Đọc truyện Bươm Bướm – Chương 13: Truy tra (1)
“Tiểu Phong! Tiểu Phong, Lâm Lâm nó sao lại….?” Ngọn đèn màu trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng trải đầy trên đất, bệnh viện ồn ào nhưng vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy im lặng muốn phát điên. Người phụ nữ trung niên có gương mặt xinh đẹp lo lắng chạy tới, vừa thấy Khâu Phong nói cũng chưa nói xong thì đã bắt đầu rơi nước mắt.
“Dì Lâm…..” Khâu Phong vốn đang suy sụp tinh thần, cúi đầu ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, bị bà lay động mà ngẩng đầu lên, tầm mắt tập trung lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng thắc mắc của người phụ nữ khiến cậu muốn tìm chỗ để trốn, gương mặt quá giống với Trữ Lâm lại khiến cho cậu gần như không thể chịu đựng nổi.
“Mĩ Tâm, đừng như vậy, Tiểu Phong cũng bị hoảng sợ rồi”, người đàn ông trung niên đi theo phía sau bà bước nhanh tới đỡ bà qua một bên, vỗ nhẹ sau lưng bà để trấn an, sau đó mới quay đầu lại hỏi Khâu Phong, “Tiểu Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua bọn chú còn cùng Lâm Lâm nói chuyện điện thoại, nó vẫn còn tốt lắm, còn nói tìm thời gian dẫn con nuôi nó tới gặp bọn chú, hôm nay thế nào lại…..”.
“Chú Trữ, bọn con cũng không rõ, buổi tối nhận được điện thoại của Trữ Lâm, bọn con đang nghe cảm thấy bên trong hơi bất thường mới chạy tới nhà cậu ấy, những thứ khác cũng không hiểu rõ”. Trạng thái tinh thần của Khâu Phong cũng không thích hợp trả lời mấy câu hỏi qua lại này, Lạc Diệp buông Tiểu Kiệt vẫn đi theo anh ra, đi tới nói.
“Vậy ư…..” người đàn ông trung niên cao lớn thở dài, đỡ vợ mình đến chỗ ghế dài bên kia ngồi xuống, bây giờ bọn họ cũng chỉ có chờ, sốt ruột chờ tin tức sau khi cấp cứu ra. Cảm xúc của người đàn ông cũng không có biểu hiện ra ngoài nhiều, ông ấy chỉ ôm vợ mình, thình thoảng nhỏ giọng an ủi mấy câu.
Chưa từng có tra hỏi nhiều, cũng không có chỉ trích, Khâu Phong nhìn bọn họ rồi cắn chặt lấy môi mình, cậu thậm chí hi vọng bọn họ thật sự sẽ mắng chửi mình một chút, tại sao lại đem Trữ Lâm kéo vào trong chuyện này, tại sao lại đồng ý cậu ta đi theo mình quay về nhà trọ, cậu ấy là người vô tội nhất, bây giờ lại nằm ở trong phòng cấp cứu, không rõ sống chết.
“A Phong” nhìn thấy bộ dạng của cậu, Lạc Diệp xoay người sờ sờ tóc cậu, sự tình đã không thể cứ thế mà chấm dứt được nữa, thứ đó có thể tìm được Trữ Lâm thì cũng có thể sẽ tìm được bọn họ. Mà Khâu Phong lại là người có nguy hiểm lớn nhất. Lại huống chi Trữ Lâm trở nên thế này, bản thân mình cũng tuyệt đối có trách nhiệm, cho dù cái thứ kia không có tìm tới, anh cũng phải phun ra một ngụm oán khí cho thoải mái đã, “Em có số điện thoại của mẹ Tiểu Kiệt đúng chứ, xảy ra chuyện thế này chúng ta cũng nên gọi điện cho chị ta một cái, để Tiểu Kiệt ở lại chỗ chúng ta cũng không phải là sẽ an toàn”.
“A….” Khâu Phong ngẩng đầu nhìn Lạc Diệp, lấy di động ra tìm số, nghĩ nghĩ, đứng lên, “Em vẫn nên ra ngoài gọi điện đi, dù sao cũng là giao cho em mà….”.
“Em không có sao chứ?” Tình trạng bên ngoài của Khâu Phong cũng không giống như là sẽ xử lí tốt việc được, Lạc Diệp có chút lo lắng.
“Không có việc gì, em không sao” giọng của Khâu Phong rất nhẹ, gật nhẹ với cha mẹ Trữ Lâm một cái, cậu đi ra hướng bên ngoài bệnh viện. Lạc Diệp nghĩ nghĩ, nói Tiểu Kiệt ngoan ngoãn ngồi ở trong này, cũng đi ra theo.
Đứng ở cửa bệnh viện, được gió đêm mùa hạ có mang chút hơi ẩm thổi vào, Khâu Phong hít thật sâu một hơi sau đó từ từ thở ra. Dùng tay cào nhẹ mái tóc, cầm lấy di động ấn vào dãy số gọi đi.
“Alo, Chị Liêu phải không? Tôi là Khâu Phong….” mím môi, Khâu Phong nhắm chặt mắt lại định một hơi nói ra cho hết lời, “Bên này tối hôm nay xảy ra chút chuyện, cái thứ kia…. theo tới, Tiểu Kiệt tuy là không có việc gì, nhưng mà….”.
“Alo, alo?” Bên kia microphone truyền tới một tiếng thét kinh hãi nhỏ, sau đó đột nhiên cúp máy. Khâu Phong nghi hoặc nhìn nhìn di động ấn vào nút gọi lại, trong lòng lo lắng mặc dù không có tạp âm giống như khi điện thoại cùng Trữ Lâm, nhưng là nơi của Liêu Trân Anh không phải cũng xảy ra chuyện gì chứ?
Kết quả lúc này tuy điện thoại kết nổi được nhưng vẫn không có ai bắt máy, tắt rồi gọi lại, giọng nhắc nhở cứng nhắc trong máy nói: “Người sử dụng đã khóa máy”.
“A Phong, có chuyện gì thế?” Chú ý tới vẻ mặt của Khâu Phong, Lạc Diệp vịn vào bờ vai của cậu hỏi.
“Gác máy, sau đó thì tắt điện thoại” có chuyện gì đó nghĩ không ra, loáng thoáng cảm thấy dường như có sợi dây nào đó nối lại, nhưng mà lại không biết rốt cuộc là cái gì, “Bên kia không phải cũng xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đừng nóng vội, em có địa chỉ chỗ chị ta đúng không? Bây giờ chúng ta liền đi qua đó xem sao”. Dùng sức trên tay, ổn định lại suy nghĩ của Khâu Phong, Lạc Diệp trầm giọng nói, “Anh đi lái xe, em đi mang Tiểu Kiệt ra đây chúng ta cùng đi”.
“Được” Khâu Phong đáp, sự tình đã không thể cứ thế mà chấm dứt, cho dù là càng đau đớn càng nguy hiểm hơn, bọn họ ngoại trừ đối mặt ra cũng không còn cách nào khác, bây giờ không phải lúc tiếp tục yếu đuối nữa. Cơ thể mệt mỏi nhưng mà dùng tinh thần đến chống đỡ, bọn họ phải tiếp tục tiến lên.
Lại một lần bỏ qua quy tắc giao thông mà chạy như điên, may mà buổi tối người và xe trên đường đều ít đi khá nhiều. Địa chỉ Liêu Trân Anh đưa cho là ở trên một con đường nhỏ bên kia thành phố, vị trí có chút hơi hẻo lánh, lúc mà bọn họ tìm thấy thì đã sớm qua nửa đêm.
“Không phải chị ta đã nói với em chị ta đi làm ở một tiệm bán đồ dùng người lớn sao?” Đứng ở dưới biển hiệu cũ viết bốn chữ “Nhà sách cầu vồng” gần như đã phai màu, Lạc Diệp nhíu nhíu mày hỏi Khâu Phong ở bên cạnh.
“Đúng thế…..” cầm tờ giấy trên tay so sánh với số nhà trên tường, quả thật là nơi này, nhưng nơi này là tiệm sách mà.
“Mặc kệ thế nào gõ cửa nhìn xem trước đã, anh có cảm giác bị người ta đùa giỡn”, Lạc Diệp trực tiếp đập cửa cuốn đã được kéo xuống, tuy không dùng sức nhiều lắm nhưng vẫn phát ra âm thanh rất lớn, ở trong ban đêm thế này lại đặc biệt nổi bật, “Chị Liêu! Có ở trong hay không? Mở cửa!!”
Gõ vài cái không ai trả lời, Lạc Diệp rõ ràng tăng thêm lực tay, tiếng vang của cửa cuốn phát ra khiến cho Khâu Phong đứng ở một bên đều cảm thấy ầm ĩ.
“Ai vậy chứ! Gọi quỷ hay sao, có biết mấy giờ rồi hay không?” Giọng đàn ông chửi mắng từ bên trong cửa truyền ra, hình như là bị đánh thức.
“Chị Liêu có ở nhà hay không vậy?” Chỉ cần có người đáp lại thì dễ làm rồi, Lạc Diệp thả giọng la lên.
“KHÔNG CÓ NGƯỜI NÀY! ĐỪNG GÕ NỮA!” giọng bên trong cửa cực kỳ thiếu bình tĩnh mà rống lại, Lạc Diệp nhíu mày, tiếp tục gõ.
“TÔI NÓI KHÔNG CÓ NGƯỜI NÀY CẬU KHÔNG NGHE SAO?” Cửa cuốn trước mặt mở ra một cửa nhỏ, vang lên một trận, hiển nhiên là có người mở khóa, sau đó bị mở ra, một anh chàng trẻ tuổi chỉ mặt áo ba lỗ và cái quần đùi đứng ở cửa, bộ dạng hung thần ác sát gào về hướng Lạc Diệp.
Lạc Diệp nhìn anh chàng trước mặt, tuy là giả bộ dáng rất hung dữ, nhưng mà cái gương mặt có thể xem như là xinh đẹp kia lại không có chút sức thuyết phục nào. Tóc cậu ta rối tung, hiển nhiên là bị mình đánh thức khỏi giấc mơ đẹp, không hiểu vì sao tâm tình trở nên tốt hơn một chút.
“Xin lỗi, quấy rầy cậu, chúng tôi có việc gấp tìm Liêu Trân Anh”, rất sợ Lạc Diệp cùng anh chàng xinh đẹp kia cãi lên, Khâu Phong đẩy Lạc Diệp ra đứng ở trước cửa, lễ phép nói.
“Tôi nói không…. Ấy? Liêu Trân Anh?”. Mắt anh chàng kia kia vốn khép hờ, bộ dáng không kiên nhẫn, bỗng nhiên giống như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên đánh giá Khâu Phong, “Mấy người là gì của chị ta?”
“Đây là con của chị ấy, bọn tôi giúp chăm sóc, bởi vì có chút chuyện cho nên tới xem”. Khi Khâu Phong cùng anh chàng kia đang nói, Lạc Diệp quay lại xe đem Tiểu Kiệt ôm ra đặt ở trước mặt anh chàng cho cậu ta xem.
“À…..” anh chàng kia đầu tiên là nhìn nhìn Tiểu Kiệt, tiếp theo phát hiện người gác cửa của tiệm đối diện cũng bị bị làm ồn đến, mở ra cửa nhỏ nhìn về hướng bên này, vì thế nghiêng người nhường qua một chút, “Đi vào rồi nói sau, cẩn thận bị người ta kiện làm ồn nơi công cộng đó”.
Vào tiệm, anh chàng kia kia lại trực tiếp mang bọn họ đi vào nhà sau, trong không gian nhỏ hẹp để không ít thùng đặt sách, còn treo một cái giường bằng dây thép chắc là chỗ cậu ta ngủ. Bên cạnh giường có máy tính và ngăn tủ nhỏ để đồ, đem không gian nhồi đến kín mít.
“Ngồi tự nhiên” gạt tóc nói một tiếng, bản thân anh chàng cũng trực tiếp đi lên giường ngồi xếp bằng dựa vào bên trong, lấy một điếu thuốc từ cái hộp thuốc lá trên tủ bên cạnh châm lên.
Tuy cậu ta nói ngồi tự nhiên, nhưng mà nơi này cũng không có vị trí nào để ngồi, Lạc Diệp đem Tiểu Kiệt ôm lấy ngồi trên giường, kéo Khâu Phong ngồi vào trên một thùng giấy để đầy sách coi như khá chắc chắn.
“Người phụ nữ kia hai tuần trước đã bỏ trốn, không có lương tâm, còn hỏi tôi ứng trước hai tháng tiền lương nữa đó! Buông tay bỏ chạy rồi”, căm giận nói một câu, phun ra một ngụm khói thuốc, anh chàng tuy xinh đẹp nhưng hành vi động tác lại không có chút cảm giác xinh đẹp nào, giống như tên côn đồ ở ngoài đường vậy, “Mấy người ngay cả con cũng giúp chị ta nuôi, có phải cũng có thể giúp chị ta đem tiền lương trả lại cho tôi hay không hử?”
“Chị ta chỉ là nhờ chúng tôi tạm thời chăm sóc thôi” Khâu Phong và Lạc Diệp nhìn thoáng qua nhau, hai tuần trước, nói cách khác, chị ta sau khi đem Tiểu Kiệt giao cho Khâu Phong đã thì bỏ trốn?
“Hừ, tôi thấy mấy người là bị người ta quăng gánh nặng cho thì đúng hơn” anh chàng kia cười như không cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Quên đi quên đi, nuôi một đứa nhóc so với tôi còn lỗ hơn nhiều, tiền cũng không cần mấy người trả, nói đi, tìm chị ta có việc gì? Đem đứa con trả cho chị ta?”
“Không…..” suy nghĩ một chút, Lạc Diệp không bài xích việc chăm sóc Tiểu Kiệt, vấn đề hiện nay không phải là cái này, anh hỏi tiếp “Chị Lưu có để lại thứ gì hay không?”. Mẹ của Tiểu Kiệt tuyệt đối biết chuyện gì đó, không thì chị ta cũng sẽ không trực tiếp tắt máy sau khi nhận được điện thoại nói có chuyện xảy ra, có lẽ là sợ mình bị vạ lây, nhưng mà cái thứ kia nếu có thể đi theo Trữ Lâm đương nhiên cũng có thể đi theo chị ta, lúc này tìm người có chung số mệnh cùng nhau bàn bạc đều tốt hơn là chịu đựng một mình, chị ta lại làm vậy nhất định là có lý do.
“Bên kia” hất hất cằm chỉ hướng một cái thùng trong góc phòng, anh chàng hút xong một điếu thuốc lại châm tiếp một điếu nữa, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập khói thuốc, cậu ta lại không có chút để ý nào cả, “Tất cả chỗ đó, một đống rác rưởi, tôi đã sớm muốn quăng đi rồi. Sao tôi lại mời một người bị bệnh thần về trông tiệm chứ? Cả ngày cứ nhắc tới có quỷ có quỷ, có lẽ là bệnh thần kinh đi”, Cậu ta nói rất nghiêm trọng nhưng mà giọng điệu và bộ dạng như không phải rất để ý đến.
“………” Ánh mắt dừng ở góc tường, Lạc Diệp không có nói nữa, đi qua mở thùng ra, với ngọn đèn u ám cùng Khâu Phong lật ra xem. Anh chàng xinh đẹp kia thấy vẻ mặt và bộ dạng chuyên chú của bọn họ, bĩu môi không quan tâm tới, dứt khoát mở máy tính ra bắt đầu lên mạng chơi game.
Trong thùng là một ít đồ phế thải, khung ảnh trống không, dầu gội đầu, mấy thứ đồ dùng vệ sinh cá nhân vân vân, một ít sách cùng với vài bộ đồ, xem ra Lưu Trân Anh đi khá vội vã.
“A Phong” cầm lấy mấy thứ gì đó, Lạc Diệp khẽ kêu Khâu Phong đến xem. Đó là mấy tờ báo được cắt ra, đều là mấy tin tức của cùng một sự kiện.
“Nhà dân chợt vô cớ hỏa hoạn, bà cháu hai người táng thân biển lửa….”. Đọc lên tiêu đề trên mặt, Khâu Phong và Lạc Diệp cùng cảm thấy kinh hãi, tin tức về hỏa hoạn, Liêu Trân Anh tại sao phải thu thập tin tức về hỏa hoạn? Ảo giác ngày đó ở nhà trọ nhìn đến, vết thương trên tay Lạc Diệp phải chịu, bác sĩ đã nói, giống như là trong đám cháy cầm lấy nắm cửa….
“À à, hỏa hoạn lần đó hả, rất thê thảm, mấy căn nhà gần đó cũng không còn, cả bầu trời đều đỏ rực á”, anh chàng vốn đang chơi game không biết khi nào thì đến phía sau bọn họ, nhìn thấy tin tức trên báo kia không nhịn được cảm thán.
“Cậu cũng biết?” Khâu Phong quay đầu lại nhìn cậu ta, thấy vẻ mặt cậu đầy cấp bách làm anh chàng kia hoảng sợ.
“Hử? Đương nhiên biết, lúc đó cửa tiệm của bọn tôi còn mở ở bên kia, cha tôi mẹ tôi và tôi đều sống ở bên đấy”, chỉnh chỉnh lại nét mặt, che dấu vẻ mặt khi nãy bị Khâu Phong làm sợ tới mức có hơi thay đổi, anh chàng tiếp tục bày ra bộ dạng ta là đại ca, rút thuốc ra châm lên, “Bây giờ bên kia xây dựng lại thành gì nhỉ? Hình như là cửa hàng bách hóa gì đó có cái siêu thị ngầm, bên trên còn có nhà trọ thang máy thì phải. Thật là, phá mất cửa tiệm của chúng tôi lại cho chúng tôi một miếng đất ngay tại chỗ này”.
“Là tòa nhà cho thuê kia….” mặt của Khâu Phong trắng bệch, địa chỉ trên tin tức và bây giờ liên kết lại với nhau, lại thêm lời nói của anh chàng trong tiệm sách, nơi của trận hỏa hoạn này chính là tòa nhà mà cậu đã thuê để ra riêng kia.
“Anh…. ông chủ, cậu có thể nói cụ thể một chút hay không? Chuyện hỏa hoạn vào lúc đó ấy”, muốn kêu anh chàng kia lại phát hiện không biết tên của cậu ta, đành phải dùng ông chủ kêu đại, Lạc Diệp kéo Khâu Phong đứng lên.
“Hơn 10 năm rồi, lúc ấy tôi chỉ mới lớn cỡ này” chỉ chỉ Tiểu Kiệt không biết khi nào đã ngủ ở trên giường, anh chàng cười cười, “Chỉ biết là cháy, rất nhiều người đang chạy. Cha tôi nói thật đáng thương, một nhà ba người thì đã chết hai, còn lại cũng không biết phải sống như thế nào nữa. Đứa nhỏ kia chết mới coi như thảm thương, đến bây giờ còn thường xuyên nghe cha tôi nhắc đến, bảo tôi sau này nuôi con nhất thiết đừng bao giờ giống như vậy”.
“Chết như thế nào?” Giọng nói đang run rẩy, Khâu Phong nắm chặt nắm tay.
“Người nhà kia ra ngoài, người mẹ làm y tá, buổi tối thường xuyên không ở nhà, bà ngoại giúp hàng xóm chăm sóc con kiếm chút đỉnh tiền. Sợ đứa nhỏ chạy lung tung liền đem cửa khóa trái mới đi ra ngoài”. Nghiến răng, anh chàng kia làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn, “Kết quả liền cháy, lúc nửa đêm khoảng 1-2 giờ thì phải, cậu nói chứ đứa nhỏ kia không mở được cửa, định đi nhảy cửa sổ, dù sao cũng là lầu thấp thôi, rất nhiều người đều nhảy cửa sổ mà ra. Nhưng mà chết hay không chứ, mấy ngày đó đang xôn xao có trộm, nhà này đã gắn lan can chống trộm ngay tại cửa sổ, khi đó chuyện gắn hàng rào bảo vệ còn chưa có thông dụng nữa, kết quả đem đứa nhỏ đó vây ở trên lan can kia nướng sống! Thật sự là đáng thương mà, cha tôi tới giúp đỡ cứu người, nói là cuối cùng tắt lửa, lưng của đứa nhỏ đều dính vào chung với song sắt lan can, kéo thi thể ra ngay cả da đều bị xé xuống!”
Cảnh tượng thê thảm hiện ra ở trong đầu Khâu Phong, mấy người bối rối vòng quanh ở bên ngoài đám cháy, người trong nhà khóc la tên của người thân chạy ra bên ngoài. Một đứa trẻ con ở trong nhà đập điên cuồng, tông vào cửa, thằng bé tỉnh lại đã bị ngọn lửa này vây quanh, mẹ nó không ở, bà ngoại cũng không ở, nó muốn chạy ra nhưng mà cửa mở không ra, vì thế nó chỉ có thể chạy tới cửa sổ, cuộn người lại tựa vào bên cạnh lan can, cho tới khi khói đặc cướp đi sinh mệnh nó, ngọn lửa đốt rụi tất cả da thịt của nó.
“A Phong” Phát hiện Khâu Phong thất thần, Lạc Diệp ôm bờ vai của cậu lắc lắc, đem cậu từ thế giới của mình kéo trở về.
“Ông chủ, trận hỏa hoạn đó, chỉ chết hai người kia sao? Không có người phụ nữ trẻ tuổi nào ư?”, Cái thứ anh nghe được kia là giọng của một phụ nữ, Tiểu Kiệt cũng nói là chị gái, căn cứ vào lời nói của Khâu Phong, bà cụ Trương cũng từng nói qua, đập cửa nhà em ấy chính là một cô gái.
“Phụ nữ trẻ tuổi? Không, chỉ có hai cổ thi thể, một người là đứa nhỏ kia, một người là bà ngoại của nó. Lại nói bà ngoại nó chết cũng khá oan uổng, muốn đi cứu đứa nhỏ, kết quả lúc mở cửa bị nắm cửa đốt một cái khiến cho bệnh tim phát tác mà chết, thật sự là không chết ở trong lửa lại chết ở trong tay mình”.
“Bệnh tim phát tác?” Khâu phong lùi ra sau từng bước ngồi vào trên thùng sách, cả người cậu đều đang run rẩy, con trai của bà cụ Trương nói cụ không có bệnh tim, nhưng mà khi bà cụ đi kéo cửa, để lại vết thương trên tay sau đó bệnh tim bộc phát mà chết, quả nhiên không phải bởi vì nguyên nhân trước kia không có khám ra.
“Haiz, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà cha tôi chắc chắn là rất rõ” anh chàng trẻ tuổi xinh đẹp kia nhìn thấy vẻ mặt đầy nặng nề của bọn họ, nghĩ là hỏa hoạn kia đối bọn họ rất quan trọng, hơn nữa bộ dạng tràn đầy tò mò của bọn họ tối hôm nay cũng thỏa mãn được ham muốn thể hiện của cậu ta, vì thế đề nghị, “Hay là các người sáng mai khi chúng tôi mở tiệm thì quay lại? Để cho cha tôi nói một chút cho các người?”
“A Phong, cậu ta nói cũng là một cách”, dùng tay chỉnh lại mái tóc bị mồ hôi làm ướt của Khâu Phong, Lạc Diệp khẽ nói, “Tiểu Kiệt cũng chịu đựng không nổi ngủ rồi, chúng ta về bệnh viện xem Trữ 2 trước đi”.
“Được….” lúc đứng lên suýt nữa lại ngồi trở xuống, lúc này Khâu Phong mới phát hiện quần áo của mình đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, cả người mất hết sức lực. Cắn chặt răng đứng vững, nói tiếng cám ơn với anh chàng trẻ tuổi kia, muốn đi ôm Tiểu Kiệt thì bị Lạc Diệp giành ôm trước một bước.
Đi ra tiệm sách, ban đêm ở gần ngoại thành so với trung tâm còn tối đen hơn nhiều, bầu trời không có sao, tầng mây thật dày che mất ánh trăng. Không khí oi bức mà ẩm ướt, dường như báo hiệu cơn mưa to sắp sửa tiến tới.