Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 207: Giá Trị Hàng Chục Triệu Tệ


Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 207: Giá Trị Hàng Chục Triệu Tệ


Cô gái mặc đồ trắng ngồi bên cạnh Tần Cao Văn che miệng, thể hiện rõ ra mặt.
“Đúng là trược khí.

Thật không ngờ hôm nay tới buổi đấu giá này lại gặp liên tiếp hai kẻ rác rưởi.
Tần Cao Văn chẳng buồn bận tâm tới cô gái.
Người đàn ông trung niên mở hộp ra.

Một bình hoa xinh đẹp được làm tinh tế xuất hiện trước mặt.

Hơn nữa hình hoa văn được khắc trên thân bình cũng rất hiếm gặp.
Thầy Triệu đón lấy chiếc bình từ tay người đàn ông trung niên đưa tới trước mặt.

Sau khi đánh giá một lúc thì ông ta nói với vẻ thất vọng: “Bình hoa này là đồ giả, dù có là hàng giả cao cấp thì nhiều lắm cũng chỉ 200 tệ thôi”
Ầm!
Thông tin này đối với người đàn ông mà nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

Anh ta suýt nữa ngã ra đất, loạng choạng và run rẩy như bị co giật.
Toàn bộ hi vọng của người đàn ông đều được gửi gắm vào bình hoa trước mặt này.

Gia đình ông ta xảy ra biến cố nghiêm trọng.

Bố đang bị bệnh nặng nằm giường, vợ thì cũng đã trở thành kẻ tàn phế sau một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Lúc này ông ta cũng đang bị bệnh nặng, cần có một khoản tiền lớn để tiến hành chữa trị.

Học phí của con gái vẫn chưa nộp, nếu như vài ngày nữa mà không thể giải quyết được vấn đề kinh tế thì nhà họ sẽ gặp phải vấn đề thực sự.
Đó là bố của ông ta sẽ chết và con gái sẽ không còn cơ hội đi học nữa.

Tổ tiên đã từng dặn rằng nếu không có việc gì cấp bách thì tuyệt đối không được bán cái bình này đi.
Giờ ông ta làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.
Người đàn ông vốn vô cùng tự tin.

Ông ta cho rằng chiếc bình này ít nhất cũng có thể bán được giá khoảng hai, ba trăm nghìn tệ.
Thế nhưng giờ ông ta phát hiện ra mình đã sai rồi.
“Thầy có nhìn nhầm không vậy?”
Người đàn ông trung niên tên là Triệu Thiết Trụ, là một người nông dân chính hiệu.
Giờ đối với ông ta mà nói, bình hoa này là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ông ta.
Vậy mà đối phương lại nói nó chỉ là thứ rác rưởi đáng giá hai trăm tệ.

Sao ông ta có thể chấp nhận được?
Rầm!
Thầy Triệu đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, tức giận nói: “Ý của ông là gì, ông nói tôi nhìn không chuẩn sao?”
Triệu Thiết Trụ bị rơi vào thế hoảng sợ, cuống cuồng không biết làm gì.
“Không phải, thầy Triệu.

Thầy đừng hiểu lầm.

Tôi không có ý đó”.
Thầy Triệu lạnh lùng nói: “Vậy ông nói cho tôi biết ý của ông là gì? Tôi đã nói rồi, cái bình này của ông là giả.

Hai trăm tệ đã là nhiều lắm rồi.

Nếu ông còn nhiều lời thì lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi ông ra ngoài đấy”.
Phụp!
Người đàn ông trung niên quỳ phụp xuống trước mặt thầy Triệu.

Ông ta dập đầu liên tục khiến trán chảy cả máu.
Bình hoa này đối với ông ta mà nói cực kỳ quan trọng.

Kết quả như vậy thật khiến ông ta không thể chấp nhận được.
“Tôi xin thầy Triệu, mong thầy hãy xem kỹ”.
Thầy Triệu thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi đã nói rõ lắm rồi.

Cái bình hoa này của ông là giả, ông nghe không hiểu à?”
“Nhưng mà…”
Không đợi người đàn ông trung niên nói hết thì một giọng nói rành rọt khác vang lên.
“Tôi khuyên ông nên cút khỏi đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí!”
Một người đàn ông mặc vest vạm vỡ ngồi xéo Tần Cao Văn đứng dậy.
Vẻ hung ác trên khuôn mặt người này khiến người đàn ông trung niên hết hồn.
Ông ta run rẩy, vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn nhờ ông ấy xem lại giúp chứ không có ý gì khác”.
“Ông có biết những người làm thầy như chúng tôi một phút xuất hiện là bao nhiêu tiền không? Ông bắt chúng tôi mất thời gian chơi đùa với ông đấy à?”
Người đàn ông trung niên bị dọa sợ hết hồn.

Ông ta toát mồ hôi trán, nhất thời không biết nói gì.
“Cho ông ba giây, nếu còn không cút ra ngoài thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.

Ha ha ha!
Đột nhiên có tiếng cười vang lên.

Mọi người nhìn qua thì thấy Tần Cao Văn từ từ đứng dậy.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Tên thối tha, cười cái gì?”
Tần Cao Văn nói: “Tôi cười cảm đám các người có mắt như mù.

Một món bảo vật như vậy mà lại nói là hàng không có giá trị sao?”
Thầy Triệu khẽ tái mặt, trông vô cùng khó coi.
Ý của Tần Cao Văn là gì thì tất cả mọi người đều hiểu.
Anh đang nói kết quả giám định của thầy Triệu là sai.
“Người anh em, làm người thì phải biết chịu trách nhiệm trước lời ăn tiếng nói của mình đấy”.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Tôi hiểu rất rõ mình đang nói gì.

Vừa rồi đúng là giám định có sai sót.

Tôi dám đảm bảo bình hoa này không những không phải đồ giả mà còn rất có giá trị”.
Cô gái mặc váy trắng liếc nhìn Tần Cao Văn và nói bằng giọng ghét bỏ: “Cái đồ rác rưởi như anh có thể đừng nhiều lời không? Nếu anh có giỏi thì chứng minh cho mọi người thấy đi”.
“Được!”
Tần Cao Văn hôm nay tới đây vốn là để mua đan dược.

Đối với những việc khác anh không quan tâm.

Nhưng tình huống này nằm ngoài dự tính của anh nên anh không thể nào ngó lơ được.
Tần Cao Văn bước lên sân khấu, người dẫn chương trinh bên cạnh lên tiếng: “Có thể nào đừng lãng phí thời gian của mọi người được không.

Đến thầy Triệu đã nói là cái bình này là giả rồi, cậu là cái thá gì mà có quyền nghi ngờ ở đây?”
Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau.

Trong mắt họ những lời nói của thầy Triệu mới là chân lý.
Người như ông ta đã có mấy chục năm kinh nghiệm trong việc giám định đồ cổ rồi.


Hơn nữa còn giành được không ít giải thưởng cấp quốc gia.
Tần Cao Văn có tư cách gì mà nghi ngờ ông ta?
“Cậu nhóc, hôm nay nếu như cậu không có được lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ không để cậu bình an vô sự rời khỏi đây đâu”.
Người này đang uy hiếp thẳng thừng Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn trả lời: “Nếu như hôm nay tôi có thể chứng minh cái bình hoa này là thật thì sao?”
“Không thể nào!”
Còn chưa đợi thầy Triệu lên tiếng thì người dẫn chương trình đã nói trước.
“Thầy Triệu đã nói rồi.

Bình này là giả thì chắc chắn nó sẽ là giả.

Chúng tôi sẽ không bao giờ tin lời cậu”.
Tần Cao Văn đanh mặt.
“Tôi đang nói chuyện với thầy Triệu, từ khi nào mà tới lân anh xen vào rồi?”
Tần Cao Văn nói không lớn tiếng nhưng cực kỳ uy nghiêm và có lực.

Người dẫn chương trình còn định phản bác thì lúc này khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh bèn run rẩy.
Trực giác mách bảo anh ta, Tần Cao Văn là một con người đáng sợ.
Thế là anh ta ngậm miệng lại.
“Nếu như cậu có thể chứng minh được chiếc bình này rất có giá trị thì tôi sẽ xin lỗi người đàn ông này trước mặt mọi người đồng thời mua lại chiếc bình với giá gấp đôi thị trường”.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi cảm thấy gấp đôi thấp quá”.
“Vậy cậu nói xem gấp bao nhiêu?”
Tần Cao Văn hào sảng nói: “Tôi muốn ông mua lại với giá gấp sáu, thế nào?”
“Không thành vấn đề”.
Thầy Triệu cũng vô tư đáp lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.