Bóng Hoàng Hôn

Chương 10


Đọc truyện Bóng Hoàng Hôn – Chương 10


Bên ngoài trời đang mưa.
Những hạt mưa tí tách thật buồn.
Mưa liên tục kéo dài gần tuần nay rồi còn gì?
Trúc Phượng ngồi lặng lẽ bên khung cửa. Những hạt mưa đan dày làm mờ cảnh vật bên ngoài. Mọi thứ là một khoảng trống mông lung, rối rắm…
Gần hai tháng nay, không hiểu sao tình cảm của Phượng lại xuống thật thấp. Phượng trở thành người lầm lì ít nói, chứ không hoạt bát như ngày xưa. Mặc dù Phượng đã cố gắng hết sức che đậy, cố tỏ ra thật tươi trước mặt mẹ cha, nhưng rõ ràng Phượng đang xuống sắc, Phượng tiền tụy thấy rõ.
Mọi thứ phiền toái không phải chỉ do cuộc tình gãy đổ với ông Huấn mang lại… mà còn chuyện khác… Bội Quân… Vâng! Bội Quân! không hiểu sao cả tuần nay, ngày nào Phượng cũng thấy Bội Quân đứng ngoài đầu ngõ bất kể nắng mưa.
Phượng biết muốn rứt khỏi Quân không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù ngay từ đầu Phượng đã từ khước. Phượng đã từng nói xa nói gần cho Quân rõ, tình yêu không phải là quả bóng, để có thể chuyền từ tay người này qua người kia. Dù Phượng đã từng bị lừa dối, đã cho và mất, đã tuyệt vọng và không muốn mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Nhưng Phượng có nói gì thì Quân cũng vẫn đến. Không vào nhà, chỉ đứng ngoài ngõ bất kể gió mưa. Quân không hiểu hay là cố tình không muốn hiểu.
Hôm nay chủ nhật, và sáng nay khi đi lễ nhà thờ, Trúc Phượng cũng đã trông thấy Bội Quân. Vẫn cách cư xử lạnh nhạt gần như chỉ gật đầu chào chứ không hề một lời gì. Vậy mà sau lễ, Quân vẫn mời Phượng đi xem hát, đương nhiên là Phượng đã cư tuyệt.
Và Phượng về nhà… nhưng rồi tâm thần lại bất an. Ngoài trời lại cứ mưa hoài mới bực chứ.
– Trúc Phượng này, hôm nay con ở nhà ư?
– Dạ… Phượng đáp – Sao giờ này mẹ không đi nghỉ trưa đi?
– Mẹ mới dậy đấy chứ! bà Trinh nói, rồi nhìn con gái tò mò – Con làm gì ngồi đây vậy?
Phượng lúng túng:
– Dạ… con nhìn mưa.
– Nhìn mưa à? Mẹ nhớ hình như con nào phải là đứa con gái đa sầu đa cảm đâu?
– Dạ nhìn mưa chưa hẳn đa cảm. con nhìn mưa chỉ vì chợt nhiên thấy buồn buồn, trống vắng vậy thôi.
Bà Trinh nhìn ra ngoài nói:
– Tối nhất là con nên đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Trúc Phượng lắc đầu:
– Con cũng định ra ngoài, nhưng trận mưa dài này bực quá thôi để ở nhà nói chuyện với mẹ còn vui hơn.
Bà Thục Trinh nhìn vào mắt Phượng rất lâu, rồi thở dài nói:
– Trúc Phượng, con đã biết hay giả vờ không biết? con nỡ để cho người ta dầm mưa cả tiếng đồng hồ như vậy sao?
Phượng quay qua:
– Ai vậy mẹ?
Bà Trinh chỉ ra ngoài, Phượng nhìn theo. Bên kia hàng rào, một chiếc bóng cao gầy trong chiếc áo mưa màu nâu, không đội nón, đang đứng tựa cột đèn nhìn vào nhà, chẳng ai khác hơn là Bội Quân.
Bà Thục Trinh hỏi:
– Câu đó tên là gì vậy?
– À Bội Quân Phượng thở dài – Ai bắt mà đứng vậy, thật kỳ!
– Vậy à? Bà Thục Trinh thở dài – Đúng là phức tạp, hết cha rồi con.
– Chuyện qua rồi mẹ nhắc lại mà làm gì?
– Đồng ý chuyện đã qua rồi, nhưng con nào đã quên đâu? Bà Trinh nói – Mẹ thấy hết con ạ, mẹ cũng biết là con rất đau khổ và bứt rứt. Con có biết là lúc gần đây con đã sút hẳn không?
– Mẹ…
Phượng lúng túng. Bà Thục Trinh bước tới đặt tay lên vai con gái.
– Mẹ biết tình yêu thì không phân biệt tuổi tác điều kiện gì cả, nhưng chúng ta đang sống trong một xã hội phương đông. Mẹ không trách con, vì mẹ hiểu. Mẹ đã từng co qua cái tuổi trẻ và mẹ đã từng yêu.
Rồi bà thở dài.
– Muốn hạn chế không phải là chuyện dễ dàng. Nói thì dễ, nhưng thực hiện lại rất khó, vì nó tốn khá nhiều nước mắt. có điều con cũng nên nhớ là, những gì của chúng ta thì người khác sẽ không cướp được, nhưng những gì không phải của ta thì cũng không nên mơ tưởng nó không đến đâu. Vì vậy con cũng đừng tự dằn vặt, giày vò mình. Hiểu chưa?
– Dạ con hiểu.
– Vậy thì bây giờ con hãy mở cửa ra, gọi cậu ấy vào đây. Để dầm mưa thế này sẽ ngã bệnh mất.
– Nhưng mà…
Trúc Phượng do dự. Bà Trinh nói:
– Con gái của mẹ phải thông minh một chút, có thêm một người bạn dù gì cũng quí hơn là có một kẻ thù con ạ.
Trúc Phượng gật đầu rồi bước ra mở cửa, Bà Trinh nói với theo:
– Mẹ mong là con gái mẹ sẽ thành công.
Trúc Phượng bước ra mở cửa. Gió lạnh lùa vào. Phượng ngoắt ngoắt tay về phía Quân. Quân bước vào nhà, Phượng nói:
– Không ngờ anh lại đến đây, Có chuyện gì không anh?
Bội Quân đứng trước cửa không bước vào, nói:
– Buổi sáng tôi đã nói với Phượng là chiều nay ta đi xem hát…
– Xem hát à? Mưa thế này mà xem gì? Thôi vào nhà đi chúng ta ở nhà nói chuyện cũng được.
Bội Quân do dự một chút rồi bước vào. Chàng cởi chiếc áo mưa sũng nước bỏ bên ngoài. Phượng giới thiệu với mẹ:
– Đây là anh Bội Quân, còn đây là mẹ tôi. Nếu mẹ tôi mà không nhìn thấy anh, có lẽ tôi đã để anh đứng ngoài mưa đến chiều đấy.
Bội Quân chào mẹ Phượng. Bà Trinh để Quân ngồi xuống xong, cười nói:
– Hai người ngồi nói tự nhiên nhé, tôi phải vào trong nghỉ một chút.
Rồi bà bỏ đi vào trong. Bội Quân cảm kích nói:
– Mẹ Phượng thật tế nhị.
– Vâng, mẹ tôi rất tôn trọng bạn bè của con cái.

Phượng nói, trong khi Bội Quân nhìn quanh. Chàng cảm thấy gia đình của Phượng khá đạm bạc, nhưng Phượng lại không hề mặc cảm. Phượng hiểu ý cười nói:
– Nhà tôi nghèo lắm phải không? Nhưng thú thật với anh vật chất thì có hạn chế thật nhưng tình cảm thì tôi thấy chẳng có ở đâu bằng.
Bội Quân đỏ mặt:
– Vậy thì tôi xin mừng cho Phượng.
– Hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau… chúng tôi rất an phận, không hề đòi hỏi những gì vượt quá sức mình.
– Tôi hiểu. Quân nói – Nhìn Phượng là thấy điều đó ngay.
Trúc Phượng đứng dậy.
– Anh ngồi đây để tôi đi rót nước nhé?
– Thôi khỏi cần, ngồi một chút là tôi đi ngay. Quân nói – Chiều nay Phượng không định xem hát thực chứ?
– Tôi nào có hứa là sẽ đi đâu?
– Đồng ý là Phượng không hứa, nhưng tôi nghĩ là Phượng cũng không phản đối.
Phượng chuyển đề tài.
– Sắp ra trường rồi, có lẽ bài vở bận rộn lắm phải không?
Quân cười:
– Ngược lại, năm thứ tư lúc nào cũng nhàn hơn năm thứ ba.
Phượng hỏi:
– Còn Hiếu Trinh, lúc này cô ấy thế nào?
Quân chau mày:
– Chuyện của cô ấy làm sao tôi biết được.
Phượng nói:
– Anh đã làm cho cô ấy buồn, anh biết không?
Quân hỏi ngược lại:
– Thế sao Phượng không nói là Phượng cũng đã khiến tôi buồn?
– Đừng kéo tôi vào cuộc, anh Quân ạ. Phượng nói – Anh không nên cố chấp thế này mãi, mà một ngày nào đó sẽ phải hối hận.
– Cũng có thể, Quân cười buồn nói – Đây là lần thất bại nhất trong cuộc đời tôi.
Phượng nói.
– Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Vì anh đã chọn sai đối tượng và như vậy cuộc đời rồi sẽ đưa đến bế tắt.
– Bế tắt à?
– Vâng.
Bội Quân nhìn Phượng thật lâu, rồi nói:
– Tôi lại cứ tưởng là nước chảy lâu rồi đá cũng phải mòn, nhưng không ngờ…
– Đó là chuyện khác. Còn chuyện này, anh nên nghĩ lại đi, anh đã sai từ đầu.
– Sai từ đầu? Vậy thì theo Phượng tình yêu là gì?
– Tình yêu là… khi anh đã yêu một ai, anh phải quên hẳn mình và chỉ biết đến người mình yêu thôi… Nhưng đó chỉ là ý riêng của tôi, chưa hẳn là đúng.
Bội Quân chau mày nghĩ ngợi. Phượng nói:
– Tôi đã giải thích một cách không chính xác. Đúng không?
Bội Quân nhìn lên:
– Nhưng nếu Phượng nói đúng thì những gì tôi đã làm, rõ là sai.
– Nghĩa là sao?
– Bởi vì như Phượng nói, từ nào đến giờ tôi chưa hề nghĩ gì cho đối tượng mà tôi đã yêu. Tôi chỉ biết đòi hỏi và cho là “Tôi muốn, tôi nghĩ là…” Rõ là tôi quá ích kỷ, đúng không?
– Tôi cũng không biết. Phượng nói – Thật ra thì anh là người hiền lành, nhưng vì điều kiện sống, nên anh đã quá đơn giản. Nhưng mà anh thấy đấy, tình yêu bao giờ cũng đòi hỏi cả hai phía, đúng không?
Bội Quân suy nghĩ rồi chợt đứng dậy.
– Thôi bây giờ tôi về, cảm ơn chuyện Phượng đã mời tôi vào nhà.
Phượng có vẻ không an tâm:
– Anh Quân, anh còn giận tôi chứ?
– Không đâu, Quân nói – Tôi về để suy nghĩ lại những gì Phượng nói.
Phượng bước ra cửa với Quân, nàng lấy áo mưa mặc cho chàng, rồi chìa tay ra một cách thân thiện:
– Tôi nghĩ là… chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè.
Quân siết chặt tay Phượng.
– Cảm ơn Phượng, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè.
Phượng tiếp:
– Về đến nhà, anh nhớ tắm bằng nước ấm nhé, kẻo ngã bệnh đấy!
Quân khoát khoát tay, rồi lầm lũi đi ra mưa. Phượng khép cửa lại, thở ra như trút được gánh nặng. Nàng nghe tiếng bà Thục Trinh hỏi:
– Sao? Cậu ấy về rồi à? Nói thật, mẹ thấy thì Bội Quân cũng khá tốt đấy chứ.
– Vâng, chỉ dở một cái là hơi lạnh và cao ngạo thôi.

Phượng cười nói, nhưng bà Trinh không đồng ý:
– Cao ngạo đâu không thấy, mẹ thấy nó mặc cảm thì đúng hơn.
– Tại mẹ không thấy anh ta cư xử với cô bạn gái yêu anh ta. Nếu con hở, còn lâu.
– Cậu ấy đã có bạn gái rồi à? Sao còn đến đây.
– Cái cô đó có tên là Từ Hiếu Trinh, bạn học cùng lớp với Quân, đã đến đây qua một lần rồi, rất yêu anh ấy.
– Vậy à? Nhưng cô ta đến nhà ta làm gì?
– Dĩ nhiên là vì Bội Quân. Phượng nói – Yêu phải người không yêu mình là chuyện khá khổ tâm.
Bà Thục Trinh nhìn về ngoài cửa sổ.
– Mưa tạnh rồi mà sao, cha con và Xuân Kỳ còn chưa về?
– Hôm nay chủ nhật mà? Họ đi đâu vậy mẹ?
– Thì đi hội cờ tướng. Cha và em trai con đều mê cờ. Mẹ sợ sau này rồi Xuân Kỳ nó không lên nổi đại học cho xem.
– Mẹ yên tâm, thế nào Xuân Kỳ nó cũng vào được đại học. Phượng nói – Mà phải vào đúng trường đại học y khoa nữa.
Bà Trinh lắc đầu:
– Con đừng có đánh giá em con cao quá.
– Không phải đánh giá cao mà con nhận định đúng.
– Thôi được, mẹ tin con. Bây giờ mẹ phải vào làm bếp.
Trúc Phượng ngăn lại:
– Hôm nay mẹ đi nghỉ đi, để chuyện đó cho con.
– Mẹ không sợ mệt. Bà Trinh chợt nói – Nhưng mẹ muốn con gái của mẹ lúc nào cũng vui. Con hiểu ý mẹ chứ.
Phượng cười… cảm động. Lúc này mẹ cũng lo cho hạnh phúc cho con. Và Phượng nghĩ là mình rồi sẽ vượt qua được. Sau cơn mưa, lúc nào trời lại không sáng?
o0o
Hiếu Trinh đang ngồi trong lớp mà đầu cứ nghĩ đâu đâu. Không phải là Trinh buồn, mà Trinh rất vui. Chợt nhiên, rồi mọi thứ lại thay đổi. Hôm nay thái độ của Quân đối với Trinh hoàn toàn khác hẳn.
Ngay sáng sớm hôm nay vào lớp, khi vừa gặp Trinh cái khuôn mặt lạnh lùng cố hữu kia chợt nhiên lại cười, không những cười mà còn nói: “Chào Trinh”, tiếng chào dễ thương. Mà nào phải vậy thôi, Quân còn kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng nữa chứ.
Thế là suốt mấy tiết học buổi sáng, cái tình cảm vui vẻ cứ ngập đầy làm Trinh không làm sao nhét được lời giảng bài của thầy vào nữa. Thỉnh thoảng Trinh liếc mắt sang Quân. Chàng đã tự ý suy nghĩ lại? Hay là đã có sự giúp đỡ của Phượng? Có lẽ cả hai.
Rồi chuông tan học reo vang. Trinh vừa đứng dậy đã nghe Quân nói:
– Minh cùng đi dùng cơm trưa nhé? Chiều nay tiết đầu không có, vậy thì mình đi xa một chút kiếm cái gì ngon ngon ăn. Đến nhà hàng Kim Thành nhé?
Cảm động rồi ngạc nhiên, Trinh tưởng là mình đã nằm mơ. Đây phải chăng là ân điển của Thượng Đế? Trinh xúc động nói:
– Chỉ một bữa cơm trưa làm gì phải lãng phí như vậy? Mình đến câu lạc bộ sinh viên ăn cũng được cơ mà?
Quân bất chấp ý kiến của Trinh, chàng kéo Trinh ra cửa.
– Hôm nay coi như là một sự đền bù không được sao? Quân nói nhỏ – Đền bù những sơ sót cũ.
– Không cần thiết đâu anh. Trinh nghẹn lời nói – Miễn anh có nghĩ đến em là đủ rồi.
– Hiếu Trinh em là cô gái hiền lành.
Quân nói, lầu đầu tiên Quân có cái thái độ mật ngọt như vậy. Và Trinh cảm thấy như vậy là quá đủ rồi. Bao nhiêu đau khổ buồn phiền chất chứa trong tim chợt nhiên bay mất và một khung trời sáng sủa đầy hứa hẹn đang mở rộng trước mắt nàng.
Ra đến cửa trường cả hai chợt trông thấy Trúc Phượng. Đột nhiên Trinh trở nên ích kỷ. Trinh không muốn ai chia sẻ hạnh phúc của mình nên giả lơ. Trong khi Quân đã thấy Phượng, hai người nhìn nhau cười.
– Trúc Phượng, bọn này định đến Kim Thành ăn cơm này, cùng đi với bọn này chứ?
– Cảm ơn anh. Phượng đáp – Chiều nay tôi không có giờ học nên bây giờ phải về nhà. Thôi lần sau nhé?
– Vậy thì chào?
– Chào hai người!
Phượng cười với nụ cười thật tươi rồi bỏ đi. Quân nhìn theo, chợt thấy trong đám bạn, Phượng là người cô đơn nhất.
Ngồi trên xe taxi, Trinh chợt thắc mắc.
– Anh Quân, lúc gần đây anh có nhiều thay đổi. Do đâu vậy?
Quân nhìn Trinh cười.
– Sao lại hỏi? Trinh làm tôi thấy ngượng.
– Sao lại ngượng? Hỏi vậy thôi chứ em biết cả rồi.
– Vậy à?
– Nhưng em muốn đích thân anh nói cho em nghe.
– Thôi được Quân ngồi ngay ngắn lại nói – Anh có cảm giác như mình đã có một giấc mơ dài. Nhưng bây giờ thì tỉnh mộng rồi. Vì vậy cần phải thực tế.
– Nhưng mà cái nguyên nhân tạo nên sự tỉnh mộng đó do đâu?
– Có lẽ là nhờ Trúc Phượng. Quân thành thật nói – Cô ấy nói với anh là anh đã chọn sai đối tượng và như vậy chỉ đưa đến bế tắt thôi. Thế là anh quay về nhà, suy nghĩ lâu lắm và ngộ ra là cô ấy nói đúng. Nếu anh không chịu thức tỉnh kịp thời, thì mọi thứ sẽ rắc rối. Rồi sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Hiếu Trinh yên lặng một chút nói:
– Ai lúc đầu chẳng thả mồi bắt bóng, nhưng anh là người thông minh.
– Anh không phải thông minh. Anh không biết tình yêu là gì. Chẳng qua ích kỷ, tự cao tự đại… Anh chỉ nghĩ đến sự chiếm hữu. đó không phải là tình yêu.

– Tình yêu bao giờ lại chẳng đồng nghĩa với chiếm hữu. Chẳng có nó là không có hạnh phúc. Chỉ bao giờ bế tắc quá mới phải hy sinh thôi.
Trinh nói và Quân lắc đầu:
– Thường thì các cô nhận xét nhạy bén hơn là đàn ông chúng tôi.
Xe ngừng trước nhà hàng Kim Thành. Đây là nhà hàng mới mở với nhiều món ăn ngon nên lúc nào cũng đông nghẹt khách. Bội Quân phải đưa Trinh lên lầu, nhưng ở đây cũng không còn bàn trống. Vừa định bỏ ra thì Quân chợt nghe tiếng ai gọi chàng. Quân quay lại thấy ông Huấn, cha chàng đang ngồi ở chiếc bàn gần đấy. Chiếc bàn dành cho bốn người mà chỉ có một mình ông Huấn ngồi.
Bội Quân do dự một chút rồi đưa Trinh đến.
– Cha cũng đến đây dùng cơm à? Đây là cô bạn học chung với con. Cô Từ Hiếu Trinh.
– Hình như đã gặp qua rồi. Ông Huấn cười nói – Vậy thì mình ăn chung bàn vậy.
Bội Quân nhìn cha. Hôm nay cha có vẻ tiều tụy, già hơn những hôm trước.
– Bữa trưa cha thường ăn ở ngoài chứ không về nhà à?
– Ăn cơm nhà hoài ngán. Ông Huấn cười nói – Nên thỉnh thoảng ra đây. À! hai người muốn ăn món gì kêu đi.
Bội Quân hội ý với Trinh rồi đặt hàng. Không hiểu sao mãi đến bây giờ Quân vẫn thấy có một khoảng cách với cha. Ông Huấn hỏi:
– Sao? Lúc này Bội Hoàng nó có về Vườn Lê không?
– Dạ có, Bội Quân nói – Nó có về một lần, đó là lần cãi nhau với Lê Văn. Thật ra với bản tính ngang ngược cố hữu, nó không thể sống hòa thuận với ai được cả.
Ông Huấn chau mày:
– Mới lấy nhau mà đã cãi nhau. Tại sao con biết không?
– Con không rõ lắm, nhưng hình như vì Bội Hoàng nó không ưa bà mẹ chồng của nó.
– Con nhỏ thật là kỳ cục. Ông Huấn thở ra nói – Tính nó giống hệt mẹ con, ương ngạnh, ích kỷ… Thế này thì làm sao có hạnh phúc được chứ?
Bội Quân nói:
– Con thấy thì Lê Văn rất chiều nó. Chắc cũng không đến đỗi nào đâu.
– Chiều thì cũng có mức độ. Ông Huấn lắc đầu – Cha rất lo cho tương lai của nó.
Thức ăn đã được mang lên, cuộc nói chuyện tạm ngưng, mọi người bắt đầu ăn. Ông Chí Huấn chợt hỏi:
– Bội Quân này, cha định dọn trở về Vườn Lê ở, con thấy thế nào?
Lời ông Huấn khá bất ngờ, làm Quân kinh ngạc.
– Nhưng mà hình như cha đâu có thích ở đây? Nơi có quá nhiều kỷ niệm không vui?
– Thích hay không là vấn đề. Bây giờ cha thấy đã có một thời gian dài cha đã bỏ bê lũ con, cha muốn tìm lại cái tình cảm đã mất… Vả lại lúc gần đây, cha cũng cảm thấy mình già rồi… Chợt nhớ nhà muốn về ở chung để làm bạn với con. Con thấy sao?
Bội Quân nghe nói xúc động:
– Cha, nếu đó là điều cha nghĩ thì còn không mong mỏi gì hơn, con rất thích được sống gần cha, nếu như không phải là vì nguyên nhân khác…
– Không có một nguyên nhân khác nào cả. Ông Chí Huấn nói với cặp mắt có đuôi nhăn – Con biết không. Lúc gần đây cha cũng hạn chế cả chuyện vui chơi tiệc tùng… Cha nghĩ ở cái tuổi của mình bây giờ cũng nên tu tâm dưỡng tánh một chút…
– Cha…
– Đừng nói gì cả, cha hiểu con cũng như những gì con hiểu cha.
Bội Quân ngỡ ngàng rồi cúi xuống tiếp tục ăn. Quân cảm thấy có nhiều sự đổi thay quá. Mới ngày nào cha chàng còn là người đàn ông đa tình, phong lưu, khinh thế ngạo vật. Vậy mà… có lẽ nếu không vì chuyện của Trúc Phượng thì mọi thứ đã không thay đổi. Bây giờ, ngồi đối diện với cha, một con người khác hẳn, tiều tụy, thất chí, già đi… Quân bàng hoàng, thương xót.
Quân chợt nhiên nói:
– Cha à, hay là tạm thời cha đừng dọn về vườn Lê ngay.
– Tại sao vậy?
Ông Huấn ngạc nhiên trước đề nghị của con, nhưng ông chỉ nghe Quân nói:
– Đợi con thi tốt nghiệp xong rồi tính nhé!
Ông Huấn cười:
– Con sợ cha về sẽ quấy rầy con phải không. Thôi được để hè cha mới dọn về nghỉ hè luôn thể.
Quân cùng cười buồn. Sở dĩ chàng không muốn cha quay về Vườn Lê lúc này vì ông đang thất chí, tuyệt vọng mà cảnh Vườn Lê lại âm u quá, đầy những kỷ niệm buồn?
Ông Huấn ăn xong, nhìn vào đồng hồ rồi nói:
– Thôi cha đi trước, hai người ở lại dùng tự nhiên nhé, hóa đơn thì để đấy cha tính với nhà hàng sau.
Rồi ông bỏ đi ra quầy hàng. Hiếu Trinh nhìn theo nói:
– Cha anh còn trẻ quá. Có điều lần này ông ấy không được vui hình như có tâm sự gì thì phải.
Bội Quân nhìn Trinh rồi nói:
– Em có biết là mẹ anh đã qua đời cách nay mười bảy năm rồi.
Hiếu Trinh tò mò:
– Nhưng người như cha anh mà không tục huyền cũng là một điều khá lạ.
Quân nói:
– Đàn bà quây chung quanh ông ấy thì nhiều lắm, nhưng cha tôi nhìn hơn cao nên không chọn được người nào ưng ý.
Hiếu Trinh không biết vô tình hay cố ý nói:
– Bây giờ mấy cô trẻ rất thích đàn ông già. Họ nói là lấy mấy ông ấy, cuộc đời ổn định hơn. Nhưng em thì thấy chẳng có gì gọi là ổn định ngoài vấn đề vật chất.
Bội Quân yên lặng, chợt nhiên nghĩ đến Trúc Phượng. Chàng biết Phượng không phải là hạng người đó. Trinh lại tiếp:
– Con gái bây giờ thực tế lắm. Chẳng hạn như em đây cũng có một cô bạn. Hắn tuyên bố chỉ chọn bạn trai đáp ứng những điều kiện sau: có tiền, dân du học trở về, có gia đình đơn giản ít người, con một càng tốt, không được cao quá hay lùn quá, mập quá hay gầy quá cũng không được, cơ thể khỏe mạnh, tuổi thì phải dưới ba mươi. Anh nghĩ xem trên đời làm gì dễ kiếm người như vậy? Em sợ rồi cô ta sẽ làm gái già mất…
Trinh nói và quay sang Quân ngạc nhiên.
– Ồ, anh đang nghĩ gì đấy?
Quân giật mình:
– Anh đang nghĩ đến Trúc Phượng.
– Đến Trúc Phượng à?
Trinh tái mặt, nhưng Quân nói:
– Đúng, anh nghĩ anh cần phải làm một việc gì cho Phượng. Chẳng hạn như giúp cô ấy tìm việc làm…
Trính thắc mắc:
– Nhưng còn những một năm nữa cô ấy mới ra trường mà? Sao lo xa vậy?
– Vâng. Có nhiều chuyện không thể nói rõ ngay bây giờ. Quân nói, rồi đứng dậy – Thôi bây giờ ta đi…
o0o

Đêm đã khá khuya. Thành phố đang chìm vào giấc ngủ.
Khi ông Huấn trở về nhà, ông đã hết sức ngạc nhiên khi trông thấy Bội Quân.
– Ồ, Quân giờ đã khuya lắm rồi, con còn đến đây làm gì?
– Con có chuyện cần gặp cha.
Ông Huấn hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản.
– Chuyện gì đấy?
– Cũng không có gì quan trọng, lâu lâu đến thăm cha vậy mà.
– Thăm cha? Sao hôm nay con tốt như vậy?
– Thật ra thì cũng có chuyện khác. Bội Quân nói – Sống một mình ở Vườn Lê con thấy khá nhiều điểm bất lợi.
– Vậy à? Ông Huấn hiểu lầm nói – có nghĩa là con đang định lập gia đình nữa à?
– Không phải? Bội Quân đỏ mặt nói – Con chưa định cưới vợ, con chỉ muốn nói với cha là… sau khi ra trường xong con muốn ra nước ngoài du học.
– Du học à? Sao lúc trước con nói con không định đi?
– Trước khác, bây giờ khác. Quân nói – Con đã đổi ý định. Bởi vì con nghĩ khác trước kia có lẽ vì con ích kỷ quá, chỉ biết nghĩ đến mình. Còn bây giờ nếu con đi ra nước ngoài, con có thể giúp cha có nhiều cơ hội hơn.
Ông Huấn cảm kích, ông biết con ông muốn gì, ông nói:
– Bội Quân này… Cha thấy thì con không cần phải miễn cưỡng như vậy. Mọi thứ không đơn giản đâu.
Bội Quân nhìn ông Huấn:
– Cha, cha hày nói thật đi, cha có buồn con không?
– Buồn con à, Ông Huấn chựng lại – Không bao giờ có chuyện đó, đương nhiên rồi. Con cũng thấy đấy cha đã trên bốn mươi lăm thì làm gì có chuyện buồn phiền nữa chứ?
Bội Quân lắc đầu:
– Con không tin. Tuổi tác và thời gian không có gì dính dáng đến chuyện tình cả. Bây giờ nghĩ lại, nhiều lúc con thấy con hồ đồ quá.
– Bội Quân, không nên nhắc lại chuyện đó nữa con ạ? Ông Huấn lắc đầu nói – Cha con ta hiểu nhau quá mà. Cái chuyện cũ đã đi vào quá khứ thì nên xếp hẳn nó lại đi. Miễn sao từ đây về sau giữa cha con ta không còn chuyện hiểu lầm nữa là tốt rồi.
Bội Quân lắc đầu:
– Cha đã dối con. Vì con biết là cha chưa hề quên chuyện cũ. Cha hãy nhìn lại xem. Bây giờ cha ít nói, ít cười, cha tiều tụy hơn trước nhiều lắm.
– Vậy ư?
– Vâng, và cha hãy nói thật với con đi. Nếu chuyện đó thật sự là tình yêu thì… con không ngăn nữa. Con muốn cha được sống hạnh phúc.
– Cha hạnh phúc từ nào đến giờ. Ông Huấn nói – Bây giờ chỉ cần con sống vui là cha sung sướng lắm rồi.
– Đấy không phải là bản tín của cha. Quân nói – Cha sống phóng khoáng quen rồi. Cái chuyện con sống vui hay không chỉ là phu. Cha! Cha hãy nói thật đi, cha vẫn còn giận con phải không?
– Bội Quân, sao con lại nói như vậy? Ông Chí Huấn thở ra nói – Con người đâu phải mãi mãi bất biến? Nhất là khi đã thấy mình già. Con có tin chuyện đó không?
Bội Quân suy nghĩ một lúc, chợt hỏi:
– Vậy thì tại sao, thỉnh thoảng cha cứ ghé qua nhà Trúc Phượng làm gì?
Ông Huấn giật mình:
– Bội Quân! con?
– Con biết chuyện đó… Và con còn biết rõ một điều… Cha đến nhà Phượng và chỉ đứng bên ngoài nhìn vô một lúc sau lại lặng lẽ quay về.
– Ồ!
Ông Huấn lúng túng.
– Cha đừng giấu con nữa. Con biết rõ là trước kia con đã hiểu lầm cha. Con tưởng là cha chỉ đùa giỡn. Còn bây giờ nếu nó là tình yêu chân chính thì con không cản ngăn nữa. Mọi thứ đã đổi khác cả. Bội Hoàng nó đã có chồng, con thì sắp ra nước ngoài, con sẽ cùng đi với Hiếu Trinh. Và như vậy… Nếu cha muốn…
Ông Huấn nhìn con:
– Con định sắp xếp cho cha đấy à?
Rồi ông lắc đầu.
– Hãy sắp xếp cho chính mình… Còn cha sau bao nhiêu sự việc xảy ra cha thấy là mình đã già, không còn mơ tưởng đến gì nữa.
– Cha không tin, bằng chứng là…
– Đừng… Chẳng qua đó là tình cờ đi ngang đấy thôi. Đừng nói chuyện đó nữa, hãy nói chuyện con đi.
– Nhưng mà… tự giày vò chính mình có lợi ích gì hở cha?
– Con không biết. Ông Huấn tự thú – Trúc Phượng bây giờ rất hận cha. Con có biết là trong cái hôm đám cưới của Bội Hoàng, ánh mắt của cô ấy nhìn cha sắc như dao. Con biết không?
– Cha có thể giải thích.
– Không! không có gì để giải thích cả.
Rồi ông Huấn tò mò.
– Nhưng mà, con hãy nói cho cha biết, chuyện gì đã làm cho con thay đổi như vậy?
– Bởi vì con đã nghĩ kỹ, yêu người và được yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Với con thì được yêu quan trọng hơn.
– Có nghĩa là con đã chọn Hiếu Trinh.
Bội Quân định nói “Trinh đã chọn con”, nhưng rồi lại thôi. Chàng chỉ nói:
– Vâng, được yêu cũng là một hạnh phúc, phải không cha?
Ông Huấn yên lặng, ông không dám thảo luận nhiều về tình yêu với con. Khi mà giữa hai cha con đã có thời cùng yêu một cô gái, đó là chuyện rất đáng xấu hổ. Ông chỉ nói:
– Bây giờ khuya quá rồi, con đừng về Vườn Lê nữa, tối nay ngủ ở đây đi nhé?
– Vâng. Bội Quân gật đầu – Tối nay con sẽ nghỉ lại tại phòng khách.
Ông Huấn đứng dậy:
– Vậy thì bây giờ cha vào trong, con nên nghỉ sớm, mai còn đi học.
– Sáng mai con không co giờ, con sẽ quay về Vườn Lê Bội Quân chợt nói – Trúc Phượng còn trẻ vậy mà rất cương quyết.
– Vậy à? Ông Huấn do dự một chút – Từ sau buổi lễ cưới đến nay cha không gặp cô ấy. Mà này Bội Quân, con cũng nên biết là… cha không cố tình xúc phạm Phượng.
– Con biết, và con mong là sau này nếu có dịp cha hãy giúp đỡ Phượng!
– Con hãy đi ngủ đi! Ông Huấn nói – Chuyện đó cha biết lo.
Rồi ông bỏ đi vào trong. Quân nhìn theo bất giác xúc động. Quân muốn làm một cái gì đó để khỏa lấp được khoảng trống cô đơn của cha. Nhưng không biết phải làm thế nào.
Tối hôm ấy không biết có phải vì lạ nhà không Bội Quân cứ trằn trọc mãi không ngủ được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.