Đọc truyện Boss Hung Dữ 2 – Cả Đời Chỉ Vì Em – Chương 2243: Các cậu có để người khác ngủ không?
Hầu Chí Tân liên tục gật đầu: “Thật là ngon quá đi, lưỡi của tớ sắp nhảy ra ngoài rồi, trước giờ tớ chưa từng ăn qua nồi lẩu nào ngon như vậy!”
“Ôi, có thịt ăn thật là tuyệt vời!”
Các cậu vừa ăn vừa xúc động, Lộ Tu Triệt ăn liên tục mấy đũa mới thở phào nhẹ nhõm: “Đây mới là đồ ăn này!”
Cậu nghĩ rằng người khác có thể vượt qua cuộc sống trong trường thì cậu nhất định cũng làm được, nhưng mà bữa ăn này thật sự khiến cậu cảm thấy thức ăn trong căn tin và thức ăn của cậu hằng ngày, khoảng cách là một trời một vực. Cậu nói: “Sau này chúng ta dứt khoác mỗi tuần phải ăn lẩu một lần, quyết định là thứ năm, mỗi tuần một lần.”
Hầu Chí Tân đang ăn thịt ba chỉ, liên tục gật đầu: “Được được được, lão đại quyết định là xong.”
Mạnh Hoành và Tôn Tường Khôn trong miệng đang ngậm thịt cũng liên tục gật đầu, “Đồng ý đồng ý…”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được đấy, tớ không có ý kiến.”
Lâm Trầm gật đầu, cậu càng không có ý kiến gì. Cậu biết bạn cùng phòng đều đang cố gắng chăm sóc cậu nhưng lại không hề làm tổn thương sự tự trọng của cậu.
Cả bọn ăn vô cùng thoải mái, học sinh đi ngang bên ngoài đã không thể đi nhanh được nữa. Nhiều năm sau, những người đăng hình đồ ăn ngon lên weibo lúc nửa đêm đều bị nói là báo thù xã hội, còn các cậu lại nửa đêm tắt đèn nấu lẩu ăn mới thật sự là táng tận lương tâm. Học sinh đi ngang qua đều nhốn nháo chảy nước bọt.
“Ngửi thấy mùi gì không? Thơm quá, hình như là mùi lẩu, nước bọt chảy ra cả rồi… muốn ăn quá đi…”
“Ký túc xá này sao lại chơi lớn như vậy, nửa đêm lại còn ăn lẩu?”
“Dường như là 511, bọn họ thật là độc ác, ngửi được mùi này sao người ta ngủ được?”
Cả bọn Lộ Tu Triệt ở trong phòng ôm bát đũa, gắp thịt gắp rau, nghe thấy lời oán trách bên ngoài ai cũng thấy thỏa mãn. Đây là một kiểu hưởng thụ, thật là sung sướng!
Có người gõ cửa: “511, nửa đêm các cậu có muốn để người khác ngủ không? Có dư thì chia sẻ cho mọi người đi!”
Nhạc Thính Phong nhìn Lộ Tu Triệt: “Đồ là cậu cho người mang đến, có cho bọn họ vào hay không do cậu quyết định.”
“Người hào phóng như thiếu gia, đương nhiên là…” Lộ Tu Triệt còn chưa nói xong thì xoay người hét ra cửa: “Huynh đệ, không được rồi, phòng của tớ có 6 con sói đang đói, chưa ai ăn no cả.”
Cậu ta còn chưa ăn no, làm gì có tâm trạng chia cho người khác, hơn nữa cho một người vào, bên ngoài sẽ có nhiều người khác tới. Nếu có người nói cậu ích kỉ, vậy thì cứ nói đi, dù sao bản thân cậu ta cũng khó khăn lắm mới ăn được một lần, nói vài câu mà muốn cậu ta chia phần, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Người gõ cửa oán trách vài câu rồi bỏ đi. Nhưng mà cậu ta không hề chạy xuống báo với cô quản lý. Học sinh ở tuổi các cậu thường rất ít làm chuyện như thế, dù sao thì hôm nay cậu ta khai báo ra, lỡ ngày mai cậu ta lén nấu ăn trong phòng mình, người ta khai báo lại thì làm sao?
Sức chiến đấu của 6 thiếu niên vô cùng đáng sợ, đến cả rau cũng không còn một cọng.
Ai cũng mãn nguyện xoa xoa bụng, nói: “Ăn thật là thoải mái, thật hi vọng sau này mỗi ngày đều được sống như vậy.”
Lộ Tu Triệt cười nói: “Chưa chắc là không thể, nhưng trước tiên Lâm Trầm phải nấu ăn ngon.”
Chỉ cần trong phòng có người nấu ăn ngon, Lộ Tu Triệt sẽ có cách biến ký túc xá thành nhà ăn.