Bươm Bướm

Chương 15: Truy tra (3)


Đọc truyện Bươm Bướm – Chương 15: Truy tra (3)

Tiếng nói trong vắt của Tiểu Kiệt giống như hòn đá bị quăng vào trong nước, khơi lên tầng tầng gợn sóng. Nhịp tim đập của Lạc Diệp và Khâu Phong đều đột nhiên tăng nhanh.

Lưỡi cuộn lại ở giữa khoang miệng, Lạc Diệp mất cả buổi mới ổn định lại cảm xúc của mình không có lớn tiếng truy hỏi. Trong lòng bàn tay ra mồ hôi, bà cụ Trương có lẽ thấy được người phụ nữ này nhưng không có miêu tả kỹ hơn. Bây giờ Tiểu Kiệt thấy được, bọn họ có thể lấy được tin tức gì từ chỗ này của thằng bé đây? Có lẽ cho dù đã biết người đó là bộ dạng gì thì cũng hết cách như nhau, nhưng mà cũng có thể sự tình sẽ có tiến triển lớn.

“Cô ta…. hình dạng thế nào?” Ngồi xổm người xuống, để bản thân ở vị trí càng thấp hơn so với Tiểu Kiệt ngồi trên giường, Lạc Diệp dùng tay nắm lấy cánh tay Tiểu Kiệt, cố gắng bình tĩnh hỏi, tay anh đang phát run, rất sợ khống chế không được sẽ nắm đau đứa nhỏ.

“Tóc rất dài, rối tung”, ánh mắt đen sáng bóng của Tiểu Kiệt nhìn thẳng vào Lạc Diệp, nhóc căn bản không cần nghĩ lại, bởi vì ký ức đã gặp này quá mức khắc sâu, “Ánh mắt đen đen”, Tiểu Kiệt lấy hai tay ở trên hai mắt của mình ra dấu một chút, “Miệng hồng hồng, trên mặt cũng bẩn bẩn, váy cũng rách tung tóe, không đẹp chút nào. Em vốn trốn ở cầu thang trên lầu, sau đó nghe thấy tiếng động rất lớn trong nhà cha nuôi, chị gái kia tức giận. Sau đó em liền lén trốn xuống cầu thang, vừa đi qua chỗ rẽ liền nhìn đến chị ấy từ trong nhà cha nuôi thoáng cái xuất hiện, sau đó lại biến mất”.

“……..” chỉ nghe Tiểu Kiệt nói như vậy bọn họ cũng không thể phác họa ra bộ dạng đầy đủ của cô ta ở trong đầu được, nhưng là Tiểu Kiệt nói chị gái kia tức giận, không phải đang khóc, mà là tức giận.

“Tiểu Kiệt, sao em biết chị gái kia tức giận?” Khâu Phong vẫn luôn ở bên cạnh, đi đến bên giường hỏi.

“Chị ấy kêu thật sự rất lớn tiếng, vẫn kêu trả lại cho tôi trả lại cho tôi, giọng nói kia vừa nghe là biết tức giận rồi”.

Tiếng khóc, cái người có bộ dạng của Khâu Phong mà Lạc Diệp nghe được lời nói ‘Không thấy’, còn có Tiểu Kiệt hiện tại nghe được ‘Trả lại cho tôi’, những lời này Lạc Diệp cũng có nghe qua ở trong điện thoại. Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào cũng chỉ có thể đoán được đại khái mà thôi. Cô nữ quỷ kia có cái gì đó không thấy, mà cô ta ở chỗ của Trữ Lâm kêu ‘Trả lại cho tôi’ hẳn chính là chỉ tới thứ đó, nhưng mà thứ đó rốt cuộc là cái gì?

“A Phong, thời gian không đợi người, anh muốn đi tìm chủ cho thuê nhà của em để hỏi rõ ràng”, cân nhắc một lát, Lạc Diệp đứng lên, “Thái độ của ông ta dựa theo em nói, ông ta chung quy nên biết gì đó, cho dù cái khác không biết nhưng mà nhà của mình khi nào thì bắt đầu chuyện ma quái dù sao cũng phải biết chứ?”

“Đi bây giờ à?” Lạc Diệp, anh không ngủ một chút sao? Sáng mai không phải còn đi chụp ngoại cảnh ư?”, Khâu Phong cũng biết cần phải đi tìm chủ cho thuê nhà hỏi một ít tình hình, bây giờ đặt ở trước mắt chính là vấn đề sống chết của tất cả những người có liên quan, nhưng vẫn không khỏi nói ra mấy lời này.

“Lúc này còn quan tâm cái gì ngoại cảnh hay không ngoại cảnh chứ, cho dù công việc không còn cũng không sao cả, chuyện gì quan trọng nhất anh còn phân biệt rõ được”. Lục lọi túi tiền trên người mình kiểm tra cái chìa khóa xe, ví tiền, điện thoại và mấy thứ cần thiết, Lạc Diệp quay nhanh lại, “Em ở chỗ này ngủ một chút với Tiểu Kiệt đi, ngày mai chúng ta cùng đi đến tiệm sách kia”.

“Nói đùa gì vậy, làm sao có thể để anh đi một mình chứ”, trong lúc anh đang nói Khâu Phong đã đem Tiểu Kiệt ôm lên, hiển nhiên cũng định đi cùng anh.

“Nhưng mà…..”

“Anh không phải đã nói Tiểu Kiệt rất có thể là mấu chốt sao? Thế em ở một mình cùng với Tiểu Kiệt …..” nhìn thấy Lạc Diệp còn muốn nói gì nữa, Khâu Phong đem Tiểu Kiệt thả lại trên giường, chặn ngang kéo anh qua một bên nói nhỏ.


“…….” lặng im một lát, nhìn thấy con ngươi trong suốt màu hổ phách của Khâu Phong, Lạc Diệp thở dài giơ cao hai tay tỏ vẻ đầu hàng.

“Tốt lắm, Tiểu Kiệt, bây giờ anh muốn dẫn em đi ra ngoài, vài ngày tiếp theo có thể sẽ mệt gần chết, em có sao hay không?” Đi trở về trước mặt Tiểu Kiệt, Khâu Phong lại đem nhóc ấy ôm lên, nhẹ giọng hỏi. Nhìn thấy Tiểu Kiệt gật đầu mới ra hiệu Lạc Diệp có thể đi rồi.

Lúc hai người đi tới cửa, vừa vặn đụng phải cha mẹ Trữ đi lấy đồ xong quay lại bệnh viện. Mẹ Trữ nhìn tới Khâu Phong ánh mắt lại đỏ.

“Tiểu Phong, nhà của Lâm Lâm bây giờ biến thành cái bộ dạng kia…..” Khâu Phong vừa nghe liền biết bọn họ đã quay lại căn nhà mà Trữ Lâm ở một mình, chỗ đó hỗn loạn hết cả, khó trách sẽ đả kích tới hai người, “Tiểu Phong, giúp dì một việc”, người phụ nữ trung niên mặc dù tuổi đã không còn nhỏ nữa nhưng vẫn xinh đẹp như xưa lau nước mắt, “Bình thường Lâm Lâm không có sở thích gì, chỉ thích nuôi mấy thứ như sâu, bò sát này đó, tuy là dì vẫn nói rất ghê tởm….. nhưng mà trong khoảng thời gian này, nhờ con có rảnh đi cho chúng nó ăn, chờ Lâm Lâm khỏe lại về nhà đừng nhìn tới mấy thứ nó thích đều không còn….” nói tới chỗ này người phụ nữ dường như nói không được nữa.

“Dì Lâm, đừng khóc, Trữ Lâm tuyệt đối sẽ không sao đâu. Dì yên tâm, con sẽ đi chăm sóc chúng”, Khâu Phong vội vã trả lời, cậu gánh không nổi vẻ đau khổ của người dì nhìn cậu lớn lên từ nhỏ này, cũng không dừng được bản thân luôn đem tình trạng của Trữ Lâm suy nghĩ về hướng xấu, chỉ có thể dùng lời nói để chống đỡ cho bà, cũng chống đỡ cho bản thân mà thôi.

“Dì Lâm, chú Trữ”, Lạc Diệp đi lên đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của người phụ nữ, liếc qua Tiểu Kiệt rồi nói, “Đứa nhỏ này vốn là người khác nhờ chăm sóc một thời gian, trong khoảng thời gian này vẫn sống chung Trữ Lâm. Con cùng A Phong dẫn nó đi tìm người nhà nó trước, xem tình hình này cũng là rất khó lại chăm sóc tiếp được”.

Trong lời nói của Lạc Diệp có thực có giả, anh không thể đem mọi chuyện đều nói hết ra ở trước mặt hai vị trưởng bối được, đó bất quá là tăng thêm lo lắng cho bọn họ mà thôi. Thế nhưng mà cũng không có cách nào nói dối hoàn toàn được, đó là người mà Khâu Phong kính trọng, cũng là người được anh kính trọng.

“A, đây là con nuôi mà Lâm Lâm gọi điện thoại nói ư….” mẹ Trữ ngẩng đầu nhìn Tiểu Kiệt, dùng tay sờ sờ tóc bé, Tiểu Kiệt có ánh mắt rất to với làn da non mịn, nhìn qua chính là đứa nhỏ rất được người ta yêu thương, “Đứa nhỏ rất xinh xắn, vốn Lâm Lâm nói muốn dẫn tới gặp bọn dì…. không ngờ là….”

Thấy bà lại sắp rơi nước mắt, cha Trữ tiến lên tiếp lấy vợ mình từ trên tay Lạc Diệp, “Mĩ Tâm, đừng như vậy nữa, yên tâm đi, Lâm Lâm từ nhỏ đã phúc lớn mạng lớn, trước kia bị xe đụng phải cũng không có việc gì mà”, ông lại ngẩng đầu lên nói với Lạc Diệp và Khâu Phong, “Hai đứa đem đứa nhỏ đưa về trước đi, đừng để cho người nhà thằng bé lo lắng”.

Có mấy lời này, hai người mới cùng cha mẹ Trữ nói tạm biệt, mang theo Tiểu Kiệt lên xe, chuẩn bị đi thẳng đến tòa nhà trọ kia tìm chủ cho thuê nhà hỏi rõ ràng.

“A Phong, em có nghĩ tới hay không, tại sao sau hai tuần bọn em dời khỏi căn nhà trọ kia Trữ Lâm mới xảy ra chuyện?” Lái xe, Lạc Diệp bỗng nhiên hỏi ra, “Mà em lại là đi vào ngày đầu tiên thì đã có tình huống xảy ra, anh cũng vậy”.

“Nghe anh nói như thế, quả thực có chút kỳ lạ…” chuyện xảy ra cho tới giờ làm cho bộ não nổi bật của Khâu Phong có chút lộn xộn, tuy rằng cậu đang cố gắng sắp xếp lại. Cậu nhìn qua lý trí hơn so với Lạc Diệp, nhưng ở một vài phương diện nào đó lại dễ dàng nghĩ đến quá cẩn thận, ngược lại không bằng Lạc Diệp có thể nhìn toàn cục.

“Anh nghĩ qua”, vòng qua một ngã rẽ lớn Lạc Diệp hạ tốc độ xe xuống để tránh nói chuyện bị phân tâm, “Hỏa hoạn không phải ở ngay địa chỉ cũ của tòa nhà kia sao? Nơi đó là điểm xuất phát của mọi thứ, con quỷ kia, chỉ có ở nơi đó mới có thể làm ra phản ứng nhanh nhất, một khi rời khỏi chỗ đó, cô ta sẽ cần thời gian để tìm kiếm”.


“Ý anh là?”

“Cũng chính là chỉ cần cùng cô ta đi lòng vòng, chúng ta có thể có thêm thời gian”.

Nhếch miệng nở nụ cười một cái, Lạc Diệp nói có chút tự giễu, “Đương nhiên đây hoàn toàn là suy luận, nhưng anh cảm thấy chúng ta có thể làm thử xem sao, cho dù nữ quỷ kia dần dần quen thuộc, tìm tới càng lúc càng nhanh, nhưng mà chỉ cần chúng ta vẫn di chuyển cô ta sẽ không đến mức lập tức xuất hiện đâu”.

Nói thì dễ, nhưng không thể dừng lại ở một chỗ thời gian dài được, kiểu này chính là đang trốn chạy, không thể yên bình được.

Khâu Phong lặng im hồi lâu mới gật gật đầu nói, “Cứ làm như thế đi, ít nhất giai đoạn này may ra như vậy càng an toàn hơn”.

“Anh Phong” Tiểu Kiệt vẫn không nói gì bỗng nhiên lên tiếng, Khâu Phong quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trên gương mặt nhỏ của thằng bé chất đầy sự cô đơn, lông mi nhàn nhạt đều nhăn lại cùng với gương mặt.

“Sao thế?” Khâu Phong dịu dàng hỏi, mặc kệ Lạc Diệp nói Tiểu Kiệt là mấu chốt là đúng hay sai cậu cũng không có ghét Tiểu Kiệt, càng không thể bỏ mặc thằng bé. Đương nhiên Lạc Diệp cũng sẽ không.

“Vừa rồi anh Lạc Đà nói… muốn đưa em trở về chỗ của mẹ, có đúng hay không?” Tiểu Kiệt cắn môi mình, rất khó khăn ấp a ấp úng nói ra lời.

“Tiểu Kiệt nhớ mẹ sao?” Không nghĩ nhiều lắm, Khâu Phong chỉ là theo quán tính tư duy suy nghĩ của bản thân mà tiếp lời.

“Không phải…” không ngờ đến Tiểu Kiệt thành thật lắc đầu, “em…. không thích mẹ”.

“Sao cơ?” Ra ngoài dự đoán của bản thân, Khâu Phong có chút ngập ngừng lên tiếng, ngay cả Lạc Diệp đều dồn sự chú ý lên cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Mẹ cũng không thích em…” ngón tay Tiểu Kiệt vê chặt đường viền áo của mình, dường như đang lo lắng có nên nói ra hết hay không, “Ba ba không thích em, tính tình càng ngày càng nóng nảy. Sau đó mẹ cũng sẽ không thích em, bà luôn nói là em đem ba ba đuổi đi”.


Tạm thời mất đi ngôn ngữ, đây là lần đầu tiên Tiểu Kiệt nói ra mấy lời như vậy, hoàn toàn khác với những gì bản thân Khâu Phong nhìn thấy, cậu chỉ nhìn tới một người phụ nữ vì bảo vệ con mình mà tâm sức*(tâm tư & sức khỏe)hao mòn, hoàn toàn không ngờ được chị ta không thích Tiểu Kiệt ở chỗ nào.

“Sau khi ba ba đi rồi, mẹ đã nói rằng em phải luôn luôn ở bên bà, cần nhìn lấy em bà mới có thể sống sót. Còn nói là em đem ba ba bức đi, phải ở lại để trả nợ… còn nói em mà dám nói ra ngoài thì sẽ giết em…”, giọng của Tiểu Kiệt càng ngày càng nhỏ, trong ánh mắt to ngập đầy nước, sắp tràn ra, “Em thích cha nuôi, thích chị Thố Tử, cũng thích anh Phong và anh Lạc Đà… em có thể không cần quay về có được không….?”.

Giết con của mình, Khâu Phong căn bản không tưởng tượng nổi một người mẹ sẽ nói như thế với đứa con mới 8 tuổi của mình. Điều này đã đi ngược lại với đạo đức và sự giáo dục mà cậu nhận được.

“Nhưng mà… nhưng mà chị ấy tối ngày nào cũng đi khắp nơi tìm em… đúng rồi, còn mang em đi trượt patin…”, không biết vì sao, tuy là nghe được mấy lời nói này từ trong miệng Tiểu Kiệt, nhưng mà Khâu Phong vẫn muốn liên tục tìm chứng cớ có thể cãi lại, tranh luận rằng một người mẹ không thể nào như thế được.

“Bà ấy nói…. nếu em không ở, chị gái kia sẽ đi tìm bà….”

“………”

Một câu, ngăn chặn lời Khâu Phong định nói tiếp, cậu cảm thấy cả người đều lạnh thấu vào bên trong. Tiểu Kiệt không ở, nữ quỷ kia sẽ đi tìm chị ta? Tại sao chứ? Nếu là như thế sao chị ta lại còn dám vứt bỏ Tiểu Kiệt mà ra đi như vậy? Rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa? Rốt cuộc Liêu Trân Anh còn biết bao nhiêu chuyện nữa? Hoặc là thật sự theo như lời của Lạc Diệp, chị ta muốn đem nguy hiểm chuyển dời lên người mình? Sự dịu dàng và tình thương yêu của người mẹ này đều là diễn cho cậu xem ư?

“Tiểu Kiệt, chỉ cần em muốn em sẽ có thể ở lại chỗ của bọn anh mãi mãi”, Lạc Diệp vẫn nghe bọn họ nói chuyện, mở miệng trả lời thay Khâu Phong, anh đã sớm cảm thấy bên trong này có gì đó kỳ lạ, có lẽ là do bản thân anh thường xuyên tiếp xúc nhiều người nên về phương diện nhìn người thì nhạy bén hơn so với Khâu Phong nhiều.

“Thật chứ?” Lời của Lạc Diệp vừa nói ra, ánh mắt của Tiểu Kiệt liền sáng rực lên, “Thật tốt quá, chúng ta có thể ở lại chỗ này rồi”.

“A Phong” nhìn Tiểu Kiệt ở phía sau kính nở nụ cười một cái, Lạc Diệp tiếp tục nhìn về phía trước lái xe, “Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, Liêu Trân Anh là chúng ta nhất định phải tìm cho ra, chị ta hẳn là biết rất nhiều thứ. Về phần nghi hoặc của em tới lúc đó chúng ta trực tiếp hỏi chị ta là được”.

“Ừm….” vẫn như cũ có chút không buông được, nhưng mà quả thật hỏi thẳng người đó chính là cách nhanh hơn, Khâu Phong cũng xoay người lại im lặng ngồi ở một bên.

Lại quẹo thêm một ngã rẽ, nhận thẻ đem xe chạy vào bãi đỗ xe dưới hầm của toà nhà trọ kia, hai người ôm Tiểu Kiệt xuống xe. Nơi này nếu đi từ trong công ty bách hóa nhất định phải đổi thang máy ở tầng 6, bất quá nếu đi từ bãi đổ xe thì có một cái thang máy trực tiếp đi lên khu nhà ở. Ba người liền trực tiếp ấn vào tầng 20, chuẩn bị đi giáp mặt nói chuyện với chủ cho thuê nhà.

Chủ cho thuê nhà lại một lần nữa bị gõ cửa gọi lên vào nửa đêm còn dè dặt hơn một chút so với lần trước, bọn họ gõ rất lâu mới có người ra mở cửa, giống như đang sợ hãi thứ gì đó.

Nhìn thấy ông ta mở cửa, bên miệng Lạc Diệp nhếch lên một nụ cười. Một đạp đem cửa đá mở rộng ra rồi đi vào, Khâu Phong liền ôm Tiểu Kiệt đi theo phía sau anh. Hành vi của anh có vẻ có chút như côn đồ, nhưng mà hiển nhiên khí thế còn mạnh hơn so với lần trước khi Khâu Phong tới, chủ cho thuê nhà sợ tới mức gần như nhảy bật ra phía sau.

“Cậu.. cậu! Cậu muốn làm gì? Tôi phải báo cảnh sát!!” Tuy là liều mạng muốn uy hiếp Lạc Diệp, nhưng mà sự run rẩy bên trong giọng nói của chủ cho thuê nhà cũng đã lộ ra sự yếu ớt của ông ta.

“Hai cái mạng người, một gia đình”, trực tiếp đem cái mạng của Trữ Lâm cũng thêm vào, dù sao thì cho dù Trữ Lâm đã qua khỏi, anh cũng cho rằng người biết chuyện không báo là thiếu Trữ Lâm một mạng, Trữ Lâm không có lý do gì đi chịu lần kiếp nạn này.


Tầm nhìn của anh chuyển về hướng bà vợ của chủ nhà ló đầu ra xem ở bên cạnh cửa phòng ngủ, ý cười trên mặt không giảm đi, lại làm cho người ta cảm thấy tối tăm, “Người không chết tới trên đầu mình cảm thấy rất thích có phải hay không? Bà chị?”

“Cậu, cậu đang nói cái gì vậy?!” Lạc Diệp tới gần từng bước thì chủ nhà cũng rút lui lại từng bước, bà vợ chủ nhà vốn đứng ở cửa phòng ngủ nhìn lén bỗng nhiên đóng mạnh cửa phòng ngủ lại, đem bản thân trốn ở bên trong.

“Tôi nói ông cho thuê nhà thật là rất tốt đó. A Phong bị tổn thương tâm lý, tay của tôi”, nói xong còn lắc lắc cái tay vẫn đang băng bó ở trước mặt chủ nhà, “Cái chết của bà cụ Trương, một nhà của Tiểu Kiệt bây giờ ngay cả nhà cũng không dám trở về, còn người chỉ tới giúp đỡ dời đồ một lần thì bây giờ lại sống chết không rõ nằm ở trong bệnh viện, một chỗ thật là ác độc mà. Ông nghĩ không ở đó sẽ không có việc gì sao? Nói không chừng con quỷ kia sẽ tra ra được ông là chủ nhà mà tìm đến đấy”.

“Tôi không biết! Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả! Bà cụ Trương đó là bệnh tim bộc phát! Bà ấy cũng không phải là khách trọ của tôi!”.

“Đúng thế, bất quá bệnh tim bộc phát ha, trên tay đã có vết thương ha, còn là vết thương nhận được do nắm lên tay nắm cửa của nhà ông cho thuê, hình như hôm đó mọi người của cả tầng lầu đều thấy được mà đúng không?”, Lạc Diệp cũng không khách sáo, đi thẳng tới trên sô pha ngồi xuống, cũng kéo Khâu Phong ngồi xuống, lấy thuốc ra châm một điếu, “Ngồi đi chứ, đứng thì nói thế nào được, chúng tôi lại không cần ông đền mạng, bất quá sự tình không giải quyết, không biết nữ quỷ kia có phải sau này cũng sẽ không cần cái mạng của ông hay không đâu?”

Cẩn thận suy nghĩ lại lời nói, sẽ nhận ra trong lời nói của Lạc Diệp kỳ thật rất nhiều sơ hở, có rất nhiều chỗ thật ra đều là phô trương thanh thế, chẳng qua là mượn cái câu có quỷ để tăng thêm áp lực tâm lý cho chủ nhà mà thôi. Bất quá chủ cho thuê nhà rõ ràng đã ở dưới sự sợ hãi trong một thời gian dài, chỉ mấy câu nói đó đã làm ông ta rung động đến đứng cũng không vững, chẳng qua chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.

“Ông nói xem, tiếp theo sẽ là ông? Hay là vợ ông đây?” Kéo gạc tàn thuốc trên bàn qua vẩy tàn thuốc xuống, Lạc Diệp tiếp tục tăng thêm liều.

Cho nên nói nếu người không bị kẻ xấu áp bức đôi khi chính là sẽ không trung thực. Lúc chủ cho thuê nhà vẫn còn đang cố gắng đấu tranh tinh thần với thế lực xấu Lạc Diệp này, thì đã có người không chịu nổi nữa.

“Căn nhà đó vốn không phải như thế! Chúng tôi căn bản cũng không biết tại sao sẽ như vậy!!!” Giọng nói chói tai của phụ nữ lập tức chen vào, Khâu Phong và Lạc Diệp không khỏi quay đầu lại nhìn.

Bà vợ của chủ nhà mở cửa ra, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa phòng ngủ rống qua bên này, bà ta giống như đã áp lực rất lâu, một tiếng hét này gần như khàn cả giọng.

“Bà! Đi vào! Nói bậy bạ gì đó!”. Nhìn thấy vợ mình nhảy ra nói chuyện, mặt chủ nhà đều nghẹn đỏ, vội vàng đi kéo lại.

“Nói bậy! Nói bậy cái gì! Nói với ông căn nhà đó không thể ở được! Cho thuê! Cho thuê được rồi! Bây giờ đã xảy ra chuyện rồi đó! Lúc này phải làm sao giờ hả?!!” Bà vợ chủ nhà cũng không yếu thế, bà ta dường như có chút điên cuồng mà giãy dụa, móng tay cứng rắn trực tiếp bấm vào trong thịt chồng mình.

“Này này”, vỗ vỗ tay kêu bọn họ ngừng cãi nhau, Lạc Diệp lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Vợ chồng đánh nhau quay về trên giường mà đánh, còn muốn nói thì lại đây nói cho tôi!”

“Lạc Diệp!” Nghe anh nói càng ngày càng kỳ cục Khâu Phong khẽ kêu một tiếng, đi ra phía trước tách hai vợ chồng chủ nhà ra, Khâu Phong chỉnh lại nét mặt, hỏi cẩn thận, “Ông chủ nhà, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mời các người tốt nhất một năm một mười nói cho chúng tôi biết!”

“Bằng không, chúng tôi cũng thật sự không biết khi nào thì sẽ tới phiên trên đầu các người đâu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.