có rồi, rất đáng ghét, cỡi quần áo liền bị người ta cười. Nhưng mà trước kia bà nội nói đây là dấu vết kiếp trước mang lại, ai cười đều là tên ngốc, nên quý trọng nó”.
Khuôn mặt nhỏ của thằng bé nhăn lại, giọng trái lại thấp xuống, “Nhưng mà ba ba không thích, ông ấy luôn trốn tránh em”.
Nhẹ nhàng đem áo của Tiểu Kiệt buông xuống, Lạc Diệp kéo Khâu Phong qua một bên đứng.
“A Phong, anh biết em nghĩ đến cái gì”, Lạc Diệp cũng nghĩ tới chuyện giống thế, lời nói hôm nay nghe được của ông chủ tiệm ở tiệm sách, cái căn nhà xảy ra hỏa hoạn kia, cái đứa nhỏ bị lan can bảo vệ vây chết thảm thương kia. Vết bớt sau lưng Tiểu Kiệt quá mức ngay ngắn, khoảng cách giữa mỗi một đường đều gần như giống nhau, muốn nói tự nhiên mà có gần như là không thể nào.
“Đây là đầu thai ư?”. Ôm cánh tay híp mắt lại, trong giọng điệu của Lạc Diệp có sự hoang đường, anh cũng không tin tưởng những thứ này, lại từng việc từng việc xảy ra ở ngay trước mắt, “Hay là bị nhập?”.
“Chẳng lẽ chị Liêu sợ chính là điều này à?” Khâu Phong cũng không tin mấy thứ đó, nhưng cậu sẽ không phủ nhận thẳng một vài thứ.
“Hơn phân nửa cũng là phát hiện ra ở giữa này có liên hệ với nhau”, Lạc Diệp quay lại đến trước mặt Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt bị gọi dậy, lúc này ngồi ở trên giường dựa vào tường lại có chút xu thế buồn ngủ.
“Tiểu Kiệt, nói cho anh, ở trước khi em chuyển nhà có nghe được cái chị gái kia khóc hay không?”. Điểm mấu chốt hình như chuyển tới bên này của Tiểu Kiệt, nhưng mà Lạc Diệp vẫn tin rằng, này đó cùng hiện trường hỏa hoạn kia là có liên hệ với nhau, cũng chính là, có quan hệ với cái toà nhà kia.
“Không có”, ngoan ngoãn lắc đầu, nói tới cái chị gái kia vẻ mặt của Tiểu Kiệt bỗng nhiên trở nên lo lắng, “Anh Lạc Đà, cha nuôi sao rồi ạ?”
“Ừm, cha nuôi của em bây giờ đang nhận điều trị của mấy bác bác sĩ”, nhắc tới Trữ Lâm, trong lòng Lạc Diệp căng thẳng, anh hơi hơi dùng khóe mắt lướt qua Khâu Phong bên kia, quả nhiên thấy Khâu Phong đang cắn chặt môi mình, “Cậu ấy sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không có việc gì, Tiểu Kiệt em có nhìn đến buổi tối đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Vừa mới bắt đầu đều không có gì hết, em đang xem TV. Nhưng mà đột nhiên chợt nghe thấy giọng của chị gái kia, sau đó em liền nói cho cha nuôi, cha nuôi liền cười nói, [Tiểu Kiệt lại muốn đi vào thang lầu chơi trốn tìm rồi, cha nghe anh Phong con nói qua con thích trốn ở hướng kia], Tiểu Kiệt nắm chặt ngón tay mình, “Cha nuôi kêu em đi trốn để cha đi tìm em”.
Việc này có lẽ là ngày đó khi Trữ Lâm ở bệnh viện nghe thấy mình và Khâu Phong nói chuyện cho nên mới biết được. Lạc Diệp nghĩ, tuy rằng Trữ Lâm không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà cậu ta có thể cho rằng nếu xảy ra tình huống này thì muốn Tiểu Kiệt trốn đi tương đối an toàn hơn.
Nhưng mà có lẽ cậu ta cũng không có hoàn toàn tin vào, cho nên bản thân vẫn như cũ ở lại trong nhà.
“Anh ơi em nói với anh…” giọng điệu của Tiểu Kiệt bỗng nhiên trở nên thần bí, thằng bé nhìn xung quanh giống như người đang sợ bị nghe lén, “Lần này…. em thấy được cái chị gái kia đó”.