Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!

Chương 147


Đọc truyện Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha! – Chương 147

Nó và hắn cứ như vậy ngủ đến khi Bình mang cơm vào cho 2 người ăn rồi chút nữa bác sĩ vào khám lại cho nó và hắn. Bình vừa đẩy cửa phòng bước vào liền nhìn thấy cảnh hắn đang ôm nó ngủ nhon lành còn nó trong lòng hắn lặng thinh nhâm mắt an tĩnh ngủ. Không biết sao nhìn cảnh đó Bình nóng mắt vô cùng, ai cho hân thân mật với nó vậy chứ? Nó chỉ có thể được 1 mình cậu ôm thôi, từ nhỏ đã vậy rồi. Cơn hỏa đùng đùng lan rần lan rần rồi đến mông hắn luôn rồi

– này. Dậy đi. Ai cho anh ôm chị tôi vậy hả?

– Bình nóng máu đùng đùng đi lại bàn để đồ ăn xuống rồi kéo vai hắn nói có chút cáu kỉnh.

– ưm… hở

– hắn đang chìm trong mộng đẹp thì bị đánh thức mơ màng ngơ ngác nhìn nhìn ngó ngó.Cái bộ dạng đó làm Bình thêm cáu

– hở hở cái gì? Tôi nói anh dậy. Ai cho anh ôm chị tôi như vậy hả? Hả?

– Bình đùng đùng quát.

– à ờ tôi biết. Anh là chồng tương lai của chị cậu thì anh có quyền ôm. Sao em vợ có ý kiến gì?

– hắn bị tiếng quát của Bình làm cho tỉnh hẳn rồi vươn vai nhìn Bình thách thức.

– anh… tôi không thích. Tôi không cho phép. Hừ buông cái móng heo của anh ra khỏi chị tôi

– Bình đuối lí không biết nói sao, giận quá hóathẹn Bình đi vòng qua bên cạnh nó hất tay hắnra.

– này cậu làm gì vậy? Cô ấy đang ngủ đó

– hắn thấy hành động đó của Bình liền cau mày ngăn cản.

– tôi không quan tâm. Anh bỏ tay ra

– Bình không quản nhiều mặc kệ hắn Bình cướp nó từvòng tay hắn.

– này… ơ… Linh… Linh… em sao vậy? Tỉnh lại đi, Linh… người nóng quá. mau.. mau gọi bác sĩ

– hắn không vừa ôm lại nó thật chặt nhưng sao nó không phản ứng gì? Nhìn xuống hắn vẫn thấy nó nhắm mắt an tĩnh ngủ nhưng điều làm hắn hoảng là nhịp thở của nó rất yếu, đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ má nó thì phát hiện nhiệt độ trên mặt nó và cả người nó nóng ran liền hốt hoảng quay sang Bình thúc dục.

– s…sao… được


– Bình mới đầu ngơ ngác nhưng sau cũng hoảng hốt đi gọi bác sĩ.Lập tức bác sĩ có mặt ở phòng bệnh.Sau 1 hồi khám khám, đo nhiệt độ, tiêm và chuyền nước cho nó xong bác sĩ liền quay sang bọn hắn cau mày trách

– 2 cậu thanh liên to xác như vậy làm gì mà không chông chừng bệnh nhân hả? Có biết chậm 1 chút nữa là bệnh nhân không xong rồi không hả? Hả?2 người không biết trả lời thế nào chỉ biết cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân.

– hừ. Dáng mà để ý đến cô bé. Chú ý chút hết nước chuyền liền gọi tôi để thay nước mới. Nhớ đấy, đừng có để chuyện vừa rồi sảy ra 1 lần nữa

– bác sĩ tức giận cau có quát

– dạ…..

– 2 người vẫn cúi đầu đồng thanh

– hừVị bác sĩ hừ lạnh rồi phất tay đi ra ngoài vừa đi vừa dặn cô y tá bên mình cái gì đó.Đợi bác sĩ đi 1 đoạn xa xa rồi bọn hắn mới ngẩng đầu rồi ngó ngó ra ngoài nhìn, khi thấy bác sĩ rẽ vào không biết phòng bệnh hay phòng làm việc bọn hắn liền rụt đầu lại. Bình nhìn hắn cau có tức giận

– tất cả tại anh. Anh không biết chăm chị ấy sao? Lúc nào cũng chỉ biết ngủ ngủ ngủ… sao anh không ngủ chết luôn đi.

– này. Tôi là bị sỉu lên không biết chứ bộ. Cậu đó. Sao không chông cô ấy? Sao không để ý cô ấy mà chạy đi đâu? Sao cậu không chạy chạy chạy cho liệt chân luôn đi

– hắn cũng tứcgiận gân cổ quát lại.

– hừ. Anh không phải quát tôi như vậy. Anh cũng tỉnh rồi chứ bộ. Không tỉnh thì sao anh bêa chị tôi lên lằm cùng anh gọn lỏn như vậy?Mà không tại anh đánh chị tôi thì làm sao chị tôi phải vào đây. Anh mới phải ngủ ngủ ngủ cho chết luôn đi ý. Hừ hừ..

– Bình không phải dạng vừa nghển cổ cãi tay đôi với hắn.

– cái đó… cái đó… ờ do tôi đó được chưa? Hừ giờ tôi đi ngủ ngủ ngủ cho chết luôn như cậu nói

– hắn không biết phải cãi sao cho đúng ấp a ấp úng rồi lại đùng đùng nổi giận đi 1 mạch lại giường nó lằm xuống ôm nó nhắm mắt.

– anh.., anh lăn xuống đất ngủ cho tôi. Ai cho anh ôm chị tôi ngủ hả?

– cậu tức giận chạy lạikéo vai hắn quát.

– kệ tôi. Tôi ngủ đâu kệ tôi. Cậu đừng có đụng vô tôi không thì tôi đụng vô tay đang gắn ống tiêm của cô ấy đấy. Cô ấy bị đau haylàm sao là lỗi của cậu

– hắn quay lại nhìn Bình thách thức rồi ôm chặt nó nhâm mắt ngủ


– anh… hừ tôi cũng đi ngủ

– Bình tức giận không thể làm gì ấm ức giậm chân đùng đùng đi về giường bên cạnh

– ờ. Chúc em vợ ngủ ngon

– hắn chêu chọc.Vừa định lằm xuống nghe hắn nói vậy cậu đùng đùng tức giận đi lại giường nó vòng qua sang bên trái giường nó lằm xuống ôm nó khư khư.

– ờ cám ơn. Chúc anh ngủ ngon

– Bình nhìn hắn nhếch mép.

– cậu….

– đừng có đụng tôi. Tôi đang lằm ngay cạch tay chị ấy bin gắn kim chuyền nước đấy. Thử đụng đi chị ấy bị đay hay bị gì là lỗi của anh

– Bình không để hắn kịp nói hay ngăn cản cậu liền mở miệng chấm dứt mọi hành động lời nói hắn chuẩn bị bộc phát và làm rồi hất hàm thách thức, đôi môi bạc mỏng nhếch lên nhìn rất đẹp nhưng với hắn nụ cười đó là muốn ăn đập.Hắn tức qua không biết làm gì vì Bình giám lấy điệu nói của hắn nói lúc vừa giờ lấy ra nói hắn liền ôm chặt nó kéo về phía mình. Thấy hành động đó của hắn Bình không vừa định ômnó kéo lại phía mình thì hắn nói

– để im em ấy nghỉ. Cậu đụng thử đi tôi liền đâm kim sâu vào tay em ấy. Đừng có thách thức tôi

– hắn lạnh giọng uy hiếp. Hắn nói vậy thôi chứ hắn ngàn vạn lần không giám làm vậy, ngoài mặt lạnh tanh nhưng trong lòng đang mong Bình tin đi đừng phản kháng nữa.Ấy vậy hắn mong liền được, Bình ngoan ngoãn ôm eo nó nhắm mắt lại. Thấy vậy hắn nhẹ thở ra 1 hơi rồi quay lại nhìn nó tay đặt lên trán nó xem nhiệt độ hạ chưa, thấy bớt đirồi hắn nhẹ lòng hôn nhẹ lên trán nó rồi ôm nó nhắm mắt lại.Cứ vậy cả 3 ôm nhau ngủ, đang ngủ của phòng liền bật mở bọn nhỏ và anh bước vào. Vừa vào phong bệnh nó liền há mồm nhìn cái cảnh trước mắt. Nó lằm giữa giường, hắn bên phải Bình bên trái, tay trái nó gắn ống tiêm truyền nước, hắn 1 bên để nó gối dầu lên tay mình 1 tay đặt ở eo nó ôm thật chặt như sợ ai cướp mất, môi như có như không chạm lên má nó, Bình 1 bên ôm eo nó như muốn kéo lại bên mình nhưng không được. Cả3 cái xác to lớn kia chen lên cái giường bệnh nhỏ, nhìn đi nhìn lại thật rất rất…. không biếtphai tả sao nữa.

– e hèm… 2 cái người kia làm gì ôm con nhà người ta ghê vậy? Ốm cũng không được yên nữa

– Dương gợm giọng rồi khẽ nói xong đi vào cùng cả nhóm.Nghe tiếng nói Bình nhíu nhíu mày rồi hé mắt ra nhìn mọi người rồi như vẫn ngái ngủ đứa mắt nhìn chai nước chuyển của nó rồi giật mình quay ra nhìn hắn vẫn đang ngủ kia lay lay tay hắn.

– dậy. Dậy. Gọi bác sĩ. Nước truyền hết rồi.Hân bị lay vừa tỉnh liền nghe vậy thì cũng giậtmình sém ngã

– ờ ờ đi gọi bác sĩ.Hắn nhẹ đặt đầu nó xuống gối rồi cùng Bình chạy đi gọi bác sĩ bỏ mặc cả đám đang ngơ ngơ vì không hiểu gì mà còn bị bơ đẹp ở góc phòng-ai hiểu gì không?

– Bách méo mặt nhìn ra cacha cửa phòng hỏi cả đám

– hiểu chết liền ắ


– đồng thanh.

– ủa mà sao Linh nó lại bị chuyền nước rồi?

– Dịu quay qua nhìn nó rồi hỏi bâng quơ.

– ai biết. Vừa mới vào

– đồng thanh tập 2

– hử?

– Dịu tròn mắt nhìn cả đám.” cạch “Đang ngơ ngác thì cửa phòng bật mở, bác sĩ và 2 người bọn hắn vào phía sau cô y tá cầm theo chai nước truyền và 1 vào dụng cụ. Bác sĩ thay chai nước cho nó rồi dặn dò 1 chút xong cũng đi ra khỏi phòng.

– ủa Linh lại bị gì vậy?

– Lộc lên tiếng hỏi.

– hừ. Hỏi cái người chỉ biết ngủ này này

– Bình hừ lạnh rồi liếc mắt qua hắn nói.

– sao không hỏi cái người chỉ biết đi chơi bỏ mặc 2 người bệnh 1 mình ý

– hắn không vừa liếc mắt qua Bình.2 người ánh mắt soẹt điện liếc nhau.

– ưm….. 2.. 2.. người yêu nhau sao? Nhìn nhau đắm đuối vậy?

– nó lơ mơ tỉnh lại thì thấy hắn và Bình mỗi người 1 bên giường nó ” liếc mắt đưa tình ” liền cất tiếng hỏi, giọng hơi khàn khàn.

– ai thèm yêu cậu / anh ta

– đồng thanh.

– hợp nhau nhể?

– mọi người.

– ai thèm

– tiếp


– đó

– mọi người tiếp.

– anh / cậu im đi. Đừng có nhái / nhại tôi

– tiếp nữa.

– trời

– mọi người ôm mặt ôm đầu đầu hàng.

– Linh sao vậy? Lúc về anh thấy em đỡ hơn rồi sao giờ lain bị truyền nước vậy?

– Hữu bỏ mặc ” cặp đôi hoàn hảo ” kia mà nhìn nó quan tâm hỏi.

– em không biết. Hả? cái gì? Cái gì mà truyền nước? Au đau quá

– nó lơ mơ trả lời rồi bừng tỉnh hỏi xong nhìn cánh tay bị nguyêncái kim dài dài thật dài đâm sâu vào thịt liền méo mặt kêu đau tay định dút ra thì bị hắn vàBình ngăn lại

– làm gì đó. Ngoan chút đi bx

– hắn giữ tay nónói.

– đau lắm. Không truyền đâu

– nó nhìn hắn dưng dưng.

– chị muốn nhanh khỏi thì chịu khó chút đi

– Bình bên cạnh chen vào.

– đúng đó. Hết chai này là ổn rồi

– hắn đưa tay vuốt tóc nó chiều chuộng.

– nhưng..

– anh nói chuyện với bx là bx hết đau liền

– hắn cắt ngang lời nó.Vậy là cả đám vây lại bên giường nó rồi nói đủloại chuyện trên trời dưới biển nhoẻn cái chai nước truyền của nó cũng hết Bách đi gọi bác sĩ đến tháo kim truyền cho nó xong thì lại đi mua đồ ăn cho nó hắn và Bình ăn. Xong bọn nólại ngồi tám với nhau, bề phần bố mẹ nó Bình đã nói xin cho nó và Bình đi chơi chiều sẽ về sớm lên bố mẹ nó không biết về vụ nó nhập viện, bọn hắn và nhỏ cũng gọi điện về cho gia đình mình xin phép.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.