Bạn đang đọc Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố – Chương 210: Không Nghe Lời Khuyên
Nếu ai mua nó thì người đó sẽ chuốc họa vào thân.
Cô gái áo trắng lần này do dự vài giây rồi vẫn cắn răng nói: “Tôi đồng ý đưa ra 3.
5 tỷ tệ”.
Lần này người đàn ông mặc vest không hề tăng số tiền luôn.
Ngồi trên ghế, sắc mặt anh ta có hơi nghi hoặc, rõ ràng là anh ta đang đắn đo.
Rốt cuộc có nên tiếp tục tăng số tiền hay không?
“3.
6 tỷ tệ!”.
Suy nghĩ một lúc lâu, người đàn ông mặc vest vẫn quyết định thêm 100 triệu nữa.
Cô gái áo trắng có thể cảm nhận được anh ta đã đưa đến mức giá cao nhất rồi, chỉ cần bản thân cắn răng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có thể lấy được viên Thiên Linh Đơn.
Bây giờ bố của cô ta bệnh nặng, đã đến rất nhiều bệnh viện lớn để khám chữa cũng đều chẳng ăn thua gì, ngoài sử dụng Thiên Linh Đơn ra thì cô ta thực sự không còn cách nào hay hơn nữa.
“Tôi trả 3.
7 tỷ tệ!”.
Người đàn ông mặc vest đắn đo một lúc rồi cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc, âm thầm thở dài một tiếng.
Người dẫn chương trình cảm thấy hưng phấn lạ thường, cho dù thế nào anh ta đều không thể ngờ viên đơn dược này cuối cùng lại được bán với giá cao như vậy.
Anh ta đi lên bục nói: “Xem ra giá cuối cùng chính là 3.
7 tỷ rồi, bây giờ tôi vẫn hỏi một câu, có ai muốn trả giá cao hơn không?”.
Tất cả đều im lặng.
Người dẫn chương trình nói tiếp: “3.
7 tỷ lần thứ nhất, 3.
7 tỷ lần thứ hai! ”.
“Chờ đã!”.
Giọng nói của một ông lão đột nhiên vang lên, lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
Ông lão này mặc bộ quần áo thời Đường, khiến người khác có cảm giác chưa cần nổi giận đã sợ hãi rồi, khắp người tỏa ra một khí thế mãnh liệt.
“Tôi trả 6 tỷ tệ!”.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh đến lạ thường.
Bây giờ mọi người có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau, sự chênh lệch lần này quá lớn, cao hơn hẳn vài tỷ liền.
Ồ!
Cô gái áo trắng vốn dĩ sắc mặc đã tái nhợt, lúc này lại càng tái hơn, thần sắc khá là khó coi, cơ thể cô run run.
Sự việc sao lại đến nông nỗi này?
Đối phương thế mà lại liền lúc trả giá cao như thế, bây giờ thực lực kinh tế của cô ta căn bản không thể mua nổi.
Bây giờ cô ta đã hoàn toàn mất đi tính cạnh tranh.
Người dẫn chương trình cũng đơ người ra.
Người này trả giá cũng hào phóng quá đi.
Anh ta sững sờ một lúc mới nói: “Chắc không còn ai trả giá cao hơn đâu nhỉ? Vậy được, bây giờ tôi xin tuyên bố, giá cuối cùng của viên Thiên Linh Đơn này là! ”.
“Sáu tỷ!”.
Tất cả mọi người đều xôn xao cả lên.
“Ông lão đó rốt cuộc là ai?”.
“Tôi làm sao mà biết được, nhưng ông ta ra tay hào phóng thế kia, nhất định là người có tiền”.
“Anh như vậy chẳng phải là nói thừa rồi sao?”.
!
Người đó Tần Cao Văn có biết.
Ông ta là hiệu trưởng của trường mầm non mà Đóa Đóa học, tên là Dương Khai.
Không ngờ ông ta lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn có gia thế cao như vậy, liền lúc có thể chi cả vài tỷ ra.
Nếu đã như vậy vì sao ông ta còn làm việc ở trường mầm non chứ, điều này thực sự khiến Tần Cao Văn cảm thấy khó hiểu.
Nếu là người khác đấu giá thành công viên đơn dược này, Tần Cao Văn có thể nhắm một mắt mở một mắt, dù sao sự việc cũng không liên quan đến anh.
Nhưng liên quan đến Đóa Đóa thì anh tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ông lão có hơi hưng phấn, vội vàng đi lên phía trước mở chiếc hộp ra.
Khoảnh khắc đó, tia sáng màu vàng kim nhanh chóng tỏa ra, bao trùm toàn bộ căn phòng.
Ông lão nắm viên đơn dược tỏa ra màu vàng ánh kim trong tay, miệng nuốt nước miếng, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ực ực.
Lúc này ông ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Đúng lúc ông lão định nuốt viên Thiên Linh Đơn vào trong miệng, một giọng nói vang lên.
“Chờ đã!”.
Người vừa lên tiếng chính là Tần Cao Văn.
Anh đi lên bục, đến bên cạnh ông lão nói: “Đừng có nuốt viên đơn dược này, nếu không đến lúc đó ông sẽ tự chuốc họa vào thân”.
Mọi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ mỉa mai coi thường.
Vừa rồi Tần Cao Văn thể hiện thực sự khiến người ta được mở mang tầm mắt, không ngờ anh lại thắng được vụ cá cược giữa anh và thầy Triệu.
Nhưng nhiều người cho rằng Tần Cao Văn chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Anh vốn dĩ không có bản lĩnh giỏi như vậy, bây giờ lại dám chỉ bảo về viên Thiên Linh Đơn, anh tưởng anh là cái thá gì chứ.
Dương Khai nói với Tần Cao Văn bằng giọng vô cùng bất mãn.
“Cậu thanh niên, cậu có ý gì đấy?”.
Tần Cao Văn nói: “Viên đơn dược này đã hết hạn sử dụng, nếu ông nuốt nó vào trong bụng, máu trong cơ thể ông sẽ không thể lưu thông, đến lúc đó kinh mạch sẽ đứt mà chết”.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng nực cười.
Thầy Triệu lại đứng lên lần nữa.
Cảnh tượng bị Tần Cao Văn làm cho mất mặt vừa rồi vẫn hiện trong đầu ông ta, không ngờ cái tên này lại một lần nữa đứng lên.
Vừa rồi viên Thiên Linh Đơn đó đã được tất cả mọi người có mặt ở đây làm chứng.
Kết quả Tần Cao Văn đột nhiên nói một câu nó là giả.
Ai mà chấp nhận nổi chứ?
“Cậu thanh niên, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng nói thì nên chịu trách nhiệm nhé! Viên đơn dược này đã qua ba người chúng tôi đích thân kiểm định, nó tuyệt đối là hàng thật, giờ cậu lại chạy ra làm loạn, rốt cuộc là có ý gì?”.
Tất cả mọi người đều lần lượt đứng về phía thầy Triệu, cảm thấy Tần Cao Văn thực sự quá thể quá đáng.
Chuyện vừa rồi bọn họ không chấp nữa, nhưng Tần Cao Văn lại đi ra phủ nhận về viên Thiên Linh Đơn kia.
Mọi người dám đảm bảo anh không hiểu bất cứ điều gì vè việc tu luyện này cả.
Nếu đã như vậy thì tốt nhất đừng có nhiều lời.
Ông lão bất mãn nói: “Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn tránh sang một bên, chuyện này không liên quan tới cậu, hôm nay tôi nhất định phải ăn viên đơn dược này”.
Tần Cao Văn thở dài.
Nếu không phải nể tình đối phương và Đóa Đóa có liên quan, thì Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn, không nhúng tay vào việc này.
Lát nữa chờ sau khi ông ta nuốt viên đơn dược này vào, cùng lắm là một phút sau, bệnh trạng sẽ bị phát tác.
“Đừng có hối hận”.
Ông lão cười khẩy nói: “Cậu là cái thá gì? Cũng dám chỉ bảo ông lão như tôi?”.
Tần Cao Văn không muốn nói nhiều với ông ta nữa, anh quay lại chỗ ngồi của mình.
Người dẫn chương trình ở bên cạnh mỉa mai nói: “Đầu óc anh đúng là có vấn đề, đừng có lo chuyện bao đồng”.
Tần Cao Văn không muốn nói nhiều với anh ta.
Sau đó ông lão nuốt luôn viên đơn dược vào trong bụng.
Khoảng một hai phút sau, cơ thể ông ta bắt đầu run lên mãnh liệt, vẻ mặt lộ ra thần sắc đau khổ bất an.
Mọi người nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, trong lòng đều cảm thấy có hơi tò mò.
Đây! rốt cuộc là bị sao vậy?
Ông lão dùng tay ôm chặt ngực, bắt đầu ho sặc sụa.
Khoảng ba phút sau, cơ thể ông ta ngã gục xuống đất, kinh mạch khắp cơ thể không ngừng chuyển động dưới da như thể những con giun vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.
Há mồm trợn mắt nhìn.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Sắc mặt ông Triệu trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, mấy chục bóng người mặc áo đen đột nhiên nhảy ra từ khắp các phía, trên mặt bọn họ đều đeo mặt nạ hung dữ, trong tay cầm đao lớn, lưỡi đao sáng loáng, lạnh lẽo.
Mấy chục bóng người áo đen này đều đến bao vây người dẫn chương trình.
.