Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 2242: Không có gì mà một nồi lẩu không giải quyết được


Đọc truyện Boss Hung Dữ 2 – Cả Đời Chỉ Vì Em – Chương 2242: Không có gì mà một nồi lẩu không giải quyết được

Tôn Tường Khôn lắc đầu nói: “các cậu đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, cậu nghĩ sẽ có nhiều kẻ ngốc để các cậu vòi tiền sao? Mau đi về thôi, còn phải rửa rau nấu ăn, nếu không tối nay sẽ ăn gì?”

Hầu Chí Tân mỉm cười nói: “Không quan tâm sau này nữa, dù sao lần này chúng ta cũng lời rồi.”

“Tớ phải suy nghĩ xem sau này chúng ta ăn thế nào.”

Các cậu vui vẻ trở về ký túc xá, vẫn còn chưa biết trận chiến vừa rồi đã khiến các cậu nổi tiếng. Sau khi về ký túc xá, vì ăn mà cả bọn con trai ở nhà không vào bếp phải xông pha đi rửa thức ăn, tự phân công công việc, không ai dám lười biếng, bận bịu nhộn nhịp, đến cả Lâm Trầm cũng bỏ sách xuống, cắt đậu hũ thành lát mỏng.

Lộ Tu Triệt nói: “Ơ kìa, bọn họ cũng thật là, đậu hũ này sao không cắt ra cho chúng ta mà lại để chúng ta tự làm thế này.”

Lâm Trầm nói một câu: “Đậu hũ cắt lát mỏng thì rất dễ bị vỡ.”


Lộ Tu Triệt thấy Lâm Trầm cắt rất ngay ngắn, kích cỡ từng miếng đều bằng nhau, không kìm được nói: “Này, Lâm Trầm, tay nghề của cậu cũng không tệ, xem ra lúc trước từng nấu ăn, cậu nấu có ngon không?”

Lâm Trầm trả lời: “Cũng tạm.”

Lộ Tu Triệt nói đùa: “Lâm Trầm nói tạm được tức là rất ngon, hay là sau này cậu phụ trách việc nấu ăn cho mọi người đi?”

Mạnh Hoành giơ tay đồng ý: “Tớ thấy cái này thật sự có thể thử, sau này chúng ta mua đồ ăn rồi để Lâm Trầm nấu, đương nhiên trước tiên cậu ấy phải nấu ngon hơn căn tin.”

Cả bọn Hầu Chí Tân cũng hùa theo: “Tớ cũng cảm thấy có thể thử, không phải chúng ta lời được 300 tệ sao, hay là tuần sau chúng ta mua đồ tự nấu ăn đi?”


Nhạc Thính Phong nghiêng đầu hỏi: “Lâm Trầm, cậu thấy sao?”

Nếu như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề ăn uống của Lâm Trầm, cậu ta nấu cho mọi người ăn, như vậy thứ nhất cậu ta ăn cũng không phải lo lắng, thứ hai cũng không cảm thấy mình nợ người khác cái gì.

Lâm Trầm do dự một hồi rồi nói: “Có thể thử.”

Tôn Tường Khôn đưa ra một vấn đề quan trọng nhất: “Nhưng mà việc nấu ăn của chúng ta không được để cho cô quản lý biết, nếu mỗi ngày chúng ta đều tự nấu ăn, một lần hai lần thì có thể không bị phát hiện, nhưng thời gian dài nhất định sẽ bị phát hiện.”

Hầu Chí Tân gật đầu: “Đúng rồi, vấn đề này sao có thể khiến cho cô quản lý mắt nhắm mắt mở với chúng ta đây?”

Lộ Tu Triệt xoa hàm dưới suy nghĩ, xem ra phải nhờ ba cậu ta ra tay, mở lời với bên hiệu trưởng, sau đó lại mở lời với quản lý ký túc xá. Cậu ta nói: “Mọi người không cần quan tâm nữa, cứ ăn một bữa trước, sau đó tớ sẽ nghĩ cách.”

Đến 10 giờ tối, Hầu Chí Tân lén chạy đến chỗ quản lý xem tình hình, thấy cô quản lý đang ngủ gật thì chạy ngược lên phòng thông báo cho mọi người có thể nấu được rồi. Đóng cửa phòng lại, không lâu sau thì đáy nồi sôi lên, mọi người nhốn nháo bỏ thịt vào. Lộ Hướng Đông thật sự rất hiểu con trai mình, ông gửi đến rất nhiều thịt bò, còn có một ít thịt ba chỉ đông lạnh, tóm lại là có đủ các loại thịt. Đèn tắt, các cậu mở đèn pin lên, trong phòng sáng lên, không ảnh hưởng đến việc ăn uống. 6 đôi đũa không ngừng gắp thịt từ trong nồi ra ăn, thịt vừa gắp ra rất nóng, Mạnh Hoành vừa thổi vừa nói: “Ai da, nồi lẩu này đã cứu vớt đời tớ rồi, hiện giờ tớ thật mãn nguyện, thật là ngon quá đi, ngon thật!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.