Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 209: Thuốc Này Có Độc
Giọng nói của ông ta vang vọng trong căn phòng.
Tất cả đều có thể nghe rõ.
Bọn họ đều cảm thấy không dám tin và nhìn Triệu Thiết Trụ.
Rõ ràng là họ không thể hiểu, rốt cuộc con người này đang nghĩ gì.
Hơn một trăm triệu tệ mà ông ta còn không đồng ý bán.
Vậy ông ta còn muốn bao nhiêu?
Cái tên nhà quê này lại tham lam tới vậy sao?
Thầy Triệu khẽ chau mày, cảm thấy không hài lòng: “Tôi nói cho ông biết, giá mà tôi có thể đưa ra là cao nhất rồi.
Ông không biết điều thì chỉ có thể tự chuốc nhục mà thôi”.
Ông ta vội vàng lắc đầu nói với thầy Triệu:
“Thầy Triệu đừng hiểu lầm.
Tôi không phải có ý đó, chỉ làm cảm thấy nhiều quá dùng không hết”.
Lý do đó càng khiến người khác phải há mồm trợn mắt.
Bọn họ không ngờ trên đời này lại có người chê tiền nhiều.
Thầy Triệu cũng cảm thấy không thể tin được.
“Vậy ông thấy đưa bao nhiêu thì phù hợp?”
Người đàn ông trung niên sờ đầu, để lộ ra vẻ chất phác và cười toe toét.
“Thật ngại quá thầy Triệu.
Tôi không muốn bán cho ông.
Giờ tôi muốn bán cho cậu thanh niên này”.
Người đàn ông trung niên quay người, chân thành nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, vừa rồi nếu như không có cậu thì có lẽ tôi đã bị người khác chôn sống rồi.
Để cảm ơn cậu tôi đồng ý bán bức tranh này với giá hai trăm nghìn tệ cho cậu”.
Hai trăm…nghìn tệ sao?
Đầu óc người này có vấn đề chắc?
Một trăm hai mươi triệu tệ và hai trăm nghìn tệ cách biệt lớn lắm đấy.
Không phải ông ta là một tên ngốc đấy chứ? Chứ người bình thường ai là đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.
Thầy Triệu ở bên cạnh thở dài.
Rõ ràng là ông ta cảm thấy đau lòng cho quyết định của Triệu Thiết Trụ.
Ông ta làm như vậy thì chẳng có lợi cho bất kỳ ai cả.
Tần Cao Văn đáp lại: “Tôi hi vọng ông nghĩ cho kỹ, một khi tiền trao cháo múc ông có hối hận cũng không có cơ hội nữa đâu”.
“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận.
Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi rằng tôi cần phải làm một người biết cảm ơn.
Giờ cậu là ân nhân cứu mạng gia đình tôi.
Tôi cảm thấy nên tặng lại cho cậu mới đúng”.
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Nhưng tôi biết rõ, nếu như tôi tặng nó cho cậu thì cậu sẽ không nhận.
Hơn nữa tôi cũng cần một khoản tiền, nên đành dùng giá rẻ nhất để bán cho cậu”.
Tần Cao Văn cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Cảm ơn ông!”
Người kia vội vàng nói: “Cậu đừng nói như vậy.
Nếu nói cảm ơn thì người đó là tôi mới phải.
Cậu giúp tôi giải quyết rất nhiều phiền phức rồi”.
Tần Cao Văn lấy ra tấm thẻ ngân hàng đưa cho ông ta.
“Trong này không nhiều không ít, vừa tròn hai trăm nghìn tệ.
Ông cầm lấy đi”.
Đối với người đàn ông trung niên mà nói, chỉ cần giải quyết được tình huống cấp bách trước mắt là đủ.
Yêu cầu của ông ta không cao, hai trăm nghìn tệ đã đủ lắm rồi.
Thế nhưng trong mắt người khác, hành động vừa rồi của Tần Cao Văn đúng là vô liêm sỉ.
Thảo nào cậu ta cố gắng giúp đối phương chứng minh bằng được bức họa đó là tác phẩm quý.
Hóa ra làm muốn làm ngư ông đắc lợi.
Người như vậy khiến người khác cảm thấy thật ghê tởm.
“Người này cũng bỉ ổi quá”.
“Ban đầu tôi còn tưởng cậu ta là người tốt.
Giờ xem ra tôi đã lầm rồi”.
“Tôi cũng chưa từng thấy ai lại vô liêm sỉ như vậy”.
…
Rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ Tần Cao Văn với giọng chế giễu.
Tần Cao Văn chẳng thèm bận tâm tới những lời nói của bọn họ.
Cậu có thể đảm bảo rằng sau khi người đàn ông trung niên biết được con số trong tấm thẻ ngân hàng thì chắc chắc sẻ phải cảm ơn cậu.
“Nhà tôi còn có việc cần phải giải quyết, tôi đi trước nhé”.
Người đàn ông trung niên cười hiền lành trước mặt Tần Cao Văn.
“Không thành vấn đề”.
Đợi người đàn ông trung niên đi khỏi thì Tần Cao Văn lại trở về vị trí ngồi của mình.
Trải qua tình huống vừa rồi, anh đã trở thành trung tâm chú ý của buổi đấu giá.
Thế nhưng những người ghét anh thì lại nhiều hơn những người quý anh.
Cô gái mặc đồ trắng trước đó liếc nhìn Tần Cao Văn và dùng giọng điệu ghét bỏ nói với anh: “Lúc trước tôi còn tưởng anh là một đấng quân tử, giờ xem ra mắt tôi mù rồi”.
Tần Cao Văn mặc kệ cô ta.
Một lúc sau, người dẫn trước trình lại bước lên sân khấu.
“Thưa các vị, món đồ tiếp theo tôi dám đảm bảo là mọi người sẽ có hứng thú”.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Người dẫn chương trình khẽ vỗ tay, nở nụ cười thần bí.
Một vài giây sau, hai người đàn ông lực lưỡng bước ra.
Bọn họ khiêng tới một chiếc hộp màu đen.
Hai người đàn ông đặt chiếc hộp xuống bàn.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ một lớp ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc hộp.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào đó.
Khi chiếc hộp được mở ra, một hương thơm nhàn nhạt cũng bay ra theo.
“Món đồ đấu giá tiếp theo chính là Thiên Linh Đơn trong truyền thuyết!”
Nghe thấy mấy từ Thiên Linh Đơn, tất cả đều lập tức bị thu hút.
Đôi mắt họ ánh lên vẻ thèm khát.
Tác dụng của đan được này rất nhiều.
Nếu như bạn là người tu luyện thì nó có thể giúp bạn đột phá, thoát khỏi nút thắt, khiến thực lực của bạn bạo tăng.
Người bình thường thì có thể giúp kéo dài tuổi thọ.
Nếu là người bị bệnh thì có thể dùng từ là chữa bách bệnh để miêu tả cho viên đan dược này.
Đây là một món đồ cực thần kỳ
“Thiên Linh Đơn này có giá khởi điểm là một tỷ tệ”.
Cả hiện trường xôn dao.
Dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý, biết được giá của đan dược này rất cao nhưng không ngờ lại có thể cao tới mức như vậy.
Lần đầu mà đã một tỷ tệ.
Đối với rất nhiều giám đốc công ty lớn thì đây là một khoản tài sản không hề nhỏ rồi.
“Cuộc đấu giá bắt đầu!”
Tần Cao Văn thấy cô gái bên cạnh nói: “Một tỷ năm trăm triệu tệ!”
Không ít người tái mặt.
Bọn họ đồng loạt nhìn cô gái.
Thật không ngờ, một người đẹp tuyệt mỹ như vậy lại dám phát giá cao như thế.
Có rất nhiều người trước đó còn định thử ra giá nhưng nghe thấy cái giá tỷ tệ thì lập tức từ bỏ suy nghĩ của mình.
Một người đàn ông mặc vest đứng dậy: “Hai tỷ tệ”.
Cô gái kia tỏ vẻ tức giận, cảm thấy bất mãn với người đàn ông mặc vest đó.
“Tôi cũng trả hai tỷ tệ!”
Người đàn ông này lại nói tiếp: “Tôi nâng giá lên ba tỷ tệ”.
Đám đông nín thở.
Hai người này đã trở thành trung tâm sự chú ý.
Tất cả những người khác đều câm như hến.
Họ không dám nói gì.
Ai cũng có thể khẳng định rằng cuộc đấu giá này dành cho hai con người kia.
Tần Cao Văn không có hứng thú với Thiên Linh Đơn.
Anh có thể nhận ra Thiên Linh Đơn này đã hết hạn.
Sau khi dùng thì còn phải chịu tác dụng ngược lại của nó nữa..