Đọc truyện Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha! – Chương 148
Ở lại đến chiều để bác sĩ khám lại cho nó lần nữa mới an tâm để nó về, hắn có nói là để hắnđưa nó về nhưng Bình không cho vì lí do Bình có xe chở nó về còn hắn không có nhưng hắn nói hắn cõng nó vậy là cuộc chiến dành nó của Bình và hắn lại bắt đầu khiến cả đám méo mặtcuối cùng nó nói hắn về trước nó về với Bình làđược có gì về đêan nhà nó sẽ gọi cho hắn. Kì kèo 1 hồi hắn mới chịu
– chụt. Vợ anh về nhớ gọi điện cho anh đó nha
– hắn hôn chụt lên má nó dặn dò trước lúc nó lên xe.
– này anh kia. Sao cứ ăn đậu hũ của chị tôi vậy hả?
– Bình mở mui xe nhìn hắn cau có gắtgỏng.
– kệ anh. Vợ anh anh có quyền. Cậu quản à? Hứ
– hắn hất hàm nhìn Bình thách thức.
– anh…
– thôi. Được rồi. Cấm 2 người m8wr miệng nữa. Em về đây
– nó không để Bình nói liền chen vào rồi vở cửa ngồi vào chỗ rồi vẫy tay tạm biệt mọi người.
– ừ về cẩn thận
– Bách lên tiếng.Vậy là Bình nhấn gas phóng vèo đi để lại phía sau 1 màn bụi mù ( nói quá)
– có vẻ như nhà ngoại của Linh rất khá nhỉ?
– Hữu nhìn theo xe của Bình lên tiếng.
– vâng. Nhà ngoại nó rất giầu không như đàngnội. Trước thấy bà em kể hồi trẻ bố mẹ nó yêu nhau lắm nhưng lại bị cấm cản do nhà bố nó nghèo vậy là mẹ nó tình nguyện có thai trước để bắt ép gia đình đồng ý. Gia đình cô ấy raat giận lên khi cô ấy về nhà chồng khoinghề cho cô cái gì vì vậy cô cũng bị nhà chồng mình khinh thường có khi còn ghét bỏ nữa
– Dương lên tiếng tóm tắt lại.
– oh ra vậy. Vậy trước mẹ Linh cũng là tiểu thư đó chứ nhỉ?
– Lộc oh lên cảm thán.
– tất nhiên. Hồi trẻ cô ấy rất xinh nhé. Giờ dolàm lụng nhiều với áp lực gia đình khiến cô ấy già đi rất nhiều
– Dương lại nói rồi vẻ mặt hơi buồn buồn.
– ờ giờ cô ấy vẫn rất đẹp mà
– Hữu.
– thôi mấy đứa có về không hay là đứng đây tâm hả?
– Bách đứng nhìn 1 đám loi nhoi phán.
– ờ có chứ. Về thôi
– Dịu lên tiếng cười hì hì.Vậy là cả đám keoa nhau ra về.Bên nóSau khi rời khỏi bệnh viện được 1 đoạn Bình quay ra hỏi nó
– cái tên kia là người yêu chị thật hả? Em chả ưa anh ta chút nào
– Bình khó chịu hỏi nó.Nó đang lơ đễnh nhìn bên đường thì bất chợt nghe Bình hỏi thì quay đầu lại nhìn Bình rồi cụp mi trả lời.
– ừ anh ấy là người yêu chị. Nhưng chỉ là bây giờ thôi tương lai… không biết có còn…
– câu sau nó nói nhỏ gần như chỉ mình nó nghe rồi lạiđưa mắt sang bên đường nhìn mọi thứ dần dần tụi lùi lại phía sau.
– sao cơ? Chị nói nhỏ quá. Nhưng cái gì?
– Bình quay qua nhìn nó hỏi rồi lại nhìn về phía trước.
– không có gì. Em tập trung lái xe đi
– nó không nhìn Bình nói.Thấy vậy Bình cũng im lặng lái xe vut vút trênđường về nhà.Vừa về đến nhà nó và Bình đã thấy bố mẹ nó đang ngồi ngay cổng nhà hóng mát rồi nói chuyện
– bố mẹ / 2 bác
– 2 đưâ nó đồng thanh.
– ừ. 2 đứa chơi về rồi đó à? Vui không con
– bố nó nhìn bọn nó hỏi.
– à dạ rất vui ạ. Con với chị đi chơi rất nhiều nơi, đi ăn rất nhiều quán
– Bình giật mình rồi à ừ bốc phét.
– vậy sao? A.. Linh. Miệng con sao vậy? Lại đây mẹ xem nhanh lên
– mẹ nó mỉm cười nhìn 2 đứa nó rồi hốt hoảng hô.
– ơ dạ. Không sao đâu mẹ
– nó giâtn mình ú ớ chối chết nói.
– không sao cái gì? Qua bố xem chút
– bố nó cũng lên tiếng.
– ơ ơ…
– nó 2 tay lung túng định đưa lên đầu nhưng được nửa chừng lại bỏ xuống rồi lại định đưa tay ra kéo Bình nhưng được nửa trừng rồi tiếp tục bỏ xuống, cứ đưa đi đưa lạitay chân cứ soán suýt cả lên.Bình cũng chả kém cứ mở to mắt nhìn nó mồmnhư muốn nói gì nhưng lại không thể bật thốt.
– ơ ơ cái gì? 2 đứa có gì dấu bọn ta sao?
– bố nó nhíu mày nói.
– ơ dạ không có
– nó giật mình nói rồi đi lại bên bố mẹ nó ngồi xổm xuống bên cạnh bố mẹ nó.
– làm sao thế này? Ối trời, cả đầu cũng phải dán băng. Làm sao? Làm sao? Nói ngay cho mẹ biết
– mẹ nó nâng cằm nó lên xem xem rồi hỏi vô tình tóc mái nó cố chải để tre đi cái băng gạc hơi tản ra làm mẹ nó nhìn thấy liền gatn hết tóc mái của nó ra xong hốt joangr bật thốt.
– ơ dạ…dạ..a.. con mải chơi quá không nhìn đường lên vấp phải chân ghế đá ở công viên nhỏ bên bờ hồ xong bị ngã vô tình đầu đập xuống đất lên mới vậy đó mẹ. Ờ đúng rồi, đđúng đấy mẹ. Mẹ, mẹ không tin hỏi thằng Bình
– nó hoảng loạn, tay loạn sạ lúng túng không biêta làm sao rồi như tìm được lí do liền nói xong còn cố chấn chỉnh lại rồi đưa mắt nhìn Bình cũng đang chợn mắt lo lắng nhìn nó kia hất hất hàm ra dấu.-haha.. phải đó 2 bác. 2 bác biết tính chị ấy hậu đậu mà hì hì. Hại con lúc đó lo chết được
– Bình thấy vậy cũng chợn mắt nhìn nó rồi cười gượng 2 tiếng xong trả lời.Bố mẹ nó nhìn 1 màn trước mắt ú ớ nhíu mày
– có..
– a.. chơi cả ngày mệt quá. Mồ hôi đầy người.Thôi con đi tắm đây
– không để bố nó kịp nói gì nó liền lên tiếng rồi nhìn Bình nháy mắt.
– phải rồi haha. Mệt quá. Con xin phép 2 bác vào nhà nghỉ chút rồi chút ăn cơm. Con nhớ mấy món bác làm lắm đó haha
– Bình cười gượng, nhạt như ngước ốc rồi cũng theo gót nó vọt lẹ.
– ơ này 2 đứa
– bố mẹ nó ú ớ nhìn theo bóng nó và Bình đang chạy chốn chết kia rồi lại nhìn nhau khó hiểu.
– phù… xém chết
– nó vuốt ngực thở phào
– hú hồn.. hừ sao chị không nói cho bố mẹ chị biết chứ? Làm em cũng xém rụng tim
– Bình theo sau nó thở dài ngó đầu nhìn bố mẹ nó xem có đi theo không, xác định bố mẹ nó vẫn ngồi nhìn nhau liền quay qua nó nhíu mày hỏi.
– em ngốc sao? Bố mẹ chị mà biết chị đanha nhau là chị te tua đấy biết chưa? Bao vụ rồi không nhớ sao?
– nó nhăn mày nhìn Bình nói.
– ờ… thôi chị đi tắm đi nhanh lên đến lượt em.
– Bình như tưởng tượng ra mấy cái cảnh trước đây rùng mình 1 cái rồi thả lỏng lắc đầuđưa tay đẩy đẩy nó.Gì chứ? Bố mẹ nó mà biết nó đánh nhau là nó lên sàn chờ giờ lành sử chảm rồi. Nhớ có lần hồi nhỏ nó ra nhà ngoại chơi không biết sô sát gì với mấy đứa nhỏ cùng xóm liền đánh nhau đến bầm dập kết quả không thèm nghe nó nói liền cho nó ăn đòn thêm đã vậy còn bắt nó quỳngoài sân trước 1 bát cơm và 1 bát c** rồi hỏigiờ mày muốn ăn cơm hay ăn c** nó nhỏ ngu ngơ đáp cơm liền bị đánh rồi nói muốn ăn cơmmà lại đi đánh nhau hỏi nó là gái hay trai. Lớnchút vì bảo vệ khỏi Bình bị đám bạn to xác hơnbắt lạt ( dù nó hồi đó thân vẫn nhỏ hơn Bình chút ít) mà đánh nhau với đám đó đến sứt đầu mẻ chán mặt sước sát cả ra mà Bình chỉ biết ngồi khóc rồi chạy về gọi bà và mẹ cùng mọi người ra, kết quả nó vẫn bị phạt quỳ ngoài sân không cho ăn cơm mặc cho Bình giải thích người nhà can ngăn bố mẹ nó cũng mặc rồi nói sao không biết gọi người lớn, đầu óc để ở đâu mà hành sự ngu dốt như vậy nó nghĩnó anh hùng lắm sao? Nó nghĩ nó bảo vệ đượcai… có vẻ bố mẹ nó raat bực khi nó đánh nhau cả thân bị thương tích nhưng không thể che được ánh mắt xót xa khi nhìn nó bị vậy. Từ đónó cũng đòi đi học võ bố mẹ nó cũng không cấm cản rồi đến khi 10t cậu được đưa sang Nhật du học từ đó chả được gặp nó họa chănglà lên mạng nói chuyện phiến 1 chút với noa rồi lại tập chung học tập.
– ê cu. Làm gì chị gọi không nghe? Đi tắm lẹ đi. Thẫn thờ nhớ em nào nữa thế?
– Bình đang chìm đắm trong mớ hồi ức trẻ thơ thì bị nó vỗ vai cái bốp rồi vừa lau tóc vừa hất hàm nhìn Bình hỏi, bộ dáng rất như…. đàn chị hổ báo.
– ờ ờ… biêta rồi
– Bình ú ớ lúng túng rồi cũngđứng dậy đi thẳng về hướng nhà tắm.
– thằng kia. Em mất chí về cô gái xinh xinh nào thế? Đi tắm không mang đồ à? Chút gọi chị mày cũng không đem cho đâu
– nó ngồi xuống chỗ vừa Bình ngồi vừa lau tóc vừa nhìn Bình thản nhiên nói.Bình đang đi khự lại trước câu nói của nó rồi đỏ bừng mặt lườm nó 1 cái rồi đùng đùng vào tủ lấy đồ của anh trai nó đi vào phòng tắm.
– 2 cái đứa này chả bao giờ ngọt với nhau được câu nào. Đụng cái là vậy à
– mẹ nó lắc đầu nhìn 2 đứa nó than vãn.
– nhưng bọn nó rất thương nhau
– bố nó khẽ gật đầu phán.
– ừ phải… haiz.. thôi vào nha đi anh cũng muộnrồi.
– mẹ nó gật đầu mỉm cười rồi thở dài gọi bố nó vào nhà.Bố nó gật đầu cầm ghế đi vào nhà cùng mẹ nó.Vậy là buổi tối gia đình nó và Bình ăn cơm rất vui vẻ trong bữa nó và Bình có ganh nhau đồ ăn đaua đũa loạn xạ khiến bàn ăn có chút loạn với 2 đứa nó nhưng bù lại tiếng cười ngập tràn trong bữa cơm tối.Ăn xong nó xin phép về phòng rồi ngồi nhắn tinvới hắn còn Bình cùng bố mẹ nó ngồi xem phimrồi nói chuyện phiến đến khuya mới đi ngủ.Hôm sau như bình thường Bình đưa nó đi học đến trường được mọi người suýt xoa có người mạo giạn đi lại hỏi ý kiến nó và Bình chochụp nhờ ảnh với cái xe để đăng fb cho oai cócchơi chơi khiến nó bật cười rồi bỏ lên lớp để lại Bình bơ vơ ở đó bị đám con gái xin chụp ảnh cùng làm Bình cười đến cứng cả miệng. Lên lớp bọn nó và hắn vẫn vậy không có cãi nhau hay mặt lạnh, mấy việc của những ngày vừa qua dường như với bọn nó chưa hề sảy ra. Cứ vậy bọn nó cho qua đi 1 tuần học có nhiều cảm xúc.Đến cuối tuần chủ nhật nó và hắn hẹn nhau đi chơi, sáng sớm hắn đã dạy chuẩn bị mọi thứ cho cuộc đi chơi của 2 đứa, tâm trạng dường như rất vui vừa chuẩn bị vừa huýt sao vui vẻ.Nó cũng chả kém sáng dậy nó cũng chẩn bị chocuộc đi chơi của cả 2, nó cũng muốn tham lamlưu lại thật nhiều kia ức giữa nó và hắn. Đang chọn đồ thì điện thoại nó kêu” bao ngày qua chính anh đã hiểu lầm em… rồiđành tâm bước đi âm thầm
– alô ai vậy?
– nó có chút nhíu mày vì thấy sốlạ.
– em Thiện đây. Chị ra đón em đi. Em quên đường vào nhà chị rồi
– bên kia giọng 1 người con trai vang lên.
– ơ, Thiện nào?
– nó ngu ngơ hỏi.
– trời. Thiện con cậu Mạnh này. Đừng nói chị quên luôn em rồi nhé?
– người con trai đầu dây ngạc nhiên bật thối.
– à nhớ rồi haha… Thiện. Em về khi nào vậy?
– nó như nhớ ra vui vẻ bỏ cái áo đang cầm xuống giường rồi xoay người ngồi xuống.
– em về cùng Bình nhưng có chút bận lên không đi cùng được giờ mới xong việc. Mà chịra đón em đi, em quên lối về nhà chị rồi
– cậu con trai lên tiếng có chút ngại ngại.
– ờ. Vậy em đang ở đâu?
– nó ờ ờ rồi nói.
– ưm… em đang ở trước cổng bệnh viện huyện mình ắ chị
– Thiện ngó đông tây rồi đáp.
– ờ chờ chị chút
– nó nói rồi cúp máy, không thèm thay đồ nó chạy vọt ra khỏi phòng cười tươi.
– mẹ, con đi đón thằng Thiện, nó quên đườngvào nhà mình rồi. Nó đang ở cổng viện đó mẹ